[Longfic][ChanBaek-VMin] Thất Tình [Chương 26]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Sana

Thể loại: Hiện đại, hài hước, lãng mạn, nhiều cặp đôi, HE.

Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), Phác Chí Mẫn x Kim Tại Hưởng (VMin BTS), Ngô Thế Huân x Lộc Hàm (HunHan EXO).

LỜi Tác Giả: Cảnh Báo: Trước đây mình từng Support BTS cho nên mới viết fic này, những ai không thích BTS vui lòng đừng đọc để tránh đôi co cãi vã. Ngược lại ai là ARMY không thích EXO cũng đừng đọc.

——————-

Hôm nay là ngày em trai Lộc Hàm – Lộc Nguyên xuất viện. Cậu nhóc mắc bệnh tim không nặng, nhưng vì không chữa trị, không uống thuốc, lại ăn uống kham khổ nên bệnh càng ngày càng tiến triển xấu, dẫn đến cuộc phẫu thuật vừa rồi. Bởi vì tình trạng không đến mức nặng như người khác, cho nên sau khi phẫu thuật xong thì cậu nhóc gần như đã khỏe hẳn, khỏi bệnh hoàn toàn.

Ngô Thế Huân đích thân đến bệnh viện đón hai anh em, sau đó đi mua thêm chăn nệm, cùng lên phòng ở chung cư để sắp xếp giúp cậu.

Phòng không lớn nhưng vì trong phòng chẳng có gì nên rất rộng rãi, Lộc Hàm cũng là người gọn gàng ngăn nắp cho nên phòng rất sạch sẽ thoáng mát.

Lộc Hàm lúi húi dọn dẹp một chút, Ngô Thế Huân đỡ Lộc Nguyên nằm xuống tấm nệm mới, rồi hỏi:

"Em có muốn đi học không?"

"Em muốn." Lộc Nguyên đáp. "Có điều em không biết chữ."

Ngô Thế Huân ngạc nhiên nhìn cậu nhóc. Lộc Hàm ở bên giải thích. "Lúc em tôi được 6 tuổi đã phát bệnh tim, ngay cả cầm một ly nước cũng không nổi, đã vậy ba mẹ lại ly hôn rồi tái hôn, không ai lo lắng, trong nhà lại không có tiền."

"Tôi biết có một trường nội trú dạy những cô bé cậu bé mồ côi, ở đó có rất nhiều người đã mười mấy tuổi cũng đi học được, cũng không cần đóng phí gì cả, cậu có muốn cho Lộc Nguyên học không?"

Lộc Nguyên hai mắt sáng rỡ, cứ luôn miệng nói "anh hai, em muốn đi học", nhưng Lộc Hàm lại do dự.

"Cậu yên tâm, tôi có người quen ở đó, vả lại tôi cũng là nguồn tài trợ chính cho trường, không ai bạc đãi Lộc Nguyên đâu, Ở đó có khu y tế, bên cạnh cũng có bệnh viện, cậu không cần lo lắng cho sức khỏe của Lộc Nguyên đâu."

Lộc Hàm nghe vậy thì vui vẻ gật đầu.

—————-

Sau khi giải quyết mọi khúc mắc xong, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền vô cùng tự nhiên khi ở quán Bar. Phác Xán Liệt trước giờ vốn không muốn đi xuống bên dưới, cũng không muốn đi đâu cả, nhưng hôm nay lại rất phóng khoáng mà đi xuống tầng, tranh thủ lúc Biện Bạch Hiền không làm việc thì ngồi nói chuyện với cậu.

Ở giữa hai bộ sofa cho khách ngồi có một góc trống, thường thì các nhân viên sẽ đứng ở đó để chờ khách gọi thêm gì sẽ đi làm ngay. Biện Bạch Hiền hiện giờ cũng đang ở vị trí ấy, Phác Xán Liệt liền ngồi trên bộ sofa bên cạnh, nói chuyện với cậu.

"Haha, có chuyện đó sao?" Biện Bạch Hiền che miệng cười.

"Có, không tin thì cậu cứ để ý, sẽ thấy thôi."

"Được rồi được rồi, tôi sẽ để ý, cơ mà buồn cười quá, chết mất!" Biện Bạch Hiền vừa cười vừa chạm vào vai Phác Xán Liệt để giữ thăng bằng.

