CHƯƠNG 6 : NGƯỜI THỪA KẾ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 6 : NGƯỜI THỪA KẾ (1)

– Ưm!

Albus nhăn mặt. Cậu đưa tay xoa xoa cục u to tướng trên đầu, hậu quả của việc đáp đất một cách không chủ đích. Hồi tưởng lại sự việc lúc đó, Albus cũng chợt nhớ ra người bạn đồng hành của mình.

– Scorpius! Scorpius!

Albus gọi to nhưng không ai đáp lại. Dường như ở nơi tối tăm và lạnh lẽo này chỉ có một mình cậu mà thôi. Điều chỉnh để hình dạng của mình trở về như ban đầu, cậu đưa tay vào túi áo khoác tìm đũa phép và hô:

– Lumos!

Đầu đũa phép sáng lên, tuy nhiên lại chỉ đủ để soi sáng một khoảng không nhỏ. Có vẻ như nơi này rất rộng. Albus giơ đũa phép lên trước, mò mẫm từng bước trong bóng tối và không ngừng tìm kiếm Scorpius. Chợt cậu nhìn thấy một bức tranh. Đến gần hơn để xem xét, Al bất ngờ thốt lên:

– Gryffindor?

Cậu cố gắng nhìn kĩ hơn nữa. Không sai! Đây rõ ràng là tranh vẽ một trong bốn nhà sáng lập vĩ đại của Hogwarts. Mặc dù chưa từng có bức tranh hay cuốn sách nào miêu tả rõ ngoại hình của ông, nhưng vẫn có những đặc điểm đặc biệt để cậu có thể nhận ra. Chỉ là, tại sao ở một nơi như thế này lại có tranh của ông? Chẳng lẽ lại có thêm phòng chứa bí mật thứ hai?

Albus chìm trong suy nghĩ một chốc rồi lại tiếp tục tìm kiếm. Cậu nhìn thấy một dòng chữ nhỏ được khắc phía dưới bức tranh. Đó là cổ ngữ Rune.

Cậu nhóc tóc đen lẩm bẩm đọc dòng chữ đó. Và...

Bùng! Bùng! Bùng!

Hàng chục ngọn đuốc lập tức cháy lên, rọi sáng cả một vùng không gian rộng lớn. Đây quả nhiên là một mật thất. Hơn nữa, nơi này chỉ có một mình Albus mà thôi.

– Chết tiệt, cậu ta không rơi xuống đây cùng mình sao? Rốt cuộc cậu ta đang ở đâu vậy?

Al nhíu mày nói thầm, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi lo lắng và sốt ruột không thể kiềm chế. Cậu hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh. Đúng! Lúc này cậu không thể mất bình tĩnh. Việc duy nhất cậu cần làm bây giờ là nhanh chóng tìm cách ra khỏi đây và đi tìm thằng nhóc tóc vàng không biết đang chết rú ở chỗ nào nữa.

Ổn định lại tinh thần xong, Albus cẩn thận di chuyển, đồng thời cũng đánh giá mật thất này. Bốn phía được vây tròn bởi bức tường làm bằng những viên đá cẩm thạch lớn hình lục giác. Có một điều mà không phải ai cũng biết, loại đá này thường được sử dụng cho những công trình kiến trúc pháp thuật bởi vì nó không chỉ đẹp mà còn có tác dụng dẫn xuất pháp thuật. Hơn nữa, tùy vào cách sắp xếp, chúng có thể đem lại những hiệu quả không ngờ. Mà trên bức tường đó lại có mười cánh cửa với màu sắc khác nhau được phân bố đồng đều. Cậu nhíu mày nhìn những viên bảo thạch màu đỏ tươi đính ngay phía trên, trong lòng thầm kêu không ổn. Đây là một ma pháp trận.

Cạch! Cạch! Cạch!

