CHƯƠNG 4: KHỞI ĐẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4: KHỞI ĐẦU

– Expelliarmus!

Harry hét lên, và đũa phép của một thằng nhóc năm sáu nhà Gryffindor bật ra khỏi tay. Nó và mấy đứa bạn bu quanh sợ hãi tản ra.

– Trừ Gryffindor năm điểm vì cố ý tấn công học sinh khác trong trường. Giờ thì mau biến khỏi đây!

Harry gằn giọng. Tất nhiên, lũ ngu đó không thể không nhận ra người trước mặt là ai. Chúng lập tức bỏ chạy.

– Không sao chứ?

Harry đưa tay ra nhưng Draco gạt đi. Cậu bị bọn chúng đánh ngã ngồi bệt trên thảm cỏ và có vẻ không muốn đứng dậy.

– Không sao!

– Sao mày không đánh trả lại bọn nó? Rose chẳng phải đã dạy mày mấy câu thần chú tự vệ căn bản rồi sao?

– Mày lắm mồm quá, Potter! Để tao yên!

Harry im lặng một chút nhìn Draco. Hắn không biết có chuyện gì, nhưng rõ ràng tâm trạng cậu ta không ổn chút nào. Không lẽ...

– Bọn chúng... nói gì à?

– Hai hôm nay mày toàn vào thư viện. Mày muốn tìm cái gì vậy?

Draco không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi sang chuyện khác. Harry nhíu mày nhưng vẫn trả lời cậu:

– Tìm đọc một ít sách về lịch sử. Tao muốn biết ba mươi năm qua đã xảy ra những chuyện gì.

– Về việc mày đánh bại Chúa tể Hắc ám và trở thành anh hùng như thế nào ấy à?

– Tùy mày nghĩ.

– Chắc cuốn nào tao cũng làm nhân vật phản diện đấy nhỉ?

Draco cười nhạt rồi nằm xuống thảm cỏ, mặc kệ cái thằng nhóc tóc đen nhìn mình với vẻ mặt đần thối đần nát. Đúng là hai cha con! Biểu cảm cũng y hệt nhau.

– Bọn chúng... đã nói gì đúng không?

Harry lên tiếng hỏi, giọng nói có phần gay gắt hơn. Hắn biết những việc Draco trong tương lai đã làm, cũng biết cuối cùng cậu ta đã hối hận và đứng về phe chính nghĩa. Nhưng sau chiến tranh, các gia tộc đã từng phục vụ cho Voldemort đều bị khinh thường rẻ rúng. Trong đó có gia tộc Malfoy. Rose cũng từng nói cho hắn biết, Scorpius Malfoy, ở trường không có lấy một người bạn. Ngoài Rose ra thì không một ai chơi với cậu ta. Bọn chúng luôn lấy việc gây chuyện với Scorpius làm thú vui.

– Potter, nếu tao với mày trở về được, liệu tao có hành động như tao sẽ làm trong tương lai không? Phục vụ Chúa tể Hắc ám, đưa lũ Tử Thần Thực Tử vào phá hủy Hogwarst, gián tiếp giết chết cụ Dumbledore...

Giọng Draco cứ nhỏ dần, nhỏ dần theo từng chữ cậu nói ra. Có cái gì đó như mắc nghẹn ở cổ họng. Cậu không biết? Cậu thực sự không biết trong tương lai mình sẽ làm ra đủ loại chuyện tồi tệ đáng chết như thế. Dù cho cuối cùng Chúa tể Hắc ám có bị tiêu diệt, thì vẫn không thể xóa đi vết nhơ cậu đã từng phục vụ cho hắn ta, vẫn không thể khôi phục Hogwarts được hoàn toàn như trước kia, vẫn không thể đem một Dumbledore bằng xương bằng thịt trở lại. Huống hồ, những sai lầm của cậu còn khiến con trai mình không thể có một cuộc sống bình yên.

– Bọn chúng nói với mày như thế sao? Nên mày mới không đánh trả?

