|5| - #2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|5| ASAGAO giữa tháng 5 - hè

#2

[Hiện tại]
Năm cuối của Momiji, năm hai của Masumi.

MASUMI’s POV

Cảm giác mọi thứ không thật cho lắm, khi tôi có thể dễ dàng làm hòa với tiểu thư hơn tôi mong đợi, mặc kệ những cảm giác bồn chồn lo lắng, hai chúng tôi lại tay trong tay trở về.

Trước đó, tôi đã gặp Kido - người ở bên chị vài tuần nay, cũng là bắt đầu cho mối bất hòa của hai đứa. Hắn ta trực sẵn tại cổng công viên như đang chờ chỉ để đón tôi, vẫn là cái nụ cười giả dối ấy trên môi, Kido cười mỉm rồi vẫy tay chào.

Hắn biết tôi cần phải đi đâu. Đương nhiên như lời của Shigure nói, rất có thể người sắp xếp toàn bộ mọi việc lẫn cuộc gặp gỡ này là tiểu thư. Nhưng tôi không tin là không có sự nhúng mũi của Kido.

“Tiểu thư ở đâu?” - Tôi không nhớ giọng điệu khi ấy của mình ra sao, nhưng chắc chắn là thái độ gườm ghè không có chút thiện ý nào là thật.

“Nào nào cô gái, Masumi-chan nhỉ? Cậu nóng vội như thế làm sao bình tĩnh giải quyết vấn đề được? Momiji-san ở đâu, chắc cậu cũng sẽ dễ dàng đoán ra được thôi.” - Kido nhún vai, tỉnh bơ trả lời không thèm nhìn sắc mặt tôi.

“Là cậu bày ra trò này? Mục đích cậu ở đây là gì?” - Nếu như không phải tay đó cao ráo ngang ngửa Chacha thì tôi cũng không ngại kéo cổ áo cậu ta xuống.

“Hừm, không~biết~nữa~ Nhưng này, đừng vì tính nóng như kem này mà làm tổn thương Momiji-chan, dù cậu có là người đặc biệt của chị ấy đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không tha thứ đâu."

Nói rồi, Kido đẩy vai tôi tiến về phía trước, cũng không gọi là thân thiết gì thế nhưng cảm giác được tiếp sức thế này cũng không tệ.

Cậu ta nói tôi là "người đặc biệt" của chị. Và đồng thời cũng bóng gió gì đó về việc "tiểu thư sẽ nói những gì tôi muốn nghe".

Vậy là chúng tôi gặp lại nhau như thế, buồn vui ngắn dài, những ngón tay siết chặt. Bởi vì quãng thời gian bên nhau khiến hai người chúng tôi không cách nào giận dỗi lâu được. Tôi nhớ da diết cảm giác được chạm vào chị, nhớ cổ tay mảnh khảnh với hương xà bông tự nhiên, cả gương mặt tựa như búp bê và đôi mắt chạm khắc như thủy tinh.

Đó là người con gái tôi yêu.

Tuy không nhận được một câu trả lời rõ ràng, tôi cũng không rõ thái độ của chị đồng ý hay là không nhưng sau cùng, chỉ cần như thế này thôi cũng đủ khiến trái tim tôi nhẹ nhõm hơn, thoải mái hơn.

Câu trả lời sẽ có ngay sau khi giải Queen kết thúc.

Nếu là tôi của trước đây thì sao? Nếu là Sera Masumi của trước đây… Có lẽ tôi đã chẳng dám gặp chị hay cố công chờ đợi một thứ mà bản thân tin là không thuộc về mình.

Nhưng tôi bây giờ đã nhận ra sự bừng thức của bản thân, có lẽ những lời mà tôi nghe Chacha nói trong giấc mơ lạ nọ là do bản thân tôi tự cổ vũ bản thân. Rằng chỉ cần một chút thôi cũng được. Một chút nữa thôi.

Rồi chị sẽ nhìn tôi như cách tôi nhìn chị chứ?

