Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 10




NHÂN VẬT PHỤ NÀO CŨNG LÀ NGƯỜI NẶNG TÌNH




--------------------------------------------- 


Nhá nhem tối tôi một mình trở về nhà sau khi trò chuyện với BoA unnie, vừa bước vào nhà đã nghe thấy mùi thơm nức cả mũi. Con mèo ú Miu Miu phản chủ dẹo dẹo dưới chân yêu nghiệt lùn lâu lâu lại dụi đầu vào chân Taeyeon lấy lòng, dòm thấy phát chướng. 

Sực nhớ đến lời yêu nghiệt lùn hứa tối sẽ về nhà nấu bữa tối, tôi nheo mắt suy ngẫm. Xem ra cũng tốt quá chứ, nói là làm ngoan thấy sợ, nhưng khoan đã lẽ nào đây là đồ phúc lợi sau khi … xyz abc không nhỉ ? Hừm … yêu nghiệt lùn này gian kinh khủng. 

Chợt yêu nghiệt lùn quay lại mỉm cười, trên tay vẫn cầm đôi đũa: “ Em về rồi à ? Lần trước em nói rất thích món miến xào cay ở nhà hàng, hôm nay Tae đích thân nấu cho em nè. Mình tự làm còn ngon hơn ý, em xem có bao nhiêu là rau củ và thịt bò nè.” 


“ Em đang mệt, không muốn ăn” 

“ Hả ?” Taeyeon ngạc nhiên quay hẳn lại, nhăn trán. 

“ Hả gì mà hả ? Em nói không muốn ăn” 

“ Có cả súp đậu phụ nữa em nếm giúp Tae nhé” Yêu nghiệt lùn nháy mắt 

“ Hôm nay Tae rãnh rỗi nhỉ vừa làm súp đậu phụ vừa làm cả japjae sao ?”

Nghe thấy thức ăn con mèo ú liền dụi dụi đầu vào chân yêu nghiệt. Bực mình trước sự hèn hạ của nó, tôi đưa chân đá vào mông nó một phát. 

Yêu nghiệt cười gian xảo, chớp mắt nói : “ Tae còn làm bánh xèo kim chi cho em nữa. Em mau đi tắm đi, tắm xong thì món gà rán cay cũng xong, em nếm thử luôn nhé. Hi hi” 


Tôi ngây người vô cùng ngạc nhiên, không lẽ yêu nghiệt lùn bị cấm vận lâu như thế, đêm qua mới được “ăn mặn” một bữa, có cần thiết phải mở tiệc tưng bừng như thế không ? Có phải là hòa thường hoàn tục đâu ? Tôi liếc liếc nhìn yêu nghiệt 

“ Không nói với Tae nữa, em đi tắm, mệt gần chết” 

Taeyeon nếm thử món canh gật gật đầu : “ Tắm xong đừng mặc váy ngủ nhé, hôm nay nhà ta có khách” 

Nghe thấy vậy tôi lạnh cả sống lưng, ấp úng nhắc lại : “ Khách sao ?”



Linh tính “phụ nữ” cho tôi biết chắc chắn có chuyện chẳng lành, không ổn, thực sự không ổn chút nào. Khách nào ? Thái hậu hay ông Kim ? Yêu nghiệt mới ngủ cùng tôi một đêm mà đã tuyên bố cho cả thiên hạ biết rồi sao ?


Thấy thế, yêu nghiệt nhướng mày, cười đắc ý sau đó mới nhấn giọng : “ Choi -Sooyoung” 


Tôi im lặng ba giây, cuối cùng máu nóng bốc lên não, giận dữ túm ngay con Miu Miu dưới bàn chuẩn bị ném vào người yêu nghiệt: “ Tae là đồ tồi !” 



Chết tiệt ! 


