Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chúng tôi xong rồi, không còn con đường nào cứu vãn nữa. Mối tình khắc cốt ghi tâm của tôi đến đây là hết rồi."

...

Phác Xán Liệt kéo mạnh tay Biện Bạch hiền đẩy cậu về phía trước đứng đối diện với hắn.

" Tại sao lại muốn dồn mọi chuyện đến đường cùng."

Hắn quát lớn, Biện Bạch Hiền cúi đầu không nói gì. Cậu cũng không còn kiểm soát được mọi chuyện nữa. Tâm trạng rối bời lúc đó toàn bộ đều không theo kế hoạch của bản thân.

" Đừng lấy bệnh tình của em ra uy hiếp anh."

Phác Xán Liệt vô tình nói.

" Khi đó anh cũng gần chết đấy thôi. Em rốt cuộc lại nói không quan tâm, em rốt cuộc nói anh vẫn có thể sống. Nếu như... điều đó không xảy ra thì sao. Biện Bạch Hiền, giờ em còn có mặt mũi lấy chuyện đó để bám lấy anh sao?"

Không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt cũng không muốn nhìn.

" Cho nên anh không quan tâm phải không?"

Bạch Hiền dùng giọng mũi nói. Phác Xán Liệt quay đi biểu tình nhẫn nhịn. Hắn thực sự không đủ khả năng làm điệu bộ bình thường trước mặt cậu.

" Đầu của anh rất đau. Em không tưởng tượng được đâu. Nắn mãi, sờ mãi vẫn không biết nó đau ở đâu, Bác sĩ nói anh không phẫu thuật thì sẽ còn đau đớn hơn đến khi chết đi mới chấm dứt. Nhưng mà, Biện Bạch Hiền, anh chờ em, chờ cho em trở lại, được nhìn thấy em một lần nữa, được bên em anh mới có thể yên tâm làm phẫu thuật. Khi đó anh chỉ nghĩ đến em thôi. Thế giới của anh chỉ có em thôi. Cho nên anh không một chút nào suy nghĩ đến người ba quá cố, đến kì vọng của ông vào tương lai của anh, không hề nghĩ đến Hàn Dịch, người yêu thương anh thật lòng. Em trở về, anh không có khả năng kéo em lại, cho nên em cũng không đứng về phía anh nữa."

Từng câu, từng chữ nói ra rất đau đớn, những ngày dài dằng dẵng không có Biện Bạch Hiền, thâm tâm đau nhức, day dứt, sau đó áy náy. Hắn rốt cuộc đã làm gì sai khiến cho cậu không muốn quay đầu nhìn lại.

" Có lẽ em chưa biết. Hay là không muốn quan tâm đi. Khi em bỏ chạy, trong đầu anh chỉ có thể nghĩ đến việc kéo em lại. Nếu như khi đó em nhìn thấy anh nằm giữa vũng máu em có ở cạnh anh không?"

Phác Xán Liệt hỏi xong chợt cười, giọng điệu giống như đang kể chuyện hài vậy.

" Ha... Chắc hẳn là không. Em còn phải thử nghiệm cuộc sống không có anh mà."

" Vậy tại sao..."

Biện Bạch Hiền vừa định hỏi, Phác Xán Liệt đã nói lớn.

" Anh không muốn nghe. Đúng, tại vì tôi, tôi ngu ngốc. ĐI đi, đã muốn đi thì biến đi luôn đi. Bám lấy tôi làm gì? Hay chán tên kia của em rồi?"

Bạch Hiền không có dũng khí hỏi, chuyện Phác Xán Liệt đẩy cậu cho Ngô Thế Huân đều là chuyện cũ. Khi đó lấy lý do đó rời đi là cậu sai, là cậu không nghĩ đến Phác Xán Liệt, là cậu không có lương tâm.

" Xin lỗi."

Biện Bạch HIền sợ sệt đến gần nắm lấy cánh tay hắn. Phác Xán Liệt nhếch miệng cười mỉa.

