Chap 24: Lựa chọn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thủy Bình, tin anh một lần có được không? Đi với anh."

Won Geun nhìn Thủy Bình đầy âu yếm rồi quay đầu lại, đưa tay mở cửa xe. Nhưng hành động của anh bỗng nhiên bị chặn lại bởi một cánh tay rắn chắc của ai đó đang chắn ở ngay trước cửa xe.

"Muốn đưa người đi sao..."

Giọng nói trầm ấm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn bỗng vang lên bên tai, kẻ đó ngẩng mặt lên kèm theo một nụ cười đầy thách thức.

"...e là không được rồi đó...trợ trí Lee à!"

Câu nói chính thức làm cho Won Geun cứng đơ cả người, anh mở to mắt, cả kinh nhìn người trước mặt. "Sao lại là hắn?"

"Park...Park Chanyeol."

Thủy Bình kêu lên, vội rụt tay ra khỏi tay của Won Geun.

"Park Chanyeol, không phải anh đã..."

Won Geun không tin vào mắt mình, câu nói sắp thốt ra đã nhanh chóng thu lại.

"Sao? Cậu định nói tôi đã cái gì?" Chanyeol nheo mắt, nhìn Won Geun đầy nghi ngờ.

Anh vội quay mặt, tránh ánh mắt dò xét của Chanyeol. Hắn lại đảo mắt về phía Thủy Bình, gắt gao nắm lấy tay cô, giọng mỉa mai.

"Còn cô, định nhân lúc tôi không có ở đây mà bỏ trốn theo hắn à? Gan cô cũng to quá nhỉ?"

"Không...không phải như vậy." Thủy Bình lắp bắp, gương mặt nhăn nhó đến khó coi, cổ tay bị Chanyeol siết chặt đến đỏ cả lên.

"Phải hay không lát nữa sẽ rõ, bây giờ tránh qua một bên, tôi có chuyện cần giải quyết trợ lý Lee đây."

Hắn buông tay, đẩy Thủy Bình qua một bên, rồi bước tới đối diện với Won Geun.

"Park Chanyeol, anh muốn làm gì?"

"Muốn gì sao? Cậu tự tiện xông vào nhà tôi, sai người đánh vệ sĩ của tôi, còn muốn dẫn người của tôi đi, bây giờ lại hỏi tôi muốn gì sao?"

Hắn nhếch miệng cười nham hiểm, hít một thật sâu rồi bất ngờ rút súng chỉa thẳng về phía Won Geun, gằng giọng.

" ...Tao muốn mày phải chết."

"E là không được rồi." Won Geun phản ứng nhanh như cắt, cũng lặp tức rút súng chỉa thẳng về phía Chanyeol.

"Mày cũng nhanh tay quá nhỉ." Hắn cười đểu.

Thủy Bình hốt hoảng vội chạy tới, chụp lấy tay của Chanyeol.

"Chanyeol, đừng..."

"Tránh ra một bên, cô không được quyền xen vào, tôi còn chưa tính sổ với cô đó." Hắn hất tay cô ra.

"Thủy Bình, em tránh ra đi." Won Geun nhìn cô nói.

Thủy Bình hơi lùi lại, nhưng vẫn rất cẩn trọng đứng phía sau Chanyeol, đề phòng hắn cùng Won Geun xảy ra chuyện.

Chanyeol quay lại nhìn Won Geun, hất mặt về phía anh nói:

"Lee Won Geun, mày nói xem, với kẻ phản bội như mày, thì tao nên dùng bao nhiêu phát đạn mới xứng đáng đây, hửm?"

"Park Chanyeol, chắc anh đã quên, chúng ta từng cùng nhau tham gia một cuộc thi đấu súng, và tôi lúc cũng là người nhanh tay hơn anh đó." Won Geun cười nửa miệng, đáp trả một cách khiêu khích.

"Vậy sao?" Chanyeol tỏ vẻ ngạc nhiên "Vậy thì mày hãy thử xem, nếu như hôm nay không phải tao chết thì sẽ là mày đó thằng khốn."

"Vậy thì còn chờ gì nữa." Won Geun lên đạn, ngón trỏ kìm chặt, trực chờ bóp còi.

