Chap 14: Chia tay liệu có phải là sự bắt đầu ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyosung đi dạo ngoài bờ biển , cô lặng lẽ đi một mình . Trước đây cô cũng đi cùng anh trên bờ biển này . Hyosung nhìn xung quanh , một nỗi cô đơn xâm chiếm lấy tâm hồn cô . Cô sợ hãi , cô gọi tên anh nhưng anh không xuất hiện . Hyosung lại tiếp tục đi , trái tim cô quặn thắt lại nhưng cô không thể khóc , hình như cô không thể khóc được nữa . Thế là kết thúc , thật sự là kết thúc sao ? Cô không muốn nhưng hình như chính cô là người kết thúc . Hyosung lại nhìn ra bờ biển một lần nữa , cô muốn để biển nuốt lấy thân xác nhỏ bé của cô nhưng cô không thể , cô phải sống . Hyosung ngồi gục xuống bờ biển . Không có anh khác nào mọi thứ xung quanh cô không khác gì bóng tối .

-        Junhuyng à ! Cho tớ đi gặp Hyosung đi ! – Tiếng Kikwang vang lên trong đầu cô .

-        Cậu còn dám gặp cô ấy hả ? 

-        Hyosung ! Anh xin lỗi ! Hyosung à ! – Tiếng Kikwang vang lên làm Hyosung giật mình tỉnh giấc . Cô nhìn quanh , thì ra cô đang ở trong bệnh viện . Hyosung nhìn ra ngoài cô thấy Kikwang đang đòi vào nhưng Junhuyng không cho .Hyosung dung day , rồi chậm rãi từng bước cô mở cánh cửa phòng bệnh ra . - Em muốn nói chuyện với anh ấy ! – Hyosung nói .

-        Hyosung à ! Em không sao chứ ? – Junhuyng nhìn Hyosung lo lắng .

-        Em không sao đâu ! – Hyosung cười buồn .- Để em nói chuyện riêng với anh ấy ! - Cô nhìn theo Junhuyng sau khi anh đi khuất .

-        Hyosung à ! Anh xin lỗi ! – Kikwang cầm lấy tay cô .

-        Chúng ta ly hôn đi ! -  Hyosung nói một cách nhẹ tênh .Cô quay mặt đi cố nuốt nước mắt .

-        Sao ? – Kikwang thất thần khi nghe lời của Hyosung . – ly hôn sao ? Sao em có thể nói vậy ? – Kikwang hét lên .

-        Em quyết định rồi ! – Hyosung quay lại ,nói lạnh lùng .

-        Jun Hyosung ! Em bình tĩnh lại đi ! – Kikwang lay người cô .

-        Em rất bình tĩnh , Kikwang à ! – Hyosung nở nụ cười cay đắng . – Em xin lỗi ! Em nói xong rồi !  - Nói xong Hyosung vội bước nhanh ra ngoài để cho Kikwang không thấy những giọt nước mắt của cô .Có lẽ như vầy sẽ tốt cho anh và cô.

-        Hyosung à ! Anh không …không thể ..- Kikwang nói trong khi Hyosung bỏ chạy ra ngoài .Cô đang chạy thì gặp Junhuyng .

-        Junhuyng à ! Đưa tớ ra khỏi đây đi ! đưa tớ đến nơi nào mà không có Lee Kikwang ! – Cô ôm chặt lấy Junhuyng .

-        Hyosung à ! – Junhuyng lo lắng nhìn cô .

