Chap 57. Rối loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí lúc này lại càng trở nên trầm mặc, âm thanh của tiếng chuông điện thoại vang lên đã phần nào phá tan đi cảm giác bức bách của cả hai.

Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, chỉ nghe được những câu từ chắc nịch phát ra từ khoé miệng Park Hyomin "Xin lỗi, tôi không thể trở về cùng anh. Còn có một chuyện..." nói đến đây liền dừng lại vài giây "chuyện trong công ty, tôi muốn xin phép từ chức. Mong anh có thể chấp thuận"

Ryan hơi cả kinh nhưng rồi cũng không màng đến cuộc đối thoại của người bên cạnh, nội tâm từ sau khi thoả hiệp cùng Park Hyomin kết hôn liền xáo trộn từng đợt.

Những tưởng quyết định kia sau khi đối mặt với mọi người trong làng sẽ vô cùng khó khăn nhưng xem ra cũng không đến nỗi. Ngoài cái "hừ" nhẹ của trưởng làng ra thì mọi sự cứ thế mà diễn ra theo trình tự. Thoắt cái liền đến ngày thành thân của cả hai, hình ảnh hai người phụ nữ kết hôn cùng nhau phản chiếu vào trong tầm mắt của người khác lại càng thêm phần quỷ dị. Nhưng buổi lễ kết hôn này vốn dĩ từ đầu đến cuối chỉ có hai người các cô cùng trưởng làng thực hiện một số nghi lễ cần thiết rồi cũng nhanh chóng kết thúc.

Những ngày này Ryan cũng không có nhìn thấy Younghae cùng Seohee, có lẽ bọn họ cũng không muốn trông thấy mình. Nghĩ đến ánh mắt liền dâng lên cảm giác ưu thương. Mà Park Hyomin bên cạnh nhìn thấy biểu hiện trong ánh mắt ấy, nội tâm cũng vô thức nhói đau.

Vài ngày trước, Park Hyomin đã mua lại một ngôi nhà gỗ ở trong làng. Tuy giản dị nhưng cũng rất rộng rãi, thuận tiện. Cũng đã gọi điện về cho gia đình cùng các chị thông báo rằng mình sẽ tạm thời đến một nơi khác sinh sống để điều chỉnh lại tâm trạng. Trong lời nói cũng không có nhắc đến vấn đề của Jiyeon, cô nghĩ đợi đến khi người kia nhớ lại mọi chuyện thì nói ra cũng không muộn. Do Seomi cũng gọi trách mắng cô vì sao không thông báo cho cô ấy, Park Hyomin cũng chỉ cười nhẹ rồi giải thích qua loa cuối cùng điệu bộ Do Seomi cũng dịu lại mà dặn dò cô phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt rồi sau đó liền tắt máy.

Đêm đầu tiên sau khi kết hôn, hẳn là rất quái dị. Hai người trừ bỏ gặp nhau lúc làm lễ ra thì cũng không ai gặp gỡ ai. Mỗi người đều cứ an an ổn ổn ở trong gian phòng của mình, xem nhau như không khí. Bất quá sự có mặt của người kia chỉ khiến căn nhà gỗ này bớt đi một phần lạnh lẽo mà thôi.

Những ngày sau đó cứ thế mà nhàm chán trôi qua. Thời tiết hôm nay lại bắt đầu se lạnh, Park Hyomin cũng không thể tiếp tục ngủ tiếp liền trở mình thức dậy. Sau khi làm một loạt các thao tác vệ sinh cá nhân cũng mở cửa đi ra ngoài. Khi cánh cửa mở ra lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang đứng gần sát tầm mắt, vì quá sát nhau nên cô liền có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của người kia. Đáy lòng phẳng lặng lập tức như vừa bị ném xuống một hòn đá.

"Có người nhờ tôi đưa nó cho cô" Thấy biểu tình trên gương mặt đối phương, Ryan nhàn nhạt lên tiếng giải thích. Xong liền dúi một túi nhỏ màu đen vào tay Park Hyomin sau đó liền muốn quay đi.

"Khoan...khoan đã" Mắt thấy Ryan muốn rời đi liền gọi với theo. Cũng không biết mình gọi là vì lý do gì

"Còn chuyện gì sao?" Ryan nghi hoặc nhìn ngược lại.

"À, không có gì...tôi chỉ là..." Park Hyomin giờ phút này liền bối rối, cũng không biết phải lấy lý do gì để nói ra.

"Nếu không có gì thì tôi đi trước!" Sắc mặt từ đầu chí cuối vẫn không có lấy một tia hoà nhã, lạnh lùng rời đi.

