[Longfic][ChanBaek- MinV] Thất Tình [Chương 10]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Sana

Thể loại: Hiện đại, hài hước, lãng mạn, nhiều cặp đôi, HE.

Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), Phác Chí Mẫn x Kim Tại Hưởng (VMin BTS), Ngô Thế Huân x Lộc Hàm (HunHan EXO).

Li Tác Giả: Cảnh Báo: Trước đây mình tng Support BTS cho nên mi viết fic này, nhng ai không thích BTS vui lòng đng đọc để tránh đôi co cãi vã. Ngược lại ai là ARMY không thích EXO cũng đng đọc.

——————-

Ngô Thế Huân gọi bộ đàm xuống bên dưới, bảo Kim Tại Hưởng lên.

Lúc này Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh chơi game trên máy tính bảng, thấy Kim Tại Hưởng đi đến thì giễu cợt vài câu:

"Quản lý Kim hôm nay ăn mặc đẹp vậy, nếu cậu mà kẻ thêm eyeliner thì chắc đẹp nghiêng thùng đổ nước...à nhầm, nghiêng nước nghiêng thành luôn đấy."

Kim Tại Hưởng vốn đã quen với những lời bỡn cợt của Phác Xán Liệt, nhưng lần này hắn lại nhắm vào bề ngoài của y mà nói, khiến y có chút mất tự nhiên, chỉ cúi đầu nói:

"Cảm ơn ông chủ Phác đã khen." Sau đó quay sang hỏi Ngô Thế Huân. "Ông chủ Ngô tìm tôi có việc gì ạ?"

"Không có việc gì thì không tìm cậu được sao?" Câu này Ngô Thế Huân rất muốn nói ra, nhưng anh là người có thể kiểm soát được mình, nên nhìn vào bảng thống kê một lát rồi mới lên tiếng.

"Số lượng nhân viên tầng A đã đầy đủ chưa?"

Kim Tại Hưởng lấy điện thoại ra, lướt một chút rồi nói: "Dạ đã gần đủ, anh có muốn xuống bên dưới xem qua không?"

Ngô Thế Huân gật đầu, sau đó đứng dậy. Trước khi đi lướt qua Phác Xán Liệt, anh dừng lại nói:

"Lát nữa quản lý Phác mang sổ sách nhập rượu đến, cậu nhớ kiểm tra rồi duyệt cho kỹ."

Phác Xán Liệt lúc này không còn chơi game nữa mà đang lướt xem bộ sưu tập giày mới của nhãn hiệu "Kenneth Cole", chỉ đáp hờ hững:

"Rượu tháng nào cũng nhập rồi thì xem làm gì nữa, cứ thế mà làm đi."

"Chính vì tháng nào cũng nhập nên mới phải kiểm tra, cậu làm việc cẩn trọng chút giúm tôi."

Nghe khẩu khí của Ngô Thế Huân như vậy, Phác Xán Liệt cũng có chút chột dạ, bèn cất máy tính bảng đi, ừ một tiếng.

Ngô Thế Huân ra ngoài, Kim Tại Hưởng đi theo đằng sau. Đến trước cửa thang máy của tầng G.O, y khẽ nói:

"Ông chủ Ngô, xin đợi tôi một lát."

Ngô Thế Huân không đáp, chỉ quay lại nhìn. Kim Tại Hưởng đi vào phòng riêng lựa chọn một chút rồi ôm theo một chồng giấy tờ tương đối dày rồi bước ra.

"Cậu mang nhiều vậy làm gì?" Ngô Thế Huân nhìn y.

"Đây là danh sách nhân viên và hồ sơ của họ, tôi mang theo để lát nữa anh cần hỏi gì sẽ tra ra. Laptop tôi sạc rồi nên không thể mang theo được." Kim Tại Hưởng đáp.

Ngô Thế Huân cũng không hỏi nhiều nữa, xoay người đi vào thang máy.