Kikwang ngồi trong phòng bệnh mà như kẻ vô hồn .Bất giác anh chạy theo cô nhưng khi bước ra anh nhìn thấy Hyosung đang đi cùng Junhuyng . Thế là sao ? Kikwang nhìn Hyosung cười khi bên Junhuyng anh muốn tiến lại gần nhưng không thể , anh chỉ biết đứng đó như kẻ vô hồn . Kikwang đi thất thần trên con đường dài , anh không biết đối diện với cảm xúc của mình như thế nào , mọi chuyện xảy ra quá nhanh , nhanh đến mức chuyện của vài ngày hôm trước anh và Hyosung đang bên nhau dường như trở thành một cái quá khứ quá xa mà anh không thể nắm giữ được .Anh đang đau , rất đau . Anh ước mình có thể xóa tất cả , tất cả những tội lỗi , xóa đi hết , dù anh có phải chết đi .Cơn đau này khiến anh không thể chịu đựng , nó khiến anh trở nên điên dại .Vì anh vẫn yêu cô , người mà luôn ở trong trái tim anh . Kikwang nhìn Hyosung , cô vẫn rất xinh đẹp như lần đầu anh gặp cô , cô làm anh không thể từ bỏ. Anh là kẻ tội lỗi , anh là kẻ đáng chết .

-        Jun Hyosung …- Kikwang thở dài  .

Sáng hôm sau , Jiyeon cùng với mọi người trong phòng thiết kế bắt đầu lên đường đi Nhật . Dường như , không khí của chuyến đi này làm tâm trạng cô khá nên nhiều , có lẽ cô và Jun vốn đĩ ngay từ đầu chỉ là bạn , có lẽ cô đã mong đợi vào anh rất nhiều . Có lẽ cô phải quên anh thôi .Jiyeon nở nụ cười khi bước xuống sân bay . Không khí ở đây thật tuyệt , có lẽ dây là một nơi tốt để cô quên anh . Jiyeon mỉm cho đến khi ..

-        Chúng tôi đi trước đây , xe không đủ chỗ , thông cảm ! – Hyorin cười tươi với vẻ tự đắc . – Cô tự đón xe Buýt đến khu Resort đi nhé ! – Rồi cô ta đạp xe đi mất dạng . Jiyeon gọi theo , cô nhìn xung quanh , trên tay là tấm danh thiếp của khu Resort .Cô thở dài nhìn quanh xem có ai giúp cô không nhưng hình như chẳng có ai cả . 

1 tiếng sau . 

Jiyeon vừa đi trên đường vừa kéo vali đi , cô đi dọc theo con đường dài , vừa đi vừa dò địa chỉ . Cô nhìn quanh nhưng mãi không thấy địa chỉ khách sạn đâu . Cô bắt đầu trở nên lo lắng khi giờ của buổi hội thảo sắp đến . Cô biết rằng nếu cô đến muộn thì cô sẽ chết tươi với Yoseop , nghĩ đến đây là Jiyeon thấy rùng mình . Jiyeon nhìn quanh , bỗng nhiên cô hét lên .

-        A ! Đây rồi ! Số 12 …yea ! – Jiyeon cười tươi nhưng đây là một khách sạn khá lớn nên việc tìm ra hội trường cũng không dễ . Jiyeon bước tới gần một người .

-        Kon'nichiwa ! Hōru wa watashi ni dono yōna hōkō ni iku tame ni tazuneta? – Jiyeon nói , đã lâu lắm rồi cô không sử dụng lại tiếng Nhật , có lẽ lần cuối cùng là cách đây hơn sáu năm trước khi cô đi du lịch cùng ông bà park . Người đàn ông đứng trước mặt cô quay lại .

-        Lâu không gặp ! Tiếng Nhật của em vẫn tốt như ngày nào ? – Người đó nói , Jiyeon quay mặt lại , không ai khác chính là Myungsoo . Cô chợt tròn mắt không thốt lên lời .

-        Em đẹp lắm ! – Hắn ta nhìn cô trìu mến . Cách đó không xa Yoseop đang đi cùng một vài nhân viên thì chợt nhìn thấy , anh gần như đứng bất động , một cảm giác là lạ chạy qua trong người anh . » là tên đó ? « 

-        Myungsoo ! – Jiyeon nói một cách vô hồn , có lẽ trong lòng vẫn còn chút ngạc nhiên . Bỗng nhiên , anh ta chạy lại khoác vai cô . 

-        Lâu lắm không gặp em ! – Anh ta cầm tay cô kéo đi .

