Extra ( phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

À nhon xê ô các Readers, đầu tiên cho Au xin lỗi vì bây giờ mới cập nhật Cháp cho mọi ng vì mấy tuần kia au bận quá nên mong các rds thông cảm và tiếp tục ủng hộ au nha «^°~°^», bật mí nek cháp này sẽ dài lắm đó nha (~°•°)~
Author: Fuyuko 當黨
°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|°|

Tuấn Khải tỉnh dậy, trên đầu cảm thấy rất đau, cố gắng mở mắt xem nơi này là nơi nào thì thấy quang cảnh nơi đây rất tối hầu như Ko thể thấy được gì, lục trong túi ra một cái đèn mini rất nhỏ bật lên thì thấy khắp nơi rất lộn xộn cậu đoán đây có lẽ là nhà kho, cố gắng đứng lên thì chân như đụng phải ai đó cậu rọi đèn xuống thì thấy Thiên Hoa, cậu bất ngờ cứ tưởng mik đăng mơ cố lay Thiên Hoa dậy:

_ Thiên Hoa, Thiên Hoa em mau tỉnh lại đi.

Thiên Hoa sau một hồi từ từ mở mắt, cô lấy tay ôm đầu nhìn xung quanh thấy khung cảnh lạ, cô sợ hãi níu chặt tay Khải hỏi:

_ Khải ca, đây là đâu, anh hai đâu rồi, ba mẹ nữa.

_ Thiên Hoa, bình tĩnh đi, chắc sẽ có ng đến cuứ chúng ta.

Tuấn Khải ko mún cho cô lo lắng nên Ko còn cách nào khác đành phải an ủi cô và chờ ng đến cuứ, Thiên Hoa nghe vậy thì khóc lên làm Khải lúng túng Ko biết làm thế nào, anh nắm lấy vai cô nhẹ nhàng nói:

_ Thiên Hoa anh sẽ đưa em ra khỏi đây, đừng sợ anh sẽ bảo vệ em nên đừng khóc nữa, nín đi.

_ híc, vâng

Nghe Tuấn Khải nói vậy Thiên Hoa cũg cảm thấy an tâm mà nín khóc mặc dù chỉ còn tiếng thút thít, Tuấn Khải lau đi nước mắt trên mặt cô rồi nắm tay cô dẫn đi nhằm tìm đường ra,Thiên Hoa cũg nắm chặt tay của Khải, cô sợ hãi ng Ko ngừng run lên, đi sát anh, cô rất sợ nhưng Ko hiểu sao có Khải ở đây lại lm cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
~Lúc này tại Dịch gia~

Không khí vô cùng hoảng loạn, cảnh sát đứng lấy lời khai từng người, Kim Châu do quá sốc nên ngất đi, lúc này Thiên Nhất và Thiên Tỉ túc trực bên bà còn có cả vợ chồng họ Vương, ai ai cũng lo lắng cho vị thiếu gia và tiểu thư đang bị bắt.

Dịch papa và Vương papa huy động toàn bộ người để tìm ra tiểu thư và thiếu gia, Dịch papa tức giận đập tay xuống bàn:

_ Hừ, Kim Thế Miên, tên chết tiệt dám bắt cóc con ta.

_ Anh Dịch à, hắn có lẽ còn thù chúng ta vụ mua cổ phiếu ở hồ Lan Khuê đấy

_ Tên chết tiệt đó...

Cuộc điện thoại lúc nãy là của Kim Thế Miên, hắn là chủ tịch của tập đoàn Kim thị nhưng trong một lần tranh chấp cổ phiếu ở hồ Lan Khuê, Dịch Dương Thiên Nhất, cha của Thiên Hoa trúng thầu làm công ty hắn mất đi một khoản đầu tư lớn, các đối tác cũng lần lượt đi đầu tư cho tập đoàn Dịch gia, công ty rớt giá trầm trọng dẫn đến phá sản Ko ngờ lần này hắn lại bắt cóc Thiên Hoa con gái của ông và đòi số tiền chuộc là 500 triệu Euro, số tiền ấy rất lớn nhưng Thiên Hoa cũng rất quan trọng cô bé là con gái ông, tình huống này làm ông rất mệt mỏi không thể nghĩ được gì, không đành lòng nhìn bạn mình như vậy, Vương papa an ủi:

_ Anh Dịch đừng lo, bên cạnh con bé đãcó người bảo vệ nó rồi.

Thiên Nhất thắc mắc, chẳng lẽ lại là thằng bé đó .(m.n bik ai rùi nha).

Vương papa cười trừ an ủi bạn mình.

_ Đừng lo! Tuấn Khải sẽ không để Tiểu Hoa bị thương đâu, nó chắc chắn sẽ bảo vệ con bé cho đến khi chúng ta cứu được hai đứa.

Dù nghe bạn mình nói mà bớt mộ chút lo lắng ông cũng yên tâm dc phần nào cho đến khi ông như vừa nghỉ ra gì đó mà nhấc máy gọi cho một người.

Trong khi đó tại nhà kho nơi Thiên Hoa và Tuấn Khải bị bắt cóc, hai đứa trẻ dựa vào nhau mà đi, bé gái sợ hãi níu chặt vạt áo của bé trai đi trước một cách sợ hãi, người không ngừng run lên, bé trai ra sức an ủi:

_ Tiểu Hoa, em bình tĩnh đi, anh sẽ đưa em ra khỏi đây, đừng sợ.