" tác dụng sao? Thay đổi được cái gì. Không có Hàn Dịch ở bên, tôi đã sớm chết rồi. Cho nên em lấy cái gì so sánh với em ấy. Em xin lỗi tôi làm cái gì. Biết trước phải xin lỗi thì đừng làm đi. Quay lại làm gì? Về đi. Nhớ rằng..."

Phác Xán LIệt có chút do dự sau đó lại nói tiếp.

" Cho dù em chết, tôi cũng không quan tâm đâu."

Nói xong hắn dứt khoát bỏ đi. Biện Bạch Hiền đi đến kéo chiếc vali rỗng không đi.

Lưu luyến cuối cùng làm hỏng chuyện rồi. Mục đích chính là dứt khoát từ bỏ, bây giờ lại càng luyến tiếc Phác Xán Liệt. Lỗi lầm khiến cậu càng không thể buông tay. Bỏ chiếc vali ở lại, một mình thơ thẩn đi trên đường. Làm cách nào đây, rốt cuộc có cách nào không?

Ghé vào một quán thịt nướng, sau đó gọi cho Ngô thế Huân đến. Hắn đang làm bài tập ôn thi tốt nghiệp bận tối mắt tối mũi nhưng vẫn phóng xe đến địa chỉ Biện Bạch Hiền gửi cho. Đi xe rất lâu mới đến được quán thịt ở nơi hẻo lánh ấy, cũng không hiểu Bạch hiền tại sao đến đây. Ngô Thế Huân ngồi xuống nệm đối diện với Biện Bạch Hiền.

Cậu ấy giống như người mất hồn nhìn về phía vô định.

" Bạch Hiền hôm nay có nhã hứng mời tôi, không biết phúc phận đâu ập xuống đầu đây."

Ngô Thế Huân cố gắng nói chuyện hài hước. Biện Bạch Hiền cầm chai rượu rót vào chén cho hắn.

Thấy Bạch Hiền rót hết ly này đến ly khác hắn bắt đầu lo lắng.

" Tôi không đến đây nhìn em uống rượu đâu."

" Ngô Thế Huân, cậu còn nhớ hồi đó tôi với cậu suốt ngày cãi nhau không?"

" Nhớ chứ."

Hắn đảo thịt trên bếp cười cười trả lời.

" Nếu như khi ấy cậu biết mình có ngày thích Biện Bạch Hiền này, chắc chắn cậu sẽ rất hổ thẹn."

Biện Bạch HIền chống tay nhìn miếng thịt đang cháy xén, chợt cảm thấy buồn cười.

" Cậu không biết tôi thích Phác Xán Liệt thế nào đâu."

Ánh mắt bình ổn, đến khi nói được câu kia phát hiện ra bản thân đã thích Phác Xán Liệt rất nhiều, rất nhiều, cảm xúc chưa một lần thay đổi.

" Tôi biết."

Ngô Thế Huân dõng dạc trả lời.

" Kì thật tôi rất ghen tỵ với Phác Hàn Dịch. Nếu như tôi biết dù làm cách nào cũng không thể chen vào quan hệ giữa bọn họ, thì tôi đã yêu cậu rồi. Tôi sẽ không bỏ chạy đâu. Tôi sẽ chọn cậu. Ngay từ đầu... đã chọn.. cậu rồi."

Biện Bạch Hiền cúi đầu úp mặt xuống bàn, hai vai run lên không ngừng, câu nói đứt quãng nghe đến thê lương. Ngô Thế Huân đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bời của cậu.

" Tôi bỏ đi trốn tránh hắn, nhưng thực ra vẫn mong muốn hắn tìm tôi, vậy mà cuối cùng hắn không thèm đến hỏi một lần. Tôi tức giận, căm hận hắn. Tôi tự nói sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Nhưng thực ra tôi vẫn còn thích hắn, vẫn còn mong hắn đến dỗ tôi về. Cậu nói xem, tôi phải làm gì nữa chứ. Ba tôi mất, gia đình tôi gần như không còn một đồng xu nào, bán nhà cũng chỉ đủ cho Lệ Hương học xong cấp ba. Ở cạnh Thiệu Phong, anh ấy chăm sóc tôi, bây giờ anh còn chăm sóc thêm ba và em tôi, Tôi có thể không cho anh ấy thứ anh ấy muốn sao? Tôi không nghĩ được cách nào khác. Bản thân tôi lại không đủ năng lực kiếm tiền như các cậu."

