Chương 10: Bình Bình Lặng Lặng Bên Nhau Đến Cuối Đời (35 tuổi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bạch Hiền à! Chúng ta thật hạnh phúc." Phác Xán Liệt ôm lấy Biện Bạch Hiền đang bận rộn nghiên cứu đề tài bệnh án mới.

Biện Bạch Hiền bơ hắn, chuyên tâm làm việc. Gần đây bệnh viện tiếp nhận ca phẫu thuật cấy tạo mô xương cột sống, ghép xương thì đơn giản rồi, nhưng quan trọng là số dây thần kinh. Biện Bạch Hiền không phút nào rảnh rỗi, nhiệm vụ lần này mặc dù khó nuốt nhưng nếu thành công thì cậu sẽ được thăng chức còn tăng lương nữa. Là tăng lương đó!!!

Phác Xán Liệt ôm eo vợ, mè nheo: "Anh làm chừng đó chưa đủ nuôi em sao? Ở nhà đi, mấy thứ này dẹp hết đừng vất vả như thế?!"

Biện Bạch Hiền bị hắn nháo cho loạn óc, tinh thần cũng chẳng tài nào tập trung được nữa. Cậu quay lại dùng giọng dỗ dành.

"Được rồi, yên lặng để em làm việc. Anh cứ thế này nữa em sẽ không quan tâm anh luôn!"

Phác Xán Liệt đang trong kì nghỉ, thời gian này hắn quấn lấy cậu cả ngày, đến đêm cũng ôm chặt lấy vợ ngủ. Biện Bạch Hiền nghiêm túc lắm, ngoài ôm máy tính và điện thoại ra thì không thèm ôm hắn.

Nửa đêm bị tiếng lạch cạch lạch cạch làm tỉnh giấc, Phác Xán Liệt quay sang Biện Bạch Hiền vẫn đang thức, cậu mỉm cười nụ cười chứa đầy ngại ngùng nhìn hắn.

"Làm anh thức giấc rồi sao?"

Phác Xán Liệt chồm dậy ôm lấy cậu. Ghì chặt Biện Bạch Hiền vào lồng ngực, trách mắng bằng giọng ngáy ngủ.

"Ngủ! Không nói nhiều, còn cứng đầu thì anh làm em."

Phác Xán Liệt cả tuần nay dục cầu bất mãn, bắt hắn nhẫn thì Biện Bạch Hiền phải nghe lời, nếu làm việc cật lực mà không chịu nghỉ ngơi nữa thì thà đừng làm, đúng là khiến thiếu tướng Phác bực nhọc và xót xa mà.

Biện Bạch Hiền á khẩu dựa vào ngực hắn, chậm chạp nhắm mắt lại, hai mí mắt cay xè, đúng là dấu hiệu không tốt do thiếu ngủ. Phác Xán Liệt nhịp thở đều đều bên tai, chân trái chặn lấy eo cậu, chân phải lười biếng nhấc lên đóng "sập" một tiếng, tắt máy tính.

"Ừm, Xán Liệt chúng ta cùng ngủ. Ôm em đi! Ôm thật chặt." Biện Bạch Hiền nắm mắt lại, lẩm bẩm trong lòng hắn.

Phác Xán Liệt không đáp, thay vào đó là hành động, hắn xiết chặt cậu trong lòng, tay chân quấn chặt khăng khích, hơi thở hòa quyện vào nhau thành một. Yên bình mà chân thật.

Cuộc sống cứ như thế mà kéo dài, trải đầy niềm vui cùng nụ cười. Một Phác Xán Liệt chất phác và mạnh mẽ, một Biện Bạch Hiền ôn hòa và ấm áp, tựa như viên kẹo đường tan trong sữa, hòa vào nhau tạo thành một hương vị ngọt ngào ấm lòng.

Cứ như thế, bên nhau bình đạm đến cuối đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net