Kim Taeyeon rõ ràng biết tôi không muốn công khai thân phận đã kết hôn của mình ở công ty, càng không muốn nói cho Choi Sooyoung biết tôi đã là vợ người khác. Đồng ý là tôi hơi ích kỉ một xíu nhưng chẳng phải mấy vụ này từ từ giải quyết sẽ tốt hơn sao ? Từ hôm Sooyoung nói ra tâm sự của mình, tôi luôn nghĩ rằng sẽ tìm cách từ chối cậu ấy một cách nhẹ nhàng, nhưng bây giờ thì ……… 



Yêu nghiệt lùn lại “ra tay” trước … 



Sực nhớ đến vết đỏ trên cổ, đưa tay sờ nó càng sờ càng tức. Thì ra yêu nghiệt lùn đã lên kế hoạch từ tối qua. Hừ … giỏi lắm ! Rất giỏi ! Mấy trò mưu tính này còn ai cao tay hơn tên lùn ? 


Thấy tôi lên cơn giận, yêu nghiệt gian tà mỉm cười “ngây thơ vô số tội” : “ Tae tồi hồi nào đâu. Chúng ta ở đây chỉ có vài người bạn thôi khó khăn lắm mới tìm được Shikshin, lâu lâu mời bạn bè cũ đến nhà thôi mà, không được sao em ?” 


Tôi giận giữ nắm chặc tay thành nắm đấm, đang ngẫm nghĩ và đi về phía cửa, chưa đi được mấy bước thì yêu nghiệt lùn lên tiếng : “ Shikshin rất đúng hẹn, cậu ấy hẹn 7 giờ thì 7 giờ sẽ đến đó. Ý hình như em còn 10 phút để phi tang mọi dấu vết trong nhà kể cả con Miu Miu” 


“ KIM TAEYEON !” 


“ Em muốn ở lại xem hay là để Tae tự mình nói nhăng nói cuội với Shikshin ?” 


Thấy tôi im lặng, yêu nghiệt lùn cười đắc ý : “ Thôi nào vợ yêu, đến giúp Tae nếm món súp đi” 


-------------------------------------------- 



Lúc Sooyoung đến nhà, tôi đang trải khăn bàn, vừa nghe tiếng chuông cửa tôi đã giật mình, người không thoải mái chút nào. Như một người bạn cũ đến thăm nhà, Sooyoung mang cả hoa và một giỏ trái cây đến. Yêu nghiệt mặc tạp dề hoa hòe, tay cầm xẻng chiên ra mở cửa trông rất giống một “seobang đảm đang” gọi “bà xã” ra tiếp khách. 


Yêu nghiệt lùn chết dẫm … ! 


Tôi ngại ngùng từ trong bếp đi ra, lúc chạm mặt Sooyoung cảm thấy không thoải mái chút nào, cứ ngại ngại ngượng ngượng. Hồi lâu sau mới hắng giọng nói 

“ Ừm… Soo ngồi chơi, em đi pha trà” 

“ Không cần khách sáo thế đâu nước lọc là được rồi. Soo nghe nói hôm nay Taeyeon nấu rất nhiều món tủ nên đến nếm thử tay nghề của cậu ấy” 

Nghe thế Taeyeon đắc ý quay vào bếp, không quên tự khen mình 

“ Này, nhà ngươi có phúc lớn khi được ăn những món tủ của bổn tiểu thư nấu đấy” 

“ Đừng nghe cậu ấy nói linh tinh, món tủ của người ta chỉ có một còn tất cả các món cậu ấy nấu đều là tủ. Em thấy ăn cũng như nhau thôi !” 



Chết tiệt ! 



Tôi vừa phát ngôn bừa bãi gì vậy ? Nói như thế chả khác nào đang phác vẽ bức tranh gia đình hạnh phúc, ngọt ngào của đôi vợ chồng trẻ đó sao ? 


Bên kia yêu nghiệt lùn cười nhếch mép, mắt chớp chớp : “ Em yêu, em lại bị Tae đưa vào tròng rồi nhé ! He he ” 



Tức chết đi được ! Thiệt muốn đá một phát cho tên lùn chết tươi ghê nhưng Sooyoung lại đứng ra giảng hòa : “ Không phải Taeyeon nói là có rượu ngon muốn đãi tớ sao ? Chai Bodeaux vang đỏ 1995 của cậu đâu ?” 


