Chap 143 + 144

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 143. Rất yêu rất rất yêu anh

Chanyeol ép buộc nàng suốt một buổi tối, Yoona vừa khóc lại kêu, cuối cùng khí lực kêu khóc không còn, biến thành vô lực hừ hừ, mãi đến khi trời gần sáng, thật sự chịu không nổi ngất đi, Chanyeol mới buông tha nàng.

Ngày hôm sau buổi chiều Yoona tỉnh lại, cổ họng nói không nên lời, toàn thân cũng đau đớn không chịu nổi, quay đầu nhìn, Chanyeol đã không còn ở bên cạnh, phỏng chừng đã ra ngoài đi săn thú.

Miễn cưỡng đến phòng tắm rửa mặt chải đầu, vừa từ phòng tắm đi ra, liền thấy Chanyeol cầm con mồi trong tay từ cửa đi vào.

Yoona theo bản năng co rúm lại, nắm chặt quần áo trên người.

Chanyeol nhìn nàng một cái không nói gì, khiêng con mồi đi đến kho. Sau đó lại cầm nguyên liệu nấu ăn đi ra, làm đồ ăn chiều.

Yoona thấy hắn nãy giờ không nói gì, trong lòng thấp thỏm khôn nguôi, sợ cơn giận hắn còn sót lại chưa tiêu cũng không dám trêu chọc hắn. Ngoan ngoãn lăng xăng quanh hắn phụ giúp.

Chanyeol vẫn không để ý tới nàng, nhưng không đuổi nàng, cơm chiều rất nhanh làm xong, hai người ngồi vây quanh ở bên cạnh bàn im lặng ăn cơm.

Lúc trước Chanyeol đều rất nhiệt tình chăm sóc nàng, thời điểm ăn cơm không ngừng dỗ nàng ăn nhiều một chút, cho dù giận dỗi cũng chưa từng hờ hững với nàng, nay đột nhiên lãnh đạm với nàng, làm cho nàng trong lúc nhất thời không chấp nhận được. Trong lòng Yoona khó chịu, nhịn không được chủ động nhích lại gần bên người Chanyeol, cúi đầu ai oán gọi: “Ông xã…”

Chanyeol ngẩng đầu nhìn nàng một cái, há mồm muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nói câu: “Ăn cơm.”

Một câu đơn giản lại làm cho Yoona xúc động đến muốn rơi lệ, nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, sau đó cúi đầu gắp miếng thịt nướng, cố gắng nuốt, nước mắt trào ra khóe mắt tí tách rơi.

Chanyeol nhìn dáng vẻ nàng ủy khuất lặng lẽ rơi nước mắt đau lòng vô hạn, không khỏi thở dài, sờ sờ đầu nàng, dịu dàng nói: “Vui vẻ ăn cơm đi, chúng ta đều cùng vui vẻ, chín tháng thì chín tháng.”

Yoona “Oa” một tiếng bổ nhào vào trong lòng hắn khóc, nàng có thể cảm nhận được hắn có bao nhiêu ủy khuất, vậy nhưng hắn vì nàng mà đè nén nó xuống, điều này thật sự không thể không làm cho nàng cảm động.

“Được rồi, đừng khóc, đừng khóc.” Chanyeol xoa xoa lưng nàng, ôn nhu dỗ dành. Tuy rằng sự ra đi của nàng làm hắn tổn thương, nhưng hắn không muốn miễn cưỡng nàng, nếu như nàng muốn đ thì để nàng đi, hắn nguyện ý vì nàng thỏa hiệp, ai bảo hắn để ý đến nàng còn hơn chính bản thân, thà rằng để mình khó chịu, cũng không đành lòng làm khó nàng. Cảm xúc này hắn chưa từng có, ngay cả với Taeyeon cũng chưa từng, hắn không biết nên xử lý ra sao, đành thuận theo phản ứng bản năng của bản thân, chẳng lẽ đây là tình yêu sao? Hắn không hiểu, nhưng hắn tin đây chính là tình yêu, hắn yêu nàng, cho nên nguyện ý buông tay.

