Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vứt chiếc xe Jeep ở một nơi, ba người bắt đầu nhiệm vụ.. Nhiệm vụ sinh tử

Vào mỗi đêm, hội Alown sẽ cử người đến để báo cáo tin tức cho Nam Hàn về Bắc Hàn.. Chan Yeol biết rõ rằng điều này sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù là cả chục năm nữa. Vì lũ người của hội Alown mang tới những thông tin vô cùng hữu dụng..

- Khó đấy, hai người hãy nhớ những gì tôi nói - Chan Yeol thì thầm.. Rồi cả ba tiến tới gần chiếc xe màu xám bạc đang tằng tằng tiến lên phía trước..

Một phát súng nổ lên, cửa kính vỡ tan.. Mảnh kính vỡ găm vào người lái xe, khiến gã lập tức bất lực.. Chiếc xe dừng lại.. Mấy tên còn lại trong xe bắt đầu mở cửa, bước ra khỏi xe, tay còn cầm súng để tự vệ.. Nhưng chỉ chưa đầy 3 phút, tất cả đều đã ngã gục.

- Lên mau đi.. - Tao ngồi vào ghế lái, nói với hai người kia..

Chan Yeol và Kris nhanh chóng lên xe..

Xe màu xám bạc đi với tốc độ khủng khiếp, cảm tưởng như chỉ vài km/h nữa là kim chỉ tốc độ sẽ lập tức không còn hoạt động..

Vì cửa kính đã vỡ, gió liên tục táp vào mặt Tao lạnh buốt..

- Để anh lái, em lạnh chết mất - Kris ngồi ngay bên cạnh, nhìn cậu ta như vậy cảm thấy vô cùng đau xót..

- Nhằm nhò gì, dù sao cũng gần tới nơi rồi, anh ngồi yên đi...

Chiếc xe dừng lại ở một cánh cổng nhỏ, Chan Yeol hạ kính xuống

- Căn cước ? - Một tên canh cổng hỏi ba người.

- Đây - Tao ném cho tên đó ba cái thẻ căn cước lấy được từ mấy tên kia..

- Cửa kính xe sao lại bị vỡ ?

- Trên đường đi bị mấy tên Bắc Hàn chết tiệt bắn, may mà kịp thoát - Chan Yeol trả lời với giọng trầm ổn..

- Mau vào đi..

Thật ra, an ninh của Nam Hàn không quá chặt chẽ, nhưng tại sao chẳng có một điệp viên nào của Bắc Hàn có thể vượt qua ?

Đó là vì lũ cảnh vệ Nam Hàn có một ánh mắt kiên định tới nỗi khiến con người ta cảm thấy sợ hãi.. Và nếu ai nhìn vào mắt chúng mà thấy sợ hãi, thì chắc chắn không phải đồng minh.. Chan Yeol biết được điều này, nên đã tôi luyện cho bản thân một ánh mắt cùng giọng nói ổn định nhất..

Mấy tên gác cổng đưa chiếc xe tiến vào sâu trong căn cứ..

- Xuống đi, Jay đang chờ mấy người..

Jay ! Đã 7 năm rồi nhỉ, em cũng trở thành người có vai trò lớn như vậy trong tổ chức sao ?

Căn phòng ở dưới sâu trong lòng đất.. Ánh sáng le lói mập mờ đủ khiến cho ta sợ hãi..

Ngồi ở đầu bên kia của bàn, một chàng trai trẻ với thân hình không được to lớn lắm, nhưng khí chất toát ra quả thật áp bức lòng người..

Từ trong ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt Jay hiện ra, Chan Yeol cười nhạt. Là ông trời đang giúp anh rồi..

Chan Yeol kéo ghế ngồi xuống, Jay lập tức mở to mắt..

8 năm trước..

- Jay, em phải cẩn thận đấy..

- Vâng..

Jay là tên mà Chan Yeol gọi cậu bé gầy gò đang run run cầm súng.. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Jay..

- Á, anh, cứu em..

Một tên áo đen kéo lấy Jay, dí súng sát vào đầu cậu..
Chan Yeol không hề nao núng, cũng chẳng có chút sợ sệt, bắn thẳng vào tay gã...
Gã do quá đau mà thả lỏng tay, Jay lập tức chạy thoát..
Nhưng nguy hiểm vẫn chưa hề chấm dứt.. Viên đạn lao trong không khí đặc sệt mùi máu, tiến về phía Jay..
Chan Yeol chạy ngay tới trước Jay, dùng cả thân mình làm bia đỡ cho cậu.. Anh ngã xuống..

Mắt Jay hằn lên tia máu đỏ, cầm súng theo quán tính mà bắn chết từng tên một.. Bản năng tự vệ của cậu bé trỗi dậy..
Khi kẻ thù đã hoàn toàn thất bại, tất cả lũ người kia không còn một tên nào sống sót, Jay hoảng hốt chạy về phía Chan Yeol, đỡ lấy anh..