Park Hyomin cười khổ trở lại giường, chậm rãi mở túi đen khi nãy Jiyeon đã đưa cho mình. Bên trong ấy vậy liền lộ ra một chiếc hộp nhạc tinh xảo cùng một lá thư tay màu trắng đặt bên cạnh với dòng chữ có hơi nghệch ngoạc.

"Hyomin à! Tôi là Eunchan đây, cô còn nhớ không? Chiều nay gặp nhau ở bãi đá phía Đông nhé, tôi đợi cô" Park Hyomin nhìn từng câu từng chữ ghi trên mảnh giấy, khoé môi lại nhẹ cong lên thành một nụ cười rạng rỡ. Còn nhớ hai ngày trước cô vừa từ chợ trở về, bất đắt dĩ nhìn thấy anh chàng đang chạy hồng hộc đụng vào thân mình sau đó cũng chưa kịp mở miệng xin lỗi đã chạy nhanh vào một ngõ nhỏ ẩn nấp. Nhanh như chớp phía sau liền có vài chục tên đuổi đến, chúng liền hỏi có nhìn thấy người đàn ông vừa chạy đến hay không? Khi ấy cô liền qua loa chỉ bừa về phía trước, bọn côn đồ rất nhanh liền chạy theo hướng chỉ tay mà biến mất trong tích tắc. Người kia sau khi đã thoát được liền hướng cô cảm ơn. Sau đó nói với nhau vài câu rồi cũng gấp gáp rời đi. Không ngờ bây giờ lại còn dùng cách thức này để trả ơn.

Nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài, hôm nay là cuối tuần nên người kia cũng không ra ngoài giúp đỡ mọi người, điệu bộ đang chăm chú nhìn vào một hướng nào đó. Dù hai người bọn họ ở chung một nhà nhưng số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Park Hyomin! Tôi muốn hỏi cô một chuyện". Thấy Park Hyomin đang nhìn mình, Ryan nhanh chóng chuyển tầm mắt nhìn về phía cô. Mấp máy môi

"Sao thế?" Park Hyomin có hơi hốt hoảng

"Lần trước cô bảo tôi không phải người ở nơi này..." Ryan lại thả chậm tốc độ, nhìn xoáy vào Park Hyomin như muốn dè xét "tôi muốn biết...lời nói khi ấy của cô là có ý gì?"

Park Hyomin mấp máy khoé môi nhưng vẫn không nói, tầm mắt hơi rũ xuống né tránh ánh mắt quá đỗi lạnh lẽo kia.

"Lúc ấy là do tôi quá xúc động nên lời nói ra đều theo cảm xúc nhất thời. Đừng quá để tâm" Cô rất muốn nói, thật sự rất muốn nói ra hết thảy nhưng liệu khi người kia nhớ lại sẽ không hận Park Sunyoung cô đến tận xương tuỷ sao?

Cơ thể Ryan liền thả lỏng, chậm rãi đứng lên đi về phía Park Hyomin, tầm mắt vẫn lạnh lẽo như trước khiến đối phương có hơi hốt hoảng, vô thức lùi về sau. Đến khi không thể lùi được nữa thì gương mặt Ryan đã gần trong gang tấc, nội tâm Park Hyomin một lần nữa lại hoảng loạn.

"Ngại sao?" Hơi thở nóng ấm phả vào cần cổ trắng ngần khiến Park Hyomin nhịn không được liền né tránh. Không khỏi cả kinh trước hành động khác thường này của đối phương.

"Không phải chuyện gì nên làm...không nên làm đều cũng đã làm hết rồi sao? Lúc này còn ngại...hở? Ryan nhìn điệu bộ Park Hyomin như thế liền áp tới càng lúc càng gần, tựa như có thể cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn và sự run rẩy của đối phương.

"Tôi..." Vừa muốn nói gì đó nhưng khoảng cách lúc này của cả hai quá gần, gần đến mức cô chỉ cần động một tí liền có thể dán chặt vào nhau.

Nhưng giây phút tiếp theo liền khiến toàn thân Park Hyomin phải đông cứng, thân thể đột nhiên bị một vòng tay ôm chặt. "Đừng động! Tôi mệt rồi, thật sự rất mỏi mệt. Chỉ muốn mượn cô chống đỡ một lát...rất nhanh sẽ trả lại" Hiện tại Park Hyomin mới cảm nhận được, cơ thể đang ôm lấy mình lúc này lại nóng đến cực điểm.

End chap 57

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net