Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sâu đang bị khốn nạn, đừng đập Sâu :v

------------------------------------------------------------------------------------

"Chuyện này phải làm sao đây? Chúng ta đâu thể ngờ được là sẽ có tình huống như thế này xảy ra chứ."

"Anh cũng không biết nữa, ít nhất thì chúng ta cũng đã bảo vệ được Jimin rồi."

"Nhưng Yoongi đã chết-"

"Suỵt, đừng nói về chuyện này nữa. Jimin đang đau khổ lắm, em đừng làm em ấy thêm rối bời nữa. Đã báo tin cho JungKook chưa?"

TaeHyung nhún vai.

"Chặn cuộc gọi, anh biết rồi đấy. Giờ sao, chúng ta phải làm gì?"

"Đi an ủi Jimin trước đi đã, anh nghĩ giờ mình không nên làm bất cứ hành động nào gây rối thêm tình hình nữa."

TaeHyung không phản đối, anh thở dài thật dài, rồi đi đến phòng giải phẫu của bệnh viện. Thời gian tưởng như đã lâu lắm rồi kể từ khi anh và HoSeok cứu Jimin và Yoongi khỏi cuộc ẩu đả với bọn bịt mặt đó. Báo động từ chiếc lắc trên cổ chân Jimin đã giúp anh tìm ra nơi hai người gặp nạn, và báo cho cảnh sát địa phương. Nhưng khi TaeHyung tới, Yoongi đã chết dưới tay bọn chúng. Tất cả những gì anh có thể làm là đưa Yoongi về bệnh viện, để chuẩn bị cho tang lễ của hắn một cách tử tế nhất. Nhưng với Jimin, anh không biết nên làm gì.

Bé con đã khóc không biết bao nhiêu giờ bên giường Yoongi nữa. TaeHyung biết, với Jimin, Yoongi là người rất quan trọng, hắn với JungKook là hai người có ảnh hưởng nhất tới cuộc sống của cậu, và rằng cậu yêu mến hắn đến nhường nào. Việc hắn đột ngột ra đi quả là một cú sốc lớn với cậu, thêm việc JungKook công khai quan hệ với một cô gái xa lạ khác, TaeHyung sợ là cậu không chịu nổi.

Phòng giải phẫu trắng xóa và rộng lớn. Jimin ngồi trống rỗng bên giường Yoongi. Các bác sĩ đã phủ khăn trắng lên mặt hắn rồi, và TaeHyung biết là cậu chưa hề giở lớp khăn đó lên. Anh nghĩ cậu thực sự mong Yoongi có thể yên nghỉ một cách thanh thản nhất, mà không bị làm phiền. TaeHyung đặt tay lên vai Jimin, và khẽ nói.

"Đừng buồn quá Jimin à, chúng ta nên về thôi."

"...cậu chủ đã tới chưa?" Jimin hỏi, như một âm thanh buồn bã thắt lòng.

"...anh nghĩ JungKook không biết Yoongi đã qua đời đâu..." TaeHyung thở dài, và tự hỏi liệu bây giờ Jimin cảm thấy ra sao.

"Em muốn gặp cậu chủ." Jimin đứng dậy.

"Được, tôi sẽ đưa em tới đó." TaeHyung đề nghị.

TaeHyung hi vọng là khi đến Ma City, cô gái xa lạ kia sẽ không vô duyên tới mức không để hai người nói chuyện riêng với nhau. Anh không hiểu rốt cuộc vì sao JungKook lại qua lại với cô ta, và cô ta làm sao quyến rũ được JungKook nữa. Anh luôn tin giữa JungKook và Jimin là một tình yêu vĩnh cửu không thể chia cắt, nhưng giờ mọi chuyện thành ra như thế này, anh thực cảm thấy quá rối bời.

Xe đỗ trước cửa Ma City, TaeHyung bảo Jimin cứ vào đó trước, anh đánh xe qua gara rồi sẽ vào ngay. Vậy nên Jimin mở cửa xe đi vào đại sảnh của công ty. Mọi nhân viên đều ngạc nhiên khi thấy cậu xuất hiện, không khỏi thắc mắc tại sao cậu lại xuất hiện vào lúc này. Bây giờ chính Jimin cũng đang gục ngã lắm, cậu muốn nhìn thấy cậu chủ để lấy lại dũng khí của mình.

Từ thang máy, một cô gái điệu đà đi về phía sảnh. Jimin nhận ra ngay đó là cô gái hôm nọ đã thân mật với cậu chủ trong phòng... cậu thấy tim mình bẫng đi một nhịp. NaYeon cúi đầu nhìn điện thoại nên đụng phải Jimin. Cậu cố tỏ ra không quen biết mà xin lỗi, thì cô ta chặn cậu lại.

"Này, cậu có phải là Park Jimin, người mà báo chí hay nói là người tình của JungKook không?" Cô ta hỏi.

