Chương 4: Tốt nghiệp (21 tuổi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những năm tháng cấp ba trôi qua đối với hai người mà nói quả là khó khăn, chấp nhận yêu xa, cuối mỗi tuần thường là Phác Xán Liệt đến thành phố Y tìm cậu chàng. Một lần Biện Bạch Hiền bí mật đến thăm khiến hắn lo lắng lắm rồi, không muốn cậu vì mình mà phải bôn ba trên những chuyến tàu chật chội ấy nữa.

Phác Xán Liệt tốt nghiệp học viện Quân Đội, làm việc trong Quân Đội. Biện Bạch Hiền trở thành bác sĩ thực tập, cậu chàng cố gắng học thêm vài năm nữa với mục tiêu trở thành Quân Y lúc đó danh chính ngôn thuận làm việc gần Phác Xán Liệt.

Môi trường sống trong Quân đội không hề đơn giản, hằng ngày đối diện với những đợt tập huấn gian khổ đã tôi luyện Phác Xán Liệt trở nên sắt thép, Biện Bạch Hiền không khỏi xót xa vì hắn gần đây vừa gầy lại vừa đen hơn trước rất nhiều. Biện Bạch Hiền cũng đang thật bận rộn, kì thi tốt nghiệp đang tới gần, ngoài ra còn những chuyến thực tập tại các khu quân cứ khiến cậu rầu rĩ vì thời gian hai người gặp nhau trong tháng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hôm nay Biện Bạch Hiền mang cơm đến cho hắn bị các anh em trong quân doanh ghẹo đến độ đỏ mặt tía tai, Phác Xán Liệt được mệnh danh là Mặt Băng, hiếm khi thấy hắn nở một nụ cười. Đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ, hắn chỉ hay cười mỗi khi ở cạnh cậu.

"Đừng mang cơm cho tôi nữa, em sắp thi chuyên ngành rồi!" Phác Xán Liệt vừa ăn thức ăn cậu chàng mang tới vừa nói.

"Cậu yên tâm, tớ đã ôn bài rất kĩ. Chỉ cần chờ đến ngày thi."

"Để cậu ăn cơm ở quân đội thực sự tôi không an tâm chút nào. Từ nhỏ đi học luôn là cậu chăm sóc tôi, bây giờ đến lượt tôi chăm sóc cậu chứ? Đã thế chưa nói đến việc thức ăn ở đây không hợp với dạ dày cậu thì sao? Tôi không muốn yêu một người đàn ông bị bệnh dạ dày đâu nhé!"

Phác Xán Liệt cắn một viên thịt nguội, dặn dò: "Vậy thì ôn bài thật kĩ, ngày đi thi tôi chở em đi."

"Không cần đâu, quân đội hình như không cho phép quân nhân rời khỏi căn cứ nếu không có lệnh." Biện Bạch Hiền lo sợ Phác Xán Liệt sẽ bị phạt.

"Không sao, em yên tâm. Tôi nói một tiếng là được mà!" Hắn theo ngành quân đội hoàn toàn nhờ năng lực nhưng bên cạnh đó cũng chính là mong muốn của hai bậc phụ huynh.

"Ừm, vậy nếu cậu đã nói không phiền thì ngày đó cậu chở tớ đi nhé!" Nếu được người yêu chở đi thi thì còn gì bằng.

"Ngốc, cái gì mà phiền hà cơ chứ?" Em là thứ quan trọng nhất của tôi, nếu em nói phiền thì tôi sẽ rất buồn.

Mặt trời lên cao đổ bóng rợp mát một khoảng không gian cao rộng. Thấm thoát trôi qua nhanh, chúng ta đều đã trưởng thành. Biện Bạch Hiền! Cậu có biết rằng cậu chiếm vị trí lớn lao nhường nào trong tim hắn không? Phác Xán Liệt hắn cần cậu, vậy cậu mãi bên cạnh hắn chứ?

Cơn gió thu mát mẻ thổi qua làm tươi mát lòng người. Phác Xán Liệt ngừng đũa, mắt nhìn cậu chằm chằm. Biện Bạch Hiền thoáng đỏ mặt cũng nhìn lại hắn, bên miệng lắp bắp gọi tên "Phác Xán Liệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net