Chap 155 + 156

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 155. Bé con chào đời

Yoona nghe vậy cả người đều trấn động, nàng mở to mắt, há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thốt nổi thành lời, cuối cùng nhắm hai mắt lại, giả bộ đang ngủ không hề nghe thấy.

Chanyeol nín thở đợi thật lâu vẫn không thấy được lời hứa hẹn của nàng, thế là thất vọng thu tay lại, hai tay đặt bên người nắm chặt thành nắm đấm, răng cắn chặt môi dưới để kiềm chế bản thân không năn nỉ nàng nữa, nàng che chở cho hắn, chấp nhận sự cầu hoan của hắn, thậm chí đối xử dịu dàng với hắn, nhưng vẫn dứt khoát không chịu ở bên hắn, hắn thực sự không hiểu được tình cảm mà nàng dành cho hắn là thế nào nữa.

Càng nghĩ lại càng bồn chồn, Chanyeol không khỏi thở dài, còn tiếp tục ở bên nàng hắn sợ rằng sẽ không nhịn dược mà bóp chết nàng, thế nên đứng dậy đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đóng cửa ở phía sau, Yoona vẫn nhắm chặt mắt không mở, nước mắt từng dòng lặng lẽ chảy xuống, nàng biết trong lòng hắn khó chịu, nàng thực sự không cố ý làm tổn thương hắn, Chanyeol, thật xin lỗi, Chanyeol, thật xin lỗi, trong lòng Yoona không ngừng xin lỗi hắn.

Yoona nhìn sắc trời bên ngoài dần dần tối đen, không khỏi có chút nôn nóng, Chanyeol không biết đã chạy đi nơi nào, cả ngày cũng không thấy bóng dáng đâu, đến cả bữa trưa cũng không trở về nấu cho nàng ăn, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra từ khi nàng mang thai.

Yoona đứng ngồi không yên, lại đợi thêm một lát, Chanyeol vẫn chưa trở về, nàng thật sự không thể chờ nữa, quyết định ra ngoài tìm hắn.

Đang vụng về mặc quần áo, Chanyeol liền từ bên ngoài đẩy cửa vào, trong tay còn xách một tấm da thú màu trắng ướt sũng. Thấy Yoona bao chặt kín mít, đầu đội da thú, chân đi giày da thú, trên người khoác áo choáng, bụng phình to như quả cầu, bộ dáng thật rất buồn cười, khóe miệng không khỏi cong lên, cười hỏi: “Em mặc kín mít như vậy, muốn làm gì vậy?” Lời nói vẫn dịu dàng nhẹ nhàng như trước, giống như chuyện lúc sáng chưa từng xảy ra vậy.

Yoona nhìn mặt hắn vẫn tươi cười dịu dàng như trước, hốc mắt không khỏi đỏ lên, lập tức khịt mũi đáp: “Không làm gì cả, em chỉ định ra ngoài tìm anh thôi.”

Chanyeol gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đói bụng chưa, anh đi nấu cơm cho em.”

Yoona lắc đầu nói: “Em chưa đói bụng, anh không cần vội, bên ngoài rất lạnh đi, sưởi ấm trước đi đã.”

Chanyeol gật đầu, cả hai đều cố tránh không nhắc lại chuyện không thoải mái lúc sáng, coi như chưa có gì xảy ra. Hết thảy lại như cũ, nhưng thật ra làm sao có thể như cũ được, ngay cả Taeyeon cũng thấy hai người có chút khác lạ, vụng trộm hỏi thăm vài chuyện, đều bị nàng trả lời có lệ.

Chỉ chớp mắt Tiểu Bạch sư đã được một tháng tuổi, sức ăn cũng càng lúc càng lớn, sữa của Taeyeon căn bản là không đủ ăn, bị Baekhyun bắt ép ăn trái cây.

Thời gian nó duy trì hình người càng lúc càng dài, đôi mắt to hắc bạch phân minh, khảm trên khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú, thật sự vô cùng đẹp, khiến Yoona giành phân nửa thời gian trong ngày ở nhà Taeyeon chơi đùa với nó.

Baekhyun với việc này vô cùng bất mãn, thật sự không thể nhịn được chạy tới kháng nghị với Chanyeol, để hắn mang bà xã hắn về nhà, tránh làm chậm trễ chuyện vợ chồng ân ái của y.

Chanyeol chỉ cười cười, cũng không thật sự làm theo lời hắn, ai bảo Yoona hiện tại đang ở giai đoạn đặc thù, không thể thỏa mãn dục vọng của hắn, hắn đè nén khó chịu, cũng đã nghĩ tìm ai đó bồi hắn cùng nhau khó chịu, thực không khéo, Baekhyun trở thành cái người không may mà hắn muốn tìm kia.

