Chương 8: Ngày Cưới Của Chúng Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước sang tháng giêng, tiết trời như được gột rửa, nắng ấm phủ lên mọi góc đường, gió xuân phe phẩy mang theo lộc non hòa vào lòng người khiến tâm trạng khoan khoái vui tươi.

Hôm nay, là ngày thành hôn của Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền.

"Xán Liệt, thì ra là anh giấu em." Biện Bạch Hiền bị hắn úp úp mở mở đưa đi du lịch, đến khi đặt chân vào một ngôi thánh đường xa lạ mới ngỡ ngàng tất cả. Phác Xán Liệt! Đây là nơi sẽ gắn kết chúng ta là một ư?

Phác Xán Liệt dắt tay người yêu vào lễ đường, giọng nói trầm mà khiến người khác an lòng: "Anh không giấu em, chỉ là muốn tạo bất ngờ cho em."

Cái tên này, bất ngờ kiểu đó Biện Bạch Hiền sợ tim mình không đủ mạnh mà đón nhận đâu.

"Ừm, lần sau không được như thế nữa." Biện Bạch Hiền từ đầu tới chân không hề biết chuyện gì, mọi thứ đều do Phác Xán Liệt chỉ đạo thực hiện.

Trong thánh đường mọi thứ trang nghiêm đến lạ thường, hắn nắm tay cậu dẫn đến gian cung thánh, trước mặt là vị mục sư già khuôn mặt đôn hậu. Tưởng rằng là nơi xa lạ, chỉ có cậu và hắn mà thôi nhưng đến khi nhìn đoàn người đang quỳ gối trang trọng hai bên tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hai bên gia đình cậu và hắn đều có mặt, đưa mắt nhìn cậu và mỉm cười rất tươi như lời chúc mừng âm thầm mà sâu sắc dành cho đôi tân nhân.

"Xán Liệt." Tay Biện Bạch Hiền hơi run.

Phác Xán Liệt nắm chặt lấy: "Anh ở đây rồi." Bàn tay ấm áp có những vết chai sạn theo năm tháng bao phủ lấy tay cậu, bàn tay bác sĩ từng ung dung cắt mổ không chút run sợ nhưng lúc này lại run bần bật.

Phác Xán Liệt càng nắm chặt lấy, chặt chẽ và khăng khít.

Sau khi kết thúc các nghi thức, hai bên gia đình theo hướng dẫn đến dự tiệc tại một nhà hàng cao cấp, toàn bộ phương tiện và phí đều được chi trả sẵn, Phác Xán Liệt còn chu đáo chuẩn bị khách sạn và đặt vé máy bay cho mọi người khi về nước.

Sau một ngày thần kinh hoạt động căng như chão, Biện Bạch Hiền khi về tới khách sạn nằm soài ra giường, đưa tay sờ lên ngực, tim vẫn còn đang đập thình thịch đây này.

Phác Xán Liệt gọi phục vụ chuẩn bị bữa tối, cả ngày nay hắn và Biện Bạch Hiền đều chưa ăn gì rồi. Phác Xán Liệt đẩy Biện Bạch Hiền đi tắm trước còn bản thân thì ngồi đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì. Biện Bạch Hiền không mang theo hành lý, cũng không dự định đi quá lâu nên cuối cùng áo quần phải mặc của khách sạn chuẩn bị. Nhưng cậu hoàn toàn không biết thứ đồ đó là của Phác Xán Liệt chuẩn bị cho cậu.

Đêm nay, là đêm tân hôn của hai người.

"Phác đại ca, ngài còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau đi tắm!"

Biện Bạch Hiền bước ra khỏi phòng tắm, tâm trạng căng phồng sớm đã tiêu tán cả.

Phác Xán Liệt tâm trạng căng thẳng mang mơ màng bị cậu kéo về từ đám mây xanh. Hắn nói: "Ừ."

Đứng phắt dậy xông thẳng vào phòng tắm. Biện Bạch Hiền tròn mắt nhìn hắn. " Không phải chứ? Hình như tâm trạng Xán Liệt bất ổn?" Hay là thần kinh bị hỏng chỗ nào rồi.

