Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khoảng cách giữa ngày hôm nay và ngày hôm qua thực sự rất lớn, người ta thường sống tự chìm bản thân trong ngày hôm qua ấy mà quên mất rằng, có nhiều thứ đã bị chắn lại bởi khoảng cách xa rất xa.

" Nếu như bây giờ có người nào đó nói anh không còn yêu em nữa, em cũng chẳng biết lấy cái gì cãi với họ."

Ánh mắt đầy bi thương, cũng không biết vì sao lại tự nói với mình những câu này, Biện Bạch Hiền vô thức đan hai bàn tay lại.

Là cậu to gan phản bội lại Thiệu Phong, người nào tôn thờ tình yêu thì cho đó là hành động rất táo bạo chăng, còn lại có lẽ xem cậu là kẻ phụ bạc đi. Biện Bạch Hiền chỉ cảm thấy áy náy, lo sợ, chấp nhận theo Phác Xán Liệt để bản thân thoải mái một chút, thỏa mãn một chút nhưng cuối cùng lại không ngừng dằn vặt.

Không lấy cái gì làm chắc chắn, không dám khẳng định tình cảm kia có thể vượt qua sự bào mòn của núi, sự cạn khô của biển, chỉ lấy nỗi lòng của mình ra đánh cược. Yêu cũng chỉ có thể gặp nhau vào những lúc Phác Xán Liệt học xong, những lúc Thiệu Phong chưa tan tầm, cậu quý giá từng giây phút đó, nhưng cũng không biết Phác Xán Liệt đối với cậu là thế nào. Mỗi lần gặp mặt nói chuyện, hắn đều rất ôn nhu, nhưng dường như thiếu, vẫn thiếu nhiệt huyết, chân thực, có thể là đã quá lâu rồi không gặp nhau nên cảm xúc khác, cũng có thể là kì thực hắn chưa từng trao cho cậu chân thực.

Buổi chiều mùa thu gió thổi nhẹ lại mang theo tiết trời lành lạnh, Bạch Hiền vẫn như mọi ngày đợi Phác Xán Liệt ở trong quán nước cạnh trường. Cũng qua giờ cao điểm, có lẽ lúc này trường đã vắng vẻ đi. Biện Bạch Hiền sốt ruột nhìn về phía trường học. Điện thoại gọi rất nhiều cuộc hắn đều không bắt máy. Hay là xảy ra chuyện gì, cơ thể cứng ngắc.

Trong đầu hiện về hình ảnh ngày hôm đó, được tin ba mất. Thời gian không chờ đợi ai hết, nó có thể trong một khắc cướp đi bất cứ thứ gì của bạn. Bạch Hiền cho dù rất sợ, sợ bạn học cũ nhận ra mình, nhưng bàn chân vẫn bất chấp bước về phía cổng trường.

" Biện Bạch Hiền, con là người ba lo nhất, Bạch Hiền à, nếu gặp chuyện gì phải nói với mẹ và Lệ Hương nghe chưa."

Lúc đó cậu không ở bên ba mình, giọng nói của ông dần nhỏ đi, tia hơi thở cuối cùng đều dồn lại dặn dò cậu. Lo lắng hỏi ba bị sao vậy.

" Từ trước đến nay, ba đều muốn tự mình đứng lên nhìn những ngôi nhà được xây thành từng căn biệt thự đẹp. Cho nên đều là sở thích của ba. Hiểu không?"

Cho nên đến cuối cùng ba cũng không trách cậu, điều này chỉ càng khiến bản thân cậu dằn vặt. Giờ phút này, lo lắng cho Phác Xán Liệt lại nghĩ đến ba, Biện Bạch Hiền biết nếu đặt cậu giữa hắn và ba, cậu sẽ không biết chọn ai. Cậu không thể trách hắn, trước kia đều là cậu lấy lý do để tự thuyết phục mình.

