[Longfic] Chuyến tàu trong sương sớm | Chika | YunJae | Completed

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mưa cứ quất vào mặt, vào mắt, bỏng rát. Người phụ nữ trung niên lại cúi xuống vuốt tóc tôi, dải ruy băng trắng trên áo chạm khẽ vào má tôi mềm mềm dịu dàng kì lạ. Bàn tay gầy guộc của cô nắm nhẹ lấy tay tôi, trơn trượt nhớp nháp.

“Jaejoong à, về thôi.”

Tôi cúi nhìn cô, nhìn những cánh hoa cúc vương vãi, nhìn xung quanh mình và bỗng nhận thấy mọi thứ trở nên trắng xóa hết thảy, tựa hồ như một giấc mơ. Nếu là mơ thì cơn đau này thật quá. Tôi bỗng giật mình nhớ về mẹ, nhớ về bà, về bỏ rơi rồi kiên quyết không đưa tay cho bất cứ ai nữa. Mặc tiếng gọi càng lúc càng tan dần theo thanh âm rào rào nặng nề và dáng người phụ nữ với chiếc dù đen bị nhấn chìm sau lưng, tôi chạy thật nhanh, thật nhanh. Hãy cứ như thế, ôm lấy mình để tang những ô màu đã qua bằng hàng ngàn khung hình nhòa trắng.  

“Jaejoong à, đây là sổ tiết kiệm bà để lại cho cháu, một số tiền khá lớn đấy. Cháu có thể…”

“Jaejoong à, cháu đi đâu đấy? Quay lại đây! Jaejoong! Jaejoong!!!”

Tôi đẩy người phụ nữ hàng xóm với cuốn sổ tiết kiệm mang tên mình ra, lao khỏi nhà. Băng qua đường tàu, không quan tâm đến bàn chân vấp phải thanh ray xỉn đau đến bật máu, tôi chạy tới trảng “Jaejoong” quen thuộc. Một tuần giam mình trong căn nhà ấy, tôi bắt đầu sợ hãi hoảng loạn. Tôi sợ màu xanh thẫm của đám rêu đang dần dày lên trên hàng rào không sơn bên nhà. Tôi sợ mùi gỗ mục ruỗng, tiếng mối mọt kêu ken két ngày đêm khắp nơi trong nhà như gặm nát mọi thứ tôi níu giữ. Tôi sợ phải nhìn thấy tấm hình của bà dưới dải ruy băng đen và chìm dần trong chết chóc. Tôi sợ cả những bụi kim tước vàng đang héo úa dần cạnh lối đi trải sỏi, không còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng mà bà thích mỗi lần ướp trà. Tôi sợ thế giới này không có chỗ cho tôi. Và tôi sợ, bởi vì bản thân không đưa tay ra nữa nên sẽ không ai cố nắm lấy tay tôi, cứu tôi, mặc tôi cứ vậy mà tan biến dần như chưa hề tồn tại.

Phải đi thôi.

Tôi đội chiếc mũ vàng lên đầu, tha lôi ba lô nặng chịch những thứ tạp nham và cầm cuốn sổ tiết kiệm mang đi, vào một chiều đầu thu. Gió xao xác trong những chùm hoa kim tước khô quắt lại, lạo xạo lẫn giữa tiếng còi hú đều phía xa xa ngoài sân ga. Tôi mở cánh cổng gỗ, lắng nghe âm thanh kẽo kẹt lần cuối rồi không quay đầu lại, tiến thẳng về phía mặt trời đỏ máu. Chợt nhớ đã rất nhiều lần giận dỗi bà rồi bỏ đi nhưng tôi chẳng bao giờ ngờ được, bà lại là người ra đi trước. Ngay cả bây giờ, tôi cũng không thể biết được rằng mười sáu năm sau, tôi vẫn chưa được cứu. Và mười sáu năm sau, sân ga này đã không còn là sân ga ban đầu khi tôi bỏ đi, một khi chuyến tàu cuộc đời đã chuyển bánh.

“Jaejoong à, tạm biệt.”

“Cún Trắng à, tạm biệt.”

“Hoa Lau à, tạm biệt.”

Như thế, tôi mang Mũ Vàng đi trong một chiều không mưa.