Rất nhanh sau đó tiếng nước chảy làm tâm tư cậu dịu lại, trong ngực truyền đến từng đợt cảm giác bồn chồn nôn nóng. Biện Bạch Hiền ngã người lên giường vắt tay lên trán tưởng tượng những điều tối nay rất có khả năng xảy ra. Phác Xán Liệt lực lưỡng chế ngự cậu dưới thân, da thịt kề nhau, rồi hắn hôn cậu còn bắt cậu yêu thương hắn.... XXX... Đầu óc như muốn nổ tung, mặt nóng như thổi lửa.

Tiếng nước tắt hẳn, Phác Xán Liệt nói vọng ra: "Tiểu Bạch, lấy giúp anh quần áo."

Lúc này đây mới biết là quên mang áo quần sạch, nếu như cứ như vậy mà xông ra ngoài chỉ sợ dọa cậu sợ chạy mất.

Biện Bạch Hiền chạy nhanh đi kiếm: "Chờ em lát." Trong lòng oán trách chưa gì anh đã đãng trí vậy rồi! Về già đừng có mà quên luôn cả em.

Biện Bạch Hiền gõ gõ cửa phòng tắm, nhưng người bên trong quả nhiên rất có tâm đến cửa cũng không chịu gài chốt. A a a, mới tác động có tí lực mà cửa đã mở ra rồi.

Biện Bạch Hiền trông rõ cơ thể hắn, cơ bắp cuồn cuộn, từng thớ thịt rắn chắc, làn da màu mạch mạnh mẽ, cả người đều toát lên vẻ cường tráng. Biện Bạch Hiền không kiềm được ham muốn mà nhìn hắn chăm chăm. Mặc dù lúc trước từng lên giường một lần nhưng những điều này cậu chưa bao giờ để ý rõ.

Vì Phác Xán Liệt trong quân đội là một thiếu tướng mẫu mực nghiêm trang, khi ở nhà lại toát lên vẻ hòa nhã vâng lời, khi bên cạnh cậu lại ra dáng một tình nhân yêu thương chiều chuộng và luôn ân cần thấu hiểu. Nhưng lúc này cậu lại trông thấy một Phác Xán Liệt có chút cường cường, cả cơ thể đều toát lên vẻ đẹp mị hoặc cùng sức sống mãnh liệt. Một người đàn ông trưởng thành thực thụ.

Biện Bạch Hiền nhìn đến mụ mị, cậu quên mất đây chính là người cả đời đã gắn bó với mình, cùng nhau trưởng thành, rồi thanh xuân cách biệt, can đảm tìm kiếm rồi lại điên cuồng yêu đương. Và bây giờ, ngay chính lúc này đã trở thành vợ chồng, cùng nhau xây dựng một gia đình đúng nghĩa.

Phác Xán Liệt trong hồi tưởng của Biện Bạch Hiền xuất hiện ngay trước mắt cậu, thật gần gũi, tựa như có thể nghe thấy nhịp đập dồn dập của con tim, tiếng hơi thở có phần gấp gáp.

"Nghĩ gì vậy?" Phác Xán Liệt cúi người lấy áo quần trong tay Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền hai tay nắm chặt hình như không muốn để hắn mặc đồ. Phác Xán Liệt trầm mặc hai giây rồi bật cười.

"Sao vậy? Ai chọc em à?" Sao mà đờ đẫn thế kia, bị ai khi dễ à!?

Biện Bạch Hiền lắc đầu nguầy nguậy: "Không, chỉ là đang nghĩ một số chuyện."

Phác Xán Liệt đứng gần như thế này vừa vặn để cậu trông thấy vòm ngực rắn chắc của hắn, thoáng có một hình xăm trên ngực trái, Biện Bạch Hiền cau mày, hỏi: "Anh xăm gì vậy?" Đó là một chữ cái Latinh, màu đã nhạt, có lẽ đã xăm từ lâu.

Phác Xán Liệt biết cậu chú ý đến ngực mình liền lấy tay che lại: "Là tên em đấy, anh xăm ở đây để luôn nhớ đến em."