Harry lên tiếng sau một thời gian im lặng. Hắn thực sự rất ngạc nhiên khi thấy cậu như thế này. Không giống thằng nhóc Malfoy kiêu căng, tự phụ, ngu ngốc, khoe khoang, suốt ngày chỉ biết dựa dẫm vào cha mình. Không hề giống chút nào! Cậu ta giống như một người đã trưởng thành, không phải là một cậu nhóc mười hai tuổi. Hắn chợt nghĩ, liệu Draco Malfoy có giống như hắn, khoác lên mình cái vỏ bọc mà người ta muốn, giấu con người thật của mình vào tận sâu bên trong.

– Tao đã định đánh trả. Nhưng những gì bọn chúng nói khiến tao không thể làm gì được. Những lời bọn chúng nói... đều là thật đúng không?

– Ừ! – Harry gật đầu xác định. Nhưng rồi ngay lập tức hắn nói tiếp. – Vậy mày không thắc mắc vì sao với những việc như vậy mà mày không bị tóm vào Azkaban hôn hít với Giám ngục à?

– ...

– Mày và mẹ mày đã giúp tao, nếu không chưa chắc tao đã đánh bại được Voldermort. Đó gọi là lập công chuộc tội, và cũng không phải là một kết quả quá tệ đâu! Dù sao thì, tao rất ngạc nhiên vì mày không muốn làm Tử thần thực tử đấy!

– Đồ ngu! Ba tao phục vụ cho kẻ đó không có nghĩa là tao cũng muốn. Hogwarts như ngôi nhà thứ hai của tao. Tao tuyệt đối không muốn làm bất cứ điều gì tổn hại đến nó.

– ...

– Nhưng sự thật là tao đã làm. Sự thật là tao đã làm dơ bẩn nơi này.

Draco khô khốc nói. Cậu đưa tay vắt ngang qua mắt. Đó là một thói quen mà cậu không thể bỏ. Mỗi khi... cậu muốn khóc...

Soạt!

– Ê?

Draco hô lên một tiếng nho nhỏ khi tay cậu bị Harry kéo giật lại. Hắn xem xét tay cậu.

– Mày bị thương?

– Kệ đi! Chỉ là vết xước ngoài da thôi.

– Tao chưa thấy vết xước nào mà bị rách miệng to thế này, lại còn chảy máu nữa!

Draco câm nín không nói được gì. Cậu bây giờ đâu có tâm trạng để quan tâm đến vết thương nhỏ này. Nhìn cái bản mặt bất cần của Draco, Harry ngao ngán lắc đầu. Xét về một khía cạnh nào đó, tên nhóc mắt xám này ương bướng hơn dân Gryffindor gấp cả ngàn lần. Hắn dùng đũa phép triệu tập một hộp cứu thương nhỏ của Muggle đến. Cái này là Rose chuẩn bị. Cô nhóc nói cho hắn biết rằng Scorpius ở trường rất hay bị bạn học ăn hiếp. Mà ngoài Albus ra thì thằng nhóc đó chẳng bao giờ đánh nhau với ai, lúc nào cũng chịu đựng người ta hành hạ. Đã vậy nó còn chẳng bao giờ chịu xuống bệnh xá. Vậy nên Rose luôn phải chuẩn bị trong tư thế sẵn sàng để giúp nó (có đôi khi là cả Albus nữa). Mà bây giờ Draco lại đang ở trong thân xác của Scorpius. Vậy nên để đề phòng bất chắc, nhiệm vụ này được chuyển giao cho hắn. Dù sao ở thời đại này hắn vẫn là người có thể thoải mái tiếp xúc với cậu nhất.

Nhanh chóng sơ cứu vết thương, Harry băng tay lại cho Draco thật gọn gàng. Hắn đã quá quen thuộc với việc sơ cứu đơn giản rồi. Tất nhiên đều là công của nhà Durley cả. Còn Draco thì có chút kinh ngạc. Cậu hết nhìn hắn rồi lại nhìn tay mình.

– Tao không ngờ Cậu Bé Vàng của thế giới pháp thuật biết băng bó vết thương cơ đấy!