Nhưng dẫu có ra sao, tôi cũng không trách chị. Tôi đã nói là sẽ chờ, vậy nên…

Một tuần nữa, tôi sẽ có câu trả lời. Vậy nên trong một tuần đó tôi sẽ không được gặp chị. Sau khi đưa tôi về nhà, tiểu thư ngỏ ý muốn được gặp lại tôi vào một ngày trước khi chị thi đấu. Chị chưa từng mời tôi đến nhà, toàn là tôi tự ý đến (đương nhiên cũng lắm lúc Iori-san đuổi tôi về), dưới sự bất lực của gia nhân cũng như chị, họ đã thực sự đồng ý để tôi vào. Như cái dạo lễ Tình nhân đợt trước, tiểu thư bỗng mở lòng hơn, thậm chí còn cười tôi tại sao lại lễ phép lạ thường.

"Em sẽ đến chứ?" - Chị khẽ khàng hỏi tôi bằng một giọng mong chờ, ngay khi tay chúng tôi vừa rời nhau, cảm giác lưu luyến in hằn.

"Chỉ cần là chị mời." - Tôi đáp lại chắc nịch, đương nhiên tôi không ngốc đến độ bỏ qua một "cơ hội" tốt thế này.

"Nhưng tôi không nằm ở phòng dành cho khách đâu." - Tôi phụng phịu với chị, gương mặt ấy nhìn tôi đầy hài hòa, cảm giác mọi thỏa thuận đều dễ dàng đạt được.

"Ừ, không ở phòng cho khách." - Đôi má chị ửng hồng lên, và đôi tay chúng tôi xa nhau, kính trên cửa ôtô được kéo lên, khuất nửa, rồi khuất cả gương mặt. Chị và tôi tạm biệt nhau, có lẽ trong lời chào đó còn vương chút gì hơi phấn khởi và hân hoan quá mức.

Tôi sẽ được gặp chị.

Ở bên cạnh người tôi yêu, trở thành nguồn cổ vũ không gì thay thế được.

Đó có lẽ cũng là sự an ủi cho những đau khổ đã xảy ra trong đời chúng tôi. Bởi vì cả hai đều cảm thấy đã đến lúc nên mở lòng với nhau, dù rằng những lời cần nói tôi vẫn chưa thể nói với chị. Và với tiểu thư cũng thế.

Chị và câu trả lời của chị.

Tôi bình tâm lại sau khi chị đi, sau đó lên giường đánh một giấc dài cho lại sức. Rồi tôi nhớ đến Kido, hắn ta hiện lên trong giấc mơ như một hòn đá vô duyên vô cớ, rồi đến Shigure dẫn lối như nàng Iris trong Thần thoại. Nhưng sau cùng tất cả đều bị nhấn chìm, trong sự mệt mỏi.

Ngày hôm sau, tôi đến trường như bình thường, nhiệm vụ chấn chỉnh và đốc thúc mọi người trong câu lạc bộ là của tôi, nên ngay sau tiết học, tôi ba chân bốn cẳng lao đến phòng sinh hoạt. Có mấy ngày không gặp mà sao thấy lạ lạ… ngạc nhiên hơn cả lại chính là thái độ của những thành viên trong câu lạc bộ Karuta.

"Masumi…" - Neshima vừa thấy tôi liền chạy ào ra và nắm lấy áo tôi, giọng run rẩy. Sắc mặt cậu ấy tái nhợt, tôi cảm nhận được không khí u ám bao trùm câu lạc bộ.

"Neshima à…"

"Cậu với chủ nhiệm cãi nhau sao? Cậu có biết nếu như chị ấy để thua trong giải Nữ Hoàng thì chủ tịch Ooka sẽ cho giải thể nơi này không?"

Cậu ấy liến thoắng một hồi, nhưng đọng lại trong đầu tôi chỉ có đúng 2 từ.

"Giải thể!?" 

Gì đây chứ?

"Neshima bình tĩnh, mình với tiểu thư ổn thỏa cả rồi, còn những chuyện khác thì nói sau… Chỉ là, chủ tịch Ooka đã nói thực sự nói thế à?"

Neshima tròn xoe mắt, cậu ấy khụt khịt mũi, tôi gần như có thể cảm nhận được cái cảm giác xót cay ở mũi đang tồn đọng. Biểu cảm của cậu ấy cũng bối rối đủ phần.