"ĐỪNG MÀ..."

Thủy Bình hốt hoảng, trong chớp mắt chạy tới đẩy cánh tay của Won Guen sang một bên, đứng chắn trước mặt Park Chanyeol.

"Thủy Bình, em làm gì vậy, mau tránh ra."

"Tôi xin anh mà Won Geun, hãy thôi đi." Giọng cô nghẹn ngào, nước mắt bất chợt rơi ra.

Won Geun thấy lòng mình đau như cắt, lần nào cô cũng là vì hắn mà rơi nước mắt. Anh rất muốn hét lên với cô nhưng lại vì ánh mắt long lanh nước đó mà cố kiềm nén giọng nói.

"Thủy Bình, hắn đã gây cho em bao nhiêu đau khổ như vậy, lẽ nào em không muốn trả thù hay sao?"

"Tôi không muốn, tôi không muốn gì hết, tôi xin hai người mà, làm ơn đi, đừng như vậy có được không?" Thủy Bình lắc đầu ngoày ngoạy.

Won Geun thật sự rất muốn chạm vào gương mặt ấy, lau đi những giọt nước mắt của cô. Anh quay mặt đi, nhắm mắt hít một hơi rồi nhanh chóng quay sang nhìn cô, nói.

"Được, hôm nay anh sẽ tạm tha cho hắn, chỉ cần em đi với anh."

Won Geun một tay giữ súng một tay đưa ra nắm chặt lấy tay của Thủy Bình. Cô trưng mắt nhìn anh, cảm giác hoang mang lẫn lộn.

"Nếu cô dám bước chân ra khỏi đây, tôi lập tức bắn chết hắn." Park Chanyeol bất ngờ lên tiếng, đồng thời ngón tay siết chặt còi súng.

"Tôi..."

"Cô mau chọn đi." Park Chanyeol gằng giọng.

"Thủy Bình, em nhất định phải đi với anh."

Won Geun nói, ánh mắt nhìn cô đầy mong chờ. Thủy Bình cúi đầu, trong lòng đã sớm có quyết định.

"Won Geun...tôi xin lỗi anh." Cô ngẩng đầu nhìn Won Geun, đáy mắt rưng rưng, giọng nghẹn ngào "Tôi biết anh là muốn tốt cho tôi, nhưng mà tôi...thực sự không thể rời khỏi đây được."

Won Geun như không tin vào tai mình, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra mà cô vẫn muốn ở lại cái nơi địa ngục trần gian này sao?

Anh cau mày, khóe mắt dần đỏ lên.

"Tại sao vậy chứ? Sau bao nhiêu chuyện hắn làm với em, em vẫn một mực muốn ở bên cạnh hắn, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy hả?" Anh như muốn hét lên.

"Anh biết lý do mà, nên xin anh...làm ơn hãy quay về đi."

"Không, không thể được." Won Geun lắc đầu, gương mặt trở lại trạng thái lạnh lùng.

"Lee Won Geun." Thủy Bình gằng mạnh tên anh "Coi như tôi cầu xin anh có được không? Nếu anh cứ như vậy chỉ làm tôi thêm khó xử mà thôi."

"Thủy Bình, em hiểu là anh chỉ muốn bảo vệ cho em, muốn em được hạnh phúc thôi."

"Anh rời khỏi đây, chính là cách tốt nhất khiến tôi hạnh phúc."

"Em nói gì chứ?"

"Anh mau rời khỏi đây đi."

"Nếu anh không đi thì sao?"

"Được...vậy anh hãy lập tức bắn chết tôi đi." Thủy Bình nói rồi bất ngờ chụp lấy tay cầm súng của Won Geun, để mũi súng chỉa thẳng vào đầu mình.

"Thủy Bình, em làm gì vậy? Mau buông ra."

Won Geun cố giựt tay lại, nhưng Thủy Bình lại càng giữ chặt hơn, chỉ cần xê xích nột chút viên đạn liền sẽ găm thẳng vào đầu cô, anh thật sự rất lo sợ.

"Nếu anh còn không chịu rời đi thì thà anh bắn chết tôi còn hơn."