Đột nhiên dừng bước, tâm trạng toàn bộ khựng lại, trước đó quyết tâm bao nhiêu thì giờ bỗng dưng đuối trí mà lo lắng. Phác Xán Liệt đang bước ra cổng trường cùng mấy bạn đồng học khác. Nhớ lại bản thân mình đối với trường học này có bao nhiêu ấn tượng, Biện Bạch Hiền không nghĩ thêm vội vàng bỏ trốn. Đến khi bọn họ rời đi mới dám đứng ra, chạy đến quán nước cũ thì phát hiện Phác Xán Liệt kì thực không có chờ cậu. Bạch HIền đưa điện thoại gọi cho hắn.

" Anh cũng đang định gọi cho em."

Bạch HIền dùng ngữ khí tự nhiên nhất: " Hôm nay em bận không đến được."

" Được rồi. Vậy em bận gì thì làm đi."

Hắn mau chóng ngắt điện thoại. Phác Xán Liệt đến trễ cậu lo lắng hốt hoảng như vậy, nhưng đổi lại là cậu, hắn lại chẳng thèm gọi lấy một cuộc. Là do cậu nghĩ nhiều, hay kì thực hắn đã thay đổi rồi.

Cho đến bây giờ vẫn không hiểu được mình trông đợi cái gì, vẫn chưa hiểu được hắn phải làm cái gì thì mới đủ cho cậu không lo lắng. Trời bỗng nhiên đổ mưa, thế giới ngập trong bọt nước trắng xóa. Ngồi gục xuống một góc vỉa hè tránh mưa, nước mưa bắn xuống khiến cả người run nhẹ, bước đến là đôi giày đã ướt đẫm nước, ngẩng đầu lên vẫn là người nọ cách đây gần một năm trước. Ngô Thế Huân cầm ô đứng ngoài trời mưa, nước mưa từ trên rơi xuống xối xả đập mạnh vào tán ô.

" Em ngồi ở đó sớm muộn gì cũng ướt hết, chi bằng lại đây đi với anh, sớm về nhà thay đồ."

Tại sao vẫn muốn ngồi tại chỗ, Biện Bạch Hiền ngang bướng lắc đầu. Ngô Thế Huân cười chua xót vẫn kiên cường đứng tại chỗ. Kết quả chính là cả hai đều ướt đẫm, mưa vẫn không tạnh. Là do đối phương cố chấp. Ngô Thế Huân không chịu về một mình, còn cậu không chịu cùng Ngô Thế Huân về.

Cho dù có biến thành dạng gì, Biện Bạch Hiền vẫn chọn ngồi lại.

Cũng đã nhiều ngày không liên lạc, Phác Xán Liệt cũng không chủ động gọi cho cậu. QUan hệ của cả hai có lẽ nên kết thúc đi, đến nước này Biện Bạch Hiền đã không nghĩ được cách nào cứu vãn nữa. Cũng không thể duy trì quan hệ như vậy mãi được.

Mỗi ngày đều như vậy, ngồi ở nhà, đi làm cậu cũng không dám, với tính cách của Thiệu Phong chắc chắn sẽ không cho phép. Biện Bạch Hiền trước kia luôn nghĩ đến việc chạy trốn, đến bây giờ lại cảm thấy rất nhàm chán. Cậu bắt đầu lên mạng tra mọi thứ. Cuối cùng cũng đủ dũng khí vào trang web của trường. Bức ảnh của Phác Xán Liệt nổi bật trên màn hình. Trong lòng ngẫm lại, Bạch Hiền khi đó là sinh viên cực bình thường đi, sau lại có khả năng dây dưa cùng hai học viên nổi bật thế này. Đoạn đời học đại học của cậu coi như có chiến tích đi.

Bài viết phía dưới nói về đội truyền thông của trường, Trần Vương Khanh đứng trên sân khấu với vẻ mặt tự tin. Bọn họ đều đã khác thế này rồi. Trương Minh đứng cạnh Ngô Thế Huân cũng không cầm theo hộp trà sữa nữa. Buồn cười, bọn họ đều lớn vậy rồi, sao còn hành động như cậu nghĩ được chứ. Ánh mắt lại nhìn về Phác Xán Liệt, chỉ là một quãng thời gian không gặp thôi mà, sao lại khó chạm đến như vậy.