"Khi cậu và chủ nhiệm không ở đây, tất cả mọi người đều trở nên lo lắng. Giải đấu Trung học thường niên vừa mới diễn ra rồi, nhưng tinh thần của các thành viên đi xuống lắm nên bọn mình thi đấu có hơi "kém" tí. V-vậy nên cúp quán quân thuộc về trung học Công nghệ phía Nam. Chết tiệt mà! Đáng lẽ ra mình nên tập trung training bọn họ nhiều hơn, mình đúng là thứ vô dụng nhất trần đời!"

"Giải thường niên bọn mình thua sao?"

"Không được tính là thua, nhưng với truyền thống bất bại bao nhiêu năm, đến lần này bọn mình chỉ được Á quân. Cũng không đáng thất vọng, dù sao mọi người cũng đã cố gắng rất nhiều rồi, chỉ là khi thiếu chủ nhiệm cứ như đoàn binh mất đi chủ tướng… Vậy mà ngay sau khi trở về chưa kịp hoàn hồn thì chủ tịch Ooka lại đích thân đến nói cơ hội cuối cùng để giữ lại câu lạc bộ là khi chị Ooka đạt quán quân giải Queen! Đây là điều kiện chưa từng có trước đây, chưa từng!

Rõ ràng câu lạc bộ đang yên đang lành, lại còn là câu lạc bộ truyền thống lâu đời, vậy mà không hiểu sao lại ra nông nỗi này!

Vậy nên thấy cậu bây giờ mình vui lắm Masumi ạ, cảm giác cuối cùng cũng có tia hi vọng. Mấy ngày liền cả cậu và chủ nhiệm đều không xuất hiện, bọn mình không biết nên bấu víu vào đâu. Đương nhiên mình lại càng vui hơn khi nghe tin cậu và chị lại hòa thuận với nhau, nếu hai người bất hòa thì phải làm sao đây…"

Tôi nhận ra chỉ vì chuyện của riêng bản thân chúng tôi mà lại dây mơ rễ má đến tận chuyện chung của câu lạc bộ, cơ sự này đều là lỗi của hai chúng tôi.

"Mọi người đã nói gì với chủ tịch chưa? Rốt cuộc ông ta muốn làm gì?" - Tôi gấp gáp hỏi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ lại là do…

Kido!

Cái tên lóe lên trong đầu tôi.

Hay là do cái tay đó, hắn ta đã rủ rỉ vào tai chủ tịch Ooka? Chuyện tiểu thư nói ngày trước dần thành hình dạng, từ những mảnh ghép vô vàn trở thành câu chuyện hoàn chỉnh. Chủ tịch không muốn chị chơi Karuta nữa, ông ta thỏa hiệp tài sản lẫn cơ nghiệp là hội quán Karuta mạn Phía Đông cho chị, đổi lấy sự yên bề gia thế sau khi tốt nghiệp. Đồng thời cũng đã sắp xếp cho tiểu thư một đấng phu quân chính là Arase Kido.

Tiểu thư!

Chị ấy sẽ không chấp nhận điều này chứ đừng nói đến chuyện thỏa hiệp gì gì đó. Tiểu thư khi gặp tôi không nhắc một lời lấy Kido, cũng không có ý định nói đến hắn ta rõ ràng đã chứng tỏ quyết tâm của chị, mạnh mẽ hơn bất kì điều gì.

Rằng chị muốn làm chủ số phận này, không bao giờ để người khác nắm thóp hay điều khiển như một con rối.

Đó mới là bản dạng của Ooka Momiji mà tôi yêu!

"Tiểu thư đã biết tin này chưa?" - Tôi ôm lấy vai Neshima và trấn an, cậu ấy gần như tuyệt vọng.

Bởi vì năm nay tiểu thư sẽ tốt nghiệp, chị ấy là chủ nhiệm tuyệt vời nhất. Đối với chị ấy, câu lạc bộ Karuta không khác gì mái nhà, và từng thành viên đã trưởng thành cùng nơi đây, trong đó có tôi cũng đã coi mọi người là ruột thịt. Và nếu như để giải thể trước khi tốt nghiệp, hay cả sau này nữa…

Liệu chị sẽ đau đớn đến mức nào chứ? Đứa con mà chị gây dựng bấy lâu, dồn đắp vun vén cho nó lại sụp đổ.

Tôi không thể để người đàn ông đó tự tung tự tác. Tôi biết chị sẽ làm hết sức trong giải đấu, nhưng nếu trời cao không phù hộ… và nếu chị biết vì bản thân mình mà gia đình này đến bờ tan vỡ.

Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra!

Không có lý nào bắt chúng tôi phải tuân theo điều lệ phi lý ấy.

"Chủ nhiệm chưa biết, lúc này có lẽ chị đang ở nhà luyện tập rồi."

"Vậy mình sẽ đi gặp Chủ tịch Ooka rồi nói chuyện cho ra lẽ. Đang dưng yên lành không lí nào lại như vậy cả.

Neshima à…

Đừng để tiểu thư biết nhé. Tin mình, chuyện này sẽ ổn thỏa cả thôi. Tiểu thư không cần biết chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến tinh thần."

Neshima nuốt ngược nước mắt vào trong. Cậu ấy cầm tay tôi, lặng lẽ, từ tốn gật đầu. Neshima chưa bao giờ sợ hãi như thế này, bởi vì cậu ấy còn gắn bó với nơi này hơn cả tôi.

Đến khi tiểu thư tốt nghiệp, người được chọn trở thành "chủ nhiệm" có lẽ sẽ là cậu ấy. Vậy nên trong đáy mắt kia tha thiết đến nhường nào, rất rõ ràng.

Tôi rời khỏi phòng tập câu lạc bộ, chân bay như chạy đến phòng hiệu trưởng. Tôi cũng không rõ mình sẽ phải nói gì, chỉ biết quyết tâm khi này của tôi không có gì ngoài giữ lại nơi kỉ niệm ấy. Và nếu có liên quan đến tiểu thư, tôi muốn chịu trách nhiệm cho tất cả.

Để chị không tổn thương.

Và để chị không rời xa tôi.

Cho đến phút cuối cùng.

—---

Sera Masumi phăm phăm bước đến và dừng ngay trước cửa căn phòng nằm ở mạn trái tầng năm phía Đông - căn phòng độc nhất, cũng là văn phòng của chủ tịch Ooka.

Người đàn ông không biết gì ngoài đứa cháu gái độc nhất của ông ta.

Chủ tịch Ooka, mặc dù nổi tiếng là người đàn ông với trái tim sắt đá hơn bất kì ai chưa từng rơi một giọt nước mắt nào lại là người cưng chiều Momiji hết mực. Masumi trước khi tới đây cũng đã ít nhiều nghe qua "danh tiếng" này. Những ngày tháng bên cạnh tiểu thư của cô gái là những ngày bình yên, Masumi chỉ biết khi mọi người kể.

Cô biết chủ tịch Ooka có một người vợ, ba người con trai và sáu người cháu. Duy chỉ có Momiji là con gái, vậy nên tình thương của ông ta dồn hết vào người ấy. Ông cũng ngạc nhiên rằng khi Momiji ra đời lại có thể giống người bà đã mất của cô như thế - từng đường nét thanh tú, đôi mắt cụp, hàng lông mày giống như liễu và đôi môi sắc anh đào. Vậy nên ngay từ khi Momiji chào đời, đứa trẻ chính là báu vật của gia tộc Ooka. Mọi sự tuyệt vời trên đời ông đều dành cả cho người ấy. Và cũng chính tự tay ông đã uốn nắn Momiji từ những trận Karuta đầu tiên. Ông cũng hay kể với mọi người rằng bà nội của cô cũng từng là kiện tướng, chắc chắn huyết quản của gia tộc Ooka đang chảy trong cô, mãnh liệt hơn bất kì bằng chứng nào có thể chứng thực.

Và trong khi những đứa cháu trai phải rèn giũa trong khắc khổ để có thể giữ gìn sự thịnh vượng tuyệt đối của gia tộc cho mai sau, Momiji lại được nuôi dạy một cách tự chủ và tự do hơn, nhiều ưu đãi hơn và đương nhiên là cũng có những yêu cầu khắt khe trong khuôn khổ nhất định. Momiji cảm thấy cuộc sống như thế này là ổn, thậm chí cô còn rất vui vẻ chấp thuận mọi thứ. Cô chỉ cần được chơi Karuta và sống cuộc đời không bị ràng buộc bởi quyền lực mà làm những thứ phạm phải quy phạm đạo đức hay lý tưởng là ổn thỏa.