Thiên Hoa, mặc dù vẫn còn tiếng khóc nấc nhưng vẫn cố tạo ra một nụ cười để cho Tuấn Khải bớt lo:

_ V... Vâng, em không sợ, có Khải ở đây em... em sẽ không sợ.

Thấy Thiên Hoa dựa vào mình như vậy, Tuấn Khải không hiểu sao bỗng có một cảm giác rất hài lòng, miệng vô thức nở nụ cười. Nhưng không dễ dàng như vậy, vừa tìm được cửa thì xuất hiện một tên to con, hắn thấy Tuấn Khải và Thiên Hoa đang tìm đường ra thì tức giận nói:

_ To gan dám bỏ trốn "chát"

Hắn tát vào mặt của Khải ( móe! dám tát thần tượng Au Ò-Ó) làm cho mặt cậu xuất hiện một mảng đỏ trên má, Thiên Hoa sợ hãi nhìn hắn ta nhưng vẫn cố gắng đứng trước mặt hắn che cho Tuấn Khải, cả người run lên nhưng vẫn cố nói:

_ Kh...không được đánh Khải ca.

_ Mày...
Nghe Thiên Hoa nói vậy tên to con đó càng tức giận hơn định giơ tay tát cô nhưng từ sau lưng hắn bỗng xuất hiện một giọng nói:

_ Dừng tay.

Người đàn ông tiến lại về phía ba người, trên người ông ta mang một bộ tây âu nhìn khá cũ, trên khuôn mặt râu chưa cắt tóc thì dù dc chải nhưng vẫn rối, mặt hầm hầm tiến lại phía tên to con và đưa chân đá hắn, tên to con do bị dính pải mộ lực đá rất mạnh nên té ngửa xuống đất, định thần lại Thiên Hoa nhìn thật lâu người đàn ông trước mặt rồi như nhớ ra gì đó cô ngạc nhiên nói:

_ Bác Miên?! Sao bác lại ở đây, chẳng lẽ bác là...

Kim Thế Miên nở nụ cười gian xảo nhìn Thiên Hoa (Au sẽ kêu Miên bằg hắn cho gọn nha các Rds) hắn tiến tới chỗ cô nâng cầm cô lên nhìn cô như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống cô, không nhanh không chậm mà nói:

_ Ồ! Con nhận ra rồi sao Tiểu Hoa, thế nào ta đối đãi với con tốt quá rồi nên muốn bỏ trốn à

Tuấn Khải thấy hành động lỗ mãng của Thế Miên đối với Thiên Hoa thì không khỏi tức giận gạt tay Tuấn Miên ra rồi đưa Thiên Hoa ra phía sau lưng mình, dùng giọng phẫn nộ nói với hắn:

_ Tên khốn kiếp, ông bắt Tiểu Hoa và tôi để làm gì nói mau?!!!

Kim Thế Miên cười trừ nhìn điệu bộ tức giận của Tuấn Khải, đúng là con của Vương Hùng, cả khuôn mặt lẫn tính cách đều giống hắn ta, hắn cười khinh nhìn cậu:

_ Là để trả thù cha của mày với con bé Thiên Hoa vì đã làm cho công ty tao sụp đổ, tất cả cũng tại cha của chúng mày, hừ để xem bọn hắn làm sao cứu dc chúng mày đây. Tụi bây canh chừng cho cẩn thận, nếu có chuyện gì xảy ra tao giết.

Sau khi giao cho đám thuộc hạ Thế Miên bỏ đi, Thiên Hoa và Tuấn Khải bị một tên bắt lại bỏ vào trong nhà kho và khóa trái cửa, Tuấn Khải dùng sức đập cửa nhưng chẳng ăn thua gì, sực nhớ tới người bên cạnh, anh quay sang thì thấy Thiên Hoa đang cố ngưng tiếng khóc mà nấc lên, nhìn thấy cô như vậy anh có chút đau lòng vội tới ôm cô vào lòng, ôn nhu vuốt lưng cô:

_ Thiên Hoa, cứ khóc đi, có lẽ khóc sẽ làm em giảm bớt sợ hãi đấy.

Nghe Tuấn Khải nói vậy, cô không còn khóc nữa, cố gắng mỉm cười rồi nói với Khải mặc dù vẫn còn tiếng nấc:

_ Tiểu Hoa kh khóc nữa, khóc sẽ bị ăn hiếp nên Tiểu Hoa k khóc nữa đâu, Khải ca đừng lo.

Dù Thiên Hoa nói vậy nhưng anh biết cô vẫn còn sợ nhìn cả người cô run lên là biết, anh nhẹ nhàng nói:

_ Thiên Hoa ngủ một giấc đi.

_Ukm

Thiên Hoa đáp lại một cách ngoan ngoãn, để đầu cô gối lên đùi mình, anh mỉm cười ôn nhu nhìn người trong lòng mình đang hít thở đều rồi ngủ, anh nhìn dáng vẻ ngủ của cô cảm thấy rất đáng yêu, nhẹ vuốt những sợi tóc rối trên trán cô vài phút sau anh cũng ngủ lúc nào k hay.

Trong khi đó ở đồn cảnh sát...

ლლლლლლლლლლლლლლლლლლლლლლლ

Dừng ở đây cho nó kích thích, còn một Extra nữa các Rds nhớ ủng hộ Au nữa nhé! :-)

P/s: các Rds cho ta sao vs khom mờ đi cho ta có động lực để viết rồi nhanh ra cháp nha *mắt long lanh+ cầu xin*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC