Chapter 10: Tình Đầu Là Oan Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi được Tae Yeon cho quá gian về đến nhà, Jessica đóng sập cánh cửa sau lưng, đi thẳng về phòng, kéo ngăn tủ bí mật ở bàn làm việc lấy ra quyển nhật ký màu hồng.

Ngày xx Tháng yy, 2013

Mi Young, thời gian gần đây tớ đã nhìn thấy nhiều người giống cậu và tớ đã chạy theo họ, mong người quay lại sẽ là cậu nhưng đều không phải. Tớ nghĩ rằng, trong suốt 12 năm qua, ba từ "tôi xin lỗi" đã trở thành câu cửa miệng của tớ rồi. Hôm qua tớ gặp được một cô gái. Cô ấy có khá gống cậu, nhất là đôi mắt hình trăng khuyết. Nhưng cô ta làm sao bì được với Mi Young hiền dịu của tớ chứ. Cô ta dữ dằng, ăn nói khó nghe, lại mang vận xui nữa. Miyoungie, tớ nhớ cậu.

Đóng quyển nhật ký lại, Jessica thở dài ngã người về sau. Cô không ngừng đấu tranh tư tưởng không biết liệu cái cảm giác giữa cô và cô gái sao chổi kia là gì.

Sáng hôm sau, mặt trời chưa ló dạng, con sâu ngủ nhiều vào buổi sáng thường ngày phải miệng ngoạm bánh mì, mặc áo vội vả, hớt ha hớt hải chạy bán sống bán chết ra trạm xe bus. Đây là lần đầu tiên Jessica đi làm bằng xe bus kể từ khi về Hàn. Cái xe đông đến chống mặt, chen chúc làm cô mệt bở hơi tay. Vất vả lắm mới thoát khỏi chiếc xe bus tử thần đó, Jessica chỉnh lại quần áo rồi bước vào công ty.

Thận trọng chào hỏi mọi người trong phòng xong, Jessica cởi áo khoác choàng phía sau ghế. Vừa ngồi xuống liền bắt tay ngay vào việc. Đang loay hoay với những bảng báo cáo, cô đồng nghiệp bên cạnh quay sang nói nhỏ, giọng rất uh là mía lùi,

"Uhm, phó phòng Jung, giờ nghỉ trưa chúng ta đi ăn cùng nhau nha?"

Không cần chờ đến giây thứ hai, vẫn dán mắt vào mớ lộn xộn Jessica lạnh lùng lên tiếng.

"Xin lỗi cô tôi bận, anh Yoo rảnh kìa cô rủ anh ta đi đi."

Nghe Jessica nhắc đến mình, anh Yoo ngồi đối diện nhanh nhảu, "Phó trưởng phòng nói đúng đó, cô ấy còn nhiều việc lắm. Hay tôi đi với cô nhé, cô Choi" giọng hí hửng

Nghe Jessica từ chối thẳng thừng lại thấy cái vẻ đáng ghét của kẻ phá rối, cô Choi giận đỏ mặt. Quay người về bàn của mình dùng bút đâm đâm mấy tờ giấy vô tội.

"Thôi khỏi, tôi tự đi được"

7:15pm. Giờ làm việc đã kết thúc cách đây hơn hai tiếng trước. Mọi người ai cũng đã tan sở, bỏ lại căn phòng trống cùng Jessica. Tiếng máy lách cách, tiếng bút xột xoạt trên giấy chỉ dừng lại khi đồng hồ điểm đúng 8:00 tối.

Nhiều lần Jessica cho rằng mình điên, tự hành hạ bản thân với việc tăng ca trong khi đây cũng chẳng phải công ty của cô. Cố hoàn tất công việc của ba ngày một cách nhanh chóng để có thể âm thầm tìm và sửa lại tất cả những sai sót của đồng nghiệp.

Nhưng nói gì thì nói Jessica cũng mừng vì mấy cái kế hoạch cô đề ra khá giúp ích, mặc dù không phải thuộc dự án lớn nào. Cô duỗi người vặn mình, tiếng răng rắc vang lên trong căn phòng rộng. Nhanh chóng thu dọn giấy tờ, lấy áo khoác mặc vào, cô rời công ty.

Rộtttt~ cái bụng Jessica biểu tình dữ dội. Cô mới sực nhớ, sáng chỉ ăn vỏn vẹn mỗi lát bánh mì và bỏ luôn giờ cơm trưa. Đi đến quán ăn bênh cạnh công ty, cô gọi món sau khi đã tìm thấy bàn trống,"Umma nim cho con một tô như cũ ah!"

Bác chủ quán tươi cười, "Jessica lại về trễ nữa sao? Ngồi đó chờ ta chút"

Đây là quán quen của Jessica, cô ăn ở đây còn nhiều hơn ở nhà, mọi sở thích ăn uống ngoài những người thân cận nhất với cô ra thì bác chủ quán là người biết rõ nhất.

Trong lúc chờ thức ăn, Jessica đảo mắt xung quanh và bắt gặp hình ảnh làm thu hút sự chú ý của cô. Tóc nâu xoăn dài, áo khoác, quần skinny, túi xách, tất cả hồng toàn tập. Một thảm họa thời trang đúng nghĩa đang từ cổng lớn tập đoàn Golden Time bước ra. Không thể nhầm lẫn ở đâu được, cô gái đó chính là cô nàng nấm ú, não phẳng mà Jessica đã gặp ở sở cảnh sát và club tối qua.

"Oan gia ngõ hẹp" là câu cảm thán Jessica lẩm bẩm kèm theo cái nhăn mặt

Từ xa Jessica cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi, phiền muộn của Tiffany. Hôm nay cô nàng đi bộ và Jessica biết chắc lí do. Cô vội vàng rời quán theo sau cô ấy. Bác chủ quán bê tô mì ra đã không thấy Jessica đâu, chỉ thấy cô ấy để lại tiền trên bàn khẽ lắc đầu thở dài.

 Jessica bám theo Tiffany qua mấy con phố, lên xuống xe bus vài bận. Cô cẩn thận khi đi cách Tiffany khá xa nhưng vẫn để cô ấy trong tầm mắt. Jessica không hiểu vì lý do gì lại đi theo một cô gái chỉ hai lần gặp mặt và cũng là người cô  cho rằng có khả năng là phần tử khủng bố với cái miệng có thể giết người bằng lời nói. Không những vậy lại mang đến không ít rắc rối cho cô.  Jessica không khỏi thắc mắc,

 "Cô ta ở cái chỗ gì mà xa lắc xa lơ thế này? Jessica Jung, mày điên rồi!"

 Mãi mê suy nghĩ Jessica đã lạc mất Tiffany lúc nào không hay. Cô loay hoay ngó nhìn bốn phía. Bóng dáng Tiffany mất dạng. Jessica chỉ biết chạy thẳng nhìn hay bên đường. Chợt cô nghe được tiếng la thất thanh phát ra từ trong con hẻp. Jessica lần theo âm thanh thảm khốc đó thì trước mắt là một cảnh tượng hãi hùng với  một gã to con đang nằm sống soài trên mặt đất còn một gã thì đang bị Tiffany quật xuống. Jessica há hốc mồm, nấp vội vào một góc khi thấy Tiffany quay đầu lại nhìn. Không tin vào mắt mình được nữa,

"Cô gái đó biết nhu đạo (Judo) sao? Lại còn là đòn hông nữa. Tại sao cô ta không dùng đến nó khi bị tên tóc vàng kia ức hiếp hôm qua chứ? Báo hại mình thân tàn ma dại ê ẩm cả mình suốt một ngày hôm qua ="=" 

Hàng loạt những câu hỏi xuất hiện trong đầu Jessica. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô ló đầu ra xem xét tình hình. Tiffany đang chuẩn bị bỏ đi. Lần này dù biết Tiffany có võ Jessica cũng mon men đi theo. Chốc chốc Tiffany quay đầu lại nhìn, y như rằng Jessica lại nấp. Ai đi qua cũng thấy kỳ lạ.

 Cuối cùng cũng đến nhà Tiffany. Căn nhà khá to cho một người, lại thiết kế độc đáo. Bên ngoài có một cái cổng rào, trong sân là một con đường trải đá cùng vài bụi cây. Jessica đã mập mờ đoán được gia cảnh Tiffany nhờ bộ quần áo, giỏ xách cũng như việc cô ấy xuất hiện ở Honey Club tối qua, một nơi của bọn lắm tiền nhiều của. Quả nhiên không sai một li, căn nhà hiện tại đã chứng minh tất cả. Sau khi thấy Tiffany vào nhà "an toàn", Jessica đứng nhìn một lát rồi cũng quay gót.

 Kể từ hôm đó, Jessica lúc nào cũng thấy Tiffany rời công ty khi trời tối mịt. Không có tính tọc mạch nhưng lại tò mò về cô ấy, nên Jessica đã nhờ Dong Hae điều tra giúp.

"Đây là tài liệu Dong Hae oppa thu được, anh ấy có việc nên nhờ em đưa cho unnie" Krystal đẩy tập hồ sơ về phía Jessica.

 "Unnie đang điều tra về ai ah?" Krystal thưởng thức tách cacao của mình

 Jessica đặt ly cafe xuống bàn, luôn tiện cầm tập hồ sơ lên, "Uh" tông giọng khá vui

"Là ai vậy? Thấy unnie có vẻ hứng thú thế?" Krystal tiếp 

"Một cô gái" Jessica giở tập hồ sơ ra.

 "Một cô gái? Unnie không đùa chứ? Cô ta là ai vậy?" Krystal mở to mắt nhìn Jessica

"Unnie đó giờ có việc gì đùa em sao? Còn chuyện cô ta là ai, unnie đang tìm h..." đang nói dang dở Jessica im bặt, mặt bàng hoàng sửng sốt.

Krystal thấy thái độ của Jessica thay đổi liền huơ huơ tay trước mặt cô ấy.

"Unnie, unnie sao vậy?"

"Soo...Soo...Jung ah, unnie tìm thấy cô ấy rồi" giọng Jessica run run,

"Cô ấy??? Unnie đang nói gì vậy? Em không hiểu gì cả" Krystal bối rối, nhưng cái đầu nhỏ của cô bừng lên một ý nghĩ, đoạn thốt lên "Đừng nói với em là..." cô chạy sang bên cạnh Jessica rồi nhanh tay cầm lấy tập hồ sơ, mắt lướt nhanh trên những tờ giấy trắng,

 Tên: Tiffany Hwang

Tên tiếng Hàn:  Hwang Mi Young.

Sinh nhật:  August 1, 1989

Nơi Sinh: San Francisco, California, U.S

Nơi sống hiện tại: Seoul, Korea

Tốt nghiệp: Diamond Bar High School

     University of Southern California

.

.

.

Ghi chú:

*Năm 2 tuổi, chuyển đến Seoul, Hàn Quốc.

*Năm 12 tuổi, chuyển về California, Mỹ sau khi mẹ mất được ba tháng.

*Con gái út của chủ tịch Golden Time, Hwang In Ha.

* Hiện đang giữ chức phó tổng giám đốc cho tập đoàn Golden Time.

*Thành tích  xếp hạng ưu ngành quản trị kinh doanh-quản lí khách sạn.

*Đặc biệt cuồng màu hồng và yêu Totoro.

Krystal không tin vào những gì mình đã đọc, người con gái mà cô chị ngốc nghếch của mình ngày đêm tìm kiếm thật ra lại xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Trong suốt 12 năm qua cô ta và Jessica cùng sống ở một tiểu bang, một quận hạt và ngay cả một thành phố khi còn ở Mỹ. Không những vậy ngay lúc này lại đang cùng làm tại một công ty. "Chúa đáng kính,  ngài trêu người và bây giờ cảm thấy đau lòng cho bọn họ sao?" Krystal thầm cảm thán.