Mười viên bảo thạch lập tức thay đổi góc độ và chiếu các luồng sáng màu đỏ vào những vị trí khác nhau trên mặt đất, tạo thành một vòng tròn. Mà Albus Severus Potter lại đang đứng ở trung tâm của vòng tròn đó. Cậu nâng cao cảnh giác và sức tập trung của mình lên đến tối đa, cẩn thận quan sát những kí hiệu kì lạ màu vàng đang sáng lên. Ma pháp trận trong nháy mắt được hoàn chỉnh, một ma pháp trận cổ xưa và phức tạp nhất mà cậu từng nhìn thấy.

~~~oOo~~~

Ma pháp trận vốn là một trong những loại pháp thuật xuất hiện sớm nhất trong lịch sử, cũng là một trong những loại pháp thuật mạnh nhất. Nhưng bởi vì nó quá phức tạp, tốn nhiều thời gian, hơn nữa lượng pháp thuật cần rót vào ma pháp trận thường rất lớn nên ngày càng ít người dùng đến rồi dần dần đi vào quên lãng. Ngoài bệnh viện thánh Mungo vẫn còn sử dụng một số ma pháp trận đơn giản để chữa bệnh và các dòng họ pháp thuật thuần chủng lâu đời với những ma pháp trận cổ xưa thuộc về riêng dòng tộc đó, muốn một mình thiết lập và phá giải ma pháp trận cũng chỉ có những phù thủy cực kì trí tuệ với lượng pháp thuật khổng lồ mới thực hiện được. Mà tình cờ làm sao, Albus lại là một trong rất ít những người đó.

Bởi vì ma pháp trận đã khởi động, cậu không thể tùy tiện di chuyển. Albus cẩn thận quan sát, trong đầu hiện lên trăm ngàn suy nghĩ và tính toán. Muốn phá giải ma pháp trận, không phải cứ có pháp thuật khổng lồ là được, phải có kiến thức chuyên sâu tổng hợp và vận dụng chính xác để hóa giải trận pháp, nếu làm bừa thì chỉ có thể dẫn đến bạo pháp ma lực mà nổ tung thôi.

Cậu trai thứ nhà Potter nhìn những viên cẩm thạch trên tường, khóe môi cong lên cho một nụ cười. Cậu đã tìm ra lời giải. Khép mắt lại, Albus tập trung cảm nhận từng đợt dao động pháp thuật xung quanh mình. Sau đó, cậu chỉ đũa phép về một hướng và hô lên:

– Kim!

Một viên đá cẩm thạch rời khỏi vị trí, xoay hai vòng trên không trung rồi theo thần chú di chuyển của Albus hạ xuống một ô lục giác lõm bên trong vòng tròn ma pháp.

Soạt!

Ma pháp trận đột nhiên sáng bừng lên. Những kí tự trong vòng tròn ma pháp lập tức chuyển động đến những vị trí khác nhau. Mà một trong mười viên bảo thạch cũng mất đi luồng sáng, trở về trạng thái ban đầu. Albus biết, mình đang đi đúng hướng. Giữa hàng trăm viên đá cẩm thạch kia, có mười viên đá mang tính chất pháp thuật khác biệt, đại diện cho mười nguyên tố lớn tạo nên thế giới: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Điện, Quang, Ám. Những nguyên tố này đều có mối liên hệ tương sinh tương khắc với nhau, và đó cũng là điểm mấu chốt để phá giải ma trận này.

Hành động tương tự với chín viên đá còn lại, khi viên cẩm thạch cuối cùng khớp vào vị trí, Al nở nụ cười nhẹ nhõm. Thề có Merlin, tuy rằng nhìn qua cách phá giải có vẻ đơn giản, nhưng thật ra nó lấy đi của cậu một lượng pháp thuật không nhỏ, cũng tốn không ít tế bào não khi phải căng da đầu suy nghĩ từng điểm cẩn trọng từng bước hóa giải qua các kí hiệu cổ xưa phức tạp, tính toán chuẩn xác để có thể ăn khớp từng vị trí mà không xảy ra bất cứ sai lầm nào. Người có thể tạo ra ma pháp trận đáng sợ như thế này... chắc hẳn là một phù thủy vô cùng vĩ đại.

Albus đứng thẳng người tại trung tâm của vòng tròn ma pháp, bình tĩnh nhìn những kí hiệu liên tiếp xuất hiện dưới chân mình, di chuyển đến các góc khác nhau. Trận pháp biến đổi không ngừng, những chùm kí hiệu ánh kim bay lên, tạo thành một dòng chữ: "Tìm câu trả lời qua các cánh cửa." rồi biến mất. Mọi thứ trở lại như lúc ban đầu.

Cậu nhóc mắt xanh nhướn mày. Tìm câu trả lời qua các cánh cửa? Tức là muốn cậu đi qua mấy cánh cửa kia sao? Không có câu hỏi mà lại yêu cầu câu trả lời, vậy hẳn là trả lời cho câu hỏi mà bất cứ ai rơi vào tình trạng này đều nghĩ đến: "Làm thế nào để ra khỏi đây?"

– Hầy!

Al thở dài. Muốn rời khỏi đây cũng không phải là không có cách. Ma pháp trận khi nãy được thiết lập để bảo vệ nơi đây và hút đi pháp thuật của những người rơi vào. Nói cách khác, nếu không hóa giải được ma pháp trận đó, cậu sẽ trở thành một bộ xương khô ở chỗ này. Mà bây giờ, khi đã phá giải được rồi, với pháp thuật của cậu, cậu hoàn toàn có thể phá hủy mật thất này để tìm đường đi lên. Nhưng nó sẽ để lại rất nhiều hậu quả mà cậu cũng không dám chắc có thể giải quyết hết. Vậy nên vẫn phải bỏ cách đó đi thôi.

– Xem ra phải liều một phen rồi!

Thiếu niên nào đó khẽ lẩm bẩm một mình. Sau vụ ma pháp trận vừa rồi, cậu biết, chờ đợi mình ở phía bên kia cánh cửa chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp. Nhưng mà đôi khi, trong một số trường hợp, sự táo bạo lại là một lựa chọn rất có ích và cần thiết.

Cậu trai thứ nhà Potter tiến vào cánh cửa gần mình nhất. Vừa bước chân qua cửa, cậu kinh ngạc phát hiện bản thân đang ở một không gian khác. Mà phía sau, cửa, bức tường, tất cả đều hoàn toàn biến mất.

Albus nhíu mày nhìn khu rừng rậm trước mặt. Cậu chạm vào thân cây bên cạnh.

"Kì lạ! Không gian này có vẻ là một không gian ảo được tạo ra bởi pháp thuật, nhưng thực vật trong đây lại là thật. Hơn nữa, cửa ra vào cũng đã biến mất. Rốt cuộc ý định của người tạo ra nơi này là gì?"

Albus yên lặng suy nghĩ. Đột nhiên, một luồng sáng màu đỏ bắn thẳng về phía cậu.

Vụt!

Al lập tức xoay người sang một bên, tránh sau một thân cây lớn. Cùng lúc đó, hàng loạt ác chú liên tiếp bắn về phía cậu. Biết tấm chắn này không thể chịu đựng được thêm nữa, cậu lao về một hướng khác, nhưng thần chú bắn ra vẫn không ngừng lại. Cậu giơ cao đũa phép, phóng ra những thần chú thuộc loại phòng vệ để ngăn chặn chúng. Nếu cậu đoán không nhầm, những thần chú kia được kích khởi khi cảm nhận được hơi thở pháp thuật. Dù cậu có chạy đi đâu, chỉ cần vẫn ở trong không gian này, chúng sẽ tìm được cậu.

Thiếu niên tóc đen tự cấp cho mình một thần chú che đi hơi thở của bản thân, đồng thời ngắt mấy phiến lá cây, sử dụng thần chú biến hình để chúng hóa thành một số động vật nhỏ. Cậu còn tạo ra cho chúng hơi thở pháp thuật tạm thời rồi thả chúng đi. Quả nhiên, những thần chú phóng đến bị đánh lạc hướng, trở nên hỗn loạn.

Albus nhân cơ hội này chạy đi, cậu dùng thần chú không lời không đũa phép đánh dấu ở một số vị trí nhất định. Trước hết, cậu phải xác định được phạm vi của không gian này hoặc trung tâm của nó để tìm đường ra.

Soạt! Soạt!

Albus rẽ lối mà chạy đi. Cậu cũng thu được rất nhiều tín hiệu từ những điểm pháp thuật đã đánh dấu. Dường như trung tâm của không gian không ở nơi này, hơn nữa điểm giới hạn cũng không tìm được. Chuyện này là sao?

Đột nhiên, Albus hơi khựng lại. Cậu nhìn thấy cửa ra ở phía trước. Ngay lập tức, cậu chạy về phía đó, không hề biết rằng mình vừa vượt qua thử thách nữa của một trong bốn nhà sáng lập Hogwarts – Godric Gryffindor.