Yêu nghiệt thờ ơ, vẫy tay : “ À, tớ để quên trong phòng ngủ nhỏ rồi. Fany, vào phòng lấy giúp Tae nhé” 




Ủa phòng ngủ nhỏ ? Chẳng phải đó là phòng ngủ của tôi sao ? Tên lùn này lại có ý đồ gì đây ? Nếu có cất rượu thì cũng cất trong phòng yêu nghiệt chứ mắc mớ gì lại để trong phòng tôi ? 



Tôi tiến về phòng ngủ, vừa mở cửa ra đã biết được mưu tính của tên lùn mắc toi ấy. 



Trong phòng tôi, căn phòng vốn gọn gàng sạch sẽ giờ đây bị bày đầy đồ chơi màu hường, chủ đề chính của đống đồ chơi đó là một con Totoro. Với tư cách là một nhà thiết kế đồ chơi, đối với yêu nghiệt lùn Totoro là món đồ chơi mà cậu ấy hài lòng nhất. Tôi nhớ lúc yêu nghiệt tạo ra Totoro thầy giáo hướng dẫn gọi cậu ấy là “nhà thiết kế đầy tiềm năng”. Tôi cũng không hiểu sao con mèo ú ú đó lại đạt giải cao trong cuộc thi thiết kế đồ chơi ở trường. Nhưng có điều không thể phủ nhận, dường như dưới bàn tay của yêu nghiệt, những món đồ chơi ấy trở nên sinh động hơn, chúng như được phú cho tâm hồn. 


Nhưng hôm nay ngoài Totoro màu xám bình thường ra còn có một con Totoro màu hường bên cạnh trông như một couple. Ngay cả trên bàn làm việc cũng có một ống đựng tiền tiết kiệm hình trái tim dễ thương. Do quá bất ngờ, tôi sững người đứng lại, không biết nói gì thì yêu nghiệt sau lưng xuất hiện


“ Sao thế em ?” 


“ Totoro ?” 


Yêu nghiệt giả vờ gõ nhẹ trán tôi với vẻ thân thiết, một vẻ dịu dàng khiến tôi sởn cả gai ốc. 


“ Chả phải em từng nói Totoro thường một mình lẻ loi trông rất buồn sao ? Tae nghĩ chúng ta lấy nhau cũng lâu rồi. Nó cũng cần có một người bạn sống cùng chứ nhỉ ?” 




Âm mưu ! Chắc chắn là có âm mưu từ trước ! Thảo nào lại để rượu trong phòng tôi. Chả phải làm thế để đóng màn kịch trước mặt Sooyoung, cho người ta thấy món quà cưới độc nhất vô nhị mà yêu nghiệt tặng cho “bà xã” sao ? 


Tôi đang không biết phải làm thế nào thì yêu nghiệt lùn lại tằng hắng nói: “ Tae quyết định rồi, Totoro là vật may mắn của chúng ta chính vì thế couple này để trưng bày thôi chứ không bán, không – bao – giờ - bán – nhé !” 




Đơ người. 




Tôi : “ Ê, đủ lắm rồi nha. Bộ đang đóng phim truyền hình tâm lý xã hội sao trời?” 


Thở dài bất lực trước độ “phởn” của tên lùn, chợt tôi quay lại đã nhìn thấy Sooyoung đang đứng gần đó. Nét mặt rất tự nhiên, ánh mắt lướt qua đám đồ chơi. Không biết cậu ấy thấy gì, nhưng khóe môi dường như ẩn hiện một nụ cười, có thể là do tôi tưởng tượng hoặc cũng có thể là cậu ấy đang mỉm cười một cách kì lạ. 



Rốt cục cậu ấy đang nghĩ gì ? Biết rõ đây là âm mưu của yêu nghiệt nhưng vì sao vẫn cứ đến ? 



Tần ngần một hồi lâu tôi đành nói : “ Thôi, đói bụng rồi. Mọi người cùng ăn cơm tối thôi” 



---------------------------------------------------- 



Bữa tối bắt đầu, tất nhiên với cái không khí kì lạ. 