Phác Xán Liệt cũng rất thích thú, cứ liên tục kể cho Biện Bạch Hiền nghe mấy chuyện buồn cười ở quán Bar, nào là cậu phục vụ này có thói quen kỳ lạ, anh Bartender thích nghiên cứu mấy trò mới để biểu diễn đến nỗi ngay cả hộp bao cao su cũng đem ra quay lắc vòng vòng. Biện Bạch Hiền càng nghe càng có hứng thú, hứng thú đến nỗi hai người nói chuyện hết cả giờ làm việc mà cũng không hề hay biết.

Đáng lẽ ra Biện Bạch Hiền phải làm việc, nhưng bởi vì bên cạnh cậu có ông chủ Phác, ai dám sai cậu đây? Hơn nữa tinh thần tự giác của cậu đã bị Phác Xán Liệt bẽ gãy bằng cách "cậu cứ đứng ở đây đi, còn nhiều cậu phục vụ đang rất rảnh rỗi kìa, để họ làm". Và thế là cả buổi làm việc chỉ toàn nói chuyện phiếm mà thôi.

Tan ca, Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền ra khỏi quán Bar, lấy xe trở về nhà. Trên đường đi, Biện Bạch Hiền rất vui vẻ mà nói chuyện với hắn, cả hai vô cùng hợp rơ trong cách nói chuyện lẫn đùa giỡn, cho nên nói mãi vẫn không hết.

Hai người nói vòng vo một lát thì nhắc đến Quyền Thuận Vinh. Biện Bạch Hiền nói:

"Cậu ta có bạn gái cho nên chiều nào cũng hẹn hò, ngoài giờ làm việc thì điện thoại cậu ta luôn túc trực trên tay, nhắn tin là trả lời liền. Tôi cũng thật hâm mộ bạn gái cậu ta, có bạn trai tốt như vậy."

Phác Xán Liệt mỉm cười, "Vậy cậu cũng tìm bạn gái giống cậu ta đi."

"À...ừm..." Biện Bạch Hiền ấp úng vò tay áo. "Thật ra...tôi có người trong lòng rồi. Chỉ hiềm nỗi không dám tỏ tình thôi."

Phác Xán Liệt nghe xong thì mặt cứng đơ, nhưng vẫn cố giữ thể diện nên nặn ra một nụ cười gượng gạo. Sau đó hắn bình tĩnh trở lại, phân tích tình hình. Mọi họat động của cậu ở nhà hàng hắn đều nắm hết, ở quán Bar thì còn rõ hơn nữa, cho nên hắn biết, cậu không có giao du với ai ngoài hắn, mấy cậu phục vụ ở quán Bar và Quyền Thuận Vinh.

Quyền Thuận Vinh đã bị loại từ đầu, mấy cậu phục vụ ở quán Bar càng không đáng nhắc tới, còn hắn với cậu rõ ràng cũng chưa có gì hết, vậy người trong lòng mà cậu nhắc là ai? Chẳng lẽ ở chung cư đã quen biết ai vào buổi tối mà hắn không biết?

Không đúng, ở chung cư đó đa phần đều là những gia đình nhỏ ở với nhau, vả lại tầng của cậu không có nhiều nhà ở, cậu làm sao mà có cơ hội quen với ai được chứ?

Biện Bạch Hiền cũng chìm trong suy nghĩ, cậu không biết có nên hỏi Phác Xán Liệt về việc này không. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng quyết định hỏi, bởi đây là bước đệm cho cậu có tinh thần mà tỏ tình với hắn:

"À...anh đã có người trong lòng hay chưa?" Biện Bạch Hiền âm thầm nghĩ chắc hắn sẽ đáp là chưa, mà hắn đáp vậy thì cậu sẵn tiện tỏ tình luôn, ai ngờ hắn không chút do dự mà đáp: "Rồi."

Tâm tình đang vui vẻ đột nhiên tụt xuống tận đáy, Biện Bạch Hiền không thể kiềm chế nổi, khuôn mặt ũ rũ hiện ra. Hắn có người trong lòng rồi ư? Thế thì cậu phải làm gì đây, cậu chắc chắn mình không thể thắng nổi người đó rồi.

Cũng phải thôi, hắn xuất sắc như vậy, cậu thì có là gì, cho nên việc hắn có người trong lòng cũng là bình thường thôi. Hơn nữa hôm trước mấy cậu phục vụ ở quán Bar có nói với cậu, ông chủ là người không nghiêm túc với ai cả, trước giờ cũng chưa từng thấy ai là người tình chính thức của ông chủ.