~~~oOo~~~

– Phì!

Albus phun cọng rêu ở trong miệng ra. Thật không thể tin được! Người kia còn tạo hẳn một không gian giống như Hồ Đen của Hogwarts, khiến cậu suýt chút nữa sặc nước mà chết. Chắc trong mấy cánh cửa còn lại sẽ không nuôi rồng lửa để cậu phải liều chết quên mình chiến đấu đấy chứ?

Albus vừa cho mình một bùa khô ráo và giữ ấm vừa cẩn thận quan sát lại lần nữa. Cậu đã đi qua năm cánh cửa và đều trở lại điểm xuất phát bằng chính cánh cửa đó. Mà khảo nghiệm ở mỗi không gian trong các cánh cửa đều lấy đi rất nhiều sức lực và pháp thuật của cậu. Đúng vậy! Là khảo nghiệm. Cậu nhận ra tầng tầng lớp lớp pháp thuật ở đây không phải muốn dồn cậu vào chỗ chết, mà giống như muốn kiểm tra năng lực của cậu hơn. Tất nhiên, kể cả như thế, cậu cũng không ngu gì đâm đầu vào năm cánh cửa còn lại. Dù sao mười cánh cửa này đều có kết cấu giống hệt nhau. Hơn nữa, năm cánh cửa kia cũng đủ để cậu tìm kiếm dữ liệu cho bài toán khó này và chứng thực suy nghĩ của mình.