Yoona ngày ngày vẫn tới báo danh, Baekhyun sắc mặt càng ngày càng khó coi, cũng may không liên tục lui tới bao lâu, Yoona lại chủ động không tới nữa, thì ra càng gần ngày sinh, thân thể nàng càng trở nên nặng nề, động tác càng ngày càng chậm, hơn nữa nàng bắt đầu mệt rã rời, mỗi ngày tỉnh lại không bao lâu lại ngủ mê mệt.

Chanyeol bắt đầu khẩn trương, bắt đầu thường xuyên cả đêm không ngủ nhìn nàng, sợ cục cưng không biết khi nào sẽ sinh ra.

Đêm nay, Yoona vừa ngủ không lâu, đã cảm thấy bụng quặn đau từng cơn, Chanyeol nghe thấy tiếng rên của nàng, rất nhanh mở mắt, thấy nàng bắt đầu đổ mồ hôi trán, không khỏi lắp bắp kinh hãi, vội la lên: “Xảy ra chuyện gì? Đau bụng sao?”

Yoona lấy tay ôm bụng, khẽ hít thở, gian nan nói: “Hình như sắp sinh, mau, nhanh lên, gọi Taeyeon đến.” So với đám giống cái trong thôn có kinh nghiệm đỡ đẻ, nàng càng nguyện để Taeyeon thay nàng đỡ đẻ.

“Ừ, được, được.” Tuy rằng Chanyeol đã sớm chuẩn bị tốt chờ cục cưng chào đời, nhưng khi chuyện xảy ra trước mắt, đầu hắn vẫn đầy mồ hôi, lúc xuống giường còn bởi vì không biết nên bước chân nào xuống mà thiếu chút nữa ngã úp sấp.

Nghiêng ngả lảo đảo tìm Taeyeon tới, Baekhyun cũng lo lắng ôm Tiểu Bạch sư đang ngủ say chạy đến, thuận tiện còn đi đưa Kris cùng mấy thú nhân giống cái có kinh nghiệm đỡ đẻ tìm tới.

Bởi vì từng có trường hợp của Baekhyun, cho nên Chanyeol ngay từ đầu đã bị nhốt ngoài cửa, Taeyeon còn bảo Baekhyun nếu nàng không mở cửa thì dù thế nào cũng không được cho Chanyeol vào.

Chanyeol đứng ở ngoài cửa nghe thấy âm thanh kêu đau của Yoona trong phòng, hắn quả thực tâm loạn như ma, không biết làm sao cho phải, Baekhyun nhìn dáng vẻ đầy bất an lo lắng của hắn, lấy dáng vẻ của người từng trải vỗ vỗ bờ vai hắn, an ủi: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”

Chanyeol gật gật đầu, hắn cũng biết sẽ không có việc gì, nhưng không sao ngừng lo lắng được, lúc trước khi Yoona sinh, hắn nhìn dáng vẻ điên cuồng phá cửa của Baekhyun, còn cảm thấy y thật thiếu bình tĩnh, nhưng bây giờ đến lượt hắn, hắn quả thực cũng có xúc động muốn phá cửa xông vào.

“A a… Đau quá…” Yoona đau đớn đổ mồ hôi đầy người, hai tay gắt gao nắm chặt da thú bên người.

“Yoona, kiên trì một chút, rất nhanh, rất nhanh cục cưng sẽ ra.” Taeyeon ở bên cạnh không ngừng lau mồ hôi cho nàng, không ngừng cổ vũ nàng.

Nhưng nhìn máu tươi chảy ra như suối, thấm vào giường, màu sắc đỏ tươi kia, thật sự thấy mà ghê người, cả người Taeyeon cũng không khỏi ướt đẫm mồ hôi.

“A a a…” Yoona biết sinh đứa nhỏ rất đau, cũng đã tận mắt nhìn quá trình Taeyeon sinh đứa nhỏ, đã chuẩn bị tâm lý rằng không phải đau đớn bình thường, nhưng khi dưới thân truyền tới một trận đau đớn xa lạ, giống như thủy triều ồ ạt kéo đến, đau đớn như vậy căn bản không trong phạm vi tưởng tượng của nàng, quả thực giống như muốn lấy đi cả mạng của nàng.

“Dùng sức, dùng sức, đầu đứa nhỏ lộ ra rồi.” Giống cái phụ trách phía dưới kinh hỉ hô.

