Chap 1: Byun Baekhyun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Author: An Alex

-Category: Hài,tình cảm,HE,buồn có vui có,viễn tưởng,.

-Rating: Nc-17

-Pairing: ChanBaek(main),HunHan.

Đây không phải là fic đầu tay của tui nhưng còn nhiều sai sót, mong mọi người đọc có thể góp ý cho tui.
Fic viết ra nhằm mục đích phi lợi nhuận.
Chi tiết trong fic hoàn toàn không có thật.
Fic là toàn bộ công sức của tui nên mọi người hãy tôn trọng nó một chút.
NC-17 tui đã viết rõ ràng rồi nên mấy bạn bị dị ứng với thể loại này hoặc không thích couple này vui lòng click back

--------

Tôi là Phác Xán Liệt,cuộc đời đã trải qua 20 mùa lá rụng,tuổi xuân trăng tròn ngời ngời tôi đã nắm trong tay một công ty tầm cỡ quốc tế do ông già quá cố của tôi để lại sau vài ngày nằm thoi thóp trong bệnh viện sặc mùi thuốc khử trùng (Au: có dạy ghê =))) ). Hiện tại vừa quán xuyến công ty, vừa theo học tại trường O.O.C , xung quanh mỹ nhân theo tôi phải nói là rất nhiều nhưng tôi đã có một mảnh tình vắt vai với em ngừơi yêu xinh đẹp của tôi - Tôn Nữ Quỳnh Quỳnh.

Tôi quen em ấy đã được 5 tháng,tình cảm ngày càng thấm thiết.Tính tình em hiền dịu,xinh đẹp. Tưởng chừng tình cảm của chúng tôi mãi mãi tồn tại. Nhưng đến một ngày,cái thứ đó đến với tôi, làm thay đổi cả cuộc đời tôi..

...

Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng tư với bao điều tốt đẹp sẽ xảy ra, tôi hy vọng thế. Nhưng vừa đi học về, trước cổng nhà tôi, một cái con gì đó đang ngồi run rẩy mãnh liệt, tôi bước đến, nhìn kĩ thì đó là một nam thân ,úp mặt xuống gối.

Tôi lay nhẹ người nó, nó theo quán tính mà ngẩn đầu lên. Các giác quan của tôi dừng như ngưng hoạt động. Tôi không ngờ một chàng trai lại có thể đẹp đến như vậy. Đôi mắt to ngấn nước,mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ đỏ mọng mím lại, làn da trắng không tì vết.Nó đẹp, đẹp hơn cả Quỳnh Quỳnh,một nét đẹp trong sáng đến hoàn hảo.

- Chồng,tôi đói.

Tôi chợt giật mình, tại sao nó lại gọi tôi là "Chồng". Đến Quỳnh, cô ấy còn chưa gọi tôi như vậy. Tôi hỏi lại ngay

- Cậu gọi ai là chồng?

- Thì chứ ai vô đây?

Nó kéo tay tôi một mạch ra chiếc xe đen mui trần của tôi đậu cách đó không xa. Không ngại ngùng, nhảy lên ngồi một cái "phịch"

Tôi ngỡ ngàng, tự hỏi có khi nào Bà cố nội của tôi nhập hồn vào nó không?

- Cậu có phải là tự nhiên quá mức quy định rồi không? Tôi còn chưa nói sẽ chở cậu đi hay không mà?

- Chồng, đừng nhiều lời.

Nó không quan tâm tới lời tôi của tôi, trả treo một câu, sau đó còn ung dung lấy chân đá vào chân tôi một cái rõ đau.

Sực chịu đựng của một thằng đàn ông như tôi có giới hạn. Tôi quát

- Mẹ kiếp, ở cái xó nào chui lên vậy?

- Ở dưới âm phủ chui lên, tìm chồng có chuyện bàn bạc.

Tôi trợn ngược hai mắt, cái thằng này đó đùa tôi chắc? Thấy biểu cảm khó đỡ của tôi, nó liền kể.