Albus đi đến vị trí trung tâm của mật thất, ngồi xổm xuống và chạm tay vào nền đá. Quả nhiên, đá ở nơi cậu đang đứng mềm hơn hẳn so với xung quanh. Cậu có thể chắc chắn đây là chìa khóa để cậu thoát ra ngoài.

Mật thấy này vốn là một không gian thật, còn không gian sau mười cánh cửa kia là không gian ảo do pháp thuật tạo nên. Nhưng cho dù là không gian nào thì pháp thuật cũng chỉ có thể khiến nó biến to nhỏ hoặc di chuyển trong một phạm vi nhất định chứ không thể bẻ cong không gian. Nói cách khác, trong trường hợp cậu đã đánh dấu các điểm pháp thuật và ếm bùa xác định phương hướng, không có khả năng cậu lại quay về đúng nơi này bằng chính cánh cửa đã xuất phát. Vậy nên, cách giải thích duy nhất chính là bản thân những không gian này có vấn đề. Lấy không gian mật thất làm tâm, các không gian nhỏ vừa tự xoay quanh mình vừa xoay quanh trung tâm đó. Bởi vì chúng tự di chuyển quanh mình như thế, cậu mới không tìm được tâm điểm cũng như giới hạn của mỗi không gian khi pháp thuật được tản đều ra bốn phía.

Albus giơ cao đũa phép, chỉ vào vị trí trung tâm và hô:

-Reducto!

"Soạt!" một tiếng, vị trí trung tâm sáng lên ánh sáng màu vàng nhạt rồi hút thần chú phá hủy vào trong. Sau đó, nó lại trở về tình trạng ban đầu mà không sứt mẻ dù chỉ là một mảnh vỡ nhỏ. Albus kinh ngạc nhìn chuyện vừa xảy ra. Cậu suy nghĩ trong chốc lát rồi đột nhiên phóng ra mấy thần chú kiểm tra. Và kết quả là...

– Merlin! Mình thật sự muốn đấm kẻ đã tạo ra tất cả những thứ dở người này.

Albus thở hắt ra một hơi, lấy tay xoa xoa thái dương như thể muốn nói "Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!" Vị trí trung tâm kia được ếm một loại bùa bảo vệ có thể ngăn cách mọi loại pháp thuật. Tuy nhiên, nó cũng có cách phá giải. Đó chính là dùng lực cơ học. Và trong trường hợp này, không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể dùng tay không đập vỡ nền đá mà thôi. Đây căn bản chính là một loại tự ngược đãi bản thân mà!

Thiếu niên tóc đen kiểm tra lại độ cứng của nền đá một lần nữa. Tuy rằng là nơi nhận tất cả áp lực pháp thuật nên đá ở vị trí này mềm hơn rất nhiều so với xung quanh, nhưng muốn dùng tay đập vỡ là điều hết sức khó khăn. Cậu đột nhiên cảm thấy mình thật sự may mắn vì lúc trước đã nổi hứng đi học mấy môn võ Muggle cùng anh James để tiện đường đánh nhau với Scorpius. Đã đến lúc này thì cậu cũng phải cố thôi. Cậu không hề muốn sau khi ra khỏi đây sẽ nhìn thấy cảnh tượng náo loạn vì sự mất tích bí ẩn của Cậu bé Vàng Harry Potter và cậu chủ nhỏ kiêu ngạo Draco Malfoy.

Nghĩ đến Scorpius, Albus lại cảm thấy lo lắng trong lòng. Không biết cậu ta đang ở đâu, hiện tại thế nào rồi. Cậu phải nhanh nhanh rời khỏi đây và đi tìm cậu ta mới được.

Nghĩ là làm, cậu nhóc mắt xanh giơ cao nắm đấm, dồn lực đập mạnh xuống nền đá.

ẦM!!!

Nền đá dần dần nứt ra, những viên đá tảng lớn đồng loạt rơi xuống, khói bụi mù mịt che kín xung quanh. Albus bình tĩnh đứng yên một chỗ, cậu biết đây hoàn toàn là ảo ảnh. Quả nhiên, sau khi bụi mù tan đi, mười cánh cửa kia đã hoàn toàn biến mất, trước mắt cậu bây giờ là một cánh cửa lớn màu đỏ nhung được trang trí bằng những họa tiết mạ vàng cổ xưa và tinh xảo. Albus mở cửa ra và bước vào. Cậu kinh ngạc mở to mắt:

– Đây là...

Hết chương 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net