...

" Đã nói về đi mà. Đến giờ học rồi đấy. về."

Trương Minh đứng trước cổng trường nói với một lũ học sinh trung học. Cô bé cầm đầu đeo ba lô hếch mặt lên nói.

" Anh lấy cả đống trà sữa của em rồi, phải có trách nhiệm với em chứ."

Lộc Sương nguây nguẩy nói. Trương Minh lắc lắc đầu.

" Nhưng Ngô lão không muốn gặp, em muốn đến trường anh quậy tanh bành chắc."

Lộc Sương đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt Trương Minh, Cô nhóc dí ngón tay vào trán Trương Minh, chân kiễng cao sau đó giật mạnh một cái thu lại.

" Được, em về. Nói Ngô lão của anh đừng có trốn tránh tình yêu của em. Còn có. Hôm đó em nhìn thấy anh ấy đứng với tên tiểu tử kia."

Từng chi tiết, chân tơ kẽ tóc của Ngô Thế Huân, cô bé Lộc sương này đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Theo đuổi, bám riết, đối với một đứa trung học tình cảm chỉ vô tư như vậy thôi, đều như kín đáo đến mức có thể phân tích được tâm trạng mong muốn của đối phương. Trương Minh hừ một tiếng cũng quay ngoắt đi. Bọn trẻ bây giờ thật đáng sợ. Mới có mười sáu tuổi đã ăn vạ tình cảm của người ta như vậy.

" Tên tiểu tử đó, ngồi im không thèm nghe lời Thế Huân."

Cô bạn nhỏ đạp đá lung tung đường, cay nghiệt nói Biện Bạch Hiền. Cậu lớn tuổi hơn nhưng vẫn dùng tiểu tử mà ám chỉ. Cô hống hách đứng giữa đám bạn.

Bằng tuổi đó cũng chưa tìm hiểu về Gay nhiều, chỉ biết yêu là yêu, Ngô Thế Huân yêu được Biện Bạch Hiền, chắc chắn cũng có thể yêu cô.

" Cậu không cảm thấy Gay thì không yêu được gái bọn mình à?"

" Cái gì mà không yêu được. Tớ thích anh ấy đấy. Các cậu muốn ý kiến không?"

Lộc Sương tức giận nói, thấy đám bạn lặng người nhìn về phía quán nước kia, cô cũng hướng qua đó nhìn, ánh mắt y như mũi tên đâm xuyên qua cửa kính quan sát không thiếu phần nào của người bên trong. Lộc Sương hùng hổ kéo kéo quai cặp ngay ngắn sau đó đi vào.

Có người tiến lại gần, Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn thấy một nữ sinh trung học đi đến cậu liền không để ý mà cúi đầu. Lộc Sương thấy vậy càng tức giận. Cô bước nhanh đến ngồi xuống bàn sau đó đập mạnh tay xuống bàn. Biện Bạch Hiền bình tĩnh quan sát. Cái này hành động đúng là học sinh đi.

" Cô bé này."

" Tiểu tử kia."

Còn chưa kịp hỏi đã bị chặn lời bằng cách xưng hô vô cùng khó nghe, Bạch Hiền chăm chăm nhìn đứa nhỏ đang cáu kỉnh.

Cô bé ra vẻ người lớn hạ giọng.

" Chuyện tế nhị, không để người khác nghe thấy. Tiểu tử. Anh... à... Cậu đừng có đến gần Ngô lão của tôi."

Tình cảm trung học cậu biết rõ, thích đối với một người rất dễ dàng lại càng kém suy xét, cũng gần giống như hồi đó cậu đơn giản trao cho Phác Xán Liệt mong muốn. Càng muốn nhiều lại càng lấn sâu. Đều biết đi mãi cũng vẫn vậy, đều biết đơn giản chỉ cần người ta cho mình một cái ôm, nhưng cứ không nghĩ lời lãi mà bỏ ra rất nhiều để đạt lấy.