Hai người đi xuống tầng A bằng thang máy riêng dành cho ông chủ nên rất nhanh đã đến nơi. Mọi người ở tầng A vẫn đang làm việc rất tích cực, bởi lần đổi mới nhân viên này anh đã lệnh cho Phác Chí Mẫn cùng với một quản lý khác mà anh tin tưởng xuống tầng để kiểm tra mỗi ngày, thế nên không có bất cứ sơ xuất nào.

Quản lý tổng ở tầng này tuy chưa được gặp ông chủ, nhưng hình đã xem qua, vì thế sau khi anh ta nhận ra ông chủ đã tới thì lập tức triệu tập hai quản lý dưới quyền của mình đến chào anh.

Ở tầng A trước đây thì có phòng riêng dành cho ông chủ, nhưng sau sự kiện đuổi việc nhân viên thì tầng đã xây sửa lại, vì không thường đến nơi này nên Ngô Thế Huân bảo đập bỏ phòng riêng kia, để dành xây hẳn hai phòng đặc biệt cho khách có nhu cầu cao.

Ngô Thế Huân không nói gì, chỉ gật đầu. Kim Tại Hưởng tự mình đi một vòng kiểm tra, lát sau mới quay lại báo với anh rằng tất cả đều ổn. Nhưng y cũng không đứng cạnh Ngô Thế Huân quá lâu, chỉ báo cáo rồi đi theo quản lý nhỏ kia để anh ta nộp sổ sách cho y kiểm tra.

Mấy cô nhân viên sau khi biết ông chủ giá lâm thì vô cùng sung sướng và phấn khích, bởi các cô nghe nói chỉ có những người ở tầng G.O hoặc lên trên nữa mới có cơ hội diện kiến ông chủ thôi, còn những tầng dưới này có người từ khi vào làm đến lúc nghỉ việc cũng không biết mặt ông chủ tròn méo ra sao. Nhân cơ hội này, các cô cố gắng ngắm nhìn cho kỹ.

Ngô Thế Huân không hề di chuyển khỏi nơi đang đứng, bởi chỗ này không có ai đến quấy rầy, lại dễ quan sát khắp tầng A.

Bỗng nhiên Ngô Thế Huân hồi tưởng lại ký ức của lần trước đây, Phác Chí Mẫn cũng từng theo anh đến đây, rồi lại bị thương. Khi đó cảm xúc của anh cũng không quá loạn, hầu như vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nếu đổi lại là Kim Tại Hưởng thì sao? Anh sẽ có cảm xúc như thế nào?

Không biết rõ, nhưng chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy đau lòng rồi.

Ngô Thế Huân đang đứng thì đột nhiên trông thấy từ đằng xa, Kim Tại Hưởng đang bị mấy cô nhân viên làm việc ở khoản nhạy cảm đang túm tay túm chân, dường như muốn quyến rũ bằng thể xác. Chuyện này quả thực vô cùng chướng tai gai mắt, nhân viên dám gạ gẫm cấp trên của mình như vậy, thật không thể bỏ qua.

Hai quản lý kia vừa chạy vào trong tìm kiếm sổ sách mà Kim Tại Hưởng cần, nhưng vì quá lộn xộn nên quản lý tổng cũng đi, bỏ lại một mình y ở đó.

Khi ba người họ đi ra, vừa vặn trông thấy ngay cảnh này, liền vội vàng chạy đến. Nhưng chưa đến nơi đã trông thấy Ngô Thế Huân gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén tựa dao găm, anh kéo Kim Tại Hưởng về phía mình, nheo mắt nhìn mấy cô nhân viên.

Tuy rằng Ngô Thế Huân điển trai thật đấy, tóc vuốt gel gọn gàng thanh lịch, lại khoác lên người bộ vest được may cầu kỳ lại vừa vặn, nhưng hiện giờ dường như anh đã biến thành một ác ma với áo choàng màu đen hờ hững khoác lên người, mái tóc dài xõa xuống tận vai, trên gương mặt tràn ngập sát khí cùng với một hình xăm gần đuôi mắt, toàn bộ cơ thể phát ra một cỗ khí lực bức bách những kẻ xung quanh, cùng với ánh nhìn như muốn xuyên thủng các cô cave kia.