***

Kí ức về những năm tháng ở Chungcheongnam không phải toàn điều đẹp đẽ nhưng đối với tôi chúng rất quý giá. Có thể chỉ là tiếng tàu đêm trong những bộ phim chiếu rạp, có thể chỉ là giữa cơn mưa cuối hạ nhạt nhòa thấy bóng dáng một chiếc xe từa tựa khoang tàu, cũng có thể chỉ là tấm ảnh ngày nắng nhạt với những cuộc chia ly màu trắng nhưng vẫn làm ngực tôi nghẹn lại. Tôi đã muốn gói ghém tất cả mọi thứ mang theo mình, muốn mang hết tuổi thơ lên chuyến tàu ấy và rời đi nhưng không được. Ngày ấy, cũng chưa biết điểm cần tới ở đâu. 

Ngày ấy, mọi giấc mơ còn chưa vỡ nát hết.

Ngước nhìn qua cửa kính, tôi ngắm quá khứ vụt qua như một đoạn phim đen trắng tua nhanh. Nơi này chẳng còn dấu vết gì của nó nữa. Bây giờ, người ta không cho bán hàng nước bên sân ga. Những gương mặt khắc khổ bán rong đưa đẩy cũng chẳng còn. Tán ô lớn bằng vòm cây trứng cá, những chiếc ghế xanh đỏ xếp chồng nghiêng ngả, tiếng nắp chai nước ngọt leng keng rơi xuống sàn bê tông, đã phủ bụi bởi thời gian và lãng quên. Xóm nhà gỗ nhỏ xíu xiêu vẹo lúc nào cũng chực đổ bên đường ray đã thay bằng cụm chung cư hiện đại. Trảng “Jaejoong” thay bằng công viên vui chơi dành cho trẻ em. Con “Hoa Lau” và “Cún Trắng” hẳn đã được hóa kiếp. Tôi, thằng nhóc Mũ Vàng ngày ấy, cũng đã xa thật xa mất rồi. Tất cả sáu năm tuổi thơ tôi, giờ chỉ còn lại cơn mưa mùa hạ và mùi nồng nồng ngai ngái khó chịu vào mỗi tối mưa giông trắng trời. 

Tôi sẽ không trở lại, mãi mãi không.

Loa phát thanh lại vang lên lần nữa, thông báo trạm dừng kế tiếp. Người nối người tấp nập bước lên khoang, đánh động không gian yên tĩnh vừa lắng lại. Làn hơi nước mỏng phun lên sau tiếng xình xịch đinh tai, các toa tàu chuẩn bị đạp vào nhau mà lắc lư tiến về phía trước. Ngoài sân ga, tôi chợt nhìn thấy bóng một người lưng còng đổ dài, xa dần xa dần theo tiếng còi tàu và màu trắng xóa của nền trời ngoài ô kính nhỏ. 

Bà ơi, cháu xin lỗi.

Tôi mệt mỏi dứt mình ra ngoài dòng hồi tưởng, rời mắt khỏi ô cửa vừa chuyển màu và quay sang Jung Yunho mỉm cười trả lời câu hỏi vừa bỏ dở:

-Đi thôi, đến tận cùng thế giới.

Chap 4

Tận cùng thế giới và sân ga lãng quên

-Này nhóc, tận cùng thế giới là ở đâu?

Jung Yunho bật cười nghiêng ngả khi nghe câu trả lời rồi gõ lên đầu tôi. Nhăn mặt, tôi kéo “Mướp” xuống rồi hất phần tóc mái lòa xòa của mình sang một bên cau có gắt:

-Tôi không phải nhóc!

Khoang tàu lại xóc thêm lần nữa, tôi lảo đảo ngã vì cú bật dậy bất chợt của mình, hai tay ôm chặt lấy Yunho. Quái lạ, sao tàu xóc dữ vậy chứ? – tôi cằn nhằn, tính bỏ tay thì Yunho đã nhanh chóng luồn tay qua cổ kéo sát vào rồi vò rối tóc tôi, vừa vò vừa cười cợt:

-Nhóc, nhóc, Jaejoongie~

-A, bỏ ra, Yun – ngốc! – Tôi gào lên, hai vợ chồng ngồi đối diện chúng tôi hơi hé mắt tỉnh rồi lại tiếp tục quay trở lại với giấc ngủ. Yunho đưa tay lên ra dấu im lặng, môi vẫn cười toe toét. Nhìn anh cười, tôi chợt nhớ đến bà. Có lẽ bây giờ, ở đâu đó bên ngoài ô cửa xanh lam in hình bầu trời kia, bà cũng đang mỉm cười với tôi. Ra đi, là cách giải thoát tốt nhất phải không bà?