– Tao là Cậu Bé Vàng hay Cậu Bé Bạc không có nghĩa là tao được hầu như một ông hoàng. Sự thật hoàn toàn ngược lại thì đúng hơn.

Draco nghiêng đầu thắc mắc, bất chấp một sự thật rằng khi nhìn như thế này, cậu thật sự xinh đẹp vô cùng. Được rồi, được rồi, Harry thừa nhận, đây là thân xác của Scorpius. Và thằng nhóc đó, theo đánh giá của Harry, thực sự chỉ phù hợp với từ xinh đẹp. Nó có vẻ giống với Draco mà hắn biết đấy. Nhưng dù vậy, những đường nét trên khuôn mặt cậu nhóc mười bảy tuổi đó mềm mại hơn, trưởng thành hơn rất nhiều. Còn nước da trắng mịn của Scor, xem ra không phải di truyền từ cha mình rồi. Rồi mái tóc bạch kim mềm mại khẽ rủ xuống kia nữa. Harry dám cá, nếu cậu nhóc đó buông tóc ra, sẽ không ít người nhầm thành con gái đâu. Xem ra, chỉ có đôi mắt xám tro là giống y như tạc. Chậc, ngoại hình của Scorpius nếu khiêm tốn mà nói thì rõ ràng là quá ổn còn gì. Mà tính cách của cậu nhóc qua lời kể của Rose... ừm... thực sự làm Harry cảm thấy vô cùng thú vị. Nếu không phải Scorpius không thích Albus, biết đâu hắn lại tìm cách tác hợp cho hai đứa không chừng.

– Tao có cảm giác, mày bây giờ... rất khác với lúc mày đứng trước mặt mọi người.

Draco đột ngột lên tiếng kéo Harry ra khỏi suy nghĩ của mình. Hắn chỉ mỉm cười nhẹ:

– Mày cũng vậy còn gì. Cùng một loại người cả thôi!

– Xem ra tao phải đánh giá lại mày.

– Tao luôn sẵn sàng hoan nghênh. Mày sẽ có nhiều sự ngạc nhiên nếu tìm hiểu về tao đấy. Mà tao nghĩ chắc tao cũng sẽ như vậy nếu được biết thêm về mày... Tất nhiên, nếu mày đồng ý.

– Nghe hay đấy, Potter! Nhưng rất tiếc là tao từ chối.

Draco đảo mắt đi chỗ khác, nom dễ thương vô cùng. Nếu ở trong thân xác của mình, cậu sẽ chẳng bao giờ làm vậy đâu. Nhưng mà Harry nghĩ, nếu trở về đúng với thân xác, có khi nhìn Draco còn dễ thương hơn ấy chứ. Mỉm cười, hắn nhét vào tay cậu một quyển sách.

– Cầm lấy cái này đọc thử đi! Có ích lắm đấy!

– "Những sự kiện nổi bật của thế giới cận – hiện đại"?

– Tao với mày chưa biết đến bao giờ mới về được, huống hồ còn phải đóng giả người khác. Vậy nên mày cần tìm hiểu một chút về thế giới xung quanh đi.

Draco im lặng, ra chiều ngẫm nghĩ gì đó. Rồi cậu đứng lên, tiện thể kéo Harry dậy.