Rất yêu rất rất yêu em, cho nên nguyện ý từ bỏ để em có thể bay đi đến nơi hạnh phúc hơn. Trong đầu Yoona đột nhiên xuất hiện lời ca ấy, giờ này khắc này nàng cuối cùng cũng đã tin, tin rằng Chanyeol yêu nàng, rất yêu rất rất yêu nàng, chỉ là nàng có yêu hắn hay không, bản thân nàng cũng không biết, mà cũng không dám đón nhận, giờ phút này nàng lại cam tâm tình nguyện muốn vì hắn sinh hạ đứa nhỏ này, nếu nàng không có cách nào khác làm bạn hắn, vậy thì đành nhờ đứa nhỏ bù đắp cho hắn.

Từng ngày từng ngày trôi qua, hai người đối với chuyện Yoona ra đi đều không đá động tới, tình cảm càng lúc càng bền chặt, trong lòng Yoona cũng không còn băn khoăn nữa, nàng muốn bồi thường phần nào đó, đem tất cả nhu tình dồn lên người hắn. Ban ngày vắt óc tìm cách lưu lại cho đứa nhỏ cùng Chanyeol đầy đủ tiện nghi, da thú áo choàng, giày da thú, chuẩn bị một bộ rồi lại thêm một bộ, các loại dược liệu trị thương ngoài da, cảm mạo ho khan linh tinh, nhét đầy vào bao to. Đến buổi tối cũng không bài xích hoan ái cùng Chanyeol, mà là nhiệt tình như lửa đáp lại hắn.

Đến tháng năm thì cục cưng Tiffany ra đời, là một bé trai cực kì dễ thương, Chanyeol nói đó là giống cái, nhưng Yoona lại chẳng nhìn được ra điểm gì khác với thú nhân giống đực. Nàng vẫn rất tò mò không biết đàn ông làm sao sinh con, nhưng thực đáng tiếc cục cưng Tiffany ra đời lúc nửa đêm, đến khi nàng biết được thì cục cưng đã được sinh ra rồi, làm nàng không có cơ hội tìm hiểu.

Sau đó mùa mưa kéo đến, hết mùa mưa chính là mùa thu, Taeyeon nói năm nay rất được mùa, khoai lang, bông, các loại không ít, cộng với số bông thu hoạch năm ngoái, Yoona và Taeyeon cân nhắc cùng nhau gặt những cây bông lớn, sau đó dệt thành tấm vải lớn. Cả hai đều rất vui khi hoàn thành, bèn bàn bạc xem năm sau có nên mở rộng gieo trồng.

Yoona còn đưa ra phương hướng nuôi đông vật có lông để làm len, Taeyeon cũng rất hưởng ứng, bèn khẩn cầu Baekhyun cùng Chanyeol thu thập thêm nhiều lông, để các nàng ở nhà xe sợi.

Hai người cuối cùng cũng làm được hai một chiếc áo lông, đẹp đến độ không dám mặc lên người, mà đem khoe khắp nơi. Thời tiết dần dần trở lạnh, bụng Taeyeon càng lúc càng lớn, bụng Yoona cũng lớn hơn, Baekhyun và Chanyeok cả hai cũng bắt đầu nôn nóng, không đi săn thú nữa, cả ngày canh phòng bên cạnh, cẩn thận chiếu cố.

Chap 144. Đối mặt

“Em muốn ăn trái cây màu đỏ mọng chua chua ngọt ngọt kia.” Yoona nằm nghiêng trên giường, một chân đặt trên người Chanyeol, sai bảo Chanyeol đang đấm chân giúp nàng lấy trái cây ăn.

Chanyeol lập tức vui vẻ chạy xuống giường lấy trái cây cho nàng, sau đó lại cung kính dâng hai tay.

Yoona ăn một quả cảm thấy nằm như thế không thoải mái, lại lật người, để Chanyeol đấm lưng cho nàng.

“Xích lên một chút, đúng rồi, chính là chỗ đó, mạnh lên, dùng sức ấn đi.” Yoona chỉ huy như lão Phật gia.

