CHƯƠNG 11: TRONG TÂM RUNG ĐỘNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Doãn Khởi à, hôm nay cha con đi công tác rồi, nên không đến thăm con được. Cha dặn mẹ phải chăm sóc con thật kỹ, còn đem trái cây mà con yêu thích đến. À, chị con do bận bịu chuyện ở công ty, nên tối mới đến đây được. Con đừng giận họ đấy!"

Mẫn Doãn Khởi hé mắt tỉnh dậy, trước mặt vẫn là trần nhà gỗ quen thuộc. Khẽ thở dài, y thật sự muốn quay trở về nhà, y không muốn nhìn cha mẹ ngày tháng trôi qua càng héo mòn. Hai người sang năm cũng đã hơn năm mươi, tuổi già sức yếu. Y sợ, họ sẽ không còn nhiều thời gian nữa!

"Làm sao con dám giận cha và chị hai cơ chứ? Nếu con giận, chẳng phải sẽ đắc tội với họ hay sao? Chị hai con đã tới tuổi cập kê rồi, mà còn trẻ con như vậy."

Cố gắng nhướn người dậy, chỉnh trang lại y phục. Bỗng từ lưng truyền đến cảm giác đau nhức đến khó tả, không chịu được bèn sai người chuẩn bị bồn tắm.

Lúc này Phác Chí Mẫn từ Thư phòng đến, muốn tìm y để làm nũng một chút. Chỉ có điều, bước vào phòng liền nghe thấy hương hoa anh đào rơi thoang thoảng. Từng bước nhẹ nhàng đi theo mùi hương, đập vào mắt chính là tấm lưng trắng nõn nà của y.

"Phác công tử, ngươi ở đâu vậy? Để ta tìm..."

Doãn Khởi nghe tiếng ở phía sau, liền xoay người lại. Vẻ mặt tuy không biểu cảm cho lắm, nhưng trong tâm đã có một cơn đại hồng thủy. Kim Nam Tuấn và Phác Chí Mẫn, hai ngươi không lẽ không biết phép tắc sao?

"Đến đây làm gì?"

"Hoàng...Hoàng thượng à, ta...ta chỉ là muốn...tìm Phác Chí Mẫn, nhưng có lẽ không tiện...rồi!"

"Nam Tuấn, ngươi nói dối ta cũng không trách ngươi làm gì! Còn Tiểu Mẫn, ngươi thì sao?"

"Ta...Ta chỉ là, muốn...muốn..."

Kim Nam Tuấn đứng bên cạnh nhíu mày. Tiểu Mẫn? Hai người đã thân thiết đến mức này rồi sao? Nếu nhớ không làm thì cái danh này Chí Mẫn chỉ cho duy nhất một người gọi, đó là Trịnh Hạo Thạc. Vậy mà sao bây giờ lại...

"Hai ngươi không có chuyện gì thì lui đi!"

Sau khi nghe tiếng bước chân khuất xa, y mới thở phào, xấu hổ đến nỗi tai đỏ lừ lên. Lúc nãy có biết hai tên bất nhân đó bước vào, nhưng không lẽ phận làm nam lại la lên giống như nữ nhân bị thất tiết? Cho nên y cố gắng kìm nén, thốt ra vài câu rồi đuổi đi.

"Trời ơi, hai mươi bốn cái xuân xanh của tôi chưa gặp người con gái nào lại bị nhìn thấy thân thể nè trời!"

Lúc nãy do suy nghĩ quá nhiều, nên bây giờ bản thân mới phát hiện...quên đem theo y phục để thay. Lấy tay đập vào trán trừng trị cho tội quên trước quên sau của mình, bất đắc dĩ đứng dậy mà không có mảnh vải che thân.

"Á!!!!"

"Phụ...Phụ thân..."

"Đi ra, các ngươi mau đi ra hết cho ta!"

Y hét lớn, làm những người kia phải bỏ chạy. Sau khi gọi nô tì mang hoàng bào đến, trong tâm mới hài lòng không còn thấy xấu hổ nữa! Khẽ chỉnh lại giọng, cho gọi những tên biến thái kia vào đây.

"Phụ...Phụ thân à, hài nhi...hài nhi không cố ý..."

"Đúng...Đúng đó, hôm nay ta theo lệnh của Kim Nam Tuấn đến thôi! Ta...Ta không cố ý..."

"Hoàng...Hoàng thượng à, lúc nãy...ta nhìn thấy...Tiểu Mẫn từ chỗ ngài bước ra, mặt mày...khá xanh xao. Ta tưởng ở chỗ ngài có thứ gì đó làm Tiểu Mẫn...khó chịu, cho nên..."

Mẫn Doãn Khởi xoa xoa hai bên thái dương, trong trường hợp này cũng không biết nên giải thích thế nào! Chẳng lẽ thừa nhận do mình không ý tứ nên mới xảy ra cớ sự này? Không được, không thể để mất giá được.