– Mày nói đúng! Xem ra tao với mày cần có một khóa học cấp tốc. Việc này tốt nhất là nên tìm con nhóc nhà Weasley. Đi!

~~~oOo~~~

Với sự giúp đỡ của Rose và Lily, Harry và Draco phải nắm vững những kiến thức cơ bản trong sáu năm học. Quả thực là khó khăn vô cùng! Bất kể ngày đêm, Harry chỉ biết ăn ngủ cùng sách vở, đem hết sức mình ra nỗ lực học tập cùng thực hành. Lúc này hắn mới nhận ra, trước đây hắn hoàn toàn thong dong không hề có những áp lực đè nén kinh khủng như vậy nên cũng chỉ xàm xàm ở mức tạm chấp nhận được. Còn bây giờ, nỗ lực thực sự giúp một học sinh năm hai như hắn chỉ trong hai tuần đã có năng lực pháp thuật tương đương với một học sinh năm bảy xuất sắc. Đương nhiên, Draco cũng vậy. Không những thế, nhìn cậu ta học hành còn có phần nhàn nhã hơn, cứ như mấy áp lực kiểu này quá đỗi quen thuộc với cậu. Harry chợt nghĩ đến những biểu hiện ngu ngốc của cậu ta trước đây, chẳng lẽ là đóng kịch mà ra sao?

– Quá xuất sắc!

Rose thốt lên đầy hứng khởi. Với kiến thức và với những người thông minh, Ravenclaw luôn luôn có hứng thú. Cô biết chú Harry rất giỏi, nhưng không ngờ ở quá khứ chú cũng vượt trội như thế. Thế mà ba cô thường hay kể xấu mấy vụ ba xàm ba láp tầm thường về chú khi chú còn đi học cho cô nghe. Xem ra không thể tin tưởng lời ba cô được rồi. Năng lực của chú Harry phải nói là vô cùng mạnh. Chẳng qua là bình thường không biết cách điều chỉnh, chưa được luyện tập thường xuyên với quyết tâm cao độ thôi. Còn về chú Draco... chậc... cái này làm Rose có chút nghi hoặc. Biểu hiện của chú ấy rất tốt, tốt đến nỗi Rose có cảm giác đây không phải là lần đầu tiên chú tập luyện như thế này, không những vậy hình như còn được luyện tập về cách chiến đấu ở mức cao cấp hơn nhiều. Nghĩ đến đây, Rose lắc đầu ném mối nghi ngờ sang một bên. Draco bây giờ mới có mười hai tuổi. Không ai lại huấn luyện trẻ con như thế cả. Nó nguy hiểm đến nỗi có thể cướp đi tính mạng đứa nhỏ bất cứ khi nào. Hơn nữa, nếu thành công, thì quá trình khổ luyện cũng sẽ vô cùng gian khổ và đầy đau đớn. Nó sẽ gây ra những tổn thương nghiêm trọng cả về thể xác lẫn tinh thần của đứa bé đó.

– Được rồi, tạm nghỉ ở đây đi! Hai người cũng cần chuẩn bị cho mấy tiết học buổi chiều.

Lily cười tươi rồi quay ra với Rose vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ. Con bé lay lay tay cô:

– Rose, chị sao thế?

– A? À, không có gì đâu!

Rose thoát ra khỏi trạng thái thất thần. Thấy mọi người nhìn mình chăm chăm, cô chỉ còn biết cười trừ đầy ngượng ngùng. Tụi nó ra khỏi Phòng Yêu cầu và đến Đại sảnh đường dùng bữa. Vì đang ở trong thân xác của hai thằng con nên hai ông bố "đau khổ" chẳng còn cách nào khác khi phải về đúng nhà của bọn trẻ là Slytherin và Ravenclaw. Thật may là có Rose và Lily giúp nên tụi nó mới không quá bỡ ngỡ với mối quen hệ bạn bè, thầy cô của Albus và Scorpius. Được rồi, nói trắng ra là, chỉ có Harry mới gặp rắc rối trong việc này. Albus tuy hơi trầm nhưng tính cách tương đối ôn hòa, được lòng hầu hết tất cả mọi người, hơn nữa ở nhà Slytherin thằng bé cứ như được tôn lên làm vua vậy. Nghe đâu sau chiến tranh, nhà Slytherin bị khinh thường rất nhiều. Vậy mà một Potter lại vào đây khiến cho cả trường từ giáo sư đến học sinh đều chấn động. Nhưng sau một thời gian, Albus nhận ra nhà Slytherin không hề xấu xa như trong suy nghĩ của mọi người. Cậu nhóc bắt đầu lên kế hoạch cải tổ lại toàn bộ nhà của mình và khai thông định kiến của mọi người về nó. Nghe thì cứ như chuyện đùa, ấy thế mà thằng bé lại hoàn toàn làm được. Cũng vì vậy mà mấy lần thằng nhóc suýt chết vì tính liều của Grinffindor trong máu nó đột nhiên bùng phát. Bù lại, Slytherin dần dần lấy được lòng tin của mọi người. Và anh em nhà Potter cùng Weasley, sau khi hiểu rõ sự tình, đã vui vẻ giúp cậu nhóc một tay. Vậy