" Nhóc con, nói linh tinh. Đợi 3 năm nữa đến nói chuyện với anh đi."

Tất nhiên không thể thua đứa nhỏ được cho nên Biện Bạch Hiền cũng nói lại. Lộc Sương nhìn xung quanh một cái lại tiếp tục đập bàn. Đập xong thì nhân viên đi đến hỏi cô.

" Em có dùng gì không?"

Mím môi nhìn lên nhân viên phục vụ, Biện Bạch Hiền biết cô bé không có tiền cho nên nói với nhân viên.

" Tôi không quen biết bạn nhỏ này, nói bảo vệ đến đưa cô ta đi đi. Ngồi đây ăn vạ tôi."

Lộc Sương đập bàn một cái đứng dậy.

" Tôi tự đi."

Ra đến ngoài cô bé hí hứng nói với đám bạn tớ có ngầu không sau đó rời đi. Biện Bạch Hiền nhìn chăm chăm đám nữ sinh ấy. Làm như vậy chỉ để huênh hoang với bạn thôi sao? Căn bản Ngô Thế Huân cũng có rất nhiều người theo đuổi đi. Sức hút của hắn đối với đám học sinh trung học có lẽ rất lớn nữa. Nhìn lâu như vậy vẫn chưa rời đi được. Phác Xán Liệt thì ra thoát ẩn thoát hiện như vậy. Hay là do cậu gặp ảo ảnh, hắn xuất hiện ngay trước đó, chỉ cách một tấm kính sau đó đi vài bước nữa thôi. Nhưng cậu vẫn ngồi lại rất lâu, hắn cũng đứng ở đó rất lâu. Trên đường xe qua lại tấp nập, cuối cùng một chiếc xe buýt đỗ lại một hồi, xe rời đi, hắn biến mất. Bạch Hiền im lặng quay đầu không nhìn về phía đường nữa. Chỉ có vài giây đã không còn trước mắt nữa.

" Em ngồi ở đây à?"

Ngước mắt lên, hắn lại xuất hiện một lần nữa. Chỉ là...

Không biết lần này có biến mất như vậy không.

...

Trước kia có rất nhiều chuyện để nói, không còn chuyện thì ngồi với nhau cũng rất tự nhiên, nhưng bây giờ lại không thể như thế nữa. Bạch HIền cười cười nói là đang đợi Lệ Hương tan học, Phác Xán Liệt lại khách sáo nói mấy ngày không gặp rồi. Qua lại nói chuyện vài câu cuối cùng hắn đứng lên ra về vì có việc.

Giống như mọi thứ không có gì, cái gì cũng chẳng quan trọng, chẳng đáng được nhắc đến nữa.

Ngồi trong quán một hồi, Lệ Hương cũng xuất hiện cùng với Trần Vương Khanh, cậu ta chạy nhanh vào ngồi đối diện với Biện Bạch Hiền.

" Bạch Hiền à. Cuối cùng cũng đến thăm tôi rồi. Cậu nói xem, cậu phải đền tôi cái gì đây. Một bữa ăn chơi thả ga thế nào?"

Biện Lệ Hương tháo cặp vứt phịch xuống ghế ngồi ngớp không khí.

" Anh VƯƠng Khanh nói nhiều kinh khủng, học đã nhọc rồi, vừa đi với anh ấy. Cái gì... Bạch hiền thế nào? Cậu ấy cao hơn không? Gầy đi hay béo lên. Anh tiếp chuyện với Trần đại ca đi."

" Xin lỗi. Đi mà không nói với cậu."

Biện Bạch Hiền áy náy nói, nói xong mới nhớ ra, thì ra là câu này. Cậu chưa từng nói với Phác Xán Liệt, chưa từng nói với Ngô Thế Huân. Cậu đột ngột biến mất, như vừa rồi Phác Xán Liệt biến mất trước mắt cậu vậy.

...