-Tại sao lại muốn đến nơi đó? – Yunho bỗng ngừng cười hỏi tôi, giọng trầm lại. Trông anh nghiêm túc thật kì lạ, tự dưng tôi rất muốn kể hết mọi thứ trong quá khứ của mình. Nhưng cho đến cuối cùng, tôi vẫn lặng lẽ trả lời:

-Để trốn.

-Nhóc nghĩ là thế giới này có chỗ để chúng ta trốn sao? – Yunho khe khẽ cười, như không cười. 

-Chắc chắn phải có nơi nào đó. – Tôi khẳng định, tựa người vào thành tàu, rời mắt khỏi Yunho. Nếu cứ nhìn mãi người ấy, có lẽ tôi sẽ quên mất mục đích ra đi của mình. Yunho không nói gì, trong đôi mắt thăm thẳm lúc nào cũng lấp lánh sáng của anh, tôi đã phải ngơ ngẩn vì dường như mình vừa tìm thấy thứ cần tìm. Trên người Yunho, những vệt nắng nhạt màu cuối ngày bên ngoài vội vã neo lại tựa hồ như sợ hãi cô độc. Bất giác tôi nghĩ, con người ấy có lẽ cũng bình yên giống như một sân ga chiều vắng khách. 

Yunho bỗng phá tan sự im lặng giữa chúng tôi, chuyển sự chú ý sang cái mũ vàng, đôi mắt đen thẫm nhỏ xíu bỗng phồng lên hệt như lúc con “Cún Trắng” bị cắt móng chân:

-Nhóc có cái mũ đáng yêu quá.

Tôi vô thức bĩu môi, xì một tiếng. Phía trước của chiếc mũ vàng có in hình chú chuột Mickey đang đứng dựa vào thân một chiếc xe hơi và nói “Go!”, trên phần lưỡi là hình số gì đó tôi không hiểu lắm. Sau vài năm đội, hình Mickey bị mờ đi, phần thêu dưới lưỡi bị nát và bung ra, bà bảo thêu tên tôi vào đó nhưng tôi nhất quyết không chịu. Thêu vào nữa nhất định nó sẽ lại nát thêm. 

Vậy mà vào một ngày, tôi lại dùng cây viết cũ màu xanh của bà vẽ đè lên.

Fighting.

Kim Jaejoong.

Đội vào, và ra đi mãi mãi.

Tôi quay sang nhìn Jung Yunho lúc này đang ngơ ngẩn ngó ra ngoài cửa sổ. Đưa mắt nhìn theo anh, tôi có cảm giác chóng mặt, đầu óc quay cuồng. Phải ngồi trên tàu mới thực sự hiểu được muốn nắm bắt điều gì đó trong thế giới ngoài kia thật khó. Có lẽ ba mẹ không phải là bỏ rơi tôi, có lẽ họ cũng đã đi rất nhiều chuyến tàu, có điều, những chuyến tàu ấy không kip dừng lại đủ để họ nhìn thấy tôi. 

Vội vã lấy tay đập đập vào đầu mình, tôi huých Yunho:

-Này, thế anh đi đâu hả? 

Yunho quay lại ngó tôi chằm chằm, một lát sau bỗng mỉm cười nhẹ bẫng:

-Đi với anh không?

-Tại sao tôi lại phải đi với anh?

-Vì nơi anh muốn tới, là khởi đầu của thế giới này. 

***

Tôi giật mình khi tàu dừng và những thanh âm hỗn tạp vang lên át cả tiếng phát ra từ loa phóng thanh. Nhìn ra ngoài sân ga, bóng đêm đã phủ dày cả một khoảng không rộng lớn. Hôm nay lại một ngày mùa hạ không mưa. Tôi cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ đeo tay hình Hamtaro rồi ngáp dài lục đục xách ba lô đứng dậy. 

