Ngoại truyện (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị...chị đã làm cái quái gì vậy hả?"

Thủy Bình vừa đi học về, liền nghe bên tai truyền đến tiếng đổ vỡ trên phòng của nó, nó lập tức chạy lên thì thấy hộp nhạc có tượng cô dâu chú rể mà nó thích nhất nằm lăn lóc trên sàn, tượng chú rể đã bị gãy làm đôi. Và người chị dâu yêu quý của nó thì đang đứng đó nhìn nó một cách sợ sệt. Không nghĩ cũng biết ai là thủ phạm.

"Chị xin lỗi, chị chỉ muốn giúp em dọn dẹp chút thôi, chị không cố ý, chị sẽ đền cái khác cho em được không?"

Anna gấp gáp giải thích với nó, giọng cô nghe như sắp khóc.

Nó chẳng thèm quan tâm, chạy đến nhặt hộp nhạc lên, ánh mắt lòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống cái người trước mặt.

"Chị có biết thứ này quan trọng với tôi thế nào không? Chị nói đền là đền được sao hả?" Nó thét lên.

Chanyeol vừa đi làm về ở dưới nhà đã nghe tiếng cãi vã, tức tốc chạy lên.

"Có chuyện gì vậy?"

Anna nhìn thấy anh thì vô cùng mừng rỡ, nước mắt cũng rơi ra.

"Em chỉ muốn giúp Thủy Bình dọn dẹp lại chỗ này, nhưng lại sơ ý làm rớt hộp nhạc này của em ấy, nó gãy mất rồi."

Chanyeol thấy Anna khóc thì rất đau lòng, anh biết Thủy Bình chắc chắn đã rất tức giận và mắng cô ấy.

"Không sao, anh sẽ mua lại khác cho Thủy Bình, em đừng quá lo lắng." Anh ôm cô vào lòng, xoa xoa vai an ủi.

Đáy mắt Thủy Bình đỏ hoe, nó cũng đang rất đau lòng, cũng rất muốn khóc, sao anh lại không để tâm, mà chỉ một mực lo lắng cho chị ta. Ở đây ai mới là người đang chịu thiệt thòi?

"Mua cái khác sao? Đối với anh thứ này chỉ cần dùng tiền mua lại là được sao hả?"

"Nếu không em muốn thế nào? Anna đâu phải là cố tình." Chanyeol hét lên với nó. Đây là lần đầu anh mắng nó.

"Gì chứ? Anh dám lớn tiếng em sao?" Nó trưng mắt nhình anh, trước giờ anh chưa bao giờ la nó hay lớn tiếng với nó dù là bất chuyện gì, vậy mà hôm nay lại vì người phụ nữ mày mà mằng nó, trong khi chính chị ta mới là người có lỗi.

"Đúng, chị ta không cố tình, chị ta không có lỗi, lỗi là do em, anh hài lòng chưa?" Nó nói rồi chạy ra khỏi phòng.

"Sao anh lại la em ấy, là lỗi của em mà, hộp nhạc đó chắc chắn là Thủy Bình rất quý nó nên mới nổi nóng như vậy." Anna nhẹ giọng, cô cảm thấy bản thân chính là nguyên nhân gây ra mọi chuyện.

Chanyeol không nói, lẳng lặng bỏ ra ngoài, mang theo một cảm giác hối hận.

Thủy Bình đem hộp nhạc ra sau vườn, nó cố gắng sửa lại. Vì thứ này, đối với nó đặc biệt quan trọng. Chanyeol đã đã tặng cho nó khi nó vừa tròn 5 tuổi. Không biết nó giữ gìn kỹ càng thế nào mà bất kỳ ai cũng không được phép đụng vào ngay cả bà Park, vậy mà hôm nay, người phụ nữ đó dám hỏng của nó, anh không hiểu mà còn mắng nó, trước giờ anh chưa từng lớn tiếng với nó, dù chỉ một lần. Tất cả cũng chỉ vì người phụ nữ đó. Từ ngày chị ta xuất hiện, anh bớt quan tâm nó hơn, liên tục thất hứa với nó, hôm nay lại còn mắng nó. Nhưng mà điều làm nó đau lòng hơn hết chính là anh đã không xem kỷ niệm của họ ra gì, còn nói là sẽ mua cái khác cho nó, với nó kỷ niệm làm sao có thể mua được bằng tiền.

Người nó thương yêu nhất bỏ rơi nó rồi, bây giờ ngay cả một chút kỷ niệm ông trời cũng chẳng cho nó giữ lại. Có phải là quá tàn nhẫn không?

Nó quẹt nước mắt, chấm một ít keo dính vào nửa thân người chú rể, dán lại. Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.

Chanyeol tìm Thủy Bình khắp nơi nhưng vẫn không thấy, anh muốn xin lỗi nó, anh hối hận vì đã lớn tiếng với nó. Hộp nhạc đó là anh tặng cho nó, nó trân trọng như vậy nên cư nhiên khi có người làm hỏng sẽ rất cảm thấy tức giận, vậy mà anh lại không thông cảm còn lớn tiếng mắng nó. Đúng thật là hồ đồ. Đứa em gái này của anh, chắc nó đã tổn thương lắm, nếu vì vậy mà xảy chuyện gì không hay với nó chắc chắn anh sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình. 

Chanyeol chạy xuống lầu, đang định ra ngoài tìm Thủy Bình thì bỗng dưng thấy nó lủi thủi từ ngoài đi vào, bộ dáng trông rất buồn bã.

Vừa thấy anh nó đột nhiên òa khóc, rồi chạy tới ôm chầm lấy. Anh hốt hoảng vội xoa xoa lưng nó.

"Thủy Bình, anh xin lỗi, em đừng khóc, là anh sai, đáng lẽ không nên lớn tiếng với em. Em quý hộp nhạc đó như vậy, anh nên vui mới phải."

"Không, là em sai, em xin lỗi anh, là em không đúng, em không nên lớn tiếng với chị dâu." Nó nức nở.

Anna tiến tới bên cạnh, vỗ vai nó.

"Không sao đâu Thủy Bình, là lỗi của chị mà, em đừng khóc nữa, chị không trách em."

Nó buông Chanyeol ra, quay sang nắm chặt lấy tay Anna, hai mắt rưng rưng.

"Chị không giận em thật sao?"

Cô mỉm cười lắc đầu, đưa tay lau nước mắt cho nó.

"Vậy chị có thể cùng em đến trung tâm mua sắm được không? Cuối tuần em có chuyến đi dã ngoại với trường nên muốn mua ít đồ." Nó vẫn còn sụt sùi.

"Được chứ, đợi chị chút nhé!"

"Để anh đưa hai chị em đi."

"Không cần đâu, bọn em tự đi được mà." Anna cười tươi nhìn Chanyeol nháy mắt một cái.

Cô là đang muốn có thời gian trò chuyện với Thủy Bình, rút ngắn khoảng cách giữa cô và nó, cô muốn hiểu nó hơn, muốn nó không còn ác cảm với cô nữa. Nên đây là cơ hội tốt nhất làm sao có thể để anh đi theo phá đám chứ.

Chanyeol hiểu ý, cũng không đòi đi theo nữa.

Trên môi ai đó, bất giác nở nụ cười kỳ dị.

"Chị dâu, xin lỗi nhé!"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net