 "Unnie, trời đã không phụ lòng người"

Jessica ngẫn người từ nảy giờ đã ngay lập tức lấy lại được ý thức,

"Unnie đã nói mà, nhất định sẽ tìm được cô ấy " nói đoạn cô cười tươi, mắt híp lại, có vẻ ngô ngố làm Krystal phải bật cười theo.

Chợt Jessica nheo mắt hỏi khi nhớ ra bí mật giấu kín của mình bị bại lộ, "Nhóc con, unnie chưa bao giờ nói với em chuyện này sao lại rành rỏi như vậy?"

"Em là ai chứ? Nhìn nửa con mắt cũng biết unnie có tâm sự, để ý một chút thì nhận ra được ngày tuyết đầu mùa và 1/8 dường như rất đạc biệt với unnie. Nói thật unnie giấu rất giỏi nhưng sao qua mặt được em" Krystal lên mặt, với tay lấy ly cacao của mình. Thuận miệng lẩm bẩm "Lớn rồi còn bày đặt viết nhật ký, sến muốn chảy mỡ"

Xui cho Krystal thế nào Jessica lại rất giỏi đọc khẩu hình miệng và thính tai hơn người, không ngần ngại cốc vào đầu Krystal,

"Nhóc con to gan dám lén lúc xem trộm đồ người khác"

"Lỗi không phải tất cả tại em mà, tại quyển nhật ký của unnie nổi quá chứ bộ" Krystal bĩu môi tay thì xoa xoa chỗ đau

Jessica suy nghĩ mông lung một lúc. Đúng là quyển nhật ký của cô nổi thật, thỉnh thoảng cô cũng quên cất lại chỗ cũ sau khi lôi ra viết vài dòng tâm sự nên cũng không tránh khỏi bị con bé tinh mắt tính tò mò lại cao kia nhìn thấy.

"Hôm nay unnie cao hứng tha cho em vậy" Jessica tỏ vẻ rộng lượng uống một ngụm cafe.

Krystal trố mắt hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng nắm lấy cơ hội không bị phạt này lái sang một chuyện khác vì số lần Jessica ích kỷ, nhỏ mọn, mỏ nhọn kia  tỏ ý khoang hồng là đếm trên đầu ngón tay

"Unnie đã gặp Mi Young unnie rồi sao?"

"Rồi, chỉ là..." Jessica mặt xụi lơ, đặt tách cafe xuống

"Chỉ là thế nào?" Krystal đưa ly cacao lên uống vài ngụm

"Chỉ là...tụi chị gặp nhau trong hoàng cảnh hết sức không được bình thường cho lắm." dừng một chút cô tiếp "Unnie còn gọi cô ấy là nấm ú, não phẳng" Jessica dí dí tay vào nhau

*PHỤT* toàn bộ cacao đều bị Krystal phun ra hết sức

"CÁI GÌ?!?!" cô nàng hét toáng lên

"Unnie phải làm sao đây Krys?"  Jessica ngước khuôn mặt méo xệch lên nhìn.

"Xin chia buồn cùng unnie, em không có đủ kinh nghiệm để làm quân sư quạt mo cho chị" Krystal não nề trả lời, tay lau lau vệt cacao trên bàn

"Oa~ Giúp unnie với???" Jessica khóc ré lên như một đứa trẻ

"Unnie, unnie đừng làm ồn mà" Krystal hốt hoảng bịt miệng Jessica trẻ con lại

"...ết..un..ie..ồi...ys...ơi..." (Chết unnie rồi Krys ơi) Jessica mếu máo

Krystal chỉ biết cười xuề xòa với mọi người trong quán khi tự dưng bà chị đang keep cool của mình nổi máu lên như đứa trẻ ba tuổi hết khóc lại cười. Cô lắc đầu ngao ngán. Bình thường Jessica lí trí đến đâu nay nhắc đến Tiffany lại thành kẻ ngốc. Một kẻ đại ngốc trong thiên hạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net