Ngay cả chuyện yêu đương cũng vậy. Người mà Momiji chọn, chắc chắn sẽ là người mà nữ chủ nhân nhà Ooka tin tưởng. Và chủ tịch Ooka cũng sẽ không có ý kiến (đương nhiên để qua được mắt xanh của Momiji không dễ), tuy nhiên mười bảy năm nay chưa từng có ai khiến cô động lòng…

Chỉ có Chacha.

Chính sự xuất hiện của chàng trai tên Asami Chihiro đã làm đảo lộn một đời vốn dĩ sẽ yên bình của Ooka Momiji. Kể cả làm chim trong lồng…

Asami Chihiro ngang nhiên bước vào và khuấy động cái lồng xinh đẹp ấy.

Còn Sera Masumi lại là người phá khóa, đưa Momiji chạm vào thế giới mà cô luôn mong ngóng được chứng kiến. Hai con người ảnh hưởng đến cuộc đời của Ooka Momiji.

Ấy vậy mà mối lương duyên kì lạ này vẫn chưa đến hồi kết thúc, khi Masumi và Chihiro là thanh mai trúc mã. Ngày Chihiro lìa xa cõi đời mới là khi Masumi đặt chân vào cuộc đời của Momiji.

Nếu không có Chihiro, Masumi và Momiji cũng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp được nhau, có thể ở một thời điểm nào đó sẽ có duyên, nhưng chắc chắn không phải là năm họ mười bảy, mười tám.

Tựa như một giấc mộng đẹp.

Masumi bình tĩnh hít thở, trước mặt cô là cánh cửa quyết định. Tay gõ thành những tiếng cồng cộc dứt khoát, tuy rằng trái tim đang loạn nhịp.

"Vào đi."

Âm thanh đến từ phía sau cửa, không mặn mà cũng chẳng lấy làm ngọt ngào. Tất cả những gì mà Masumi tưởng tượng được có chăng chỉ là sự run rẩy vuốt dọc sống lưng.

Giống như một lời ra lệnh.

Rõ ràng, người đằng sau cánh cửa kia mới là người chiếm ưu thế.

Và cũng rất rõ ràng thứ mà bầu không khí này đã chỉ ra, Masumi không phải là người có đủ sức mạnh để đối chọi hay phản kháng lại mệnh lệnh của người đó.

Nhưng vì chị ấy, người mà Masumi yêu hơn hết thảy mọi điều trên đời này…Cô không sợ hãi hay bồn chồn thêm một giây phút nào nữa. Nếu như Momiji biết chuyện, cả lời hứa lẫn công sức bấy lâu nay để thoát khỏi những đớn đau của quá khứ sẽ đi tong thành mây khói. Người đặt Momiji lên trước nhất cả bàn thân như Masumi đời nào chấp nhận chuyện đó. Vậy nên…

Khi tay nắm cửa vang lên, cũng là lúc đối diện.

Masumi bước vào, nhanh nhẹn lẫn thuần thục giống như một chú huơu con. Căn phòng gây ấn tượng mạnh mẽ tựa như một thư phòng hoàng gia, nhưng càng đẹp lại càng đáng sợ, giống như có một chút gì áp lực hơn, nhưng cũng đầy cuốn hút cứ như thể cả không gian như bên trong một cây cỏ nắp ấm. Màu đỏ của vải nhung dàn trải khắp căn phòng, sách ốp ba bề của bức tường đóng kịch lên tận trần nhà, chỉ chừa lại khoảng trống ở một bức tường duy nhất.

Dưới ngay đó là bàn làm việc của "người ấy".

Có ba bức hình được treo trang trọng đập ngay vào mắt Masumi, càng khiến không khí trở nên rợn ngợp hơn bao giờ hết.

Bức chân dung của Chủ tịch gia tộc Ooka, được đặt ở giữa, nơi uy nghi trang trọng nhất. Masumi có cảm giác lạ lẫm, từng đường nét góc cạnh lạnh lùng ấy như đang phô trương uy quyền bởi dù đã ngoài bảy mươi nhưng bộ râu trắng tỏ sự uy thế kia vẫn rất nổi bật, và cả ánh mắt cao cao không coi ai ra gì kia nữa… Hệt như lần đầu tiên khi nhìn thấy Momiji sau khi mất đi Chihiro.