"Không, Thủy Bình, bỏ tay ra."

Won Geun cùng Thủy Bình giằng co một lúc, anh mạnh mẽ hất tay cô ra, lớn tiếng quát:

"Em điên rồi hả?"

Đây là lần đầu Thủy Bình thấy Won Geun tức giận như vậy, cô nhìn anh, nhỏ giọng nói.

"Coi như tôi cầu xin anh đó Won Geun, anh mau đi đi có được không?"

"Tại sao vậy Thủy Bình? Sao em lại làm vậy, em có biết anh đau lòng thế nào không?" Một giọt nước mắt bất chợt trào ra, chảy dài xuống khóe môi của Won Geun, anh thật sự đã không thể kiềm chế được nữa rồi, anh là vì muốn bảo vệ cho cô, nên mới bất chấp đối đầu Park Chanyeol, vậy mà cô lại ở đây lấy thân mình che chắn cho hắn, rốt cuộc là vì cái gì chứ? Vì hắn là cha đứa bé trong bụng cô sao? Anh cũng có thể thay thế Park Chanyeol lo tốt cho cô và nó mà.

"Được rồi, anh đi, em đừng khóc nữa." Won Geun đưa tay, nhẹ lau nước mắt cho Thủy Bình, rồi quay mặt bỏ đi.

"Khoan đã..."

Park Chanyeol đột nhiên lên tiếng, từ nãy giờ hắn đã nhịn đủ rồi.

Won Geun dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, hỏi:

"Anh còn muốn gì?"

"Cậu tới gây sự xong rồi muốn bỏ đi là bỏ đi sao, những thiệt hại của tôi ai bồi thường đây hả?"

"Vậy anh muốn sao hả?"

"Tôi muốn cậu...phải quỳ xuống xin lỗi tôi." Chanyeol chỉ tay xuống đất, nhấn mạnh từng chữ một.

"Anh..."

"Sao hả? Có làm được không?"

"Park Chanyeol, anh nghe cho kỹ đây, tôi thà chết cũng không bao giờ quỳ xuống xin lỗi kẻ khốn kiếp như anh."

Won Geun phun một câu, toan quay lưng bỏ đi, lại nghe Park Chanyeol nói.

"Vậy sao? Nếu thế thì xin lỗi cậu, tôi không dám đảm bảo an toàn của Thủy Bình và đứa con trong bụng cô ta đâu." Hắn cười nham hiểm, bất ngờ túm lấy Thủy Bình, để lưng cô tựa vào ngực hắn, cánh tay vòng qua siết chặt lấy cổ cô, đồng thời chỉa mũi súng thẳng vào bụng của Thủy Bình, khiến cô hoảng sợ tột độ.

"Thả tôi ra, anh muốn làm gì?"

"Park Chanyeol, anh không được làm vậy."

Won Geun hốt hoảng, muốn chạy tới, nhưng Chanyeol lại nhanh chóng quay mũi súng về phía anh, nói:

"Đứng lại đó."

"Park Chanyeol, nếu anh dám làm vậy anh sẽ hối hận cả đời đó."

"Tại sao không, dù sao nó cũng chẳng phải con tôi."

"Anh lầm rồi nó chính là..."

Won Geun định nói gì đó, chợt khựng lại.

"Chính là gì?" Chanyeol nhìn anh dò xét.

"Không, anh mau thả Thủy Bình ra đi." Won Geun chống chế, xém một chút nữa là anh đã tiết lộ mọi chuyện rồi. Lúc đó thật không biết cách nào để giải quyết, chắc chắn việc muốn đưa Thủy Bình rời khỏi Park Chanyeol sẽ càng khó khăn hơn.

"Cậu còn chưa đáp ứng điều kiện của tôi." Park Chanyeol lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Won Geun.

"Tôi..."

"Won Geun, anh đừng làm vậy mà." Thủy bình nhìn anh lắc đầu, hai mắt cô long lang nước.

"Park Chanyeol, anh định giết chết con mình thật sao? Hay chỉ là vì muốn hạ nhục Lee Won Geun." Thủy Bình thầm nghĩ, trong lòng thập phần đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net