Ngồi trước một bàn ăn thịnh soạn lần đầu tiên tôi thấy không ngon. Hình như bầu không khí đều bị rút cạn, tôi cảm thấy thật ngạt thở, kẻ duy nhất bình thường chính là con mèo ú háu ăn Miu Miu dưới chân bàn, nó cứ lởn vởn bên dưới như muốn tha ngay một miếng gà ngon lành trên đĩa ra ngoài. 


Yêu nghiệt phá vỡ bầu không khí kì lạ ấy, ngẩn lên hỏi: “ Thế nào ? Vừa miệng chứ giám đốc Choi ?” 

Sooyoung cười nhạt: “ Hôm nay đã nói chỉ là bạn bè cũ thôi mà, sao lại gọi là giám đốc với chủ tịch gì chứ ?” 

Taeyeon nhún vai: “ Biết sao giờ vì cậu đang là sếp của vợ tớ mà, phải không Fany ?” 


Lại còn chĩa đạn qua tôi nữa chứ, bực mình. Tôi hắng giọng, liếc Taeyeon, không thèm đáp mà vẫn cúi đầu ăn món gà rán cay. 

Sooyoung mỉm cười, quay về chủ đề chính : “ Taeyeon này, món miến trộn của cậu sánh được với nhà hàng đó, xem ra cậu thường hay vào bếp nhỉ ?” 

Yêu nghiệt nhướng mày : “ Đúng vậy. Chỉ cần Tiffany thích ăn ngày nào nấu cũng không thành vấn đề” 

“ Vậy à ? Tớ nghe nói, những kẻ dùng đồ ăn và tình dục để giữ chân người yêu là kẻ đáng thương nhất. Không biết câu này có đúng không nhỉ ?” 

Lúc này tôi đang ăn kim chi vừa nghe xong đã ho sặc sụa, nước mắt giàn giụa. Cuối cùng đặt đũa xuống, bữa cơm này thật sự không thể nuốt nữa. Cả Taeyeon lẫn Sooyoung đều quay lại. 



Taeyeon: “ Sao em không ăn nữa ? Sặc à ?” 


Sooyoung: “ Nếu nghẹn thì uống một ít giấm chua sẽ đỡ” 



Tôi: “ Em no rồi !” 



Ngay từ đầu dòm thấy hai người tôi đã nó lắm rồi ! 



Sooyoung gật đầu cười hiền “ Hôm nay tớ cũng đã ăn nhiều rồi, cám ơn sự tiếp đãi “nồng nhiệt” của cậu, Taeyeon” 


Vừa nói Sooyoung vừa lấy trong túi một phong bì đỏ mà thường phong bì đỏ dành cho lễ cưới cơ mà. 


Tên lùn vừa nhìn thấy phong bì đỏ thì mắt sáng rỡ, cười tươi như bông không cần tưới ấy : “ Cái gì vậy ?” 


“ Hai cậu kết hôn với nhau tớ không kịp chúc mừng, dù sao chúng ta cũng là bạn bè cũ của nhau. Đây tất nhiên là quà mừng cho hai cậu” 


Tôi thề nếu lúc đó có cái lỗ tôi nhất định sẽ chui xuống đó trốn quách cho rồi. Vừa bối rối vừa lúng túng tôi hươ tay : “ Không … không được … là do bọn này không thông báo, hơn nữa vẫn chưa tổ chức đám cưới” 

“ Chậc chậc, người ta là bạn bè cũ lâu năm lại không gặp, có nhã ý như thế chúng ta không nên từ chối chứ” 

Tên lùn đứng sau lưng tôi thò tay ra nhận, hai ngón tay kẹp vào phong bì nghịch nghịch. Tôi quay lại trợn mắt “ Tae nhận mà không biết ngượng hả ?” 
Yêu nghiệt trề môi “ Người ta mừng thì mình cứ nhận, có tiền dại gì không nhận. Vả lại cậu ấy đến ăn tối, mừng tiền cũng đúng bộ” 

Tôi tức giận mắt nảy lửa, nghiến răng “ Kim Taeyeon ! …” 