"Ta không trách, nhưng nếu là lần sau...thì đừng trách ta không nương tay."

Duy nhất từ nãy đến giờ, chỉ có Kim Tại Hưởng là im lặng nhưng cũng không liếc nhìn ai. Y cảm thấy lạ, muốn tìm hiểu nguyên do. Lấy cớ là bản thân đang mệt, muốn nghỉ ngơi nhưng cũng đủ biết đám biến thái kia chưa dứt được cảnh xuân trong đầu.

"Hoàng thượng."

"Kim Tại Hưởng."

Ba tiếng gọi hệt như liều thuốc ngọt ngào rót vào tai. Kim Tại Hưởng cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn y đang bước đến gần, Bàn tay nhỏ nhắn đặt trên ở ngực, lâu lâu khẽ nắm chặt làm người kia có chút giật mình.

"Hoàng thượng, xin ngài cẩn trọng."

"Cẩn trọng? Chẳng phải hôm trước, ngươi còn hôn ta hay sao?"

"Ngài...Ngài biết?"

"Ta biết hết, kể cả chuyện...ngươi muốn hại ta nữa kìa!"

"...."

"Có phải lúc ta bị thương do va chạm với đá, là do ngươi làm có đúng không?"

"...."

"Ngươi đẩy ta từ phía sau, có đúng không?"

Hơi thở thơm tho phả vào mặt, làm Kim Tại Hưởng có chút choáng váng. Hai tay ở phía sau lưng không chịu được cứ ngọ nguậy, tuy nhiên đôi mắt vẫn kiên định nhìn y định làm.

"Có đúng không, Kim Tại Hưởng?"

"..."

"Ta không biết ngươi có ý định gì, nhưng mà...đừng có làm điều dại dột."

"Điều dại dột nào đó, ta không cần biết. Nhưng mà, điều dại dột này, ta muốn làm ngay bây giờ."

Tức thì nụ hôn nóng bỏng nhanh chóng áp xuống đôi môi. Y dù có giãy giụa cũng chẳng ăn thua, vì sức lực của người kia quá lớn, đành vòng tay qua cổ ghì xuống. Kim Tại Hưởng thấy y chấp thuận, càng hôn mạnh bạo hơn.

"Ưm...Hưởng."

Cái miệng nhỏ gọi tên một cách gợi tình, làm Kim Tại Hưởng có chút nôn nóng. Nhưng bản thân phát giác rằng đây chưa phải là lúc, đành lưu luyến rời khỏi.

Mẫn Doãn Khởi vẫn để tay trên cổ người kia, đôi mắt màu ngọc khẽ cười một cái. Kim Tại Hưởng không biết vì lý do gì, cũng vui vẻ theo. Hai người ôm nhau thắm thiết, đến khi chán mới buông ra.

"Hoàng thượng, ngài có biết không?"

"Biết điều gì hả?"

"Biết rằng, ta yêu ngài."

"Nếu yêu ta, thì tại sao lại hãm hại ta?"

"Chuyện đó, sau này ta sẽ nói cho ngài nghe. Hiện giờ ngài chỉ cần biết, ta yêu ngài, vậy là đủ rồi!"

"Để xem, ngươi có đấu lại những đối thủ ngoài kia hay không. Hiện giờ, ta vẫn chưa quyết định được."

"Hảo, ta sẽ chứng minh."

Tại Hưởng hôn len đôi moi đó một lần nữa, rồi từ từ khuất bóng sau tấm màn bằng lụa. Mẫn Doãn Khởi bật cười, tuy có chút vui vẻ nhưng không có nghĩa là không có kinh tởm a~ Kim Tại Hưởng, có lẽ chúng ta sẽ gắn bó với nhau dài dài.

Ngày hôm sau, vừa mở mắt thức dậy, cảm giác nhức mỏi lại ùa đến. Bản thân muốn thư giãn, nhưng lại không biết làm thế nào. Cả người vô cùng khó chịu, muốn gượng dậy lại gặp khó khăn.

"Hoàng thượng, ngài sao vậy?"

"Ta...Ta muốn đi tắm."

"Vậy...Vậy làm sao bây giờ?"

"Hay là, ngươi ẵm ta đi?"

Kim Nam Tuấn nghe y nói, lỗ tai như có gì đó nằm ở trong ngọ nguậy, không nghe rõ. Y thấy người kia ngơ ngác, chủ động vòng tay qua cổ, đưa đôi mắt nhu tình nhìn Kim Nam Tuấn.

"V...Vâng."

