CHAPTER 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi chúng tôi tới cửa nhà, gần như cả khu đang ở đó, tò mò nhìn vào trong, tôi im lặng theo sau Yuri lách người qua đám đông

Cầu chúa là Sooyeon vẫn ổn...


Chúng tôi vào nhà, tôi thấy vợ bác Kim đang ở đó và cả ông Lee - tổ trưởng dấn phố họ đang lùi lại phía chúng tôi

Nét sợ hãi hiện rõ trên gương mặt họ....

Thấy Yuri, người phụ nữ hốt hoảng:

- Yuri, cháu đây rồi, bác lo quá, Sooyeon...nó...

Bác ấy chẳng kịp nói hết câu, thì Yuri đã vùng ra, lao đến chỗ Sooyeon đang ngồi

Tôi nhìn Sooyeon gào lên trong khi dùng cả hai tay ôm chặt lấy đầu mình

- Cút hết đi, các người đang muốn giết tôi đúng không?... Cút đi...để cho tôi yên...


Yuri quỳ xuống bên cạnh Sooyeon, vòng tay định ôm cô gái vào lòng, nhưng Sooyeon hất tay cô ấy ra, tiếp tục gào thét:

- Đừng có chạm vào tôi....tránh xa tôi ra...cô cũng muốn giết tôi đúng không...

- Sooyeon à, mình là Yuri mà, cậu bình tĩnh lại đi nào - Yuri ôm chặt lấy cô ấy

- Không ... cô không phải Yul của tôi....trả Yul lại cho tôi....


Sooyeon hét lên, kháng cự lại, cô ấy giãy giụa liên tục:

- Buông tôi ra...Yul à...Yul đâu rồi....Sica sợ lắm...Họ muốn giết Sica...- nước mắt cô ấy chảy nhiều hơn, ướt đẫm cả gương mặt ấy.

- Sooyeon, bình tĩnh nào....nhìn mình này....mình là Yuri của cậu.... - Yuri siết chặt bờ vai kia, ôm thân hình nhỏ nhắn ấy vào lòng


Cô hôn lên trán Sooyeon trong khi đưa tay gỡ nhẹ cánh tay gầy guộc của cô ấy.


Sooyeon chống cự mạnh hơn, cô ấy quẫy đạp, đánh Yuri, cào vào người cô ấy

- Đi đi để cho tôi yên....

Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi không khỏi ngạc nhiên, dù đã nhận thấy sự kì lạ của Sooyeon, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy.

Cơ thể Sooyeon bỗng co giật mạnh, mi mắt sụp xuống, khép hờ, Yuri hốt hoảng quay về phía tôi:

- Yoona, em lấy cho chị chai thuốc ở trên kệ sách

Tôi cuống cuồng lao đến, nhưng rồi chợt nhận ra kệ sách đã bị gạt đổ, và tôi chẳng thể thấy chai thuốc đâu hết

Tôi lật tung sách trên sàn, điên cuồng tìm kiếm, trong khi nghe sự lo sợ ngày một rõ rệt hơn trong giọng nói của Yuri:

- Sooyeon....mở mắt ra....nhìn mình này....Sooyeon à ...

Sau các nỗ lực, tôi vồ lấy chai thuốc nằm dưới một quyển album dày khự, vội vàng mang đến cho Yuri...


Sooyeon gần như đã ngất đi, nhưng may mắn thay vẫn kịp uống thuốc, cả cơ thể cô ấy mềm oặt, rũ rượi làm tôi lo lắng hơn bao giờ hết


Cảm thấy mọi chuyện như được giải quyết xong, ông Lee lên tiếng bằng giọng khinh bỉ:

- Cô Yuri, tôi không còn kiên nhẫn nữa rồi, ngày mai, cô và con bé kia hãy dọn khỏi đây....

Yuri nhanh chóng tiến đến xin lỗi, còn tôi ở đó để đỡ Sooyeon

- Bác Lee, cháu xin lỗi....

- Không giải thích, cũng không xin lỗi gì hết, các cô đã làm náo loạn chỗ này, tôi đã bao dung suốt mấy năm qua là quá đủ rồi, hai người các cô hãy

đi khỏi đây ngay ngày mai - ông ta lạnh lùng tuyên bố

- Bác Lee, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa...cháu hứa...

- Cô đã hứa bao nhiêu lần rồi, tôi đã tin cô quá nhiều, nhưng lần này thì không đâu, tôi không muốn lại chứng kiến chuyện này nữa, cô hãy đi khỏi

đây đi


Và hành động tiếp theo của Yuri khiến tôi thật sự xúc động, cô ấy quỳ sụp xuống sàn, cầu xin:

- Cháu xin bác...xin bác đừng đuổi chúng cháu đi...chúng cháu đã cạn tiền rồi...và chẳng thể đi đâu được nữa...

Nhưng cháu...cháu vẫn đang làm việc... cháu sẽ kiếm tiền để chữa bệnh...xin bác hãy tin cháu....chỉ lần này nữa thôi....Sooyeon của cháu nhất định sẽ khỏi

bệnh... cháu xin bác....xin bác...