" Tôi hiểu. Em đừng như vậy. Ngẩng mặt lên. Nào. Nhìn tôi. Đừng khóc nữa."

Biện Bạch Hiền vẫn cúi gằm xuống. Cậu vừa khóc vừa nói.

" Cuối cùng... Mọi thứ... đã hết rồi. Tình cảm khắc cốt ghi tâm của tôi... Kết thúc rồi. Tất cả là tại tôi."

" Ngô Thế HUân, cậu có thấy hình như tôi yêu anh ấy nhiều hơn không? Anh ấy làm cái gì, tôi cũng có thể quên được, nhưng tôi làm sai anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi."

Ngô Thế Huân thu tay lại, thịt trên nồi cũng cháy đen, hắn yên lặng nhìn Biện Bạch Hiền.

" Bạch Hiền."

Hắn gọi tên cậu, bàn tay nắm chặt lại đặt trên bàn.

" Là tôi nói dối em."

Biện Bạch hiền ngẩng đầu, hai má đã ướt nhèm nước mắt, mắt cũng đỏ au, mũi nhỏ cũng đỏ ửng. Cậu ngạc nhiên nhìn Ngô Thế Huân.

" Tôi chưa từng hỏi Phác Xán Liệt chuyện kia. Hắn cũng chưa từng thừa nhận với tôi. Chuyện bỏ thuốc vào bia, là tôi tự nghĩ ra. Tôi nghĩ em sẽ bỏ hắn về bên tôi."

Ngô Thế Huân thú tội, hắn nhìn bộ dạng kinh ngạc của Biện Bạch Hiền biết rõ chắc chắn cậu sẽ tức giận, tức đến điên lên, rồi hận hắn. Không sao, hậu quả cứ để hắn gánh chịu.

Biện Bạch Hiền không nói gì, cậu nhìn qua chỗ khác, hai tay run lên không ngừng. Cậu chống tay đứng lên, nhưng bản thân lại đứng không vững nữa.

" Xin lỗi"

Ngô Thế Huân muốn đứng dậy đỡ cậu nhưng Biện bạch hiền nhanh chóng lấy được thăng bằng mà đưa tay ra.

" Không cần... Thôi đi. Tôi muốn về nhà. Quên đi. Tôi muốn về."

Nói cũng không rành mạch nữa. Bộ dạng đó của Biện Bạch Hiền dọa cho Ngô Thế Huân sợ hãi mà vội vã nghe theo cậu.

Xe dừng lại ở gần nhà Biện Bạch Hiền, cậu vẫn ngồi im không có ý định xuống xe. Ngô Thế HUân áp lực nhỏ giọng nhắc Biện Bạch Hiền.

" Đến chỗ em nói rồi. Bạch Hiền."

Hắn đưa tay lay lay vai cậu. Biện Bạch Hiền chợt quay sang nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân. Một tay cậu nắm lấy tay hắn, một tay đưa lên cởi áo khoác xuống sau đó cởi cúc áo sơ mi. Biện Bạch Hiền đưa tay Ngô Thế Huân chạm vào làn da vừa cởi áo để lộ ra. Ngô Thế Huân sợ hãi muốn rụt lại nhưng bị Bạch Hiền kéo về.

" Em làm cái gì?"

" Cậu muốn tôi phải không? Làm đi. Chỉ một lần duy nhất thôi, về sau tha cho tôi đi."

Ngô Thế Huân bị dọa giật mạnh tay ra, hai tay đưa lên nắm chắc vô lăng.

" Kì thực trách cậu cũng không đúng. Là giữa chúng tôi khi đó có quá nhiều thứ xảy ra."