Bảy giờ tối. Ga Anseong-si. Gyeongji.

Nơi tận cùng thế giới.

Đưa mắt nhìn sang chỗ trống bên cạnh, tôi cố cắn chặt môi cho ngực bớt đau. Rốt cuộc người thanh niên có mùi hạt cà phê ấy lại là một giấc mơ, như thằng nhóc Mũ Vàng mười tuổi. Hình như là tôi đã đánh rơi họ ở đâu đó những sân ga từng qua. Hình như, giống ba mẹ, tôi cũng sẽ mãi không tìm lại được. Tôi nhìn lại khoang tàu trống đang dần trở lạnh run rẩy hoảng loạn giữa sân ga Gyeongji, thở hắt ra rồi bước xuống thật nhanh. Nắm chặt tay, tôi hít thở mùi hạt cà phê lẩn khuất trong không khí xung quanh, lòng quay quắt nhớ. Tôi, đã chẳng thể quên được điều gì cả.

“Đi với anh không?”

“Đi với anh không?”

“Đi với anh không?”

Câu nói cứ ong ong trong đầu tôi tưởng chừng có thể đưa tay ra bắt được. Có đôi khi tôi chợt tưởng tượng nếu ngày ấy tôi không gật đầu, nếu ngày ấy biết rằng như thế vẫn chưa phải là được cứu thoát, thì tôi có đi theo anh không? Và nếu ngày ấy mưa giông bỗng đổ xuống phủ trắng ô kính nhỏ, tôi có nhớ mình đã từng thề trước nấm mộ ẩm ướt của bà rằng sẽ không bao giờ đưa tay cho ai nữa. Vậy mà cuối cùng, chỉ cần nghĩ về Jung Yunho, về nụ cười bừng sáng yên bình và mùi hạt cà phê cũ kĩ trên người anh, tôi lại bỏ qua tất cả. Tôi chấp nhận xuống tàu ở sân ga này, nơi có anh, nơi tôi đã từng tự nhủ đây là lần cuối, là tận cùng thế giới. 

Có điều, Yunho, anh đâu rồi?

Sải những bước dài trên sân ga, tôi chớp mắt nhìn thay đổi của nó bằng trái tim lạnh buốt. Đầu tiên là Chungcheongnam và bây giờ là Gyeongji. Không còn thanh sắt dài sơn đỏ nhuốm màu vàng vọt của ánh đèn đêm. Không còn băng ghế gỗ ướt mưa trong những buổi chiều tàu không trở lại. Không còn cả dáng hình cao gầy ngược nắng của buổi ban đầu thì thầm “Đi với anh không?”. Cả tôi, cũng không còn.

“Biết không, Jaejoong, sân ga này tên là “Lãng Quên” đấy!”

“Tên vớ vẩn quá đi!”

“Ừ nhỉ, vớ vẩn thật.”

Mỉm cười với thế giới bên ngoài ô cửa kính rất thật, tôi thì thầm.

Anh à, em đã về rồi đây.

Chap 5

Dầu hỏa và du thuyền tới bình minh

Căn nhà gỗ nhỏ xíu cách bến tàu mười lăm phút đi bộ, lối đi vào giữa hai hàng kim tước trải sỏi, vườn rộng khoảng năm mét vuông trồng đủ các loại rau, có một phòng bếp, một nhà tắm và một phòng ngủ rộng thênh thang đủ cho hai người ở. Nơi đó, tôi và Yunho đã sống cùng nhau trong suốt mười năm.

***

“Jaejoong, chào mừng em tới đây.”

Người thanh niên mang tên Jung Yunho bất giác mở lớn hai tay ôm lấy tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi và thì thầm như thế. Tôi run rẩy, cảm nhận mùi cũ kĩ của căn phòng đã lâu không có hơi ấm của con người vương vất xung quanh cả anh và cả mình. Thật kì lạ, tôi đã cứ thế mà đưa tay ra, cứ thế mà vác theo ba lô nặng chịch xuống tàu, cứ thế mà nắm chặt chiếc mũ vàng trong tay sải bước lẽo đẽo theo bóng lưng dài của anh ấy, cứ thế mà bước vào thế giới này. Có thể sẽ là một quyết định sai lầm của hai con người kì quặc nhưng tôi vẫn muốn dừng lại đâu đó, trước khi đi tiếp chuyến hành trình thật dài thật dài tới tận cùng thế giới. Ít ra thì tôi không cô đơn.

