Chap 25: Tung tích của cha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chết tiệt!

Trung Tự Long bật miệng rủa và chạy thục mạng. Phía sau nó vang dội những tiếng la hét của một đám đông. Hàng chục tên tay cầm gậy, miệng la hét chửi bới đang đuổi theo Trung Tự Long.Trung Tự Long chạy hết sức bình sinh bởi vì nó biết nếu bị chúng bắt được thì chỉ có nước tàn phế hoặc bỏ mạng mà thôi. Máu từ vết thương trền đầu chảy xuống hòa lẫn với mồ hôi làm mắt nó cay xè. Lấy tay quệt mắt nó lại cắm cúi chạy tiếp. Trung Tự Long vừa tức vừa sợ. Nó không ngờ tụi này lại là một lũ hèn hạ như vậy. Lối chơi hội đồng này thật sự dơ bẩn và đáng khinh. Dù có trong trường hợp nào thì Trung Tự Long cũng không bao giờ dùng chiêu này.

Một tên bỗng nhảy tới trước và đá vào gáy của Trung Tự Long. Nó mất đà ngã tới trước nhưng vẫn chống tay dậy và tiếp tục chạy. Hai mắt nó nổ đom đóm và tối sầm lại nhưng nó tuyệt đối không được gục ngã lúc này. Bỏ cuộc đồng nghĩa với tự sát.

- Sao tụi nó bám dai thế nhỉ? - Trung Tự Long bực tức nói.

Sức lực của nó đang cạn kiệt dần. Nó biết mình không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Thôi đành vậy. Sống chết có số. Chạy như thế này thì rốt cuộc cũng chết thôi. Nhưng nếu chết thì thà chết trong vinh dự của một thằng đàn ông còn hơn một thằng nhát gan chạy trốn. Trung Tự Long đứng lại và quay mặt về phía đám đông. Nó hít một hơi chuẩn bị lăn xả vào chúng thì có tiếng gọi.

- Vào đây nhanh lên!

Trung Tự Long nhìn thấy Kim Trúc Kì , thằng nhóc hôm trước. Dù không thích nhưng bây giờ không phải là lúc để chọn lựa. Trung Tự Long nhanh chóng chạy vào nhà. Kim Trúc Kì đóng cửa lại ngay. Cả hai gần như nín thở chờ đợi tiếng của bọn côn đồ xa dần. Cuối cùng khi những tiếng la hét đầy giận dữ đã khuất xa Kim Trúc Kì mới thở ra nhẹ nhõm. Nó hỏi.

- Bạn làm gì mà bị rượt ghê vậy?

Trung Tự Long đứng dậy và dùng mu bàn tay chùi máu trên mặt. Nó nói.

- Không phải chuyện của mày!

Nhưng có một lực gì đó nhấn nó ngồi xuống trở lại. Hai mắt nó hoa cả lên. Và đôi chân rung rẩy không thể đỡ được thân hình của nó nữa. Trung Tự Long thử ngồi dậy thêm một lần nữa nhưng cũng vô ích. Kim Trúc Kì vội nói.

- Phải băng bó lại cho bạn thôi!

Rồi nó chạy vào nhà lấy hộp dụng cụ y tế ra cùng với một ly nước. Nó đưa ly nước cho Trung Tự Long. Trung Tự Long uống một hơi cạn sạch. Kim Trúc Kì quỳ gối xuống và kéo mảng băng trắng tinh ra. Nhưng khi nó vừa chạm vào Trung Tự Long thì đã bị hất ra một cách thô bạo.

- Đừng đụng vào tao! Đồ quái vật!

Kim Trúc Kì tức đến phát khóc. Nó ấm ức nói .

- Tôi chỉ muốn giúp bạn thôi mà! Sao bạn lại nói tôi nặng lời như vậy? Tôi có làm gì bạn đâu!

Trung Tự Long hơi bối rối trước những giọt nước mắt đó.

