[Longfic] Chuyến tàu trong sương sớm | Chika | YunJae | Completed

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Chika 

Disclaimer: DBSK thuộc về nhau.

Rating: K+.

Pairing: YunJae.

Category/Genre: Au, fluff.

Status: Completed.

Summary:

.                          

 Họ chia tay trên sân ga của lãng quên

và tìm thấy nhau, ở ga cuối bình minh…

                         .

A/N:

Vì bản thân là một người quá bé nhỏ nên chẳng thể viết được về điều gì to lớn

Vì tình yêu chẳng có gì ngoài những nỗi đau và kí ức tràn ngập mỗi lần người ta nhớ về

Vì dẫu vậy, không có tình yêu nào là vô nghĩa.

Và vì, họ vẫn luôn yêu nhau.

Dù thời gian không bao giờ trở lại.

Junsu nói rằng tôi điên khi bỏ lại tất cả để ra đi như thế, Yoochun nắm lấy tay cầu xin tôi đừng bỏ rơi cậu ấy và Changmin, từ đầu đến cuối vẫn chỉ nói đúng một câu “Hyung đi đi.”

Tôi biết một khi bước qua cánh cửa ấy, tôi sẽ không thể trở về nữa. 

Tôi biết, dù thế nào tôi vẫn phải ra đi.

Chap 1

Cánh cửa tàu màu nâu xỉn và thằng nhóc có chiếc mũ vàng

Xốc lại ba lô hành lý, tôi lặng lẽ nắm chặt tấm vé khô khốc bước ra ngoài sân ga. Mùi sắt rỉ cũ kĩ phảng phất trong không khí bỗng dưng trở nên quen thuộc. Đã bao lâu rồi tôi không ngồi tàu nhỉ, chẳng rõ nữa. Xem ra một khi đã nhất quyết quên thì quên đi cũng thật dễ dàng.

Đưa vé cho người soát vé, tôi cắn môi cúi nhìn nền bê tông xám xịt dưới chân. Vài ba vết rạn nứt chằng chịt xen lẫn với những tinh thể cát nhỏ xíu xíu lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời. Thật kì lạ, đã bao nhiêu năm mà chúng vẫn không bao giờ ngừng sáng lên rực rỡ như thế, tựa hồ như chẳng có chuyện gì buồn trong đời. Tôi lặng lẽ nhìn từng người từng người bước qua sân ga, như tôi và chợt thấy nó cứ mãi ở đây, héo úa dần bằng những vết nứt, như thế.  Liếc qua cánh cửa tàu đã ngả màu nâu xỉn, tôi bỗng tự hỏi cả nó nữa, nó cũng đã đón chào bao nhiêu người từ lần cuối cùng tôi bước qua. Và trong bao nhiêu người ấy, có những ai lại xuống ở ga này. Một vài vệt hoen ố của thời gian quét dọc theo gờ nối khiến nó trông giống như bị thương. Có lẽ, nó cũng biết đau. Ở phía xa xa, bóng những đoàn tàu xếp hàng đổ dài xuống sân ga thành một dãy khung hình chập choạng không có điểm dừng, giữa cái nắng cuối ngày cô độc đến lạ. Dường như không gian đang dần bỏng rát lên. 

Cái cả tao và mày cần, chỉ là ngưng thời gian lại thôi, phải không?

Tôi trò chuyện với tất cả trong im lặng, bằng ánh mắt xót xa. Phía dưới gầm tàu, máy đang nổ, nhiên liệu vẫn đốt để sẵn sàng tiếp tục cuộc hành trình. Cánh cửa nhuốm màu thời gian bởi vì vậy mà cứ mãi rùng mình đáp lại tôi, như một con mèo nhỏ ướt nhẹp lạc lõng giữa đêm đen bất tận. Tôi mỉm cười nhẹ với nó, tiếp tục nói trong đầu.

Tao rất muốn giúp mày nhưng biết không, tao cũng không thể nào dừng được. 

