Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trường Đại Học Nghệ Thuật SM.

Hôm nay là thứ hai, nhà trường có một truyền thống là cứ sáng thứ hai đầu tiên của tháng thì đội văn nghệ của trường sẽ lên biểu diễn hát hoặc nhảy tùy thích để tạo hứng khởi cho sinh viên. Hiện tại tất cả sinh viên đã tập trung hết ở trong hội trường, cứ tưởng rằng với lượng sinh viên lớn như vậy thì hội trường sẽ rất ồn ào. Nhưng thực tế lại trái ngược, cả hội trường im phăng phắc, mọi người đang tập trung hết lên sân khấu. Ở đó có một chàng trai nhỏ bé với nụ cười hình trái tim hết sức đáng yêu đang dùng giọng hát trầm ấm, mạnh mẽ và đầy nội lực của mình hát vang lên những lời ca đầy sức sống.

For all the times that you rain on my parade
And all the clubs you get in using my name
You think you broke my heart, oh girl for goodness sake
You think I'm crying, oh my oh, well no I ain't
And I didn't wanna write a song cause I didn't want anyone thinking I still care
I don't but, you still hit my phone up
And baby I be movin' on and I think you should be somethin'
I don't wanna hold back, maybe you should know that
My mama don't like you and she likes everyone
And I never like to admit that I was wrong
And I've been so caught up in my job, didn't see what's going on
And now I know, I'm better sleeping on my own
Cause if you like the way you look that much
Oh baby you should go and love yourself
And if you think that I'm still holdin' on to somethin'
You should go and love yourself 

{Love yourself _ Justin Bieber}

Cậu là Do Kyung Soo, sinh viên năm nhất trường Đại Học Nghệ Thuật SM. Vì giọng hát đã trở thành huyền thoại khi thi đầu vào của trường nên cậu được đặc cách làm phó ban văn nghệ. Từ đó, mỗi buổi sáng thứ hai đầu tháng, không khi nào thiếu đi giọng hát của cậu . Không chỉ giỏi khoản văn nghệ văn gừng, thành tích học tập trên lớp của cậu cũng thuộc top 3 của khối, cộng thêm ngoại hình đáng yêu và tính cách thân thiện, hay giúp đỡ người khác của Kyungsoo mà cậu nhận được rất nhiều sự quý mến từ thầy cô, bạn bè và các tiền bối. Dường như cậu đã trở thành con cưng của Đại Học Nghệ Thuật SM này.

- Kyungsoo à, chưa về sao?

Đó là Jongdae, cậu bạn thân của Kyungsoo. Cậu ấy cũng trong đội văn nghệ của trường, Kyungsoo ngưỡng mộ cậu ấy nhất chính là khả năng hát nốt cao cực đỉnh của Jongdae.

- À, chưa. Mình còn vài việc cần làm, cậu cứ về trước đi.

- Ừ, vậy mình về trước nha.

Sau khi Jongdae đi khỏi, cậu bắt đầu thu dọn sách vở. Khép lại cửa phòng học trước khi ra về, một mình cậu bước đi trên dãy hành lang của trường trong ánh sáng nhập nhoạng của những chiếc bóng đèn trên đỉnh đầu. Khi cậu về đến kí túc xá, trên bầu trời đã lấp lánh ánh sao đêm. Mở cửa phòng ra, cậu chợt cảm thấy thật lạnh lẽo. Kí túc xá ở đây ít nhất cũng hai người một phòng, nhưng riêng Kyungsoo được đặc cách ở riêng. Nhiều khi bạn bè cũng thắc mắc nhưng cậu chỉ cười trừ. Ở trên trường, lúc nào cậu cũng cười đùa hết sức vui vẻ, luôn luôn thân thiện với mọi người xung quanh. Nhưng ít ai biết rằng, khi chỉ có một mình, con người Kyungsoo lại trở nên hoàn toàn khác.