Tôi nhìn quanh căn phòng của Yunho, nó đơn điệu giống ngôi nhà cũ của bà đến bất ngờ. Bụi phủ đầy sàn nhà bằng gỗ, bức tường mốc loang lổ và rèm cửa sổ đã ố vàng từ bao giờ. Hai chúng tôi bắt đầu xắn tay áo dọn dẹp, thi thoảng lại liếc nhìn nhau và vô thức phá ra cười. Tôi không bao giờ hỏi Yunho anh đi đâu, vì sao lại quay trở lại nơi này, cũng như Yunho không bao giờ hỏi tôi liệu có lúc nào muốn về Chungcheongnam không. Có lẽ quá khứ là một điều rất cũ.

Yunho xin cho tôi vào học tại một trường trung học cơ sở cách nhà ba cây số, dùng tiền trong sổ tiết kiệm bà để lại cho tôi trang trải học phí. Tôi ghét học nhưng không chống lại được vẻ buồn buồn của anh khi nhắc tới việc đến trường. Được rồi, đi học thì đi học. Và thế là mỗi ngày, Yunho sẽ dậy từ hai giờ sáng ra sân ga khuân vác, đến năm rưỡi quay về đánh thức chuẩn bị đồ ăn rồi đạp xe đưa tôi đến trường, năm giờ chiều lại lóc cóc đạp xe tới trường đón tôi. Tôi vô tư đón nhận mọi chăm sóc của anh, ở bên anh như thể tự nhiên phải thế. Tôi đã gói mười năm quá khứ lại và chôn thật kĩ, chỉ để lại một Jaejoong cứ mỗi lần trời mưa lại cuộn mình rúc vào ngực Yunho vì sợ hãi. Những lúc ấy, Yunho thường khẽ khàng vòng tay ôm lấy tôi, siết nhẹ và thì thầm điều gì đó. Chỉ cần như thế, tôi có thể bỏ lại hết, yên bình mà thiếp đi.

Yunho cũng có khi làm vào cả buổi tối. Tôi rất sợ chờ đợi, cũng sợ ở một mình, thế nên anh thường chở tôi thẳng từ trường học về sân ga, đặt tôi lên thanh sắt dài ở gần khu khuân vác và quay ra làm việc. Tôi thích ngồi đó, dưới ánh sáng vàng vọt của đèn cao áp xem lại bài học, thi thoảng liếc mắt nhìn ra phía Yunho. Anh đi qua tôi, bóng lưng dài kiên nghị chất chứa biết bao mệt mỏi bị giấu đi, chỉ còn dáng cao gầy ngược sáng hướng về tôi khẽ nở nụ cười. Mùi hạt cà phê cứ thế mà phảng phất lan ra không khí, vừa thơm nồng vừa ám ảnh. Tôi nghiêng tai lắng nghe giai điệu quen thuộc của bài hát phát ra từ chiếc radio trong ga, báo hiệu đã chín giờ tối:

Donna Donna Donna Donna 

Tu regretteras le temps 

Donna Donna Donna Donna 

Où tu étais un enfant ( * )