Cuối cùng thì vẫn cánh cửa tôi đứng trò chuyện hôm nay đây rồi sẽ bị lãng quên. Một ngày nào đó, người ta sẽ thay thế nó bằng một cánh cửa khác hoặc một ngày nào đó, con tàu này sẽ trở thành một đống sắt gỉ. Và một ngày nào đó, sân ga này cũng sẽ hoàn toàn biến mất, như chưa từng tồn tại trong ánh sáng nhỏ nhoi của những tinh thể cát đang le lói tắt dần.

Trốn đi.

Đấy là cách duy nhất tao biết.

Tôi chớp mắt, ngẩng đầu lên. Nhìn một vòng quanh khoang tàu, lòng tôi nhộn nhạo. Mùi sắt trong toa lờ lợ như mùi máu của bệnh viện, vương vất tựa hồ muốn kéo tôi trở ra. Nhìn lại cánh cửa tàu, dường như nó đang rất nóng ruột chờ đợi chuyến đi kế tiếp.   

Liệu có lúc nào mày muốn dừng lại đây thêm một lần nữa không?

Tôi tự hỏi. Và kiên quyết bước qua.

Đi dọc theo hai hàng ghế vẫn còn thưa thớt người lên, tôi đưa mắt tìm kiếm. Giống như một thói quen kì lạ mỗi lần lên tàu dù bản thân đã quên mất mình cần tìm kiếm cái gì, cũng giống như một bí mật cất sâu trong tim mà chính tôi đã bỏ quên chìa khóa ở đâu đó, mọi thứ vẫn nguyên vẹn là trống rỗng. Ngồi xuống vị trí của mình, tôi mệt mỏi thở dốc. Lần này ra đi, tuyệt đối không phải là chạy trốn. Cứ coi như một chuyến du lịch – tôi tự nhủ và cố gắng giữ lại những âm thanh ồn ào đang đập vào tai để khỏi phải đối diện với một không gian im lặng. Nếu lắng nghe thế giới không lời ấy, biết đâu lại chẳng thể quên. Đưa mắt qua khung kính cửa sổ bụi bặm, tôi nhận thấy sân ga dường như mờ mịt hẳn. Có lẽ như thế sẽ bớt trống trải hơn. Có lẽ không nhìn thấy sẽ bớt đau đớn hơn. 

Có lẽ cứ vậy mà rời đi mãi mãi.

Những bóng người hối hả qua lại sau mặt kính, người lên tàu đi tiếp, người dừng tại nơi đây, tất cả đều phảng phất nỗi lo âu nào đó. Hoàng hôn dần buông, chiều Seoul vắng tanh vắng ngắt, vài ba mảng nắng cuối ngày lạc lõng rơi vãi lên sân ga. Qua ô cửa kính bé xíu, có vẻ như ai cũng đang cố gắng chạy trốn khỏi nỗi cô đơn sắp sửa phủ trùm lên nơi này. Ngước mắt ra xa thật xa, tôi dường như thấy cả một cơn giông tố đằng sau từng nỗi buồn riêng lẻ. Tự dưng mắt cay quá.

-Này nhóc, về nhà đi. – Tiếng người soát vé bỗng vang vọng vào trong toa đánh thức bàn tay vừa vô thức siết mạnh gờ ghế của tôi.

Tôi ngoái người lại, thấy một thằng nhóc tầm khoảng mười tuổi có gương mặt bầu bĩnh và làn da trắng hồng đang dẫm chân bình bịch lên sàn tàu. Nó đội một chiếc mũ lưỡi trai màu vàng nhạt hơi nát, lệch hẳn sang một bên, chiếc ba lô to đùng đeo đằng sau không khác gì mai rùa. Đáng yêu quá – tôi thầm nhận xét, nhìn ngắm đôi mắt to trong veo của nó đang nghếch lên đấu lại với người vừa bảo nó quay về nhà. Thái độ người soát vé vẫn bình tĩnh, ông nghiêm mặt nói bằng chất giọng địa phương nhàu nhĩ:

-Bay bỏ nhà đi đúng không? 