Chanyeol bên cạnh cẩn thận hầu hạ, vẻ mặt còn tràn ngập hạnh phúc, hai mắt Yoona đang lim dim hưởng thụ đột nhiên nhớ tới cái gì mở to mắt, hưng phấn xoay người lại, hỏi: “Chanyeol, anh thích con trai hay con gái?”

Những lời này từ khi mang thai đến bây giờ nàng đã hỏi không dưới mười lần. Chanyeol biết nàng gọi con gái là giống cái, con trai là giống đực, hắn vẫn là nghìn bài một điệu ca trả lời: “Đều được.” Chỉ cần là nàng sinh, hắn đều thích.

Yoona cũng quá biết đáp án của hắn là gì, vừa rồi chẳng qua chỉ là hỏi lấy lệ, cho nên nghe hắn trả lời xong, rảnh rỗi lại nói tiếp: “Ngày hôm qua Taeyeon nhìn bụng em nói dường như là con gái, còn nói nếu cô ấy sinh con trai, em sinh con gái thì cả hai kết thành thông gia, tương lai gả con gái chúng ta cho con trai họ, anh có chịu không?”

Tuy rằng có vẻ như đang trưng cầu ý kiến Chanyeol, nhưng không đợi Chanyeol trả lời, đã tiếp tục tự trả lời: “Em thấy Baekhyun cũng rất đẹp trai, Taeyeon cũng xinh đẹp, con bọn họ khẳng định không thể xấu được, nhưng nếu con họ tính tình giống Taeyeon thì tốt, chứ nếu như giống Baekhyun lạnh như băng, khuê nữ nhà chúng ta lại phải chịu khổ. Anh nói đúng không?”

Chanyeol sủng nịch nhéo mũi nàng, cười nói: “Em đừng quên em đã hứa gả con gái cho Hắc Báo, thì làm sao gả cho con Taeyeon được.”

“Đúng ha, em sao lại quên mất.” Yoona lè lưỡi, lúc trước nàng căn bản không nghĩ sẽ có con với Chanyeol, cho nên sẽ theo tùy tiện đáp ứng rồi, bây giờ thì nguy rồi, nếu như nàng sinh con gái, không biết phải làm sao.

“Cùng lắm thì anh với em lại sinh thêm.” Yoona thuận miệng nói, nói xong mới chợt nhận ra mình lỡ miệng, nàng sinh đứa nhỏ này xong đã ra đi, sao có thể có nữa. Yoona liếc trộm nhìn về phía Chanyeol, hắn giống như chưa từng nghe, vẫn cúi thấp đầu vẻ mặt dịu dàng, tay phải mềm nhẹ mát xa cho nàng, nhưng nàng lại không thấy ở một chỗ khác, bàn tay trái Chanyeol nắm chặt thành quyền tiết lộ cảm xúc thật của hắn.

“Này, Chanyeol, em muốn ăn khoai lang, anh nướng khoai lang cho em đi?” Yoona rất nhanh nói sang chuyện khác, sai khiến Chanyeol đi nướng khoai.

Chanyeol gật đầu, nhéo nhéo mũi nàng cười nói: “Được, để anh đi nướng khoai.” Nói xong đứng dậy đi nướng khoai, Yoona nhìn hắn đi ra ngoài, không khỏi thở dài, mấy ngày nay bọn họ luôn cực lực tránh nói đến vấn đề kia, nhưng rõ ràng chỉ còn nhiều nhất hai tháng nữa nàng sẽ sinh, vấn đề này sớm muộn gì hay là muốn đối mặt, cho dù bọn họ không muốn, cũng phải đến lúc nghĩ đến chuyện này.

Không bao lâu Chanyeol đã nướng xong khoai thơm phức, Yoona thấy chung quanh mắt hắn có chút ửng hồng, không khỏi xúc động trong lòng, chẳng lẽ hắn đã khóc?

Nhưng nàng không dám hỏi, vội vàng nhận lấy cúi đầu ăn, đang ăn chợt có người vọt vào kêu tên nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net