Sét đánh đùng đùng báo hiệu “chiến tranh” sắp bùng nổ… 

Sooyoung nhẹ nhàng nói: “ Thôi cứ nhận đi nhé ! Bây giờ có mốt mới là mừng lại phải mừng nhiều hơn đó. Xem như kiếm lời từ hai cậu vậy” 

Taeyeon ngoác miệng cười kiểu như vừa nghe được một câu chuyện rất buồn cười: “ Được rồi ! Vậy chúc cậu tìm được ý trung nhân. Lấy lại cả vốn lẫn lời luôn nhé” 



Gru … Gru ! 


Đúng là trâu bò húc nhau ruỗi muỗi chết mà ! Người bị kẹp giữa là tôi thì biết làm sao bây giờ ? 




Bữa tối kết thúc, tôi không muốn bị kẹp giữa nữa nên chủ động vào bếp rửa chén. Hai người kia ngồi trên sofa, uống trà và “tâm tình”. Bầu không khí khá thoải mái, thỉnh thoảng tôi còn nghe thấy tiếng cười vọng vào. Cả hai khác hẳn với hai kẻ đối đầu nhau lúc nãy. 


Một lát sau Sooyoung xin phép cáo từ, yêu nghiệt chỉ “Ờ” một tiếng mà không thèm khách khí giữ khách lại. Tôi nghĩ một lát rồi vội thay dép bông, mở cửa trước: “ Để em tiễn Giám đốc” 




Lúc xuống bên dưới cả hai im lặng không nói gì, bầu không khí trở nên ngượng ngùng. Tôi không biết phải mở lời thế nào, Sooyoung phá vỡ bầu không khí im lặng: “ Em có gì muốn nói không ?” 


Đang đắm mình trong thế giới nhỏ bị hỏi như thế tôi có phần ngẩn ngơ. Sooyoung cúi đầu nhìn tôi, thở dài khe khẽ : “ Rõ ràng em biết nếu tiễn Soo chắc chắn Taeyeon sẽ nổi giận vì ghen thế mà vẫn làm vậy. Không phải em có điều gì muốn hỏi sao ?” 


Tôi cắn chặt môi, im lặng một lúc lâu mới khẽ rút trong túi ra phong bì đỏ, ngượng ngùng nói : “ Mong Soo nhận lại cái này. Dù sao thì bọn em giấu mọi người việc kết hôn, đám cưới gì đó em cũng chưa nghĩ đến. Em … “ 


Nói chưa dứt lời thì đã bị Sooyoung cắt ngang: “ Không phải áy náy mà là không yên tâm, đúng không ?” 


Tôi sững người không biết phản ứng thế nào thì Sooyoung nói tiếp : “ Vì là kết hôn giả mới ngại không nhận tiền mừng, đúng không ?” 
Trong đôi mắt đen láy ấy lấp lánh thứ ánh sáng kì lạ, khóe môi cậu lại nhếch lên tạo thành nét cười rất hào hứng. Tôi giật thót mình, bước lùi lại nói: “ Soo nói gì vậy ?” 

Sooyoung quả nhiên không phải người tầm thường, đưa tay vuốt cằm làm ra vẻ suy ngẫm: “ Không phải vậy à ? Thế sao trên giá treo quần áo ở phòng ngủ chỉ có quần áo của em ?” 
Lúc ấy tôi giật mình như kẻ trộm bị bắt quả tang, cúi đầu nhăn mặt, nào ngờ những hành động này đã tố giác tôi. Sooyoung bật cười : “ Fany à, em rất dễ bị mắc lừa” 


“ Là sao ạ ?” 


“ Nếu hỏi Taeyeon câu này chắc chắn cậu ấy sẽ phản ứng ngay, có qui định nào bắt buộc trong phòng ngủ phải treo cả quần áo của hai vợ chồng đâu. Em nói xem có đúng không ? Tiếc là … mấy câu này hỏi em, nét mặt em đã cho Soo biết câu trả lời rồi” Sooyoung ngần ngừ giải thích, càng lúc tôi càng thấy con người này không đơn giản chút nào. 