-        Đi đâu vậy ? Anh bỏ tôi ra ! – Jiyeon nói nhanh .Yoseop đang đứng quan sát bỗng cảm thấy có cái gì nóng lên trong mình khi thấy Myungsoo khoác vai cô . «  sao hắn ta dám ? Tên khốn này !  «  

-        Đi chút thôi , lâu lắm mình không nói chuyện mà . – Myungsoo cười , Jiyeon không phản ứng gì nhiều nhưng ngay lúc đó .

-        Park Jiyeon ! Đến giờ họp rồi ! Đi theo tôi ! – Yoseop nói lạnh lùng .Jiyeon và Myungsoo cả hai đều quay lại nhìn Yoseop .

-        Em đi đây ! – Jiyeon mỉm cười tạm biệt Myungsoo . Yoseop nhìn theo hai người với vẻ bực tức .

-        Hắn ta đối xử với cô như vậy  mà sao cô vẫn vui vẻ với hắn ? Nếu là tôi thì hắn chết chắc ! – Yoseop nói hung hăng .

-        Tôi lớn rồi , không còn là Park Jiyeon của 6 năm trước , dù sao có bạn vẫn tốt hơn kẻ thù , với lại lúc đó có lẽ tại tôi đã quá nhạy cảm , tôi và anh ấy chỉ mới ..- Jiyeon nói nhỏ dần . Yoseop quay qua nhìn Jiyeon với vẻ tức giận . » hắn đối xử với cô như vậy mà cô vẫn … » Yoseop nghĩ .

-        Sao cô đến trễ vậy ? – Yoseop nói qua chuyện khác .

-        Tại xe hết chỗ nên tôi phải đi xe buýt đến đây ! – Jiyeon nói , trông cô có vẻ hơi bực bội . 

-        Vậy thì cô từ mai phải đi cùng tôi ! – Yoseop nói nhanh , trong lòng có vẻ hơi đắc ý .

-        Sao ? – Jiyeon ngạc nhiên hỏi lại .

-        Thế cô muốn đ ixe buýt à ?  Cô mà không để ý là tôi cho cô ở lại đó ! – Yoseop nói .

-        Thật á ? Cám ơn anh ! – Jiyeon cười tươi . Thế là yên tâm.

-        Chuẩn bị vào hội nghị đi ! – Yoseop bước nhanh .

Bên kia ngọn sóng , nơi Hyosung và Junhuyng đang đứng , Junuyng quay qua nhìn Hyosung một cách đầy lo lắng trong khi ánh mắt của Hyosung vẫn mải nhìn theo những ngọn sóng đang đánh vào bờ làm bọt tung lên trắng xóa . Ánh mắt của Hyosung mang một nỗi buồn sâu sắc nhưng cũng chứa một cái gì đó kiên quyết . Hyosung thở dài , lần này cô không muốn nghĩ nhiều nữa , dù Kikwang có phản bội cô hay không thì có lẽ cô vẫn không thay đổi , hay nói cách khác đây chỉ là một cái cớ , Hyosung cảm thấy vừa căm ghét vừa cũng có lỗi với anh . Dù sao cô cũng đã từng quyết định  , có lẽ như vầy sẽ làm cho anh buông tay dễ hơn .

-        Junhuyng à ! – Hyosung lên tiếng . – Tụi mình đi Paris đi ! Từ ngày xưa mình đã ước , tụi mình có thể đi Paris . – Cô nói mà giọng cô nghe nhẹ tâng .

-        Nhưng còn Kikwang ? – Junhuyng nói một cách ngạc nhiên cũng không kém phần lo lắng .

-        Kikwang ? – Hyosung nói rồi cô thở dài .- Mình sẽ ly hôn .

-        Hyosung à ! – Junhuyng quay lại nhìn cô . – Cậu yêu Kikwang cơ mà ! 

-        Mình…mình không thể lựa chọn khác ! – Hyosung nói rồi cô cúi mặt xuống để cho Junhuyng khỏi thấy vẻ mặt của cô . Junhuyng nhìn Hyosung , hơn ai hết anh hiểu Hyosung , cô là người mà một khi đã quyết định thì không dễ gì thay đổi nhưng dù sao có lẽ như vầy sẽ tốt cho cô .