- Mày... mày khóc đó à...

Thật sự là Kim Trúc Kì đã òa khóc như một đứa trẻ. Từ trước đến giờ Trung Tự Long sợ nhất là thấy người khác khóc. Nó lúng túng nói.

- Thôi... nín đi... tao để cho mày băng lại là được chứ gì?

Kim Trúc Kì nín ngay. Nói nhe răng ra cười. Trung Tự Long cảm thấy dường như mình đã bị lừa nhưng nó đã lỡ nói ra rồi không thể rút lại được. Cuối cùng nó cũng khoanh tay trước ngực và chịu cho Kim Trúc Kì băng bó lại vết thương của mình. Nó không thể không ngửi thấy một mùi hương nhẹ dịu tỏa ra từ người Kim Trúc Kì. Ở khoảng cách gần thế này nó cũng không thể không thấy đôi mắt Kim Trúc Kì to và hàng mi dài như thế nào. Nó cũng không thể không rùng mình khi những ngón tay thanh mãnh ấy chạm vào mặt nó. Thậm chí Trung Tự Long còn xấu hổ quay đi nơi khác khi đôi môi hồng hào của Kim Trúc Kì ở sát gần mắt nó. Nó lèm bèm.

- Thiệt tình! Con trai gì mà giống con gái thế không biết!

Kim Trúc Kì mỉm cười nhưng lại nói giọng buồn bã.

- Tôi đâu có được chọn mình sẽ sinh ra như thế nào đúng không? Tôi đã từng tự ti về bản thân mình nhưng giờ thì không còn nữa! Tôi chỉ muốn là chính tôi mà thôi!

- Là chính mình có ích lợi gì khi bị người khác ghê tởm chứ!

- Nhưng tôi không thể sống trái với con người thật của mình được! Đó là hạnh phúc của tôi!

- Hạnh phúc ư?

- Ừ! Hạnh phúc!

- Nhưng hạnh phúc đâu phải như vậy!

Kim Trúc Kì gạt tóc phủ xuống trán của Trung Tự Long ra và hỏi.

- Vậy theo bạn thì hạnh phúc như thế nào?

Trung Tự Long suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Thì có cuộc sống đầy đủ! Không phải lo nghĩ gì hết!

- Vậy à?

- Ừ! - Trung Tự Long trả lời trong khi một dòng kí ức chảy qua đầu. Những kí ức về một tuổi thơ cay đắng và khó khăn. Những chiều mưa không có gì ăn phải lục tung những thùng rác bốc mùi. Những lần ăn cắp và giật đồ. Những lần đánh nhau chảy cả máu đầu chỉ vì một ổ bánh mì không. Nhưng kí ức đó làm Trung Tự Long cảm thấy yếu đuối hơn bao giờ hết. Ngay từ nhỏ Trung Tự Long đã muốn có một ngày sẽ đứng trên tất cả. Bởi thế nó nhận tất cả những việc có thể kiếm ra tiền. Cho dù đó có là gì đi nữa.

- Hạnh phúc có nhiều loại lắm! Có khi đau khổ của người này lại là hạnh phúc của người kia! Ai sống trên đời này cũng đều muốn có một hạnh phúc! Đó là đích đến của tất cả những cuộc đời!

-...

- Có thể đối với bạn hạnh phúc là sự đầy đủ vật chất! Nhưng hạnh phúc đối với tôi là được sống mỗi ngày bên những người mà tôi yêu quý.

- Mày nói cứ như sắp chết ấy nhỉ?

Trung Tự Long trêu chọc. Nhưng nó nhìn thấy trong đôi mắt sáng như sao ấy bỗng bị một bóng tối mênh mông che phủ.

Trung Tự Long thấy tim nó nhói lên một cảm giác xao xuyến kì lạ. Nó không hiểu cảm giác này từ đâu ra nhưng nó vừa sợ vừa thích cái cảm giác này. Bỗng nhiên cơ thể nó tự hành động. Nó nhào đến đẩy Kim Trúc Kì xuống sàn nhà. Kim Trúc Kì trợn mắt lên kinh ngạc rồi hỏi.