Biện Bạch Hiền nghĩ một lát, lời nói vẫn tuột ra khỏi miệng: "Người đó...là MB...ở quán Bar sao?" Tuy họ nói vậy, nhưng cậu đã từng nghe chuyện Phác Xán Liệt hay lên giường với MB vào mỗi cuối tháng, à phải nói là bất cứ lúc nào hắn muốn.

"Không. Tôi thường không có mối quan hệ nghiêm túc với nhân viên của quán Bar." Phác Xán Liệt đáp rất tự nhiên.

"À...ra là vậy." Biện Bạch Hiền thật sự cũng không biết phải nói gì nữa. Tin tức hắn có người trong lòng đã làm cậu chấn động từ nãy đến giờ, không còn thiết tha hỏi thêm điều gì khác.

Vừa về đến nhà, Biện Bạch Hiền lập tức nhắn tin cho Quyền Thuận Vinh.

"Người tớ thích...có người trong lòng rồi, huhu, phải làm sao đây?"

Quyền Thuận Vinh trả lời tin nhắn: "Cậu bỏ cuộc là vừa chứ còn sao nữa. Đau dài chi bằng đau ngắn. Tuy tớ biết đã yêu rồi thì khó mà dừng, chỉ là tớ cảm thấy chuyện này không có tương lai."

Biện Bạch Hiền cảm thấy Quyền Thuận Vinh nói không sai, nhưng trong lòng cậu bây giờ cảm thấy rất đau đớn, không có cách nào nhịn nổi.

Cậu đi tắm xong thì lên giường ngủ, nhưng nằm trằn trọc mãi vẫn không cách nào ngủ được. Cứ cầm điện thoại lên rồi lại thôi. Tuy rằng rất muốn nói gì đó với Phác Xán Liệt, nhưng lại không biết nói gì. Mà không nói thì trong lòng lại khó chịu.

Cậu biết thói quen của Phác Xán Liệt hay ngủ sớm, mỗi ngày ở quán Bar về tắm rửa là hắn ngủ ngay, bởi hắn bảo thức khuya không tốt cho sức khỏe. Mấy lần cậu nhắn tin hỏi công việc hắn đều không hồi âm, sáng hôm sau gặp, hắn trả lời như vậy.

Lòng cậu rối bời, ngủ cũng không được, nghĩ tiếp cũng chẳng thể nào nghĩ thông. Cậu nhận ra bây giờ điều cậu muốn nhất chính là Phác Xán Liệt thuộc về cậu và được ở bên cạnh hắn. Cậu không còn câu nệ chuyện "đỉa đeo chân hạc" hay "nghèo mà trèo cao" gì hết. Một khi yêu điên cuồng, sẽ không còn chỗ cho lý trí nữa.

———–

Tác giả: Sana

Thể loại: Hiện đại, hài hước, lãng mạn, nhiều cặp đôi, HE.

Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), Phác Chí Mẫn x Kim Tại Hưởng (VMin BTS), Ngô Thế Huân x Lộc Hàm (HunHan EXO).

——————-

Phác Xán Liệt đang ngồi trong văn phòng làm việc, bỗng nhiên Ngô Thế Huân đi sang. Hắn để tập tài liệu sang một bên rồi hỏi:

"Chuyện gì mà cậu đích thân qua đây vậy?"

Ngô Thế Huân vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta phải gặp hai vị hôn thê của mình trước lễ cưới."

Phác Xán Liệt nhăn nhíu mặt mày, khó hiểu nói: "Cậu bị lậm phim rồi hả? Tự dưng nói câu gì lạ hoắc lạ huơ thế?"

"Xán Liệt, cậu còn nhớ chúng ta đã có vị hôn thê không? Ba mẹ đã sắp đặt sẵn vào lúc chúng ta 20 tuổi." Ngữ khí của Ngô Thế Huân không có gì là đùa giỡn.

"À, nhớ. Năm đó tôi với cậu còn ở Mỹ du học. Chậc, đã 6 năm trôi qua rồi, tôi thật không biết vị hôn thê của mình đã lên giường với bao nhiêu người." Phác Xán Liệt cảm thán.

"Thì cũng như các cô ấy vậy thôi, không biết vị hôn phu của mình đã ân ái với bao nhiêu người, cả nam lẫn nữ." Ngô Thế Huân nói với giọng bỡn cợt nhưng vẫn nhìn ra anh không vui.

"Chừng nào gặp?" Phác Xán Liệt quay lại chủ đề chính, dù sao đây là chuyện hắn không thể từ chối.