-        Mình sẽ đi cùng cậu ! – Junhuyng quay qua nhìn Hyosung . Cô nhìn Junhuyng , cô không biết nói gì hơn .

Tại Nhật Bản .

Buổi hội thảo kết thúc khá nhanh , suốt buổi hội thảo ngoại trừ khi Yoseop phải lên phát biểu thì Jiyeon đều phải theo sát anh . Không chỉ có mình Jiyeon mà cả Yoseop cũng để ý đến cô , thỉnh thoảng anh nhìn xung quanh coi Jiyeon đâu , đôi khi lại nở nụ cười khoái trí khi thấy cô ở gần anh . 

-        Cả nhóm mình bây giờ đi ăn , tôi đã đặt phòng rồi ! – Yoseop nói vui vẻ . Cả nhóm ngạc nhiên không hiểu tại sao hôm nay vị trưởng phòng lạnh lùng của họ lại trở nên hào phóng như vậy .

-        Nếu trưởng phòng đã nói thì tất nhiên …- Hyorin cười tươi .

-        Vậy tụi mình đi ! – Một nhân viên nói . – Còn cô ? – Cô ta chỉ vào Jiyeon .

-        Tôi đi với ..- Jiyeon chưa kịp nói hết cậu thì ..

-        Cô ta đi với tôi ! – Yoseop nói nhanh .

Cả nhóm lên đường đến nhà hàng mà Yoseop đã đặt trước . Trên xe , Yoseop thỉnh thoảng liếc nhìn Jiyeon qua kính hậu còn cô thì mải ngắm nhìn cảnh vật xung quanh . Jiyeon cười vu vơ mà không biết rằng nụ cười của cô đang làm Yoseop cảm thấy khó chịu .

-        Tên đó .- Yoseop bắt đầu nói .

-        Sao ? – Jiyeon quay lại nhưng rồi cô vội sửa lại cách nói . – Trưởng phòng ! 

-        Hắn là tên bạn trai cũ của cô … – Yoseop nói ngập ngừng .

-        Thì sao ? – Jiyeon vẫn mỉm cười .

-        Hắn đã đối xử với cô như vậy mà ..

-        À , tôi quên rồi ! Mà hình như đã rất lâu . Tôi cũng chẳng nhớ ! – Jiyeon thở dài .

-        Tôi mà là cô thì tôi sẽ không để yên . – Yoseop nói hung hăng .

-        Tôi thì không còn cảm giác gì cả . Tôi không muốn có thêm kẻ thù  , thôi làm bạn cũng được . – Jiyeon tiếp tục .

-        Làm bạn ? – Yoseop nghĩ trong lòng một cách khó chịu .

Cả hai bước xuống xe , Yoseop giật mình khi thấy người đang đứng cùng với Hyorin . Đó chính là tên Myungsoo , không những thể phía xa đang bước đến chính là Yoona .

-        Noona ..- Yoseop ngập ngừng . – Sao chị lại ở đây ? 

-        À , tại noona có hẹn ở đây ! – Yoona cười . – Chị vào trước nhé ! – Yoona vẫy tay cười . Cả nhóm nhìn theo Yoona , ai cũng cảm thấy thật choáng ngợp trước vẻ đẹp của Yoona , họ càng không ngờ Yoona chính là chị của Yoseop . Khi Yoona vừa đi khuất thì Yoseop quay qua bên Jiyeon , anh chợt cảm thấy là lạ khi thấy Jiyeon đang cười nói với Myungsoo .

-        Park Jiyeon ! Đi vào đi ! – Yoseop nói lạnh lùng làm Jiyeon giật mình , cô vội đi theo anh .

-        Trưởng phòng ! – Giọng của Hyorin vang lên .- Cho anh ấy đi cùng đi ! Dù sao cũng là bạn của tôi và Jiyeon . – Hyorin cười tươi theo sau là những tiếng nài nỉ của các nữ nhân viên . 