Nhưng ánh mắt này tựa như khối băng sợ hãi hơn Momiji nhiều.

Masumi khẽ lướt nhanh qua hai "thành trì" ngự cạnh bên chủ tịch Ooka.

Tranh chân dung một cô gái đeo mạng trắng thuần khiết trông thật u buồn và xinh đẹp, mái tóc màu trà dập dìu tựa sóng.

Đó là tiểu thư của cô - nàng Momiji với vẻ đẹp khác lạ chưa từng thấy bao giờ. Và bên góc trái là một phiên bản khác của Momiji nhưng luống tuổi hơn, dẫu sao đường nét không có mấy sự khác biệt. Vẫn là khóe miệng ấy, đôi mắt cụp, đeo một tấm mạng đỏ nhung.

Phu nhân chủ tịch, người vợ quá cố của Ooka.

Khi Masumi vẫn chưa kịp rời mắt khỏi sự uy nghi của ba bức chân dung, giọng nói ban nãy cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ trong cô.

"Cô là ai?"

Masumi không nghĩ gì nhiều ngoài sự cứng rắn gượng gạo pha lẫn chút run rẩy trong chất giọng của mình.

"Cánh tay phải."

Là cánh tay phải.
Là giọng nói của người ấy vang vọng.

Cũng là chân tâm mà Momiji muốn gửi gắm.

"Cháu đến để phát ngôn thay tiểu thư."

Và có lẽ những lời kì cục ấy đã khiến người đàn ông lạnh giá kia phải để tâm.

Ooka ***** quay lưng lại, đôi mắt cao ngạo ngắm nhìn một lượt tựa hồ chỉ một giây trong khoảnh khắc.

"Cô sẽ không bao giờ trở thành người quan trọng của con bé, đừng cố gắng để rồi hoài công, cô gái đáng thương ạ."

Khi chủ tịch Ooka nói ra những lời bạc bẽo ấy cũng là lúc Masumi biết mình phải nghiêm túc đến mức nào mới có thể lay chuyển được ác ý của người ấy.

"Cháu đã và nhất định sẽ trở thành người để tiểu thư dựa vào, và cũng sẽ là người khiến tiểu thư an tâm gửi gắm suốt đời này, thưa ngài."

"Cô có gì để đảm bảo?" - Vẫn là chất giọng không lưu tình, Ooka ***** quyết định đánh phủ đầu cô.

Masumi hít nhẹ một hơi, cô khẽ cựa vai mình rồi bất giác nhớ đến cảm giác khi lòng bàn tay người ấy lưu luyến đôi má cô.

Đã truyền hơi ấm như thế nào.

Masumi không sợ hãi nữa.

Bởi vì cô đã có người ấy bảo hộ. Luôn ở ngay đó kia mà.

Họ đều nhận ra trong trái tim họ đều có nhau.

"Cháu… không có những vật chất hoặc gia thế như gia tộc Ooka mang lại cho tiểu thư.

Cháu cũng không thể mang lại một tình đầu như 'người ấy' của tiểu thư đã từng.

Nhưng cháu có thể bù đắp cho tiểu thư, dẫu là mười hay hai mươi năm nữa, thậm chí là ba mươi năm, những đau đớn, những góc khuất, những ám ảnh…

Bởi vì… cháu yêu chị ấy.

Cháu đã yêu Momiji. Nhiều đến mức có thể hi sinh vì chị, chết vì chị, bất cứ lúc nào."

Giọng Masumi nghẹn lại, đôi mắt chút nữa ứa cả lệ.

Nhưng cô cố kìm lại, biểu hiện của nước mắt ngay lúc này chính là yếu đuối, vậy nên có chết cũng không được khóc.

Ooka ***** nhíu mày, ông ta chớp mắt lấy lệ.

"Ngồi đi."

Tông giọng vẫn không thay đổi, nhưng câu hiệu lệnh khiến Masumi giật mình. Cô phỗng ra như bức tượng.

"Dạ?"

"Nếu không ngồi làm sao tôi biết cô đến đây muốn thay lời cháu gái tôi nói gì?"

Và chính câu nói ấy cũng đã thắp lên trong Masumi một ngọn lửa.

Niềm tin.

Cũng như khởi đầu về một tương lai dẫu biết khó khăn nhưng chắc chắn sẽ có kết quả.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net