"Ông...ông chủ Ngô, tôi xin lỗi vì đã không quản...nổi...nhân...viên..."

Quản lý tổng tên là Cơ Hựu cũng sợ hãi vô cùng, nhưng nếu lúc này anh ta không lên tiếng thì sẽ không thể cứu vãn được cục diện, đành cắn răng mà nói. Thế nhưng khi nhận được một ánh nhìn từ Ngô Thế Huân, mấy từ cuối cùng anh ta gần như không thể thốt ra được nữa, mà nếu bỏ lấp lửng thì không ổn, nên cố nặn ra từng  chữ một, sau đó cổ họng như bị tắc nghẹn, không nói được gì nữa.

Ngô Thế Huân quay lại nhìn Kim Tại Hưởng đang đứng sau mình, y cũng bất ngờ trước cái nhìn khác lạ của anh, nhưng không nói gì. Ngô Thế Huân quay lại, nhìn mặt từng cô nhân viên, sau đó nói:

"Đuổi hết cho tôi!" Rồi xoay người rời đi.

Ngô Thế Huân đi được mấy bước, thấy Kim Tại Hưởng không đi theo mình bèn quay lại, kéo tay cậu đi theo, sau đó buông tay ra, một mình đi trước.

Thật ra Kim Tại Hưởng cũng không phải không muốn đi theo Ngô Thế Huân, chỉ là mấy quản lý kia rối rít hỏi y ông chủ Ngô tỏ thái độ như vậy có phải là đã nổi nóng rồi không, phải làm sao mới được, đuổi nhân viên xong thì ổn không...?, thế nên y không thể bám gót anh rời đi ngay được.

Hai người yên lặng đi lên cầu thang, thang máy chuyển động trở lại tầng G.O, trong suốt thời gian ấy Ngô Thế Huân không hề nói bất cứ lời nào, mà dường như anh cũng không cử động.

Lúc đến tầng G.O, Ngô Thế Huân bước ra trước, nhưng đột nhiên xoay người lại nhìn Kim Tại Hưởng, chưa quá một giây sau anh đã ngồi ngay xuống.

Kim Tại Hưởng trước giờ vốn luôn giữ cho mình một vẻ bình tĩnh nhất định, không thường xuyên bối rối, nhưng trước tình cảnh này không bối rối thì không phải là người.

Bởi ông chủ lãnh đạm cao ngạo Ngô Thế Huân đang buộc dây giày cho y.

Ông chủ lạnh lùng đang buộc dây giày lại cho y.

Ông chủ buộc dây giày cho y!

Ba lời này tựa như sóng đánh vào vách đá, cứ liên tục nhắc đi nhắc lại trong đầu của Kim Tại Hưởng, y hốt hoảng nói:

"Ông chủ..."

Ngô Thế Huân buộc xong dây giày thì đứng dậy, xoay người đi về phía trước. Kim Tại Hưởng kịp định thần lại, chạy đến gần anh mà nói:

"Cảm ơn...ông chủ."

——————-

Mấy ngày sau, Phác Xán Liệt đang ở tầng G.O thì hay tin Biện Bạch Hiền bị ngã trật chân. Hắn không do dự gì mà lập tức chạy đến, lúc đến nơi mới nhận thức được mình đã quá hấp tấp, vội nép mình một bên quan sát.

Biện Bạch Hiền đang ngồi trên ghế trong tầng V.T, có lẽ đợi cho đỡ đau rồi mới đi về, bởi chân như vậy làm sao có thể làm phục vụ tiếp được.