nên Albus Severus Potter, xứng đáng với cái tên của nó, thẳng tiến trở thành anh hùng trong mắt các giáo sư và học sinh ở Hogwarts và trở thành vương tử đệ nhất của Slytherin. Còn với Scorpius Malfoy, cậu nhóc cũng nổi tiếng vô cùng nhưng là nổi tiếng về khoản bị người ta bắt nạt. Các giáo sư tuy không ghét cậu nhóc nhưng cũng luôn tỏ thái độ lạnh nhạt, thờ ơ. Mà cậu nhóc đó, với cái tính lạnh lùng, thâm trầm đến đáng sợ, hiển nhiên chẳng lấy được tí ti chút thiện cảm nào từ người khác. Ngay cả khi ngồi ăn, đám bạn cùng nhà cũng ngồi cách xa nó một khoảng cách nhất định.

"Thật may là vẫn còn có Rose ngồi gần Draco. Nếu không chắc mình bay sang đấy ngồi ăn cùng nó mất!"

Harry ai oán nghĩ trong đầu. Đối với một Draco Malfoy luôn lặng lẽ và chín chắn như thế này, hắn tuy có chút không quen nhưng lại cảm thấy rất dễ chịu mỗi khi ở cùng cậu ta. Một cậu bé mười hai tuổi mà có tính cách như thế thì thật chẳng hay chút nào. Tuy vậy, vì hắn và cậu có quá nhiều điểm giống nhau, nên khi gỡ bỏ những chiếc mặt nạ, hạ xuống những bức tường đề phòng, cả hai giống như đã hiểu nhau từ lâu lắm rồi. Họ không nói với nhau nhiều. Đôi khi là cùng ôn bài, đôi khi là nghĩ xem làm cách nào để trở về và sẽ làm gì khi đã biết trước tương lai. Có những khi Harry kể cho Draco nghe về cuộc sống của mình ở thế giới Muggle. Thằng nhóc lúc đó đã nổi điên và càng củng cố cái quan niệm Muggle là một lũ tồi tệ đáng chết. Những lúc như thế, Harry chỉ còn biết cười trừ, tự hỏi kể mấy thứ này cho Draco có thật là ý kiến hay. Nhưng có một điều hắn luôn thắc mắc, đó là Draco không bao giờ kể cho hắn nghe về bản thân. Cậu ta nói cuộc sống của cậu ta hoàn hảo đến nỗi chẳng có gì để kể. Harry không tin điều đó. Hắn cảm thấy không phải cuộc sống thằng nhóc tóc bạch kim này không phải không có gì để kể, mà là quá kinh hoàng để có thể kể cho người khác. Và không hiểu sao, Harry lại rất muốn Draco có thể chia sẻ điều đó với mình thay vì cứ giữ mãi trong lòng.

– Al, cậu nên lau nước miếng đi. Nhìn người ta đến nỗi mắt sắp lọt khỏi tròng rồi kìa!

Harry giật mình vì giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên bên tai.

– Cậu nói linh tinh gì thế Sophia? Mình có nhìn ai đâu.

Harry nở nụ cười méo mó. Đây cũng là một trong số những lí do chính mà hắn thà ngồi cùng Draco còn hơn ngồi cạnh một đám rắn con. Hơn nữa còn có mấy con rắn nhỏ vô cùng độc. Và đây chính là tiểu độc xà đầu tiên – Sophia Keill, một trong hai người bạn thân nhất của Albus. Cô gái người Đức này có một đôi mắt lam sáng lấp lánh. Mái tóc vàng uốn thành từng lọn rủ xuống bờ vai. Cô lúc nào cũng lộng lẫy như một nàng công chúa. Chỉ tiếc rằng lại là hoa đã có chủ. Chủ của đóa hoa xinh đẹp này không ai khác chính là thằng ngốc ngồi bên cạnh Sophia, Den Collins – người bạn thân còn lại của Al kiêm luôn chức tiểu độc xà thứ hai trong lòng Harry. Trông cậu ta có vẻ ngu ngu vậy thôi (thực tế là bình thường cũng rất ngu) nhưng luôn "thông minh lên đột xuất, nguy hiểm bất thình lình" vào những lúc mấu chốt quan trọng khiến cho không ít người phải dở khóc dở cười, chẳng biết phải làm gì.

– Cậu bỏ rơi bọn mình đã được hai tuần rồi đấy Al. Lúc nào cũng kè kè đi theo thằng nhóc đó. Cả trường đang đồn ầm lên kìa. Có phải hai người đánh nhau nhiều quá trúng phải bùa gì đó mà "cảm" nhau luôn không?

Thằng nhóc mắt xanh thẫm tóc nâu sậm này phun ra cả mớ linh tinh rồi nở nụ cười trì độn quen thuộc của mình. Sophia nghiến răng đá vào chân nó một cái.

– Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu, Den!

– Hai cậu cứ ăn tiếp đi nhé. Mình đi trước đây!

Harry vội vàng chuồn ngay không một chút chậm trễ. Hắn vẫn còn nghe thấy giọng Sophia hét lên phía sau:

– Al, cậu không trốn mãi được đâu. Mình nhất định sẽ tìm ra bí mật của cậuuuuuu!