Sooyoung đẩy phong bì vào tay tôi : “ Cái này em cứ nhận đi, Soo đã nói rồi sẽ có một ngày Taeyeon phải trả gấp nhiều lần phong bì này” 


Trong giây phút ấy tôi ngập ngừng không biết làm thế nào. Cái ý trả gấp nhiều lần của Sooyoung liệu có liên quan gì đến tôi không ? Qua bữa tối hôm nay tôi nhận ra Shikshin không còn là Shikshin của ngày đó nữa. Cứ ngỡ số mình “đào bông” ai ngờ lại gặp hai kẻ đa mưu quỷ quyệt này. 


Xui tận mạng thì có ở đó mà đào bông với đào hoa ! 


Sooyoung chậm rãi bước đi, bình thản nói tiếp: “ Nhưng chồng giả của em đúng là đối xử rất tốt với em, giấy chứng nhận sở hữu nhà, công ty đều ghi thêm tên em, nghe nói còn có ý định cho Nhạc mẫu đại nhân góp cổ phần, đúng là quá hết lòng rồi còn gì” 


Cái gì ? Tại sao Sooyoung lại biết những chuyện này ? Đây toàn là những điều bí mật của tôi và Taeyeon làm sao cậu ấy biết được ? Chẳng phải cậu ấy đã điều tra tôi sao ? 

“ Soo điều tra em à ?” 

Nói như vậy Choi Sooyoung đã biết tôi có chồng từ lâu rồi ư ? Nhưng tại sao lại điều tra tôi ? Tự dưng đầu óc tôi rối bời , nhưng trong lòng chẳng thấy vui chút nào. 

“ Soo không thích làm những chuyện mờ ám, Soo dám thề rằng việc điều tra này không hề liên quan đến em. Hôm ở trường cũ Soo cũng đã nói chỉ là tình cờ nhìn thấy hồ sơ của em, việc em vào CSY cũng chỉ là sự tình cờ mà thôi. Lúc phát hiện em có ½ cổ phần ở công ty của Taeyeon chính Soo cũng sửng sốt” 


Hừ,… 


Khó hiểu thật, tại sao tập đoàn lớn như CSY lại điều tra công ty Taeyeon nhỉ ? Tập đoàn này không hề liên quan gì đến lĩnh vực sản xuất đồ chơi như công ty của Taeyeon. Nếu cùng trong ngành thì việc điều tra còn có thể giải thích. Việc Sooyoung điều tra công ty yêu nghiệt là việc công hay việc tư đây ? 


Dường như Sooyoung đã nhìn thấu những suy nghĩ của tôi, cậu lùi lại lắc lắc đầu: “ Những việc này đừng hỏi Soo, Soo không thể tiết lộ với em được” 

“ Thế nói những điều này với em làm gì ? Để mang em ra làm trò đùa sao ?” 


“ Không phải thế đâu. Chỉ muốn nói chuyện Soo đã từng điều tra công ty của Taeyeon trước với em, Soo đã chân thành như thế … cũng vì … Soo thật lòng với em” 


Nghe thấy thế, hai má tôi nóng hổi và đỏ bừng, cúi đầu lặng lẽ. 


Sooyoung mỉm cười cố tình lảng sang chủ đề khác: “ Thật ra hôm nay đến đây đã xem được một màn diễn xuất sắc của Taeyeon. Ban đầu Soo đã nghĩ rằng hai người thật sự rất hạnh phúc, nhưng cậu ấy càng thể hiện điều đó thì càng để lộ nhiều sơ hở. Chính vì tình cảm không ổn định, chính vì sợ em chạy mất mà Taeyeon đã dùng biện pháp trẻ con này để đuổi đối thủ là Soo. Em thấy có đúng không, Fany ?” 


Vừa mới dứt lời, Sooyoung đã cúi xuống hôn lên má tôi, một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng. Tôi ngẩn ngơ, định tránh né thì nhưng ngón tay thon dài của cậu ấy đã ân cần vén lấy mớ tóc mai của tôi, khẽ thì thầm bên tai tôi: “ Đây là món quà Soo trao lại cho Taeyeon. Fany, chúc ngủ ngon !” 