- Tôi nói cái này chồng hãy tin tôi, thật ra tôi chết rồi, nhưng còn chưa có biết gì về tình yêu nên tôi đã cầu xin thần chết cho tôi 30 ngày ở lại đây để tìm một ngươì có thể yêu tôi. Ông ấy thương tôi vì tôi chết trong lúc còn quá nhỏ,nên đã đồng ý và nói rằng nếu tôi làm cho người đó yêu tôi thì tôi sẽ trở lại thành người. Còn người đó không yêu tôi thì tôi sẽ mãi mãi không được đào thai. Tôi chỉ có 30 ngày để hoàn thành nhiệm vụ thôi. Và ngừơi đó là chồng. Nghe có vẻ hư cấu phải không?

- Nhưng tại sao cậu lại chọn tôi? Tôi đã có bạn gái rồi, với lại tôi với cậu cùng là nam nhân.

Mặt nó lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng sau đó nó lại tươi tỉnh hẳn lên.

- Ổng nói ngừơi tôi nhìn thấy đầu tiên sẽ là người được chọn. Còn mấy vấn đề khác thì mặc kệ,tôi sẽ làm chồng yêu tôi thôi. Giờ thì mau chở tôi đi ăn.

- Tôi không chở. Cậu làm gì được tôi?

- Tôi sẽ ám chồng, chết không toàn thây.

Tôi rùng mình, tôi thật sự không tin lắm về câu chuyện lúc nãy. Nhưng coi như làm phước, để đức về sau cho con cháu. Tôi khởi động xe, phóng đến nhà hàng.

....

Mẹ ơi, nhìn con ngừơi nhỏ bé trước mặt, bụng đã no căng,bênh cạnh là mấy chục chiếc dĩa đã hết sạch, tôi thầm nghĩ đã tự rước họa vào thân. Kiểu này chắc tôi sạc nghiệp sớm thôi. Bỗng nó nói:

- Từ nay tôi sẽ ở chung với chồng, về nhà chuẩn bị phòng cho tôi nha. Làm phước đi mà,coi như giúp đỡ cho con người bé bỏng đi mà. Nha nha nha!

- Cái gì nửa?

Tôi như bị choáng, đầu tôi ong ong, định mở miệng chửi nó một trận, nhưng nhìn cái vẻ mặt thiên thần ấy, tôi không nở, lỡ như nó bị dụ dỗ bán nội tạng, ăn như vậy thì nội tạng đảm bảo khỏe mạnh, hoặc là thấy nó đẹp quá, rồi đem vô bar làm trai bao? Điển hình là từ nãy gìơ vô nhà hàng, mấy gã đàn ông cứ nhìn nó thèm thuồng. Tôi cho nó ở nhờ, coi như có thằng em trai tâm sự, để thôi trái ý nó, nó ám cho tôi suy thoái giống nòi, mãi mãi không đến được với Tôn Nữ Quỳnh Quỳnh thì khốn. Nhưng hình như tôi thấy quên quên cái gì đó, à..

- Cậu tên gì,bao nhiêu tuổi?

- Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền. Tôi 17 tuổi _ Nó cừơi tươi, trông nó đẹp đến mê người, tôi suýt chảy máu mũi.

- Tôi cho cậu ở,được lợi gì cho tôi?

- Tất nhiên là không có lợi gì rồi.

Nó thẳng thừng nói, nói không ngần ngại, nói không ngại ngùng.

Tối đêm đó, nó nhất quyết đòi ngủ cạnh tôi và lấy đồ tôi mặc, nó nói thích hương thơm của tôi,nó thích hương thơm của chồng nó.

Tôi chợt nghĩ, nó là người lạ lùng nhất tôi từng gặp, nó không như những người tôi từng gặp qua. Nó thẳng thắng,ngây thơ,trong sáng và....tôi thích điều đó!

---
Vote+cmt cho tui nha ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net