~~~oOo~~~

– Draco! Chờ tao với!

Harry cười toe toét và chạy đến bên cậu nhóc mắt xám. Tiết tiếp theo là giờ học chung của Slytherin và Ravenclaw. Từ lúc Harry nhập vào thân xác của Albus, hắn suốt ngày bám theo Draco – trong – xác – Scopius khiến thằng nhóc ít bị bắt nạt đi hẳn.

– Tên của tao không phải để một thằng như mày gọi, Potter!

– Thế để ai gọi? – Harry ngay lập tức vặc lại. – Tao gọi thế nào là quyền của tao mà!

Draco "Hừ!" lạnh một tiếng, không thèm liếc nhìn Harry lấy nửa con mắt. Với bộ dạng như thế, nhìn qua không ai có thể đoán ra Scorpius Malfoy có nửa điểm khác thường. Nhưng với Albus Severus Potter, mọi người đều cảm nhận được, hình như cậu ta có chút tưng tửng hơn bình thường.

– Mày tìm được gì chưa?

Harry chuyển chủ đề. Dạo này tụi nó tích cực vào trong Khu Sách Cấm để tìm kiếm. Nhưng xem ra đều công cốc.

– Chưa. Tao cũng đã lục tung phòng của Scor trong Ravenclaw nhưng không thấy gì cả. Nghe Weasley nói nó nghiên cứu rất sâu và cực kì am hiểu về lĩnh vực không gian thời gian. Lẽ ra phải có chút sách vở gì đó hay đại loại như thế chứ!

Draco đưa tay lên cằm suy nghĩ. Chuyện này có chút kì lạ. Hơn nữa, cậu cũng rất thắc mắc tại sao con trai mình lại có hứng thú với không gian và thời gian đến vậy. Chẳng lẽ...

– Nếu là tao thì tao cũng chẳng bao giờ để mấy thứ như thế dễ dàng bị người khác phát hiện đâu. Có lẽ nó giấu đâu đó ở nhà cũng nên.

Harry lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Draco. Cậu nói như reo:

– Đúng rồi, thái ấp Malfoy hoàn toàn có chỗ để nó nghiên cứu. Nghỉ lễ Giáng Sinh nhất định tao phải tìm cho ra.

– Vậy là mọi chuyện sẽ sớm kết thúc!

– Kết thúc? – Draco nhíu mi nhìn Harry bằng một ánh mắt kì quái. – Không. Chỉ e... đây mới là khởi đầu.

Khởi đầu cho một câu chuyện dài sẽ thay đổi cả lịch sử...

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net