-        Vậy thì …- Yoseop quay đi bỏ vào trong , còn Hyorin kéo Myungsoo vào . 

Tại một quán cafe nhỏ ven đường , dù là một quán cafe nhỏ nhưng rất sang trọng , nơi một góc của cửa tiệm có hai chàng trai đang ngồi đối diện nhau . Họ ngồi đó đã rất lâu , nhưng không ai lên tiếng họ chỉ nhìn nhau .

-        Hyosung , cô ấy muốn đi Paris ! – Cuối cùng Junhuyng lên tiếng .

-        Hyosung ? – Kikwang nói một cách ngạc nhiên . – Đi ..paris ? – Ngay sau khi ngạc nhiên thì giọng nói anh mang đến một nỗi buồn , nỗi buồn vì mặc cảm tội lỗi .

-        Mình..sẽ..đi cùng Hyosung ! – Junhuyng tiếp tục . Ánh mắt của anh như đang đoán chừng Kikwang .

-        Mình sẽ không để cô ấy đi ! – Kikwang đứng dậy . Junhuyng cũng đứng dậy ,. – Mình sẽ không cho cô ấy đi ! -  Kikwang chạy nhanh ra ngoài .

Tại cửa tiệm ăn .

-        Jiyeon ! Ăn cái này đi ! – Myungsoo gắp một miếng thức ăn cho Jiyeon . Ngay lập tức , Yoseop lấy miếng thức ăn đó cho vào miệng .

-        Tôi thích món này ! – Yoseop nói , vẫn không quên cái vẻ lạnh lùng . Cả bàn nhìn anh một cách ngạc nhiên nhưng Yoseop chẳng mảy may quan tâm .

Một lúc sau .

-        Tôi và Jiyeon sẽ hát bài này ! – Myungsoo cùng Jiyeon bước lên , cả hai bắt đầu hát một cách say xưa  . Nhưng khi đến đoạn cao trào thì bỗng nhiên nhạc bị tắt , chắc chắn ai cũng biết người gây ra cớ sự này không ai khác mà chính là Yoseop . Anh chỉ nói chậm rãi .

-        Tôi ấn nhầm nút ! – Trong khi ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Myungsoo .

Khoảng một giờ sau , Yoseop bước vào nhà vệ sinh , khi anh đang rừa tay thì Myungsoo bước ra .

-        Đồ phản bội ! – Yoseop nói mỉa mai . Myungsoo nhìn Yoseop nhưng hắn ta không nói gì mà chỉ cười khẩy . Yoseop thấy phản ứng của hắn như vậy nên cảm thấy rất tức giận .Anh liền đi sau lưng hắn .

-        Nếu là tôi thì chết chắc ! – Yoseop cười nói .Ngay lập tức , Myungsoo quay lại , hắn ta quát lên .

-        Yah ! Cậu muốn gì ? 

-        Dừng ngay trò tiếp cận Park Jiyeon đi ! – Yoseop nói lạnh lùng .

-        Tại sao tôi phải làm vậy ? – Myungsoo cười nhếch mép . – Cậu là gì của cô ấy mà đòi nói ! Cậu là bạn trai của cô ấy hả ? – Hắn ta tiếp tục .

-        Tôi.. ..- Yoseop nói trong khi khuôn mặt anh bắt đầu đỏ bừng lên .

-        Thì ra ..chắc cậu cũng muốn lợi dụng cô ta thôi ! – Myungsoo đi xung quanh Yoseop .

-        Câm cái miệng của mày lại . – Yoseop nói rõ từng chữ một .Anh tiến lại gần Myungsoo .- Tôi không phải đồ xấu xa như mày ! – Yoseop cưởi  .

-        Mày ..- Hắn ta nắm cổ áo Yoseop trong khi vẻ mặt Yoseop vẫn không một chút thay đổi . – Mày thích Park Jiyeon hả ? – Yoseop nhìn hắn ta rồi . » Bốp «  Một tiếng động vang lên .

-        Tao thích Park Jiyeon ? - Yoseop nói to . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net