Phác Xán Liệt xem đồng hồ, chỉ còn khoảng 30' nữa sẽ đến giờ tan làm, hắn xuống tầng ngồi ở ngoài chờ Biện Bạch Hiền ra. Sau đó suy nghĩ lại, chân cậu như thế làm sao mà đi ra được, nên chờ đến giờ thì đi ngược lên, vừa vặn trông thấy cậu đang vịn cửa nhảy lò cò ra thang máy ở tầng V.T

"Bạch Hiền, cậu sao thế?" Phác Xán Liệt giả vờ như mình vừa lên đến.

Thấy Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền lập tức trưng ra nụ cười tươi như hoa, đáp: "Không sao, chỉ là lúc nãy ngã nên chân bị trật thôi."

Phác Xán Liệt rất muốn đỡ cậu, nhưng vẫn vờ vịt mà hỏi: "Có cần tôi đỡ cậu không?"

Được lời như cởi tấm lòng, Biện Bạch Hiền gật đầu nói: "Anh đỡ tôi xuống tầng giùm nhé?"

Phác Xán Liệt vô cùng phấn khởi bước đến đỡ cậu, cảm giác chạm vào người cậu mang lại cho hắn cảm giác vui sướng khó tả. Da thịt mềm mại, trên người không có hương nước hoa nồng nặc, nhưng mùi mồ hôi lại tỏa ra một mùi thanh mát tựa hoa cỏ thiên nhiên, khiến hắn cảm thấy tâm hồn lâng lâng.

Biện Bạch Hiền đâu có biết bên cạnh mình là tên sắc lang, vẫn cứ vô tư dựa hết lên người hắn, bởi cậu vừa đói lại vừa mệt, chân thì đau nhức, không còn muốn đứng bằng chân còn lại nữa.

Ở trong thang máy thì dựa dễ, nhưng đi ra tới ngoài thì lại khó khăn vô cùng. Biện Bạch Hiền đành cố dùng chân còn lại mà bước, đột nhiên Phác Xán Liệt nói:

"Hay cậu để tôi cõng nhé?"

"Anh ...anh đồng ý cõng tôi? Thế thì quá tốt rồi!" Biện Bạch Hiền không chút khách khí gật đầu ngay.

Phác Xán Liệt vốn không phải mời lơi, cho nên khi cậu đồng ý thì liền ngồi xuống, đợi cậu lên.

Hai người đi ra trước cửa quán Bar trong ánh mắt kỳ quái của các nhân viên, Biện Bạch Hiền vì muốn tận hưởng cảm giác thoải mái này nên dựa vào lưng Phác Xán Liệt mà nhắm mắt lại, cho nên không thấy gì bất thường.

Phác Xán Liệt nhìn quanh, sau đó giả vờ hỏi: "Cậu đi bằng gì?"

"Xe đạp." Biện Bạch Hiền lúc này mới mở mắt ra.

"Vậy sao cậu về được? Hay đi taxi đi." Phác Xán Liệt đề nghị.

"Í, anh không biết taxi đắt tiền lắm sao? Tôi có thể đạp xe được, anh yên tâm. Trước giờ cũng đâu phải lần đầu tiên tôi bị trật chân đâu, vẫn dư sức đạp xe bằng một chân được." Biện Bạch Hiền lúc này không còn dựa dẫm gì vào Phác Xán Liệt nữa, tự mình đứng.

"Không được!" Phác Xán Liệt không đồng ý, hắn nói. "Hay giờ tôi đưa cậu về nhé, tôi cũng tan ca rồi."

"Anh có xe riêng hả?" Biện Bạch Hiền tròn mắt.

"Không, xe của ông chủ, tôi là tài xế của ông chủ mà." Phác Xán Liệt có chuẩn bị trước nên nói dối không chớp mắt.

"À, thế thì chúng ta đi thôi!" Đi nhờ xe của ông chủ, việc này thật kích thích. Tuy Biện Bạch Hiền không thích nhờ vả, nhưng rất nhiều lần trước đây chân đau phải đạp xe về nhà thê thảm cỡ nào cậu nếm hết rồi, giờ không muốn tiếp tục thế nữa.