Biện Bạch Hiền cau mày càng chặt thêm: "Sao lại nhớ đến em, chẳng phải em luôn bên anh sao?" Lấy tay gạt tay hắn ra, ngắm nghía thật kĩ.

Chữ "B" mho nhỏ như dấu ấn khắc ghi Biện Bạch Hiền và tim hắn, để mại không quên.

Phác Xán Liệt mặc cậu sờ soạng trên ngực, hắn kể: "Từ sau hôm em đến thành phố X tìm anh, anh đã tự nói với lòng rằng nhất định anh sẽ yêu em, sẽ lấy em làm vợ. Hình xăm này là anh tự tay xăm lấy, xăm lấy tên em trong tim để em không bao giờ chạy chốn khỏi anh."

Hắn tự tay xăm tên cậu vào tim, cơn đau khi ấy kéo dài tận một năm trời như hình phạt cho hắn vì đã lãng quên Biện Bạch Hiền khi hai người rời xa. Sau đó, nhất định sau đó sẽ không có lần thứ hai hắn lãng quên cậu. Vì Biện Bạch Hiền đã sắc sâu nơi da thịt, khảm sâu trong tim hắn.

Biện Bạch Hiền nhéo mạnh vào ngực hắn, mắng: "Đồ ngốc, ai mượn anh làm vậy?"

Phác Xán Liệt ôm ngực kêu to: "Ai biểu anh yêu em nhiều thế cơ chứ! Chút đau này có xá là gì."

Miệng thì bảo vậy thôi nhưng tự tay khắc tên lên da thịt thực rất đau, đau như lần hắn bị lạc đạn nơi tập huấn, đau như lần bị đạn bắn.

Hắn nắm tay cậu đặt lên ngực, trách mắng hờn dỗi: "Chẳng phải lần trước em đã thấy rồi sao? Bây giờ sao lại hỏi."

Ý tứ bảo rằng lần trước quan hệ không phải xem thấy hết cả rồi hay sao!?

Biện Bạch Hiền ù ù khạc khạc lắc đầu.

"Biện Bạch Hiền em cũng là! Cơ thể này ngoài em ra không phải ai cũng thấy được đâu đấy."

Phác Xán Liệt cười cười Biện Bạch Hiền liếc hắn đầy khinh thi: "Anh còn dám nói, lần đó chúng ta chưa gì mà đã...."

Nói đến đây thì cậu im bặt

"Hahahhaa, thì không phải bây giờ em đã là vợ của Phác Xán Liệt rồi hay sao, đó là chuyện sớm muộn thôi, em không tránh được đâu."

Ai bảo là em tránh né chứ? Cũng là nam nhân, có gì mà phải sợ đâu

Biện Bạch Hiền nhếch môi nhìn hắn như khiêu khích.

"Ừ thì chuyện sớm muộn nhưng anh quên anh là ai à? Bố anh mà biết anh bắt nạt em xem xem ông có đánh anh không" Biện Bạch Hiền miệng mồm đanh thép.

Phác Xán Liệt bật cười, bảo bối nhà hắn miệng lưỡi càng lúc càng giống mấy bà thím nấu ăn trong quân đội, hắn bực bội cúi xuống cắn môi ai kia nói năng hù dọa hắn.

"Em cũng cẩn thận, đây là hành động gì vậy hả? Quần áo của chồng mà em không chịu cho chồng mang thì đây là lẽ gì?" Phác Xán Liệt buông môi cậu, viền môi tươi bậu, bốn mắt nhìn nhau. Y trong đôi mắt đào của cậu hắn nhìn thấy nụ cười tà mị của mình.

"Hay là... Em không cho anh mặc áo quần là có lý do?... Em muốn..."

"A..." Hắn chưa nói xong Biện Bạch Hiền đã kêu lên một tiếng. Phác Xán Liệt cao lớn xoay người áp cậu vào tường, nụ cười nhàn nhạt trên môi.

"Tiểu Bạch, lần này anh đã danh chính ngôn thuận ăn được em hay chưa!?"

Biện Bạch Hiền bị áp đảo,nhìn tình hình có vẻ như không ổn, đẩy hắn ra: "Lên giường, em chưa đủ level chơi với anh tư thế này đâu."

XXX

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net