Chap 40/ 🇭+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

📣Chap này có H, nghiêm cấm những bạn ăn chay, trẻ em dưới 16 tuổi và đàn ông đang mang thai 🔕




Bạch Hiền đưa tay ôm ra sau lưng anh để giữ cho mình khỏi ngã. Anh hôn cậu cuồng nhiệt như muốn rút hết dưỡng khí trong cậu. Cảm giác xa người mình yêu thương suốt bao nhiêu năm nay, anh bây giờ như trút hết nỗi nhớ lên môi cậu, đến khi cậu yếu ớt thở hổn hển, anh mới buông cậu ra, cậu cứ thế dựa vào ngực anh mà thở phì phò. Cả người cậu còn mềm nhũn chưa đứng vững thì đã bị anh choàng áo khoác dài của anh lên vai rồi bế xốc cậu lên tiến thẳng vào trong nhà.

Bạch Hiền huých vai, biệt hiện không cam tâm thì anh lại nói :


-"Em có tin anh bây giờ làm luôn ở phòng khách không? "

Bạch Hiền nghe vậy, mặt đỏ bừng lên, chỉ biết yên lặng không dám ho he nữa câu.

Phác Xán Liệt bế cậu lên lầu, sau đó đá cửa đi vào căn phòng của hai người. Bạch Hiền nhìn qua, mọi thứ vẫn đều giữ nguyên vị trí như trước đây, trên sàn vẫn còn đôi dép cục mầm của cậu thường hay đi trước đây. Đang mải ngắm nhìn xung quanh mà cậu quên mất là mình đang bị anh bế trên tay, sau đó ném hẳn xuống giường lớn. Bây giờ đang là mùa đông mà Bạch Hiền cảm thấy nhiệt độ trong phòng đang nóng dần lên. Sau đó, anh dang hay tay cậu ra, cố định trên đầu, rồi lại cúi xuống hôn đôi môi anh đào đỏ mọng hơi sưng kia.


-"Ưm.....Anh.....không được....."

Bạch Hiền cứ liên tục né tránh nụ hôn của anh, hành động của cậu khiến bản tính thú dữ của anh tu luyện mấy năm nay bỗng chốc nổi lên.
Anh rời môi cậu, xé nát cái áo len của cậu rồi vứt xuống sàn. Cả cơ thể trắng mịn của cậu phơi bày trước mặt anh, tiếp xúc với không khí lạnh, cậu khẽ rùng mình một cái.



-"Phác Xán Liệt! Chúng ta không thể, em....em...."
Bạch Hiền đưa tay chặn trước ngực, tránh né sự trần trụi truớc mặt anh

-"Em là vợ anh! Anh làm gì mà không thể? Em chơi trốn tìm thế là đủ lắm rồi đấy! Bây giờ anh không cho phép em có lý do gì để rời đi nữa! "

Lập tức, anh cúi xuống cắn lên cần cổ cậu, sau đó là hôn, để lại bao nhiêu dấu hôn mờ ám. Cả cơ thể cậu vẫn thon gọn, săn chắc như xưa, nếu nhìn vào, không ai biết cậu đã là ba của 1 đứa trẻ. Ngực cậu phập phồng, va chạm với cơ thể anh thì căng cứng lên, Phác Xán Liệt cúi xuống vân vê hai quả cherry của cậu.

Bạch Hiền không biết tại sao, rõ ràng là nói sẽ không quay lại với anh nữa nhưng tại sao, khi anh hôn cậu, cậu lại cảm thấy bao nhớ nhung đều vơi hết đi.

Lại nói anh bây giờ bắt đầu thoát y cho cả hai, sau đó đưa tay lần mò xuống nơi ẩm ướt của cậu. Bạch Hiền nhạy cảm đến nỗi, chỉ cần anh chạm nhẹ vào cũng khiến cậu rùng mình cong người lên.

-"Bảo bối! Hay bây giờ mình tạo em cho Thái San luôn đi! Thằng bé chơi một mình buồn lắm, mà bây giờ, anh cũng sắp nhịn không nổi rồi! "

-"Không...."

Bạch Hiền mở miệng còn chưa kịp nói, anh đã dạng chân cậu ra mà cho từng ngón tay vào, cậu càng ngày càng khó chịu, bên dưới mật dịch chảy ra ướt đẫm một khoảng drap giường.

-"Bảo bối của anh thật nhạy cảm! "

Bạch Hiền nghe anh nói thì mặt đỏ như cà chua. Đột nhiên, thân dưới truyền đến cảm giác đau đớn, so với lần đầu thì chưa bằng nhưng quả thật cậu vẫn chịu không nổi.

-"A!!!!!! Đau....đau....Xán Liệt....nhẹ chút! "


-"Em đã có một tiểu tử rồi đó, vậy mà vẫn đau như vậy sao? Thế thì sau này anh phải huấn luyện em nhiều hơn rồi! "
Phác Xán Liệt cười gian xảo.


-"Anh....em.....không đùa đâu! Anh mau đi ra! "
Bạch Hiền vừa nhăn mặt vừa đẩy anh ra. Anh lại nói tiếp :


-"Em còn chống đối là anh không nương tay đâu! Thằng nhóc ngủ ở phòng bên cạnh đó!"

Phác Xán Liệt rõ ràng là đang uy hiếp cậu mà.


-"Em....em muốn gặp con! "

-"Con ngủ rồi! Ngày mai gặp! Bây giờ em lo mà phục vụ anh cho tốt đi! "

Thế là đêm hôm đó Bạch Hiền phải làm mồi cho con sói đói, đến nỗi tưởng như bị ăn còn mỗi xương 😆😆😆

Mãi sáng cậu mới được anh tha cho, đến lúc anh bế cậu vào phòng tắm cũng ăn thêm một lần nữa rồi sau đó mới cho cậu ngủ. Bạch Hiền bị ăn thì mệt quá ngủ như chết, Phác Xán Liệt lâu rồi mới được ôm cậu ngủ nên ngủ cực kì đã.

Cậu nhóc Thái San hôm sau thức dậy không thấy anh nằm bên cạnh thì bù lu bù loa lên. Mọi hôm đều là cha nằm bên cạnh ôm cậu ngủ cơ mà. Bây giờ cha đâu mất rồi, hôm qua cha nói cậu đi ngủ trước rồi sẽ lên sau, sao lại để cậu ngủ một mình chứ.

-"Cậu chủ! Sao mới dậy con đã khóc rồi! "

Quản gia bên dưới nghe thấy tiếng khóc liền lên xem thử thì thấy cậu nhóc đã khóc từ bao giờ.

-"Cha con đâu? Con muốn gặp cha! Oa oa! "

-"Con mau nín đi! Để ta dẫn con đi tìm cha nhé! "


________

Phác Xán Liệt đang ôm bảo bối ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa .

-"Thiếu gia! Cậu dậy chưa? Cậu có trong đó không? Cậu chủ thức dậy, khóc tìm thiếu gia! "

Quản gia đương nhiên không biết Bạch Hiền đang ở đây, càng không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.


Phác Xán Liệt sợ cậu thức giấc, liền khẽ đặt cậu xuống, đi ra ngoài mở cửa :

-"Ông cứ xuống làm việc đi! Để thằng bé tôi lo được rồi! "

Tiểu tử được cha ẵm thì nín khóc, toe toét cười, anh cho thằng nhóc vào trong phòng, bên trong tối nên nó không thấy trên giường kia còn một người nữa. Ôm một lúc trên vai thì nó lại ngủ tiếp. Chẳng phải hôm nay tại vì không thấy cha mà thức dậy quá sớm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net