Mỗi đêm sau khi xong việc, Yunho lại đạp xe đưa tôi trở về. Cũng có lúc tôi đề nghị mua một chiếc xe đạp khác để anh không phải vất vả đưa tôi đi học như thế nhưng Yunho luôn gạt đi. Thực lòng tôi cũng không muốn vậy. Không nỡ xa cái cảm giác ngồi sau xe được tựa vào lưng anh, ngửi mùi mồ hôi trên áo anh lẫn vào mùi cà phê ngai ngái, nghe giọng Yunho trầm trầm cho đến khi ngủ gà gật thì phải choàng tỉnh vì đã về đến nhà. Chiếc xe đạp cũ của Yunho có màu mận tím, những lớp sơn đỏ xám cứ tróc ra rồi lại được phủ lên gồ ghề như từng cung bậc của thời gian. Tôi thích trang trí cho nó bằng những mẩu hình sao được cắt ra từ đám đĩa CD rẻ tiền bỏ đi, thích nhìn nó lấp lánh đầy màu sắc bên dưới ánh nắng gay gắt trong sân ga. Yunho còn lắp thêm một chiếc đèn nho nhỏ mà mỗi khi đạp nhanh nó sẽ sáng dần lên. Ánh sáng của nó chiếu lên con đường ngoằn ngoèo về nhà trông tựa như ánh trăng đang bay lơ lửng giữa đêm tối, hắt bóng bàn chân Yunho cứ mải miết đạp không ngừng. Những lúc ấy, tôi chỉ muốn đêm dài mãi thôi. 

Về nhà với tiếng côn trùng kêu rả rích chào đón, tôi và Yunho lại cùng nhau chụm đầu bên bếp dầu nấu cơm tối. Tôi ghét mùi dầu hỏa, cái mùi hắc đến đau đầu. Yunho bảo tôi phải tập quen với nó để sau này đi tàu không bị say. Tôi bĩu môi, lần đầu đi tôi đâu có say. Yunho lại nói, là vì lần đó có anh trò chuyện cùng. Nhìn anh cười cười, tôi thầm nghĩ, cứ làm như tôi sẽ đi đâu mà không có anh vậy.

Lần đầu ăn cơm Yunho nấu tôi đã phải băn khoăn rằng trước khi tôi ở đây anh đã sống như thế nào với khả năng nấu ăn vô cùng kém của mình. Yunho trả lời tôi bằng cái dạ dày dăm bữa nửa tháng lại đau lên đau xuống. Tôi phụ trách nấu nướng, Yunho phụ trách nhóm bếp và làm chân sai vặt. Mặc dầu giọng điệu một đứa trẻ hơn mười tuổi thì nghênh ngang ghê lắm nhưng anh chẳng bao giờ phàn nàn, chỉ cốc đầu rồi mỉm cười dịu dàng khiến tôi lúng túng. Sau này tôi luôn luôn tự hỏi, tôi đã lấy gì để đổi lấy được một Yunho tốt với mình đến thế?

***

-Jaejoong à, nhìn thấy không?

Đó là mùa đông thứ ba tôi ở bên Yunho. Vào một buổi sáng đầy tuyết, trên đường chở tôi đi học Yunho đã chỉ ra xa và hỏi như thế. Tôi ngơ ngác nhìn ngang dọc, chẳng thấy gì ngoài tiếng ù ù nát tươm của con tàu sắp chạy qua bị chìm ngập trong mưa tuyết và sương mù buổi sớm. Yunho dừng xe lại, áp bàn tay lạnh buốt của anh vào má tôi rồi quay nó về phía đường ray. Tôi ngước nhìn theo hướng anh chỉ, giật mình khi thấy một con tàu từ từ hiện rõ qua lớp sương mù trắng bồng bềnh. Trông gần đầu tàu to như một cái bếp dầu khổng lồ đang phả khói, toàn thân mang màu xanh nhàn nhạt của bầu trời. Không hiểu sao nghe tiếng xình xịch gầm gừ của nó, tôi lại liên tưởng đến tiếng ho của Yunho mỗi lần tôi đòi nhóm bếp. 

-Nó lớn quá.

Tôi cảm thán. Yunho bỗng nắm lấy tay tôi, dù cố kiềm chế nhưng tôi biết bàn tay ấy đang run rẩy. Anh lặng lẽ nói:

-Mẹ anh gọi nó là du thuyền tới bình minh.

Tôi im lặng lắng nghe hết tất cả, từ âm thanh hùng hồn của con tàu đến tiếng thở dài thật nhẹ của Yunho bên cạnh. Tuyết cứ rơi từng hạt thật nhỏ đậu trên vai anh, long lanh nghiêng ngả. Con tàu màu xanh xuyên thẳng dòng chảy của sương mù mà đi qua chúng tôi, đạp ầm ầm lên kí ức. Tôi rất muốn biết mẹ Yunho là người như thế nào, rất muốn biết con tàu màu xanh trong kí ức của anh đã tới được bình minh chưa. Buổi sáng mùa đông ấy, lần đầu tôi cảm thấy thì ra cũng có lúc tay Yunho lạnh đến thế. 

