Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Giám Đốc, nắm lấy tay tôi!


Author: Bộ ba Sịp-Vàng-Tím-Hường~


Rating: Lứa tuổi nào cũng đọc được <3


Pairings: ChanBaek, KrisTao, còn VKook làm màaaaaao :3


Categories: Ngược, Hường chút xíu 'v' , HE hoặc OE (I don't know~)


Tình trạng: Đang mò...


Đôi dòng: Truyện chắc chắn sẽ có rất nhiều thiếu sót, kịch bản nghĩ ra rất đột ngột gần như là ngẫu hứng nên nếu phát hiện ra lỗi sai hay có chỗ nào các bạn vẫn chưa vừa ý, hãy comment để chúng mình biết :3 Rất sẵn lòng lắng nghe ý kiến của mọi người~


Enjoy~


Văn án 1:


-Phác Chân Chó, anh mau xuống địa ngục đi!


-...


-Bản mặt khó ưa của anh khiến tôi cảm thấy khó chịu, đừng lảng vản trước mặt tôi nữa.


-Tôi cứ thích lảng vản như thế đấy, cậu có ý kiến gì không?


-Hừ, đừng quên tôi là Tổng Giám Đốc của công ty, tôi có quyền đuổi anh đấy.


-Chủ Tịch mới chính là người cử tôi qua đây, chừng nào làm Chủ Tịch đi, rồi tha hồ mà đuổi tôi. Bây giờ nếu cậu ngon thì thử đuổi đi!


-Anh... Cút đi mua coffee cho tôi!


-Đây không thích nhé, cậu đừng có cái gì cũng sai bảo tôi.


-Không thích cũng mau đi mua, đi nhanh!


-Tôi đã nói là không thích, muốn uống cậu tự đi mà mua!


Kẻ tám lạng người nửa cân, một bên là Chủ Tịch tương lai của công ty mỹ phẩm lớn họ Biện, còn bên kia là Đại thiếu gia nhà Phác. Cả hai đều lớn lên trong gia đình giàu có và được cưng chiều, giáo dục đàng hoàng, đầy đủ, từ bé đến lớn chẳng ai dám đụng tới một cọng lông của họ, nhưng lần đầu tiên lại có một kẻ bằng tuổi mình cư nhiên dám to gan quát tháo, tức giận không hề nhỏ. Từ lúc bắt đầu đã là kẻ thù, anh ghét tôi, tôi cũng chả ưa anh. Biện Bạch Hiền ở Nam Cực thì Phác Xán Liệt phải chạy ra Châu Phi ở. Phác Xán Liệt tính tình cởi mở, ôn hòa thì Biện Bạch Hiền sống khép kín, lạnh lùng và đơn độc. Phác Xán Liệt thích chó, Biện Bạch Hiền có cớ để ví von anh với con vật mà anh yêu thích. Biện Bạch Hiền là người yêu mèo, Phác Xán Liệt sẽ thả chó của mình ra để đuổi mấy con mèo của cậu đi. Bạch Hiền cậu thích ai, người đó đảm bảo không có liên hệ gì với Phác Xán Liệt. Xán Liệt anh thích người nào, thì cậu sẽ hằng ngày nhẩm đi nhẩm lại cái tên đó, rồi rủa xả, mỉa mai, cuối cùng là thấy cảm thương cho số phận người kia.


Chỉ là cả hai bên cứ anh rượt tôi chạy, đuổi nhau đến khi cậu không còn sức lực để chơi trò trốn tìm này nữa, thì người kia lại xuất hiện, cho cậu một cái ôm ấm áp rồi đưa tay ra nói.


-Giám Đốc, nắm lấy tay tôi!


Văn án 2:


- Ngô Diệc Phàm, có thể buông tha tôi được không?


-Chừng nào chưa nhận được câu trả lời rõ ràng, anh vẫn sẽ không buông tay


Lại là câu trả lời đó, lần nào cũng vậy. Diệc Phàm, tôi đã nói rất rõ với anh rồi, tôi là thẳng nam, không hề yêu anh, tại sao vẫn mặt dày đến như vậy? Chẳng lẽ tôi phải nói đồng ý thì đó mới là câu trả lời rõ ràng sao?


-Diệc Phàm, về đi, tôi không yêu anh.


-Tại sao không cho anh một cơ hội? Tại sao lại không tin tưởng ở anh?


-Xin lỗi, Diệc Phàm, tôi không hề yêu anh.


Hai chữ đó, vô tình làm tâm can anh bị tổn thương sâu sắc.


-Xin lỗi vì đã làm phiền.


"Này, anh đi đâu đấy?" Cậu suýt nữa đã thốt ra. Ngốc, là về nhà của anh ta thôi. Kết thúc rồi, cậu thở phào nhẹ nhõm.


-Papa, mau chạy theo đi.


Cậu giật mình, quay lại rồi hoảng hốt.


-Tại Hưởng! Con làm gì ở đây? Mau quay lại giường.


-Papa, người yêu chú ấy phải không?


-Con...


Giọng cậu bỗng nhiên nghẹn lại.


-Papa, người đừng vì con mà đánh mất tuổi thanh xuân của mình, mau đuổi theo chú ấy.


-Papa...


"Chỉ là... Nếu đuổi theo, liệu có còn kịp hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net