Sau khi bồn tắm đã chuẩn bị, Kim Nam Tuấn đặt y vào trong. Chân muốn rời đi, nhưng lại bị y giữ lại. Bản thân bất đắc dĩ phải ngồi bên cạnh, nhìn thân thể mê người đó mà yết hầu di chuyển liên tục.

"Tuấn này, ngươi...thật sự, có yêu Thạc Trấn không?"

"Chuyện này..."

"Thật ra, không hiểu tại sao...khi ta thấy ngươi và Thạc Trấn đi với nhau, ta lại cảm thấy khó chịu. Tuấn à, có phải..."

"Hoàng thượng à, ta và Thạc Trấn không có gì cả."

"Thật không?"

"Ta nói thật mà, chẳng lẽ ta lại đi nói dối ngài hay sao?"

"Nếu là thật, vậy...hôn ta đi!"

"H...Hả?"

Kim Nam Tuấn chưa biết phản ứng như thế nào, cảm giác ngọt ngào lập tức tràn vào khoang miệng. Y nâng cằm kẻ đang say mê kia, tay còn lại nắm cổ áo níu đến muốn rách.

Mẫn Doãn Khởi cảm thấy lưỡi mình bị chơi đùa, cảm thấy cũng khá thoải mái, chỉ có điều hương thơm không bằng những người khác. Sau một hồi dây dưa, y mới buông ra.

"Tuấn à, ta...ta không muốn ngươi thân mật với Thạc Trấn."

"Hảo, ta sẽ không."

"Ta cũng chỉ muốn ngươi nhìn một mình ta thôi!"

"Hảo, ta sẽ mãi yêu ngài thôi!"

Y hài lòng, đưa tay ra ý bảo Kim Nam Tuấn bế mình ra ngoài. Người kia khẽ cười một tiếng, sau đó vô cùng yêu chiều đưa y đi thay quần áo. Mẫn Doãn Khởi đứng trước gương, cái miệng nhỏ nhắn nói.

"Tuấn, thắt giúp ta!"

Kim Nam Tuấn run run cầm sợi dây, đầu óc nhủ phải bình tĩnh, nhưng bàn tay không tự chủ được cứ chạm vào tấm lưng trắng nõn ấy, rồi từ từ di chuyển đến đằng trước.

"Tuấn, đừng nóng vội!"

"Nhưng Hoàng thượng, ngài...ngài thật đẹp!"

"Tuấn...Tuấn à!"

Mặt y bị Nam Tuấn quay lại, mặt đối mặt. Y nhìn vào đôi mắt đã nhuốm tình dục, liền đặt tay lên môi người kia.

"Hoàng thượng."

"Ta chỉ cho ngươi hôn, chuyện sau đó...thì cứ từ từ."

Đúng lúc này, bên ngoài nghe tiếng đổ vỡ. Mẫn Doãn Khởi vội vã chạy ra ngoài, liền nhìn Phác Chí Mẫn đứng cạnh chiếc bình sứ tan thành từng mảnh ở dưới đất.

"Mẫn nhi, ngươi...ngươi có sao không?"

"Hoàng...Hoàng thượng, ta...ta không sao, chỉ...chỉ là..."

Y nhìn về phía Kim Nam Tuấn, bảo lui đi. Sau khi người kia rời khỏi phòng, bản thân liền bị tên tiểu bất điểm đó đè xuống giường. Con ngươi hệt như nước sôi, chiếu thẳng vào y.

"Lúc nãy, ngài và Kim tể tướng làm chuyện gì?"

"Mẫn à, ta...ta chỉ là...nhờ Nam Tuấn...giúp ta mặc y phục."

"Giúp ngài mặc y phục? Như thế, là Kim Nam Tuấn đã thấy hết rồi sao?"

"Ta...Ta thật sự không có ý làm cho ngươi tức giận. Chúng ta...chỉ đơn giản là thay y phục, còn lại...thì không có gì cả!"

"Nương tử nói thật?"

"Ta...Ta nói thật!"

Nước mắt không biết vì sao nước mắt đột ngột chảy ra, hình ảnh của Chí Mẫn liền nhòe đi. Bỗng y cảm thấy một vòng tay ôm trọn lấy thân thể nhỏ nhắn của mình, bên tai vang lên tiếng nói dịu dàng.

"Xin lỗi, là do ta làm ngài buồn, là do ta nghi ngờ không có mục đích. Ta xin lỗi, nương tử."

"Ngươi...Ngươi rõ ràng là không thương ta, ngươi cố ý xem thường ta."

"Không...Không có, ta...ta yêu ngài mà nương tử."

Y đáp trả lại cái ôm, nước mắt rơi mạnh mẽ hơn. Hiện giờ trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi đau, làm bản thân lo lắng. Có phải là y rung động trước tên tiểu bất điểm này hay không?

"Phác Chí Mẫn, ta thật lòng xin lỗi ngươi."

HẾT CHƯƠNG 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net