Ở thành phố Goyang này có một tổ chức ngầm hoạt động, mà đứng đầu không phải ai khác, chính là bố của Chanyeol - Park Sung Min. Tổ chức này hoạt động dựa trên lớp vỏ bọc là công ty OVD do Park Sung Min làm chủ tịch. Tổ chức này đã tồn tại khá lâu và ngày càng bành trướng ra bên ngoài, kể cả khu vực châu Á. Vì bọn chúng hết sức ranh ma và khôn khéo nên cảnh sát thành phố Goyang không thể tìm ra bằng chứng để điều tra về tổ chức OVD. Không thể tấn công trực tiếp, chỉ có thể dung gián điệp cài vào tổ chức để thu thập thông tin cơ mật của chúng. Vậy nên, cảnh sát đảm bảo an ninh khu vực châu Á đã cho người về thành phố Goyang, giúp họ vào được trong tổ chức và việc còn lại là họ phải tạo được sự tin tưởng với Park Sung Min, từ đó có thể báo cáo thông tin cho trụ sở chính của mình. Hai người được cài vào tổ chức OVD không ai khác chính là bố mẹ của Kyungsoo. Để có thể đảm bảo an toàn cho cậu, hồ sơ lí lịch của Kyungsoo tại trường luôn được giấu kín, chỉ có hiệu trưởng được biết. Bố mẹ cậu khi vào tổ chức cũng hoạt động dưới những cái tên giả và coi như hai người không hề quen biết. Với bố mẹ, con cái luôn là điều quan trọng nhất, vậy nên để tổ chức không biết đên sự tồn tại của Kyungsoo, họ rất ít khi liên lạc. Có khi một năm Kyungsoo chỉ được gặp họ một lần và có khi chỉ là qua điện thoại. Kyungsoo biết bố mẹ là muốn tốt cho cậu, muốn cậu được an toàn, nhưng không vì thế mà cậu không thấy tủi thân và trống trải khi nhìn thấy bạn bè mình được bố mẹ lên thăm nom. Tuy cậu thiếu thốn tình cảm của bố mẹ từ bé, nhưng cậu lại là một người sống rất tình cảm. Cậu biết vì đặc thù công việc cũng như để đảm bảo hòa bình cho đất nước này, bố mẹ cậu mới không thể ở bên cạnh chăm sóc cậu như những ông bố bà mẹ khác. Vì cơ hội gặp mặt là rất khó, nên cậu chỉ có thể chờ điện thoại từ hai người. Những cuộc điện thoại có thể đến bất cứ lúc nào, kể cả khi đêm xuống cậu đang ngủ say. Vậy nên để hạn chế càng ít người biết điều này càng tốt, cấp trên của bố mẹ cậu đã cho lệnh xuống là cho cậu được ở một phòng riêng trong kí túc xá. Cậu nhận được sự quan tâm đặc biệt như vậy, không phải chỉ vì tầm ảnh hưởng của bố mẹ mình, mà còn vì bộ não thông minh của cậu. Khả năng xử lý thông tin của Kyungsoo khá nhanh so với người bình thường, điều này đã được trụ sở nơi bố mẹ cậu làm việc kiểm chứng, vậy nên họ muốn cậu sau này sẽ làm cho họ. Cậu đã đồng ý với một điều kiện là những năm tháng đại học cậu sẽ được tự do quyết định theo đuổi đam mê của mình. Và cậu đã đỗ vào Đại Học Nghệ Thuật SM - ước mơ từ nhỏ của mình. Tuy họ cho câu tự do theo đuổi đam mê, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn cho người mang đến những tài liệu mật hay những nhiệm vụ buộc cậu phải thực hiện. Nhiều đêm cậu không được ngủ mà phải ra ngoài làm nhiệm vụ, sáng hôm sau lên trường học từ sớm, tuy cậu hết sức mệt mỏi nhưng lại luôn trưng ra nụ cười xán lạn của mình. Để rồi khi trở về kí túc xá, trở về với thế giới riêng của mình, khi ăn cơm một mình, ngủ một mình, cậu lại thấy trống trải vô cùng. Những lúc như vậy nỗi nhớ bố mẹ lại ùa về, cậu thèm lắm vòng tay của mẹ, cậu nhớ đến ánh mắt tự hào của bố khi cậu làm được một việc tốt. Nhưng dù có nhớ họ đến đâu, cậu nhất quyết không để mình rơi nước mắt. Mà chỉ cố gắng chăm chỉ học hơn và hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao để bố mẹ không bận lòng vì cậu. Cậu cứ nằm trên giường nghĩ miên man về tuổi thơ của mình và về nhiệm vụ quan trọng nhưng cũng vô cùng nguy hiểm lần này của bố mẹ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Ngày mai, với Kyungsoo và Chanyeol sẽ là một ngày đặc biệt. Từ đây, cuộc đời họ sẽ rẽ sang một trang mới...


25/04/2016

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net