Trần Vương Khanh quả nhiên nói nhiều đến lợi hại. Cậu ta luyên thuyên rất nhiều chuyện. Trước kia, khi cậu mới bỏ đi đã rất sợ hãi Phác Xán Liệt tìm kiếm, sợ hắn tìm được cậu, cậu không biết phải chấp nhận hắn thế nào. Nhưng lỗi lầm thì cứ dần hao mòn theo thời gian còn sự áy náy của cậu lại càng dâng cao. Mỗi tuần, mỗi tháng đều hỏi ba mẹ hắn có đến tìm mình không. Ba mẹ trả lời không khiến cậu đau đớn, khó chịu, rồi trách móc.

Hắn nói hắn nằm trên giường bệnh cậu vẫn chưa hiểu được, nhiều khi muốn hỏi thời gian không có em anh sống ra sao, nhưng lại thôi, cậu sợ hắn trách mình, cậu sợ cậu đã tổn thương hắn, cậu cũng sợ hắn sẽ trả lời rất bình thường, rất tốt. Thì ra hắn bị tai nạn, bệnh tình lại nặng đến mức bỏ cuộc thi cuối kì. Thì ra sau đó đến trường hắn phải học rất bận rộn, thì ra hắn đã vượt qua giai đoạn khó khăn đó rất cực khổ.

" Cho nên Hàn Dịch luôn ở cạnh anh ấy."

Cậu chợt ghen tỵ với Phác Hàn Dịch, chợt tự trách bản thân không thể bằng cậu ta. Trần Vương Khanh gật gật đầu.

" Có đôi khi cậu ta ở một mình, nhưng Hàn Dịch rất thường xuyên theo sát, còn chăm sóc cậu ta."

" Trần Vương Khanh, cậu nói xem, cậu yêu một người, mà người đó đột nhiên biến mất thì thế nào?"

Trần Vương Khanh vừa đi vừa ôm một hộp bánh bạo ăn.

" Cũng không biết nữa. Có một điều rất rõ là có vẻ khá đau khổ đấy. Haha. Biện Bạch HIền, giống như khí trước cậu đi đấy. Tôi đau khổ chết đi được."

" Tôi trở lại rồi, cậu còn buồn không?"

Trần Vương Khanh giả vờ nôn ọe sau đó nói lớn.

" Cậu tin à? Đùa thôi mà, Chẳng hài hước chút nào."

Biện Bạch Hiền bị cậu ta nói vậy, chợt thấy thế này không được nên đưa tay đập mạnh vào đầu họ Trần quát.

" Cậu chết đi."

" Bạch Hiền, cậu có gì buồn à? Cứ cười như vậy, người kém hiểu biết như tôi không nghĩ được ra đâu."

" Nếu như được quay về trước kia, tôi sẽ không bám theo Phác Xán LIệt nữa đâu."

Nếu không bám theo hắn, không muốn hắn cười với mình, có lẽ bây giờ mọi chuyện vẫn ổn, có lẽ hắn vẫn lạnh lùng với cậu, có lẽ cậu vẫn giống như đứa trẻ trung học chỉ thích hắn, chỉ ngốc nghếch yêu hắn, không dám hành động.

Trần Vương Khanh chạy đến một chiếc ghế trong công viên ngồi xuống.

Bạch Hiền chạy đến ngồi ở đó.

" Cho dù là cậu chạy đi bao xa, thì tôi vẫn coi cậu là bạn tốt thôi. Cái gì là bản năng rồi thì vẫn không đổi. Đừng nghĩ nhiều. Coi như là câu trả lời đi. Cậu xem, câu trả lời là tôi vẫn là bạn cậu đấy thôi."

Vậy câu trả lời của Phác xán Liệt là gì. Biện Bạch HIền bông đùa nói.

" TRần Vương Khanh, không hổ là đội trưởng đội truyền thông nha. Nói đâu trúng đó. Cậu nói xem, sau này tôi sống đến năm bao nhiêu."

Họ Trần nhếch miệng nói.

" Cậu á. Thế nào cũng không thọ bằng tôi. Nghĩ nhiều trán đầy nếp nhăn chết sớm."

Thì ra là nghĩ nhiều cũng có thể chết sớm a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net