"Xin hãy để tôi đi." Jimin bặm môi, lách người qua cô ta.

Nhưng NaYeon không tha cho Jimin. Cô ta chặn cậu lại, vênh mặt lên nhìn cậu với vẻ bà chủ đầy ghê tởm. 

"Mau trả lời tôi đi, không thì đừng hòng đi."

"Tôi không biết, để tôi đi." Jimin đáp, tránh nhìn vào mặt cô ả.

"Cậu không nhận thì tôi cũng biết cả rồi. Này, Park Jimin, cậu không biết là chính bởi do cậu mà Ma City mới ra nông nỗi này à?"

Jimin kinh ngạc nhìn NaYeon. Sao cơ? Cô ta bảo mọi chuyện này đều là do cậu ư? Thật nực cười, Jimin muốn cười khinh cô ta một cái, loại con gái này bây giờ lại có thể phát ngôn điên rồ vậy sao? Cậu chưa bao giờ làm gì vướng chân JungKook cả, nếu không muốn nói là cậu có thể giúp anh làm bất cứ điều gì.

"Tôi nói đúng quá chứ gì, hở Park Jimin? Nên là hãy thôi ngay cái vẻ kênh kiệu đáng ghét của cậu đi, đừng tưởng là người tình của JungKook mà muốn làm gì thì làm." NaYeon đỏng đảnh nói, chu cái môi trét son đỏ chót lên.

"Cô đáng khinh thật đấy, Im Na Yeon." Lần đầu tiên Jimin nói những lời như thế với người khác.

"Cái gì cơ?" Cô ta trợn mắt.

"Tôi không biết cô muốn gì từ cậu chủ, nhưng đừng mong là cậu chủ sẽ yêu cô, đồ trơ trẽn." Cậu chua chát nói.

Có thể Jimin ngóc thật đấy, yếu đuối thật đấy, nhưng cậu cũng có tự trọng của mình chứ. Cậu yêu và tin vào trái tim JungKook một cách chắc chắn. Cậu biết cậu chủ hoàn toàn không thật lòng với con ả trước mặt cậu đây, nên dù có thế nào, cậu cũng không bao giờ để mình bị ức hiếp đâu.

"Ăn nói mạnh miệng ghê nhỉ..." NaYeon khinh khỉnh cười, nhưng có vẻ ngạc nhiên "...bây giờ cậu là đồ thừa nên mới tỏ ra có giá như vậy nhỉ. Xin lỗi nhưng JungKook đã quên cậu rồi. Cậu giờ chẳng có giá trị nào với anh ấy đâu."

Trái tim Jimin thắt lại. Cậu nhớ tới lời Yoongi nói, rằng JungKook đã từng yêu cậu rát nhiều, nhưng bây giờ có thế không, thì hắn không thể chắc chắn. Không lẽ thật sự cậu chủ đã thay đổi rồi sao?

"Nói cho cậu biết, sớm muộn gì thì tôi cùng JungKook cũng sẽ đính hôn thôi. Lúc đó hẳng nói như lúc nãy nhé, cái đồ rẻ tiền." NaYeon cố tình nói thật to từ cuối cùng.

Cả nhân viên trong công ty sững sờ trước lời nói của cô ta. Họ biết NaYeon là đứa con gái xấu tính vô cùng, nhưng cô ta không được phép nói Jimin của họ như thế. Họ không hiểu hết con người của Jimin, nhưng họ biết cậu có bản năng kì diệu nào đó đang kìm nén và có thể trỗi dậy bất cứ lúc nào.

"Thấy tôi nói đúng quá nên không làm gì được phải không? Giờ thì cậu hãy biến khỏi đây đi, và đừng bao giờ ló mặt vào đây nhé." NaYeon hất tóc lên mặt.

"Người phải biến đi là cô đấy." Jimin nhìn thẳng vào mặt cô ta, nói.

"Cái gì? Nói lại xem."

"Cô cũng chẳng đắt giá hơn tôi đâu, đừng cậy có mấy đồng tiền mà làm càn."

"Cái g- thằng khốn này!!!"

NaYeon tức giận vung tay lên định tát Jimin, thì cậu đã nắm được cổ tay cô ta, bằng sức mạnh đáng ngạc nhiên so với những gì cậu vẫn thể hiện ra. Lần đầu tiên nhân viên trong công ty được thấy sự phản kháng của cậu.

"Này con khốn, đừng gọi người khác là thằng khốn." Jimin chằm chằm nhìn NaYeon, giọng nói kì lạ một cách bất thường.

"Cái đồ điên này... mau bỏ tay ra..." NaYeon la lên.

Hai người vật lộn với nhau trong sảnh chính của công ty, không gian rộng lớn chỉ vang lên tiếng của NaYeon, một đống hỗn độn đang xảy ra. Không ai can, nhưng đám nhân viên đều hả hê khi thấy cô ả kia bị gặp rắc rối.