Thằng nhóc hơi lảo đảo vì tư thế của bản thân, cái ba lô nặng trĩu trên vai cứ tuột lên tuột xuống làm dáng vẻ oai phong của nó trở nên ngộ nghĩnh lạ. Mấy người đàn bà trong toa xì xào, mấy đứa nhỏ ngồi trong lòng mẹ rúc rích cười còn những ông bố thì lắc lắc đầu tỏ vẻ rất thông cảm với phụ huynh của nó. Tôi nheo mắt nhìn nó đầy thú vị, đúng lúc ấy thằng nhóc liếc qua tôi. Không hiểu sao tôi bỗng giơ ngón cái lên tán thành rồi mỉm cười với nó. Nó ngớ ra mất một lúc rồi cũng đáp lại tôi bằng một cái bĩu môi, vội tháo ba lô ra ném phịch xuống sàn tàu, cong cớn hất mặt nhìn về phía người soát vé:

-Tui bỏ nhà hay không không liên quan đến bác!

Tôi thấy những nếp nhăn trên trán người soát vé xô vào nhau cuộn lại khi nghe thằng nhóc đáp, bờ vai gầy rung rung bên dưới lớp áo đồng phục màu xanh đã sờn bạc tự bao giờ. Ông ấy cũng rất giống những cánh cửa tàu – tôi chợt nghĩ, ngực cứ như có cái gì đó đang đè chặt.

-Bay có biết ba mẹ bay ở nhà lo thế nào không? Bay có biết để nuôi bay lớn từng này mất bao nhiêu công sức không? Đi về ngay! – Giọng người soát vé dường như vỡ ra, vỡ theo từng tiếng xình xịch đợi chờ và tiếng đổ hàng ầm ầm giận dữ. Thằng nhóc tự nhiên cúi mặt xuống, im lặng không nói câu nào rồi bắt đầu kéo lê chiếc ba lô tìm đến chỗ ngồi của mình. Một phụ nữ nào đó bắt đầu lên tiếng khi thấy người soát vé mặt đỏ bừng giận giữ và xúc động:

-Cháu về đi, có gì bất mãn thì nói với ba mẹ. Ba mẹ dù có mắng mỏ hay tức giận đến mấy cũng không bao giờ bỏ rơi con cái cả. Biết cháu bỏ đi thế này chắc ba mẹ cháu buồn lòng lắm.

Tôi gần như không thể thở nổi. Giống như ở đâu đó bỗng xuất hiện một con bạch tuộc đen ngòm đang quấn lấy và siết mình thật chặt trong cái xúc tu dài ngoằng của nó rồi kéo tôi chìm xuống thật sâu thật sâu, tận đáy của đại dương. Cố cắn chặt môi, thật chặt đến mức bật máu cho tỉnh, tôi đưa mắt nhìn về thằng bé có cái mũ vàng cũ nát. Tôi thấy màu đỏ cũng lấm tấm trên môi nó, thấy đôi mắt vốn trong veo của nó nhạt nhòa dần. Những phụ nữ khác trong toa cũng nhao nhao lên nói hùa theo, từng âm thanh đập vào đầu tôi lạnh buốt. Tiếng xình xịch quay vòng vòng trong não, cái mũ vàng chảy ra thành những giọt kí ức xám xịt. Tôi lại thấy thằng nhóc ngẩng mặt, giọng nói trong thanh thanh vẫn còn vương vất chút ngây thơ vang lên đắng ngắt:

-Các người biết gì mà nói! Hay các người là bạn của bọn họ? Nếu thế thì hỏi giùm tôi họ nghĩ gì khi bỏ con họ ở cạnh đường tàu khi nó mới có bốn tuổi???

Cả khoang bỗng lặng ngăn ngắt. Không một ai tiếp tục lên tiếng. Người soát vé thẫn thờ, vội vã quay mặt đi. Thằng nhóc ngồi phịch xuống ghế, gục đầu. Tôi ra sức liếm môi để mùi máu tanh kéo mình lại.

Tôi biết mà.

Tôi ghét những đoàn tàu.

Luôn luôn ghét.

Tiếng còi bất chợt vang lên như thét vào không gian sự bất mãn của những trái tim đang khóc. Ngoài sân ga, vài ba người bỗng giật nảy mình, vài ba người vội bước nhanh hơn. Cơn giông tố che khuất mặt trời, đen đặc. Tàu lê mình về phía trước bằng những cái lắc chao đảo buồn bực. Lặng lẽ ngước mắt nhìn quanh một lần cuối, tôi thì thầm, hơi thở phả vào kính tạo thành một làn hơi nước mỏng nhàn nhạt.

Vĩnh biệt.

Chap 2

Giấc mơ và chàng thanh niên mùi hạt cà phê

Mở mắt tỉnh sau cơn đau ở lồng ngực gần như không thể thở nổi, tôi chống tay vào thành ghế ngồi thẳng dậy. Bên dưới, tàu đã chuyển bánh tự bao giờ, lộc cộc đi như một con ngựa già có cái móng mới đóng. Đi tàu khác với đi xe khách, bạn sẽ không thể thấy được phía trước con đường mình sắp tới mà chỉ có thể nhìn qua những ô cửa kính nhỏ, rất nhanh. Bất giác tôi quay đầu nhìn sang chỗ ghế ngồi của thằng nhóc ban nãy, vô thức tìm kiếm nhưng ở đó chỉ có một cụ già đang lim dim ngủ gật. Tôi ngoái người ngó quanh khoang tàu chật cứng, sợ rằng mình lầm nhưng cũng không có thằng bé nào cả. Tôi lay người thanh niên bên cạnh mình đang ngủ, gương mặt nhỏ bị chụp bởi chiếc mũ màu vàng nhạt cũ nát. Lại màu vàng – tôi thoáng rùng mình, nhỏ tiếng gọi:

-Anh gì ơi?

Người thanh niên bị tôi gọi choàng tỉnh giấc, chiếc mũ vàng rớt xuống chân đáng cộp một tiếng. Anh vừa dụi mắt vừa hỏi tôi bằng chất giọng Gwangju lơ lớ khó nghe:

-Chuyện gì thế?

Giơ tay chỉ ra chỗ mà tôi chắc chắn thằng nhóc đã ngồi xuống đó, tôi nheo mắt:

-Anh có biết thằng nhóc đội mũ vàng tầm khoảng mười tuổi ngồi ở kia đã đi đâu không?

Người thanh niên nhìn về hướng tay tôi chỉ một lúc rồi quay lại nhìn tôi, chớp mắt lắc đầu:

-Từ lúc lên tàu tôi không thấy có thằng nhóc nào như cậu tả cả.

-Anh lên ở ga nào? – Tôi hồi hộp hỏi.

-Ga Seoul. – Anh nhún vai trả lời.

Rõ ràng anh lên cùng ga với tôi, hay có thể nào trước khi anh lên nó đã xuống tàu. Nhưng cũng rõ ràng tôi vẫn nhìn thấy nó khi tàu bắt đầu chạy kia mà. Tôi thở ra, ngực lại nặng như đeo chì. Người thanh niên ngồi cạnh tôi ngơ ngác không hiểu, lặng lẽ cúi xuống nhặt chiếc mũ lên và mỉm cười:

-Lúc tôi lên, cả khoang chỉ có mình cậu nhưng cậu đã ngủ rồi. Chắc là mơ đấy.

Tôi giật mình, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cơn đau ở ngực lại dâng lên buốt nhói. Tàu vẫn chạy đều, những ô cửa sổ thay đổi màu xoành xoạch. Tôi bất giác nhớ lại.

Hồi mười tuổi, tôi đã từng gọi chúng là những ô màu kì diệu.

Có lẽ đúng là một giấc mơ. 

Giấc mơ về thằng nhóc mười tuổi có chiếc mũ vàng dừng lại ở sân ga trước.

Tôi đã đi qua mất rồi, phải không?

Tôi thở ra, quay sang người thanh niên bên cạnh. Anh mỉm cười nhìn tôi, dịu dàng nói:

-Không sao đâu. Đôi khi tôi cũng vậy. Đem kí ức mình luôn hối tiếc đặt vào những giấc mơ.

Tôi đưa tay lên ngực cho bớt căng thẳng, khẽ lắc đầu trong vô thức. Hối tiếc ư, không hẳn. Có lẽ là vì tôi không được phép quên nó nhưng cứ cố tình quên, thế nên nó đành phải đến trú ngụ trong những giấc mơ. 

-Sao thế?