“Haizz…” Nghe thấy đầu đứa nhỏ đã đi ra, Yoona cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng may đứa nhỏ nàng không giống như con nàng giằng co lâu như vậy.

“A a a…” Mỗi giây lúc này đối với Yoona dài như cả thế kỉ, dựa theo tiếng vang xung quanh nàng cố gắng dùng sức, môi đã bị cắn nát, máu tươi chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đỏ bừng nay lại trắng như tuyết.






Chap 156. Sữa tươi

“Dùng sức, Yoona, lại dùng sức, đứa nhỏ lập tức sẽ đi ra.” Taeyeon dùng sức nắm lấy tay nàng, hy vọng có thể cho nàng mượn chút sức lực.

“A…” Yoona hít một ngụm khí, hai tay nắm chặt tấm da thú dưới thân, dùng tất cả khí lực trong người dùng sức một lần, tiếng tiếng kêu thê lương vang vọng khắp bầu trời đêm, lấp đầy lỗ tai của Chanyeol đang đứng bên ngoài, trong lòng không khỏi run lên, một hàng lệ nóng không tự chủ chảy xuống.

Yoona cảm giác có thứ gì đó thoát ra khỏi cơ thể mình, sức lực toàn thân trong nháy mắt cạn kiệt, cả người nàng xụi lơ.

Cả người ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa từ trong nước bước ra, ý thức dần dần biến mất…

“Oa…” Một tiếng khóc rõ to đột nhiên nổ tung, đồng thời cửa cũng phát ra âm thanh “oành” mở ra.

Yoona muốn nâng lên mí mắt nặng nề, nàng muốn nhìn cục cưng một chút, nhưng nàng thực sự không còn chút sức lực nào, trước mắt tối sầm, ngất đi không còn biết gì nữa.

Yoona không biết đã mê man bao lâu, khi tỉnh lại chợt nghe bên tai tiếng trẻ con khóc nỉ non cùng với giọng nam ôn nhi dỗ dành: “Cục cưng ngoan, không khóc, không khóc nha, nước trái cây này rất ngọt, ngoan, uống một chút nha? Hay con muốn ăn cháo?”

Cục cưng? Đứa nhỏ? Yoona đột nhiên nhớ nàng đã sinh cục cưng, mắt mở lớn, nghiêng đầu liền thấy Chanyeol đứng ở một góc rất xa trong phòng, một tay ôm cái chăn da thú màu tuyết trắng bao kín một đứa nhỏ, một tay lấy một trái cây chín mọng, thấp giọng dỗ dành.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, Yoona không khỏi mỉm cười, khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, cất tiếng khàn khàn nói: “Chanyeol, đưa con cho em coi đi.”

Đột nhiên nghe thấy tiếng nàng, Chanyeol không khỏi sửng sốt, lập tức kinh hỉ ngẩng đầu lên, ba bước cũng làm hai bước đi đến bên giường, ôn nhu hỏi: “Em đã tỉnh, có gì không thoải mái không?”

Hắn vừa vào phòng đã thấy nàng mê man bất tỉnh, không nhúc nhích làm hắn sợ hãi khôn cùng, xông lên phía trước định lay nàng tỉnh, may mà Kris giữ chặt hắn, luôn miệng cam đoan nàng chỉ là mệt mỏi ngất đi, nghỉ ngơi một chút là được, hắn mới thoáng an tâm. Nhìn vẻ mặt nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong lòng hắn tràn ngập cảm kích.

Yoona lắc đầu, hết sức chăm chú cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng hắn, cục cưng, con nàng hẳn là con gái, con trai nhà Taeyeon sinh ra hình thú, mà con nàng là hình người, vậy hẳn là con gái.

Cục cưng bép béo mập mập, làn da vừa trắng vừa mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo. Mắt nhắm tịt, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, khóc vô cùng ủy khuất.

Nhìn sinh mệnh tươi mới này, Yoona không biết như thế nào, trong mắt chợt ươn ướt, dưới đáy lòng chợt dâng trào xúc động.

Chanyeol thấy nàng đột nhiên đỏ mắt, lo lắng nàng làm sao không thoải mái, thân thiết hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại khóc?”

Yoona lắc đầu nói: “Không có việc gì.” Sau đó vừa giơ tay nhận lấy cục cưng, vừa hỏi: “Là con gái?”