Tim tôi nhói lên khi thấy cô gái tội nghiệp ấy, ông Lee vẫn đang nhìn Yuri, nhưng cái nhìn đầy sự ghê tởm, khinh ghét

...Cảm giác phẫn nộ dâng lên khiến tôi muốn lao đến mà bóp cổ ông ta....


Môi ông ta hơi hé, như chuẩn bị để nói điều gì đó, thì bác Kim xuất hiện sau lưng ông ta, thấy cảnh tượng ấy, bác ấy vội vàng đến đỡ Yuri:

- Yuri, chuyện gì đã xảy ra vậy cháu?

- Cháu....cháu.....

- Lại chuyện cũ thôi, con bé kia lại gây chuyện và làm mọi người phải hoảng sợ, Và... đây đã là lần thứ bao nhiêu rôi hả, cô Yuri

Yuri cúi gằm mặt, không nói lời nào

- Hai người các cô đã xáo trộn nơi này từ ngày các cô đặt chân đến đây, tôi đã thương hại quá nhiều, lòng tốt của tôi chỉ có giới hạn thôi, lần này thì....

- Được rồi, chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, chẳng phải đã giải quyết xong rồi đó sao? Yuri lần sau hãy chú ý hơn nhé.- Bác kim ngắt lời ông ta

- Dạ..dạ...vâng...cháu hứa ạ - Yuri lúng túng đáp lại


Lời nói của bác ấy quả thực rất có trọng lượng, ông Lee cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tức tối bỏ đi, đám đông cũng lần lượt giải tán nhanh chóng

Bác ấy tiến lại gần Yuri, đặt một tay lên vai cô ấy, nhẹ nhàng:

- Yuri.... bác biết cháu đã chịu nhiều cực khổ...nhưng nếu đã tin...hãy tin tới cùng...bác sẽ ủng hộ cháu...được chứ...


- Cháu cảm ơn bác ...bác đã làm quá nhiều cho chúng cháu....

- Được rồi...bác về đây..cháu chăm sóc Sooyeon nhé...

Bác Kim rời khỏi đó, tôi phụ Yuri đưa Sooyeon lên phòng

Đặt cô ấy xuống giường, Yuri nhìn tôi với vẻ hối lỗi:

- Yoona à, chị xin lỗi, chị thật sự không muốn để em phải chứng kiến cảnh này...chị...

- Yuri, em hiểu mà, không ai mong muốn điều này cả...- tôi trấn an cô ấy- chị ở đây nhé, em sẽ xuống nhà lấy nước cho chị, chị cũng mệt rồi phải không?

Khi vuốt nhẹ cánh tay Yuri để an ủi cô ấy, tôi mới để ý cánh tay ấy đầy những vết cào rướm máu...

Tôi chầm chậm xuống cầu thang, đầu óc tôi vẫn còn khá bàng hoàng vì những gì vừa xảy ra

Sooyeon là điều mà tôi bận tâm nhất


..... Cô ấy không nhận ra nổi Yuri đang ở bên cạnh mình....

.......Cô ấy liên tục xua đuổi và nói mọi người đang muốn giết cô ấy...

..... Yuri nói rằng sẽ chữa bệnh...rằng Sooyeon sẽ khỏi bệnh....

Hay là....

Đặt ly nước lên khay, tôi rời bếp. Mở cửa phòng thật khẽ, tôi tránh không gây ra tiêng động, nhưng rồi....

.... Tôi đã chẳng vào nữa...

Tôi thấy Yuri đang ngồi trên giường Sooyeon, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc vàng óng, bờ vai Yuri rung lên, tôi nghe thấy tiếng cô ấy nức nở:

- Sooyeon à....tha lỗi cho mình...tất cả là tại mình...mình sai rồi...

................

...Cậu đã sợ lắm phải không?...Sooyeon bé bỏng của mình đã sợ lắm phải không?....mình xin lỗi...mình sẽ không bao giờ làm thế nữa....Sooyeon ~...

Cô ấy nắm lấy tay Sooyeon...đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô gái đang say ngủ

Gò má Yuri ướt đẫm ....

Nước mắt của tôi cũng vô thức rơi khi chứng kiến điều đó

.... Khi ôm Sooyeon vào lòng...

.....Khi quỳ dưới sàn cầu xin người khác bằng giọng run rẩy...

.... Khi im lặng nghe mọi lời trách móc...

.....Tôi thấy mắt Yuri đỏ hoe....


....Nhưng cô ấy tuyệt nhiên không hề khóc...

....cô ấy kìm nén tất cả....

....Nhưng giờ đây...tất cả cảm xúc vỡ oà....trước Sooyeon...

Điều gì đã khiến một cô gái trở nên mạnh mẽ đến vậy?

Điều gì đã khiến một cô gái sẵn sàng vứt bỏ cả lòng tự trọng?

...Chỉ để bảo vệ người khác...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net