Người thanh niên hỏi khi thấy tôi tự dưng lắc đầu. Nhìn kĩ thì anh có đôi mắt rất kì lạ, nó nhỏ, đen thăm thẳm. Không hiểu sao tôi rất thích những người mắt một mí giống như vậy, có thể là bởi vì nó làm cho người sở hữu trông nam tính hơn. Gương mặt của anh cũng nhỏ, bờ môi dày và nụ cười thì sáng lóa cả mắt – tôi thề là tôi không hề cường điệu chút nào cả. Anh mặc một bộ quần áo công nhân màu ghi xám đã cũ, đi một đôi giày xanh lam lấm tấm vết bạc màu, cả người thoang thoảng mùi gì đó quen thuộc. Thấy anh cứ mãi thắc mắc thái độ của mình, tôi cười cười:

-Người anh có mùi cà phê.

Người thanh niên nghe tôi nói vậy thì cũng bật cười, đưa tay lên gãi đầu hơi ngượng nghịu:

-À, tôi là công nhân chuyên khuân vác hạt cà phê mà. 

-Vậy sao.

Tôi nheo mắt tỏ ra vui vẻ với câu trả lời, chỉnh lại tư thế ngồi. Nhìn sang chiếc mũ vàng đang nằm trong tay anh, tôi nhẹ giọng:

-Tôi… đã từng có một chiếc mũ giống như vậy.

Người thanh niên cúi xuống nhìn vào chiếc mũ, nụ cười trên môi vẫn sáng đến nghẹt thở. Anh đưa tay vuốt nó khe khẽ, dòng chữ “Fighting” nguệch ngoạc được viết bằng mực xanh trên cán đội dường như đã bị nhòe nhoẹt bởi những cơn mưa. Sau một hồi im lặng, anh lên tiếng, đôi mắt dường như lấp lánh hơn:

-Chiếc mũ này, là của một cậu nhóc đã cho tôi.

Toa tàu bỗng dưng xóc nảy lên khiến tôi chao đảo, ngã dúi dụi vào người anh. Mùi cà phê nồng nặc lẫn với mùi mồ hội bụi bặm xộc vào mũi nhưng không hề khó ngửi. Hai tay anh vòng qua đỡ lấy tôi, bàn tay chai sạn chạm khẽ vào má tôi ram ráp. Ấm quá. Được một lát có vẻ ổn định trở lại, người thanh niên lạ nắm lấy vai tôi đỡ lên ngồi tử tế rồi lại cười:

-Tàu xóc ghê. Cậu có sao không?

Tôi im lặng lắc lắc đầu, mắt dường như bị hút chặt vào gương mặt đối diện. Kì lạ quá, trái tim cứ đập liên hồi, đập đến mức muốn phá tan lồng ngực mà chui ra. Chàng trai có mùi hạt cà phê lo lắng nhìn tôi hỏi:

-Đau ở đâu à?

Tôi cố thở đúng nhịp điệu, cắn môi:

-Không, cảm ơn. Anh tên gì?

Anh hơi nghiêng đầu, cúi nhìn chiếc mũ một lát rồi nói với tôi bằng chất giọng có phần xám xịt:

-Jung Yunho. Còn cậu?

Tôi mỉm cười, thân thiện đáp:

-Jaejoong, Kim Jaejoong.

-Jaejoong – Yunho lẩm bẩm tên tôi, mày khẽ nhíu lại. Tôi hồi hộp chờ đợi nhưng rốt cuộc, cuối cùng anh chỉ nói vỏn vẹn đúng một từ - hợp lắm.

-Hợp như thế nào? – Tôi nhăn mặt ngơ ngác. Chỉ có người khen tên tôi hay chứ chưa thấy ai bảo hợp bao giờ. 

-Thì hợp, vậy thôi. – Yunho nhún vai, le lưỡi cười. Tôi cũng vô thức bật cười theo, có chút ngạc nhiên trước thái độ vui vẻ của anh. Trong khoang tiếng rì rầm không ngớt, những gương mặt lắc lư lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ chờ đợi ga kế tiếp. 

-Jaejoong này, cậu tới đâu?