Bỗng cửa thang máy mở ra, JungKook xuất hiện. Anh ra đến sảnh, vừa lúc thấy Jimin buông tay NaYeon làm cô ta loạng choạng ngã ra sàn. Nhìn thấy JungKook, cô ta bắt đầu ăn vạ, còn Jimin thì đứng chết trân tại chỗ. JungKook vội vã chạy ra đỡ NaYeon dậy, làm cô ta được thể khóc lóc bù lu bù loa lên.

"Oppa, nó, thằng đó đẩy em ngã, nó ăn hiếp em đó oppa ~" NaYeon giả bộ đau đớn, nghe mà ngứa cả tai.

"NaYeonie, em an toàn rồi." Rồi JungKook quay ra Jimin, không nói thêm gì.

"...cậu chủ..." Jimin run rẩy cất tiếng.

"Em đến đây làm gì, lại còn làm NaYeon bị thương nữa." JungKook lạnh lùng cắt ngang lời cậu "Mau rời khỏi đây đi, ta không muốn gặp em đâu."

Không muốn gặp cậu ư? Jimin bàng hoàng nhìn JungKook. Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra làm cậu chủ của Jimin thay đổi như thế? Không lẽ JungKook đã không còn yêu cậu nữa, đúng như cô ả kia nói ư? Không, không phải như thế, Jimin không tin đâu.

"Cậu chủ... em muốn gặp cậu chủ..." Cậu liều lĩnh nói thêm.

"Em không nghe lời ta hay cố tình không nghe thế hả? Mau đi đi." JungKook tuyệt tình nói.

Lời nói ấy như xé toạc trái tim Jimin. Cậu chủ thực sự không còn yêu cậu nữa, đó là sự thật và nó làm cậu đau đớn biết bao. Cậu đã luôn nghĩ là mình sẽ không bị JungKook vứt bỏ như những người trước đó, giờ thì nó là ảo tưởng và cậu nhận ra mình đã ngu ngốc biết chừng nào.

"Không!" Bất ngờ Jimin hét lên "Không! Cậu chủ, cậu chủ không hề yêu cô ta. Đây chỉ là một trò lừa thôi, cả hai người đều lừa dối nhau. Em không biết vì sao hai người lại như vậy... nhưng... nhưng... nhưng Yoongi hyung mất rồi... anh ấy chết rồi, cậu chủ có biết không?" Jimin thổn thức không ra nước mắt.

"Im ngay!"

Và không thể kiểm soát, JungKook giơ tay hướng Jimin vung mạnh. Sẽ là lần đầu tiên anh tát Jimin từ ngày cậu đến với anh... lần đầu tiên JungKook tát Jimin... và cũng là lần đầu tiên anh xé nát trái tim cậu...

Bộp! Tay JungKook bị chặn lại giữa không trung. TaeHyung xuất hiện sau lưng Jimin, với ánh mắt giận dữ khủng khiếp. Anh lao tới và tống một cú đấm vào mặt JungKook. Cả công ty hoảng hốt, họ chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế này.

"Jeon Jung Kook, rốt cuộc mày là loại người nào vậy?" TaeHyung gầm lên bằng giọng trầm sởn da gà của mình "Tao không ngờ mày lại vì một con ả mà dám tát Jimin như vậy. Em ấy đã yêu và tin mày đến như thế, mày vẫn còn muốn hành hạ em ấy nữa sao?"

TaeHyung dùng chân đá vào người JungKook, hành động mà anh chỉ làm khi cực kì tức giận.

"Mày đáng khinh lắm Jeon Jung Kook à, mày không xứng với yêu thương của Jimin đâu. Cứ việc đú đởn với con ả NaYeon kia đi, và mày sẽ lãnh đủ, thằng khốn ạ."

Jimin bật khóc tức tưởi. Tại sao người chịu thiệt thòi vẫn luôn là cậu, dù việc cậu làm chỉ là hết lòng yêu thương, lo lắng cho JungKook thôi? Nếu đây là sự thật, rằng cậu chủ cuối cùng cũng chẳng coi cậu ra gì, thì Jimin không thể để mình yếu đuối thêm một ngày nào nữa.

"Cậu chủ, em ghét cậu chủ lắm. Nếu cậu chủ không còn yêu em nữa thì chia tay đi!"

Rồi cậu quay người chạy khỏi sảnh công ty, bỏ lại hàng trăm ánh mắt ngạc nhiên. TaeHyung khịt mũi, nhún vai quay đi, trước khi nói.

"Tao hi vọng mày biết xấu hổ mà đừng đến tang lễ của Yoongi. Và kể từ nay, Jimin sẽ không còn là sở hữu của mày nữa, hiểu không, hở chủ tịch Jeon?"

Và TaeHyung đi khỏi.

--------------------------------------còn nữa-----------------------------

chap này chân thành rip em 2k5 nhé =))))

dự là sau này hình ảnh của Min sẽ có thay đổi đấy <3 yêu m.n

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kookmin