***

Tôi giật mình ngồi dậy khi nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên phòng trọ. Thực ra, tôi vẫn chưa ngủ được chút nào từ lúc bước chân vào đây. Thật khéo khi căn phòng duy nhất còn lại của khu nhà nghỉ bằng gỗ này lại là phòng của tôi và Yunho ngày xưa. Cũng thật khéo khi những bụi kim tước tôi trồng cách đây hơn chục năm vẫn chẳng tàn héo đi. Tôi bước ra mở cửa sổ, cảm giác như tất cả nước mưa đang trút hết xuống nơi mình đang đứng. Hình như lẫn trong mùi nồng ngái của nó có cả mùi dầu hỏa hắc đến đau đầu. Cái lạnh buốt gai người của từng giọt nước hắt thẳng vào mặt, tiếng rít gào của cơn gió quặn mình đau đớn, mọi thứ đang giày vò nhau giữa đêm tối mịt mùng bên ngoài ngôi nhà gỗ nhỏ. Tôi cứ đứng mãi như thế mà run rẩy, không dám đưa tay lên tự ôm lấy mình. Không phải tôi đã hết sợ hãi, chỉ là rất rất nhớ mùi cà phê trong lồng ngực ấm áp của Yunho, chỉ là nghĩ nếu tôi chờ đủ lâu anh sẽ xuất hiện, sẽ kéo tôi vào lòng và vòng tay ra che chắn cơn mưa kia. Đôi lúc tôi ước gì lúc ấy Yunho đừng đưa tay ra cho tôi, hoặc giả như tôi đừng rời khỏi anh như thế. Đôi lúc tỉnh giấc giữa đêm Seoul, hình ảnh ánh đèn sáng lên yếu ớt dưới những vòng xe quay, trên con đường mòn của một góc Gyeongji cứ ám ảnh mãi không thể nào ngủ tiếp. 

Con đường này tuyệt vọng quá, anh à.  

Sáng sớm, tôi gõ cửa hỏi mượn ông chủ trọ một chiếc xe đạp rồi đạp ngang qua sân ga cũ, đi về phía đông. Qua thanh sắt dài đã xỉn màu vì cũ, tôi thấy đèn cao áp vẫn sáng lên thứ ánh sáng vàng ngắt. Muốn ngoảnh lại tìm kiếm một bóng lưng dài cô độc lẩn khuất trong mùi cà phê nhưng chẳng thấy được gì ngoài nền bê tông trống trải xám xịt. Đột nhiên vô cùng muốn khóc. Năm giờ sáng, loa phát thanh địa phương bỗng vang lên giai điệu quen thuộc khiến tôi ngẩn người.

Donna Donna Donna Donna 

Tu regretteras le temps 

Donna Donna Donna Donna 

Où tu étais un enfant

Tôi ngước mắt nhìn ra xa, nơi hừng đông mặt trời đỏ ửng ngượng ngùng nấp giữa mảng mây trắng đục. Sau cơn mưa bầu trời như được gột rửa, xanh trong đến lạ. Tôi nghiêng đầu nghe tiếng tàu sắp chạy tới, ù ù như đang trách móc điều gì. Bây giờ tôi mới nhận ra, có lẽ là vì những người ngồi trên du thuyền ấy ngỡ mình sẽ tìm lại được những thứ đã đánh rơi ở cuối bình minh nhưng lại không đủ kiên nhẫn để chờ đến ga tận cùng. Màu xanh kia, những cụm khói kia, lớp sương mù kia, dường như tôi cũng đã ngồi ở đó một lần và đi suốt mười sáu năm chẳng hề dừng lại. Vậy mà vẫn chẳng tìm thấy Yunho đâu.

“Anh à, ở bình minh có gì?”

“Có người đi buôn thời gian đang rao bán những chiếc vé khứ hồi.”

“Vậy thì em không đủ tiền mua rồi.”

“Jaejoong này, em có hối hận không?”

“Anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net