Chap 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Này Biện Bạch Hiền. Lộc Hàm gọi,tay khuơ khắp nơi. Miệng cứ lẩm bẩm tên Bạch Hiền.
- Mấy đứa này, thật to gan mà, đường đường là những người đi đầu tổ chức,lại đến nhưng nơi nguy hiểm như thế này?. " nói, giọng có chút giận dữ của Hồng Thiên vang khắp đại sảnh.

đưa Lộc Hàm đến phòng Vip top 209. Vừa đến cửa, anh ta liền lấy chìa khóa trong tay tra vào ổ khóa. Với sức nặng của Lộc Hàm cho dù có cả hai người đàn như anh ta vũng không dám nhận. Chỉ có cầu trời mau mau đưa được con heo này vô trong phòng.

Tạch.  Tiếng ổ khóa keu lên.  Đằng sau đó chính là căn phòng đơn giản với tông xám nổi bật. Chính giữa chính là chiếc giường lớn đủ cả mười người người nằm. Thấy vậy, Chung Nhân chưa kịp ngắm nhìn khung cảnh đã vội vàng lê bước đưa Lộc Hàm đến bên giường,đặt xuống.

"Phù, người cậu ta được làm bằng gì thế. Nặng chết đi được. "
Tay để chìa khóa phòng xuống bàn bên cạnh giường.

"Ngủ đi, rồi ngày mai cậu chết chắc" vừa nói còn liếc Lộc Hàm một cái.

Còn Vân Nhi nữa, ôi trời...

  Bên Phòng VIP dãy A.

"A~thoải mái quá" Bạch Hiền bước ra khỏi phòng, khuôn mặt mãn nguyện. Liếc mắt quanh căn phòng, tìm kiếm bóng dáng ai đó, chỉ thấy một bóng người đứng ở mép cửa sổ, còn phang phảng màu khói thuốc.

"Cảm ơn anh rất nhiều, anh đúng là người tốt, tôi xin phép nhé"
Vừa dứt chân cũng quay về phía cửa. Nhưng giọng nói có uy lực của ai kia lại làm cậu giật thót mình

"Đứng lại" sau đó là tiếng bước chân truyền đến. Cậu ngây người, một nỗi sợ dâng lên trong lòng, chỉ là đi xí ké nhà vệ sinh thôi cũng không cần gắt lên như vậy a

Bỗng một đôi tay vòng qua eo cậu. Theo phản xạ, tay trái của cậu vung mạnh,lúc gần đến khuôn mặt cương nghị của anh ta thì bị bắt lại.

"Muốn gây chuyện? " đôi mắt hiện lên vẻ khó chịu. Anh dùng lực, kìm chặt tay cậu, tay còn lại bế bổng người cậu lên. Bước đến giường lớn.

Cậu giãy giụa.,miệng quát mắng.

"Anh muốn làm gì, tên này, thả tôi ra"

"Khôn hồn thì câm miệng lại" giọng nói rất có lực của ai kia làm lông của con mèo nhỏ này cũng muốn rụng sạch.

Anh ta muốn làm gì? Ý niệm trong đầu Bạch Hiền cứ lảng vảng quanh cậu.

Người đàn ông dùng lực thô bạo ném cậu xuống giường đồng thời cũng vội vã ném quần áo của mình sang một bên.

Bạch Hiền thấy có gì đó không ổn liền lui về.

"Anh muốn làm gì?" cậu không sợ nhưng cái cảm giác bất an tăng dần. Trong trí nhớ cũng hiện ra bóng dáng anh ngày hôm đó.

Không có câu trả lời. Chỉ có tiếng quần Áo hỗn độn được tháo ra. Đôi mắt cương nghị cũng dần xám lại. Mồ hôi cũng dần hiện khi chiễc Áo sơ mi rớt xuống nền gạch láng bóng, trông anh có vẻ đang rất khổ cực chịu đựng, nhìn Bạch Hiền với đôi mắt sắc bén.
" Chắc em cũng đoán ra tôi muốn làm gì rồi.  Vậy nên ngoan ngoãn một chút. Tôi sẽ thật dịu dàng" anh tiến tới cậu, không dồn dập cũng không từ tốn. Cậu cười, đôi môi màu đỏ giãn ra như chất lỏng pha loãng mà ngọt ngào, làm lòng anh khó chịu. Từ lúc thấy anh thay đổi, cậu đã biết anh uống thuốc kích dục. Chẳng lẽ ham muốn đến độ điên rồi.

" Vậy anh nói xem tôi sẽ được gì " đôi tay trắng nõn đưa đến khuôn mặt của Xán Liệt, luồn hẳn vào tóc anh. Ghé môi thầm thì.

Anh cười nhìn cậu, ánh mắt cưng chiều lộ rõ sự hài lòng.

" Em sẽ có tất cả. Nếu trong tầm kiểm soát của tôi, thì không gì là không cho em" rồi anh hôn cậu, không vội vàng. Nụ hôn rất chậm rãi vào ngọt ngào. Cậu cũng đáp trả lại anh, chiếc lưỡi thơm tho luồn vào trong khoang miệng khám phá từng ngóc ngách. Cậu nhìn anh, ánh mắt nhu nhược đa tình nhưng thật sự cậu không hề muốn. Tay của anh cũng theo nhịp luồn vào Áo cậu.

"Không vội !" Bạch Hiền chặn tay anh, khuông mặt điển trai hiện rõ không hài lòng nhưng đọng tác tiếp theo của cậu khiến anh suýt không kiềm chế được mà nhào tới ăn con thỏ con này. Cậu trèo lên hông anh, hai chân quấn ngang lưng làm nơi riêng tư được dịp tiếp xúc với nhau, đối diện với anh là bầu ngực trắng xoã đang ẩn ẩn hiện hiện trong lớp áo. Cậu nhìn anh như một thế lực độc quyền mà lớn mạnh.

" Nếu bây giờ tôi muốn mạng sống của anh thì sao " bỗng một con dao xuất hiện trên tay cậu, chỉ cách đầu anh một gang tay. Cậuquan sát sắc mặt anh nhưng không thể, anh vẫn than nhiên ôn tồn cười với cậu, không một chút bất ngờ.

Trong lúc đó thâm tâm cậu quyết định rằng...

Bụp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net