Phác Xán Liệt bảo cậu đợi một lát, sau đó cầm chìa khóa đi ra. Bình thường hắn giao chìa khóa cho bảo vệ để anh ta lấy xe ra giúp, nhưng hôm nay bận đóng kịch nên hắn tự làm. Nhân viên bảo vệ nhìn hắn lấy xe ra, mắt trợn to đến mức muốn rớt ra ngoài, đang định xum xoe chạy đến thì hắn đã làm xong rồi, đang đưa tay vẫy Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền miễn cưỡng cũng có thể đi được nhưng cảm giác chân đau nhói mỗi khi bước khiến cậu không muốn thế, nên là trực tiếp nhảy lò cò về hướng xe.

Lên xe rồi, Biện Bạch Hiền mới nói: "Woa, xe đẹp thật, làm ông chủ có khác. Mà anh dám lấy xe công làm việc tư như vậy, ông chủ có mắng không?"

"Đương nhiên là không, bởi ông chủ cho phép tôi lái xe thoải mái mà." Xe của tôi, tôi không cho phép thì ai cho phép được đây?

Xe chạy được một lát, Phác Xán Liệt hỏi: "Chúng ta đi bệnh viện nhé?"

"À không cần đâu, đi bệnh viện tốn kém lắm." Biện Bạch Hiền xua tay. "Ở trong hẻm nhà trọ tôi đang ở có một vị lương y rất có kinh nghiệm, mỗi lần tôi trật chân đều đến đó, không tốn bao nhiêu đâu mà còn rất hay."

"Cậu hay đến đó lắm à?" Phác Xán Liệt nhíu mày hỏi.

"Ừm, từ nhỏ chân phải của tôi đã hơi yếu rồi, cho nên tôi rất hay trật chân, chỉ ngã nhẹ thôi mà cũng ảnh hưởng rất nặng nề. Nếu mỗi lần trật chân đều đi bác sĩ thì chắc ngay cả áo tôi cũng không có mà mặc đâu." Biện Bạch Hiền vô tư đáp, không thấy rằng chân mày của người ngồi cạnh đã dính chặt vào nhau.

Khi Phác Xán Liệt đỡ Biện Bạch Hiền đặt chân vào y quán của vị lương y kia, hắn liền dùng tay che mũi. Ở đây, mùi thuốc đông y luôn phảng phất xung quanh, cùng với mùi ẩm mốc của căn nhà cũ kỹ khiến hắn khó mà chịu được.

"Ông Từ, ông có nhà không?" Biện Bạch Hiền gọi.

Lát sau, một ông già đi ra. Chòm râu dài đã bạc, tóc cũng không còn mấy sợi, nhưng dáng đi khoan thai không chống gậy khiến Phác Xán Liệt vô cùng kinh ngạc.

"Cậu Biện lại trật chân à?" Ông lão họ Từ nhìn vào chân Biện Bạch Hiền.

"Vâng, chân cháu vừa trật thôi, lần này đau quá chắc bong gân mất rồi." Biện Bạch Hiền giơ chân lên cho ông lão xem.

Phác Xán Liệt lần đầu chứng kiến cảnh khám chữa bệnh bằng y thuật, không khỏi bất ngờ. Ông lão dùng một lọ thuốc màu vàng xoa đều lên chân Biện Bạch Hiền, sau đó lấy trong cái hũ to khác một vốc thuốc đã ngâm rượu đặt lên chân cậu rồi bó lại, sau đó đưa cho cậu ba viên thuốc có màu đen sì, dặn:

"Uống ba lần, sáng trưa chiều, uống sau khi ăn. Tối nay về ngủ tuyệt đối không được cử động chân phải, có nhớ không?"

"Vâng, cháu đã nhớ như in rồi ạ!"

Ông lão nhìn sang Phác Xán Liệt, nheo mắt hỏi: "Đi với bạn à? Vậy nhờ anh bạn này cõng về đi, tốt nhất không nên cử động chân, sẽ mất tác dụng của thuốc."