Jung Yunho cúi đầu không nhìn tôi, tay vuốt vuốt chiếc mũ vàng. Tới đâu ư, tôi không rõ. Thế giới này rốt cuộc chẳng có chỗ nào dành cho tôi. Đưa mắt nhìn những ô kính bên cạnh, tôi bỗng tiếc nuối khi thấy chúng đổi màu liên tục. Có đôi khi bầu trời lướt qua in lại thành một ô lam nhàn nhạt nhưng cho đến lúc tôi kịp nhận ra thì nó cũng trôi tuột đi mất. 

Không bao giờ nắm bắt được điều gì đã qua cả.

Câu trả lời lấp lửng ở đầu lưỡi bất giác bị đẩy ngược vào trong bởi tiếng còi hú chói tai từ phía xa và những tạp âm hỗn loạn trong khoang. Tàu đi chậm dần lại rồi dừng hẳn, từa tựa như đang trút hơi thở cuối cùng. Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa, nuốt lấy từng chữ phát ra nơi chiếc loa rè gắn trên nóc tàu:

Ga Dangjin. Chungcheongnam.

Bà ơi, cháu sẽ không quay trở lại đâu!

5#

 Chika_Clover Post on 25-7-2011 07:09:06 

View Chika_Clover's posts

Chap 3

Mưa mùa hạ và những ô màu kí ức

Ngày hôm ấy, mặt trời đỏ như máu. Qua những nhánh cỏ trắng phất phơ dài tới đầu gối, tôi không nhìn thấy bóng dáng mẹ đâu nữa, chỉ còn âm thanh xình xịch của đoàn tàu vừa rời đi vọng lại. Tôi ôm chặt bịch kẹo mút mẹ đưa, chân nhịp nhịp vào thành chiếc ghế gỗ cũ kĩ bên sân ga và chờ đợi. Lát sau, tôi nhìn thấy một thằng nhóc chạy đuổi theo ba mẹ nó lên tàu, chiếc mũ vàng đội trên đầu rớt ra. Tàu chuyển bánh, thằng nhóc không quay lại, tôi bèn tò mò đi tới nhặt lên. Thích thú ngắm nghía nó một lúc tôi mới nhớ ra mẹ bảo không được đi đâu, vội vã trở về băng ghế kia. Nhưng tôi cứ chờ mãi, chờ mãi mà mẹ không quay lại nữa. Bên băng ghế, người đàn bà lưng còng bán hàng nước cũng chờ đợi cùng tôi, tới khi mặt trời lặn, khi bóng tối phủ dài cố nuốt đám ánh sáng đèn vàng vọt và khi cơn giông mùa hạ bất chợt ùa về không báo trước. Dưới những giọt nước to mặn chát, tôi ướt sũng nắm lấy bàn tay gầy vừa run rẩy đưa ra, nhìn vào nụ cười ấm áp hòa tan trong làn mưa lạnh buốt.

“Tên cháu là gì?”

“Jaejoong.”

“Ừ, Jaejoonggie. Bé ngoan, chúng ta cùng về nhà nào.”

***

Tôi đã sống cùng bà như thế, trong sáu năm cuối cùng của một đời người. Bà nuôi tôi bằng món tiền lãi nhỏ nhờ bán hàng nước bên sân ga, dưới chiếc ô rộng bạc màu và những chiếc ghế nhựa xanh đỏ xếp chồng nghiêng ngả. Có đôi khi tôi nghĩ nếu ngày ấy bàn tay của bà không đưa ra, nếu ngày ấy cơn mưa mùa hạ không đến giữa đêm tối rửa sạch nước mắt và sự cố chấp của một đứa trẻ bốn tuổi, liệu tôi sẽ trở thành cái gì? Mùi nồng ngái của nước mưa theo tôi lớn lên, bao bọc quanh nỗi sợ hãi bị bỏ rơi lần nữa đặt vào trong những cơn ác mộng khi tiếng sấm rền như nổ căn nhà gỗ bé nhỏ. Tôi đã cố tin rằng, bà sẽ không bao giờ rời xa tôi.