Chanyeol gật đầu, hưng phấn nói năng lộn xộn: “Ừ, là con gái, là con gái giống em. Các trưởng lão vừa rồi cũng ghé thăm, ngay cả khi tiểu bạch sư nhà Baekhyun sinh ra, các trưởng lão cũng còn chưa nhìn qua. Bọn họ đều nói đứa bé thật xinh đẹp, còn khen em thật lợi hại, lần đầu mang thai đã sinh được giống cái có năng lực sinh dục mạnh nhất. Em bây giờ là công thần lớn nhất làng, chờ lúc em khỏe lại, còn muốn làm tiệc chúc mừng đấy.”

Đột nhiên cảnh tượng trước mắt làm Chanyeol ngưng bặt, Yoona vén áo lên, nhét một đầu vú vào miệng bé con, cục cưng liền ngừng khóc, dùng sức mút lấy mút để.

Chanyeol không ngờ rằng bầu vú phía trước của nàng khiến hắn yêu thích không muốn buông lại còn có công dụng thần kì như vậy, giống như thú mẹ vắt sữa tươi, là nguồn thức ăn cho cục cưng, không trách bé con không chịu uống nước trái cây mà cũng không chịu ăn cháo.

Tiểu bảo bảo không tham ăn như Tiểu Bạch sư nhà Taeyeon, một bên chưa hết đã ngủ, Yoona nhẹ nhàng đặt cục cưng sang một bên, sau đó cũng nằm xuống cạnh con, ánh mắt chăm chú âu yếm nhìn cục cưng.

Chanyeol bị hình ảnh ấm áp hạnh phúc này cuốn hút, cũng leo lên giường nằm phía sau Yoona, sau đó ôm lấy nàng, nhẹ giọng nỉ non bên tai: “Vất vả cho em, bà xã.”

Yoona xoay người, ôm lấy thắt lưng Chanyeol, cọ cọ vào ngực hắn, làm nũng nói: “Thời điểm sinh cục cưng thật đau chết đi, nhưng bây giờ nhìn con dễ thương như vậy, ngẫm lại cũng đáng giá, dáng vẻ con khả ái xinh đẹp, giống em đúng không?”

“Đúng, xinh đẹp giống em.” Chanyeol cười khẽ gật gật đầu, một tay khẽ vuốt ve bụng nàng, một tay nhẹ xoa đầu nàng đang vùi trong ngực mình, khẽ hôn lên đỉnh đầu Yoona, hắn thật hy vọng thời gian có thể dừng lại mãi ở giây phút này, để nàng cùng cục cưng mãi mãi ở bên hắn.

Bây giờ cục cưng đã chào đời, phải chăng cũng là dấu hiệu nàng sắp rời khỏi hắn, hắn không dám hỏi, bởi sợ rằng ngay sau đó nàng sẽ rời đi. Hắn chỉ có thể không ngừng lừa gạt chính mình, có lẽ, có lẽ nàng vì luyến tiếc cục cưng mà ở lại, hoặc là chỉ cần hắn không nói, nàng không chừng cũng đã quên.

Đột nhiên Yoona lại ngọ nguậy, tay nhỏ bé đẩy đẩy ngực hắn, Chanyeol cúi đầu vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Yoona có chút thẹn thùng nói: “Ư, nơi đó trướng khó chịu.”

Chanyeol vừa nghe chân mày nhíu chặt, vội vàng nói: “Làm sao khó chịu? Em cố chịu, anh đi gọi Kris lại đây.” Dáng vẻ khẩn trương như muốn lập tức kéo Kris đến.

Yoona vội vàng kéo hắn, sẵng giọng: “Anh gọi hắn làm gì? Em, ngực em trướng…”

“Ách. . .” Chanyeol sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không kịp hiểu ra.

Yoona nhìn vẻ mặt hắn ngây ngốc, bất giác có chút buồn cười, gạt ngượng ngùng sang một bên, vén áo lên kéo bàn tay hắn đặt lên một vú mình, hồng mặt nói: “Cục cưng ăn ít, bên này hơi trướng, anh nặn bớt đi.”

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay, Ryan lúc này mới hồi phục tinh thần lại, thụ sủng nhược kinh bóp lấy.

“Tê…Nhẹ chút. . .” Bầu vú đầy sữa càng thêm mẫn cảm, không thích ứng được với đại lực của hắn, khiến Yoona bị đau kêu lên.

Chanyeol rất nhanh thu lực đạo lại, cúi đầu nhìn kia nhũ tiêm thẳng đứng chảy ra chất lỏng màu trắng, không tự chủ được cúi xuống, ngậm lấy đầu vú vào miệng, hút lấy, lập tức một chất lỏng hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp miệng, Chanyeol hưởng thụ nuốt xuống, không ngờ sữa này lại ngon như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net