"Ban nãy bác hai đã liên lạc với tôi, bà nói buổi chiều các cô ấy sẽ đến, chúng ta chuẩn bị rồi đặt chỗ ở một nhà hàng đi." Ngô Thế Huân nhìn điện thoại một chút rồi nói thêm. "Khoảng 16h các cô ấy xuống máy bay, bác dặn không cần đón, ở nhà hàng chờ là được."

"Lần này có bác sang nữa à, hết đường trốn tránh rồi." Phác Xán Liệt lắc đầu.

Ngô Thế Huân cũng như Phác Xán Liệt, anh hiểu uy lực của người bác đứng đầu dòng tộc này. Bà với chồng là hai người có quyền lực nhất, bất cứ việc lớn nhỏ gì đều do hai người họ quyết định. Mà mỗi lần họ quyết định, sẽ không ai dám làm trái.

Buổi chiều, khi hai người ở nhà hàng chờ được khoảng 10' thì bên ngoài có ba người phụ nữ bước vào. Người đầu tiên là một phụ nữ trung niên hơi mập mạp, mặc một chiếc đầm maxi tím nhưng không quá dài, trên cổ là một chiếc khăn choàng cùng màu, trên đầu đội nón vintage (nón cói) có đính một sợi lông vũ màu tím. Không cần phải nói, Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân đã biết đây là bác hai nhà mình.

Sau lưng bác gái là hai cô gái xinh như hoa, một cô mặc váy trắng, khoác khăn choàng bằng lông qua cánh tay, tóc xoăn nhẹ xõa ngang vai, xách chiếc túi Gucci màu trắng.

Một cô mặc váy đỏ ngắn, đây là kiểu váy rời, bên trên là áo croptop, bên dưới là váy ôm sát, lại được chiếc áo khoác bên ngoài khéo léo che đi, vừa kín đáo lại vừa gợi cảm.

Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân đứng lên chào, hai cô gái nhẹ nhàng đưa tay ra bắt, một cô nói trước:

"Xin chào, em là MiA Diệp Thủy Nguyệt."

"Còn em là Ella Dương Hà."

Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân cũng chào lại, rồi mời hai cô ngồi xuống. Bác gái cũng ngồi đó, nhưng lát sau bà có điện thoại nên bảo bốn người cứ tự nhiên, bà đi chỗ khác nghe máy.

"Lúc chúng ta gặp nhau đến giờ cũng 6 năm rồi, khi ấy hai em cũng đã 18 tuổi, không ngờ bây giờ gặp lại anh suýt nữa không nhận ra, hai em thật sự rất xinh." Phác Xán Liệt cười nói.

"Em xin cảm ơn anh về lời khen, em cũng rất bất ngờ khi gặp lại. Hai người thật sự càng ngày càng bộc lộ khí chất quân tử, lại anh tuấn đến như vậy." MiA nói, giọng cô rất nhẹ nhàng từ tốn.

Cả bốn người ngồi nói chuyện với nhau rất hợp ý, bởi bọ chỉ cách nhau có hai tuổi, cho nên không có bất cứ khoảng cách gì về tuổi tác.

Biện Bạch Hiền từ nhà của Quyền Thuận Vinh về, đáng lẽ ra cậu không đi tuyến đường này, chỉ là hôm nay mẹ của Quyền Thuận Vinh làm bánh, mời cậu đến chơi. Bởi vì buổi tối còn phải đi làm ở quán Bar nên cậu chỉ đến ngồi chơi có 30', sau đó xin phép ra về.

Ở con đường này nhà hàng, khách sạn, cửa hàng thời trang, khu tắm Sauna mọc lên như nấm, người đi đường đa số toàn là quý tộc, Biện Bạch Hiền đi đường cứ nhìn trái ngó phải, nhìn thế nào lại nhìn đúng vào nhà hàng Phác Xán Liệt đang ngồi.

Khu này dường như được sắp xếp sẵn, tất cả cửa hàng đều làm bằng kính trong suốt, ngay cả nhà hàng này cũng vậy. Vì thế Biện Bạch Hiền nhìn vào rất dễ dàng và rất rõ ràng.

Phác Xán Liệt đang ngồi cùng một cô gái!

Nhìn kỹ thêm chút nữa thì thấy Ngô Thế Huân, bọn họ hình như đang hẹn hò với hai mỹ nhân nào đó.

Bị chấn động, cho nên Biện Bạch Hiền chỉ còn biết nhìn chằm chằm, không phản ứng được gì nữa.