Cạnh đường ray tàu gần nhà tôi có một loài hoa rất đẹp. Bà gọi nó là hoa lau còn tôi, tôi gọi nó là “Jaejoong”. Tôi thực sự rất thích chúng và cảm thấy cái tên “Jaejoong” rất hợp. Chẳng vì gì cả, chỉ là rất hợp thôi. Đôi lúc tôi nghĩ, có lẽ mình cũng giống loài hoa ấy, là hoa dại dễ dàng bị lãng quên. Đặt tên mình cho một loại hoa, đặt tên “Hoa Lau” cho con cún trắng muốt nhà hàng xóm, đặt tên “Cún Trắng” cho con mèo mướp xám hoang chuyên lang thang ở sân ga gần nhà, đặt tên “Mướp” cho cái mũ vàng sắp cũ, đặt tên “Mũ Vàng” cho chính mình. Tuổi thơ của tôi không có nhiều trò vui cho lắm, thế nên “Jaejoong”, “Hoa Lau”, “Cún Trắng”, “Mướp” và tôi, thằng nhóc “Mũ Vàng” giống như một gia đình. Chỉ có bà, người duy nhất không có một cái tên nào tôi biết.

Thi thoảng có những chiều tôi ôm “Cún Trắng” ngồi giữa trảng “Jaejoong” bắt rận cho nó. Con mèo nhỏ nằm yên lim dim mắt, người run nhẹ bật ra những tiếng grừ grừ êm tai đến lạ. Hoa “Jaejoong” dài tới tận cổ, mỗi cơn gió ào qua lại nghịch ngợm chọc chọc vào ngưa ngứa. Những lúc ấy nhìn cái đuôi “Hoa Lau” phủ phục bên cạnh ve vẩy tôi lại bật cười, ngẫm ra đặt tên cho nó cũng rất hợp. Được một lát thì tiếng còi tàu vang đến và chẳng như tôi ngồi ngóng cổ ra chờ đợi, “Hoa Lau” với “Cún Trắng” chạy biến đi. Chúng sợ tàu hỏa. Bà nói khi tôi bốn tuổi, tôi cũng rất sợ tiếng còi tàu.

Tôi thường đứng bên đường ray chờ tàu qua và ngắm nhìn chúng mãi không chán, cho tới tận lúc mặt trời lặn và tiếng gọi khàn khàn của bà vang lên. Lúc ấy đứng nhìn những gương mặt qua ô cửa có cảm giác thật kì lạ, cứ như đã quen thuộc từ rất lâu. Tiềng còi rú ám ảnh tôi suốt những năm tháng héo úa đó, nhất là khi bà xoa đầu tôi trong cơn ho lặng lẽ kéo dài giữa đêm khuya và mỉm cười bảo, ba mẹ con sẽ trở về thôi. Tôi biết ba mẹ không bao giờ trở về nữa, tôi biết bà không có tin gì về họ nhưng không hiểu sao, mỗi lần lắng nghe tiếng tàu đêm tôi lại thấp thỏm hi vọng. 

Tôi mong họ nhận ra tôi. 

Qua những ô màu kì diệu.

***

“Jaejoong à, bà chết thật rồi.”

Người phụ nữ khắc khổ khẽ thì thầm, những ngón tay run rẩy bấu nhẹ vào vai tôi. Tôi lặng lẽ nhìn chăm chăm vào từng bông cúc trắng rơi xuống nát dần dưới đám đất vàng nhão nhoẹt, bụng cồn cào khó chịu kì lạ. Mùi hăng của cơn mưa cuối cùng trong mùa hạ cuộn lại xộc thẳng vào mũi khó thở. Màn mưa trắng xóa nghĩa trang, quét đi hết mọi tiếng gào khóc đau đớn hay những giọt nước mắt thương cảm của những người hàng xóm đồng cảnh ngộ bên sân ga già. Tôi lại để mình ướt sũng, đầu óc trống rỗng và đôi mắt đỏ hoe vì cố nặn nước mắt chảy ra. Một thằng nhóc mới mười tuổi nhưng ngày hôm ấy, tôi cứ như phải lớn vụt lên để không bị nỗi đau đè nát. 

Bà ơi, cháu không khóc được.

Tôi muốn thì thầm điều gì đó trước khi nấm mộ mọc lên nhưng nước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net