" Xin lỗi. Tôi không nghĩ được nhiều chuyện như vậy. Xin lỗi. Khi đó đã muốn đi tìm em, nhưng tôi không hề biết gì về em hết. Gia đình em tôi đều không quen ai."

Biện Bạch Hiền cài lại cúc áo sau đó đẩy cửa xe đi ra. Ngô Thế HUân từ bên trong nhìn ra thấy dáng đi siêu vẹo của cậu thì đau đớn, thống khổ, còn tự giận dữ với bản thân. Hắn đưa tay đập mạnh vào vô lăng, đầu cũng đập xuống. Đau đều không cảm nhận được nữa, thấy Biện Bạch Hiền kinh ngạc thống khổ bản thân muốn tự mình giết chết mình đi.

Cậu đi không vững, bàn tay phải tì vào bức tường bên cạnh. Không trách được ai, chỉ có thể trách chính mình. Trẻ con giận dỗi rồi bỏ đi. Nông cạn. Đến bây giờ phải làm như thế nào mới cứu vãn được. Thơ thẩn một lúc hấp tấp đưa điện thoại gọi điện cho Phác Xán Liệt, đầu dây bên kia lại không có tín hiệu.

Mệt mỏi ngồi rạp xuống bệ đường, Biện Bạch Hiền khóc nức nở giống như một đứa trẻ. Không gian tĩnh mịch vang lại cũng chỉ còn tiếng khóc của cậu.

" Anh chia tay với Hàn Dịch rồi."

Khi đó, Phác Xán Liệt nói yêu cậu, hắn cuối cùng chia tay với Phác Hàn Dịch để chọn cậu. Hắn thực sự yêu cậu, cuối cùng lại bị cậu đối xử như vậy. Biện Bạch hiền ngốc.

"Tớ là Thanh Trinh trung học JungWon, xin lỗi nhiều lắm. BIện Bạch Hiền. Hiện tại tớ đang học bên nước ngoài. Hôm qua nhận được cuộc điện thoại của bạn cùng đại học với cậu tên là Phác Xán Liệt, thì ra có những chuyện mình nghĩ làm đúng nhưng lại khiến người khác tổn thương. Khi đó thấy mọi người đối xử với cậu như vậy, tớ không thể nói gì là do tớ nhút nhát sợ toàn bộ không tin tớ, sợ tớ ... bị mọi người đối xử như đối xử với cậu lúc đó. Xin lỗi. Bạch Hiền."

Lời thú tội đó, cậu sẽ không bao giờ quên, là hắn bảo vệ che chở cho cậu.

Tất cả giờ đều không còn nữa, là Biện Bạch Hiền đã phá nát tình cảm đó, đem nó vào đường cụt.

...

Thiệu Phong gần đây vì không còn mặt mũi nào nhìn Biện Bạch hiền nên anh luôn lấy cớ đi công tác để không về nhà, anh chỉ luôn nhắn tin cho cậu đừng rời khỏi căn nhà đó, ở cạnh Tiểu Tân. Những thứ tốt đẹp ở quá khứ khiến người ta lưu luyến không dám phá nát. Biện Bạch Hiền vẫn đi làm kiếm tiền mong muốn một ngày có thể tự lực cánh sinh, Biện Lệ Hương cũng đi làm thêm rất bận rộn, Tiểu Tân cũng đến tuổi đến trường, mỗi ngày đều được bà đưa đi đón về, như hình với bóng ở cạnh mẹ Biện.

" Bạch Hiền..."

Ngô Thế Huân gọi điện, giọng có vẻ rất khẩn trương.

" Có chuyện gì vậy?"

Biện Bạch Hiền bận rộn nên không có nhiều thời gian nói chuyện với hắn.

" Phác Xán Liệt cùng Hàn Dịch có dự định bay qua Mỹ, bọn họ học ở bên đó một thời gian để lấy bằng quốc tế."