Phác Xán Liệt gật đầu, đợi Biện Bạch Hiền thanh toán tiền cho ông lão xong thì liền cõng cậu đi.

——————-

Buổi sáng của hai ông chủ Ngô/Phác thường là khoảng thời gian rất bận rộn, chỉ đến tối họ mới gặp nhau ở quán Bar. Phác Xán Liệt nôn nóng muốn gặp Ngô Thế Huân để kể về những thu hoạch có giá trị của mình vào ngày hôm qua, cho nên vừa giải quyết xong công việc đã lái xe đến quán Bar thật sớm.

Ngô Thế Huân là người rất có nguyên tắc, mỗi ngày làm việc từ 7h30 tới 17h là nghỉ, 19h mới thong thả đến quán Bar xem sổ sách hoặc các báo cáo công việc từ quản lý của các tầng, 20h thì đi kiểm tra các tầng.

Cho nên trước khi Phác Xán Liệt đến quán, anh đã có mặt ở đó từ trước rồi.

"Nè, có chuyện muốn kể với cậu." Phác Xán Liệt vừa bước vào phòng riêng là nói ngay, không màng đến vị quản lý nọ đang báo cáo với Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân tuy không nhìn qua, nhưng vẫn đáp: "Nói đi."

Vị quản lý kia thức thời cúi đầu chào rồi ra ngoài, để lại không gian cho hai ông chủ.

"Hôm qua tôi đưa cậu ấy về, không chỉ là thành công bước đầu, mà còn khám phá ra rất nhiều điều khác nữa." Phác Xán Liệt hào hứng kể.

"Điều gì vậy?" Ngô Thế Huân nhìn Phác Xán Liệt.

"Nhà cậu ấy rất nghèo. Tôi thật không thể tưởng tượng nổi tại sao một người đẹp như cậu ấy lại sống trong hoàn cảnh đó, chẳng những nhà nghèo, mà đó còn là nhà thuê." Phác Xán Liệt hồi tưởng lại cảm xúc khi bước vào căn nhà lụp xụp đó.

"Phải chăng "tình nhân trong mắt hóa tây thi?" Ngô Thế Huân châm chọc.

"Cậu không công nhận cậu ấy đẹp à?" Phác Xán Liệt hơi nổi nóng.

"Ừ, thì có. Rồi sao nữa?"

Phác Xán Liệt huyên thuyên kể một tràng dài, nào là được cõng, được đỡ, được mời vào nhà...rồi còn có việc Biện Bạch Hiền đồng ý cho hắn mỗi ngày đưa đón đến khi chân lành lại nữa.

"Sao cậu không bảo cậu ấy nghỉ vài hôm đi?" Ngô Thế Huân hỏi.

"Cậu ấy sợ bị đuổi việc." Phác Xán Liệt cũng bày ra bộ dạng không đành lòng.

Ngô Thế Huân phì cười. "Thế ai là ông chủ, ai là người có thể quyết định mọi chuyện?"

"Thì tớ cũng biết vậy, có điều quy định của quán Bar là những người mới vào làm chưa đầy một tháng không thể xin nghỉ được, bởi chúng ta muốn quản nghiêm nhân viên. Giờ thì hay rồi, không thể phê duyệt cho cậu ấy nghỉ được." Phác Xán Liệt lòng đầy bứt rứt.

"Vậy cậu đã có cơ hội làm người hùng rồi, còn giả vờ gì nữa? Ít nhất trong thời gian này, cậu có thể đưa đón tiểu tình nhân đi làm rồi." Ngô Thế Huân nói lời an ủi.

Đang lúc hai người đang hàn huyên, bỗng bên dưới lao xao. Ngô Thế Huân ở trên đương nhiên không nghe được, chỉ là anh vô tình liếc mắt sang nên trông thấy, vội vã chạy xuống dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net