“ Soo …” 

Tôi chỉ kịp đẩy người cậu ấy, sau đó nhận thấy nụ cười của Sooyoung. Đôi má tôi đỏ bừng, trong lòng đang rối bời thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt rực lửa. Theo phản xạ tôi quay lại, yêu nghiệt lùn đang lên cơn điên trước cửa sổ. Tôi đưa tay sờ má, tâm trạng dường như tốt hơn. Mặc dù bữa tối không ngon miệng nhưng chọc tức được yêu nghiệt lùn là tốt lắm, rất tốt ! 



------------------------------------------------------ 



Từ hôm dùng bữa tối cùng Sooyoung, tôi mới bắt đầu thấy đúng là “ông trời có mắt” kẻ gian tà như yêu nghiệt lùn ấy cuối cùng cũng bị trừng trị. Ban đầu còn muốn bắt tay cùng BoA unnie trừng trị yêu nghiệt, không ngờ Choi Sooyoung xuất hiện, một mình cậu ấy cũng khiến yêu nghiệt khốn khổ rồi. 

Tuy nhiên, mọi chuyện nào như ta muốn. Tôi dần phát hiện ra những chuyện bất thường. 



Ở nhà, tôi vẫn chưa bắt tay vào việc xử lý yêu nghiệt. Sau cái bữa được “ăn mặn” ấy, yêu nghiệt càng trở nên quái quỷ hơn. Tiết mục mà tối nào yêu nghiệt cũng diễn là đi đi lại lại trước phòng tôi. Lúc thì kêu lạnh chạy đến lấy chăn, lúc thì kêu than công việc nhiều áp lực nặng nề, không ngủ được, muốn tâm tình cùng tôi…… Tóm lại là yêu nghiệt lùn lại muốn nếm thêm món ngon, đuổi mãi mới lưu luyến rời đi nhưng vẫn ngoái đầu lại làm bộ mặt “cún con” năn nỉ. 


Trong công ty, tôi lại cố gắng tránh mặt Sooyoung, lúc nào cũng sợ trong đầu hiện lên hai hình ảnh Giám đốc Choi hoàn hảo và Shikshin ngày trước. Thỉnh thoảng trong công việc không tránh khỏi đành đứng bên cạnh thờ ơ gật đầu, cúi đầu. 


Mặc dù tôi không hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Taeyeon lắm, bây giờ nói là chấp nhận thì còn hơi sớm. Nhưng đối với Sooyoung thì thái độ của tôi rõ ràng hơn nhiều, tránh mặt, không nói chuyện, không cười, không rung động. Đối với một “phụ nữ đã có chồng” như tôi, Sooyoung cũng chỉ là một người qua đường, cái mà tôi thiếu hiện tại chính là cách để từ chối. 


Ngay cái lúc “chống thù trong giặc ngoài” thế này, lại tính cách từ chối Sooyoung thì xảy ra chuyện. 

Buổi trưa, Park unnie – trưởng phòng của tôi hẹn gặp riêng tôi. Theo những gì tôi biết, dạo gần đây Park unnie có ý định xin nghỉ việc, đối với công ty việc unnie nghỉ việc chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều xáo trộn. 



“ Sao nhanh vậy unnie ?” 


Dù đã biết trước phần nào kết quả nhưng tôi vẫn cảm thấy sững sốt. Unnie ấy chỉ mỉm cười : “ Không nhanh đâu em, unnie định sẽ ở lại một, hai tháng đợi người thay thế quen hẳn với công việc mời nghỉ mà. Vả lại mấy dự án sắp đến unnie đã bàn giao lại hết với Giám đốc Choi rồi.” 


Nghe thấy 3 chữ “ Giám đốc Choi” tự dưng tôi giật thót mình, liên tưởng đến việc unnie mời tôi ra đây. 

“ Unnie nói với em mấy chuyện này …” 

Lẽ nào đã có ứng cử viên tiếp nhận công việc này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net