Biện Bạch Hiền đờ đẫn cho điện thoại lại túi áo. Là đi đến một nơi rất xa, cậu không có khả năng đến đó. Phác Xán Liệt quả thực không muốn nhìn thấy cậu một lần nào nữa sao. Quả nhiên, cảm giác này rất khó chịu. Trước kia cậu từng đối xử với Phác Xán Liệt như vậy.

" Bạch Hiền đến phòng tầng 3 dọn dẹp kìa."

Ninh Vương Lực hào hứng đi đến vỗ vai cậu.

" Anh, cho em xin nghỉ hôm nay được không?"

" Cậu bị sao thế?"

" Đau... đau bụng."

Biện Bạch Hiền thấy Ninh Vương Lực lo lắng hỏi han cũng không còn thời gian vào tai nữa, cậu vội vã chạy đến nơi đó, nơi có Phác Xán Liệt, tay liên tục bấm chuông. Miệng lẩm bẩm hai chữ làm ơn.

" Biện Bạch Hiền."

Phác Xán Liệt tức giận quát.

" Đừng đi. Xán Liệt."

Cậu vội đưa tay nắm lấy cánh tay hắn.

" Em sắp chết rồi. Không, em không còn sống được nữa. Xán Liệt. Làm ơn. Đừng như vậy."

" Em nói dối đúng không?"

Phác Xán Liệt nhíu mày nhìn cậu. Bạch Hiền bị hắn nói trúng sợ hãi không biết nói gì. Hắn nhìn ra được rồi. Là cậu hèn mòn muốn van xin tình cảm của hắn.

" Đi về đi."

Phác Xán Liệt nhẹ giọng nói.

" Đừng. Xán Liệt, là lỗi của em. Em sai rồi. Xin anh đừng như vậy. Xán Liệt à."

Biện Bạch Hiền không ngừng van xin, lại còn bám chặt lấy cánh tay hắn. Cậu sai rồi, cậu khiến hắn như vậy là sai rồi. Chắc chắn hắn còn yêu cậu. Khi đó mình lén lút hôn hắn, cảm giác vẫn nguyên vẹn.

" Biện Bạch Hiền, tôi nói em rồi. Tại sao. Xin em. Tôi muốn quên em. Chúng ta không được nữa. Về đi."

" Xán Liệt. Em không buông được. Lỗi của em. Chúng ta đã nói rất yêu nhau mà, quay về trước kia được không? Em xin lỗi. Không nên bỏ đi như vậy. Chúng ta còn quay lại trước kia được mà. Xin lỗi, Phác Xán Liệt. Chúng ta ở cạnh nhau được không?"

Con người là vậy, khi cảm xúc đến đoạn cao trào, họ sẽ chẳng nghĩ được gì. Chỉ van xin thì biết van xin sao cho đối phương đáp ứng, chẳng quan tâm đến mình bộ dạng ra sao.

Phác Xán Liệt chỉ biết đứng lặng nhìn Biện Bạch hiền van xin mình. Hắn bất ngờ nắm chặt cổ tay cậu.

"Chúng ta không quay về được nữa rồi. Nếu như em lại muốn đi một lần nữa thì sao?"

"Không. Xán Liệt."

Biện Bạch Hiền khóc lóc như vậy khiến hắn cùng cực khó chịu. Phác Xán Liệt kéo cậu vào trong mở cửa xe ném cậu vào.

" Được, anh cho em biết chúng ta có thể quay lại được nữa hay không."

Phác Xán Liệt biểu tình kiên quyết lái xe đi.

Sau này cậu mới hiểu được mọi thứ đã không trở lại như trước được nữa. Toàn bộ còn trở nên kinh khủng hơn rất nhiều, rất nhiều.

Quan hệ giữa con người và con người là một thứ vô cùng nhạy cảm, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể sẽ khiến cho nó thay đổi. Biện Bạch hiền quá lưu luyến cố nắm chắc tình cảm đó trong tay mà không hề biết, trong lòng bàn tay mình đã sớm chẳng còn cái gì nữa.

...

Miu: Mọi người sốt ruột chưa. Sắp tanh tành bành hết ra rồi nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net