Thì ra, đây là người trong lòng của hắn. Khó trách hắn không thích người ở quán Bar. Cô gái ngồi đối diện hắn rất xinh đẹp, không cần đoán cũng biết cô ta xuất thân từ hào môn thế gia, không phải cô gái bình thường.

Biện Bạch Hiền lủi thủi đi về, lòng nặng trĩu.

————

Tin tức hai "Boss" của Quán Bar đi hẹn hò nhanh chóng lan rộng khắp quán Bar. Đương nhiên tin này không phải do Biện Bạch Hiền tung ra, mà là người khác tung, bởi đâu chỉ có mình Biện Bạch Hiền trông thấy?

Hơn nữa bọn họ còn nhanh tay chụp hình, vì thế mấy bức hình ấy lan rộng khắp cả quán Bar, ngay đến Kim Tại Hưởng cũng biết.

Kim Tại Hưởng vốn dĩ còn rất tha thiết hi vọng về Ngô Thế Huân, y cho rằng chỉ cần mình cố gắng thêm chút nữa thì mọi việc sẽ trở lại vị trí ban đầu. Nhưng thật không ngờ, mọi chuyện nhanh chóng rơi vào ngõ cụt.

Y thất thần, không việc gì giải quyết tốt được. Các quản lý cấp dưới đều nhận thấy, cho nên nếu vấn đề không quá quan trọng, họ sẽ không đến phiền y.

———–

Bác gái ngồi nói chuyện với bốn người một lát, bà nhìn sắc trời đã tối nên nói:

"MiA và Ella đã rất lâu rồi mới trở về quê hương, chắc chắn hai cô gái rất muốn đi dạo chơi. Bởi vì gia đình ở đây chẳng còn ai nữa, cho nên hai đứa nên về nhà sắp xếp chỗ ở cho vị hôn thê tương lai ở."

Phác Xán Liệt nhăn mặt. "Bác, làm vậy hình như có hơi...không ổn. Nhà bọn cháu...ừm...hơi lộn xộn."

Bác gái có vẻ giận dữ. "Lộn xộn gì? Chẳng phải đã có người giúp việc và quản gia sao? Đừng viện lý do nữa. Huống hồ trước sau gì thì bốn đứa cũng thành thân với nhau, sống cùng có làm sao chứ?"

Ngô Thế Huân biết tình thế không thể cứu vãn, cho nên đành gật đầu đồng ý.

Vẻ mặt của bác gái giãn ra, bà nói: "Bây giờ bác phải về, hai đứa nhớ phải chăm sóc vị hôn thê của mình cho tốt, phải đưa đi làm cùng, và dành thời gian đi chơi cùng nhau, để bồi dưỡng tình cảm, dù sao cũng chỉ còn vài tháng nữa là kết hôn rồi. Nếu hai đứa dám không làm tốt, bác sẽ nghiêm trị!"

Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân trong lòng thì phản đối, nhưng ngoài mặt vẫn gượng gạo vâng dạ. Hai người định đưa bác ra sân bay nhưng bà từ chối, bà vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ và quyết đoán, cho nên không cần người khác quan tâm chăm sóc như vậy.

Phác Xán Liệt định gọi tài xế mang xe của mình đến để đưa Mia đi riêng, cô này chính là vị hôn thê của hắn.

Thế nhưng Ella bảo không cần, cô muốn cả bốn người cùng đi, dù sao MiA với cô là chị em tốt, đi riêng xe không có người tâm sự sẽ rất gượng gạo.

Cả bốn người đi xe đến quán Bar, bây giờ cũng đã là 19h, thời điểm này quán Bar khá nhộn nhịp vì lượt khách ra vào rất đông.

Biện Bạch Hiền đang bưng cái khay trở về quầy Bartender, liền nhìn thấy cảnh tượng rất chói mắt.

Cô gái mặc váy đỏ rất sang trọng nắm cánh tay Phác Xán Liệt bước vào trong, vẻ mặt cả hai rất hân hoan. Đằng sau họ là Ngô Thế Huân và cô gái mặc váy trắng, bốn người họ có vẻ rất thân thiết và vui vẻ.

Tất cả mọi người có mặt ở quán Bar rất đỗi ngạc nhiên, nhưng bởi vài tiếng trước đã nhận được tin nên không quá sốc, chỉ là họ không ngờ chuyện này lại diễn ra nhanh chóng như vậy. Ông chủ đưa vị hôn thê của mình đến quán Bar giới thiệu với mọi người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net