- Ngu ngốc, tại sao lại đỡ cho em.. Anh không cần phải làm thế, em có thể chết mà..

- Jay, em là người duy nhất anh yêu quý trong tổ chức, sao có thể chết được.. - Môi Chan Yeol đã trắng bệch do mất máu - Vả lại, anh khoẻ hơn em rất nhiều, nếu em bị trúng đạn như này, giờ có lẽ đã về với đất trời, nhưng anh vẫn đủ khoẻ mạnh để nói chuyện với em cơ mà.. Yên tâm đi, anh sẽ không chết đâu..

Thật may, Chan Yeol được đưa tới bệnh viện kịp, dưỡng thương một tháng đã khoẻ..

- Anh..

- Sao lại khóc ? Anh còn sống đấy thôi..

- Cảm ơn anh.. Em nợ anh một mạng..

Câu nói ấy với Jay như đã tạc vào xương tuỷ, rằng cậu nợ Chan Yeol một mạng..

.

.

.

- Các người mau ra ngoài đi - Jay nói với mấy tên gác cổng..

- Dạ vâng..

Mấy người kia vừa đi ra, Jay đã chạy tới gần Chan Yeol, mắt như sắp khóc.. Có lẽ Jay chỉ cho phép mình yếu đuối khi ở gần anh..

- 7 năm, anh bỏ đi chẳng nói câu nào, 7 năm rồi anh biết không ?

- Xin lỗi..

- Nhưng tại sao anh lại ở đây, chẳng phải đã sớm rời bỏ tổ chức rồi sao ? Chẳng nhẽ anh lại đi làm cho hội Alown..

- Không phải.. Là anh có chuyện thật sự muốn nhờ em..

- Anh cứ nói..

- Người của anh đang bị bắt giam ở đây, vậy nên anh mới phải làm như này để lẻn vào.. Anh muốn cứu cậu ấy..

Khuôn mặt Jay có chút biến sắc

- Xin lỗi, cái đó em không thể giúp anh.. - Jay đứng dậy định rời đi - Em sẽ cho 3 người cơ hội để thoát ra, coi như là lời cảm ơn anh khi xưa..

- Jay, anh bây giờ có thoát ra toàn mạng, nhưng phải sống không có cậu ấy, thì cũng như đã chết.. Xin em, giúp anh..

Lần đầu tiên Jay thấy Chan Yeol vì một người mà hạ mình cầu xin, không khỏi sửng sốt..

- Anh thật sự cần người đó tới vậy ?

- Hơn cả mạng sống..

Jay im lặng một hồi lâu.. Không khí trầm mặc đến khó chịu..

- Được..

- Em nói sao ?

- Em nói là sẽ giúp anh..

- Thật sự chứ ?

- Em không nói dối..

Jay dẫn ba người đi trên đường ống nhỏ dẫn vào trụ sở chính của vùng trong Nam Hàn..

- Anh nói sao ? Người anh muốn cứu là Byun Baek Hyun ? - Jay hoảng hốt quay lại nhìn Chan Yeol đang đi phía sau, anh vừa nói cho cậu tên người đang bị giam giữ ở đây - Không được, vậy em không thể giúp anh được rồi.. - Jay dừng lại..

- Tại sao ? Lúc nãy em đã nói..

- Chắc chắn khi anh còn chưa cứu được cậu ấy, tính mạng của bản thân cũng đã sớm không toàn vẹn..

- Bọn họ giam cậu ấy ở nơi nguy hiểm đến vậy ?

- Vâng.. Đến em còn chưa một lần được tới gần chỗ đó.. Nghe nói Baek Hyun sắp chết, tâm trí cậu ấy hoàn toàn bị phá huỷ rồi..

- Em..em nói sao cơ ? - Toàn thân Chan Yeol run lên bần bật, Tao và Kris ở ngay sau, nghe được câu nói của Jay, cũng sững sờ đứng im..

- Chan Yeol, anh nên trở về.. Thật sự không thể cứu nổi cậu ấy đâu..

- Dù sao thì cũng nên thử, không thể cứ như vậy mà bỏ mặc cậu ấy..

- Nhưng..

- Jay.. Anh đã nói rồi, không có Baek Hyun, anh sống không bằng chết. Cho dù có phải bỏ mạng ở đây, thì ít ra anh đã cố gắng.. Nếu vậy, kể cả có chết, cũng sẽ không hối tiếc..

Jay nhìn vào ánh mắt kiên định của Chan Yeol, cậu như bị cuốn vào ánh mắt ấy..

- Kể cả có chết anh vẫn cam lòng..

- Ừ.

Nghe được câu trả lời của Chan Yeol, Jay không nói chẳng rằng lập tức bước về phía trước, thay cho câu nói đồng ý giúp đỡ..

- END CHAP 20 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net