- Bạn làm gì vậy?

Trung Tự Long cười.

Nó lấy những dải băng trắng tinh trói hai tay của Kim Trúc Kì lại. Càng lúc Kim Trúc Kì càng hoảng sợ hơn. Nó cố vùng vẫy nhưng hai tay nó đã bị trói không cử động được. Đôi chân thì bị cả thân hình của Trung Tự Long kiểm soát. Nó hoảng sợ nói.

- Làm gì vậy? Làm ơn thả tôi ra!

Trung Tự Long cúi xuống nhìn Kim Trúc Kì thật gần. Nó phát hiện ra rất nhiều điều mà từ trước đến giờ nó không biết. Bỗng nhiên nó đặt môi lên cổ Kim Trúc Kì. Một mùi hương nhẹ nhàng bay vào mũi nó. Nó hít một hơi dài để tận hưởng cái mùi đó. Mặc cho Kim Trúc Kì vùng vẫy trong vô vọng, Trung Tự Long vẫn cứ hôn khắp nơi. Nó hôn xuống và xuống nữa. Một mê lực đang kiểm soát nó. Nhưng rồi bỗng nhiên nó giật mình.

Mình đang làm gì thế này? Mình đang hôn một thằng con trai sao? Mình trở nên bệnh hoạn như vậy từ khi nào vậy? Không! Không! Chuyện này không thể xảy ra được! Nhất định là do thằng quái vật này mê hoặc mình rồi!

Trung Tự Long bật dậy vào chạy ra khỏi nhà ngay để mặc Kim Trúc Kì bị trói như vậy. Thậm chí khi đã chạy rất xa rồi mà Trung Tự Long vẫn còn cảm thấy tim mình đang rung rẩy. Nó sợ hãi cái cảm giác này. Nó ngồi xuống và ôm lấy đầu. nó không thể tin được vào những gì vừa mới xảy ra.

Một bài hát vang lên. Đó là chuông điện thoại của nó. Nó thở dài và bắt máy.

- Alo?

- Cậu làm ăn kiểu gì vậy hả? - Một giọng quát lên.

- Sao? Bà muốn nói gì? - Trung Tự Long không thích khi bị quát mắng như vậy.

- Cậu nói tụi nó ở nhà đó nhưng khi tôi cho người đến thì nơi đó không có ai cả!

- Rõ ràng là tụi nó sống ở đó! Tôi cảm đoan đó!

- Nhưng sao tôi không thấy ai vậy? Chuyện này là sao?

- Tôi cũng không biết nữa!

- Hừ... thôi cậu theo dõi bọn chúng tiếp đi! Có gì phải báo cho tôi biết ngay đó!

- Được rồi!

Trung Tự Long cúp máy. Nó không còn hơi sức đâu mà bực tức nữa. Tim nó đang rối bời cả lên.
...
...

Ngô phu nhân bực bội quăng cái điện thoại lên bàn. Nếu đúng như kế hoạch thì bà đã cho người đập phá hết cả căn nhà và đốt hết đồ đạc của chúng. Chỉ cần làm được như vậy thì bà không tin rằng Ngô Thế Huân sẽ không sớm quay về với bà. Bà có 3 người con trai. Nhưng thằng lớn là một đứa cứng đầu và ba chưa bao giờ có thể biết được trong đầu nó đang suy tính chuyện gì. Thằng thứ 2 thì quá nhu nhược không thích hợp để kế thừa công ty mà bà đã bỏ biết bao tâm huyết ra để sáng lập. Chỉ còn Ngô Thế Huân. Anh là một đứa thông minh và thẳng thắng. Để kế thừa sản nghiệp thì anh là đứa thích hợp nhất. Nhưng anh lại từ chối. Và bà biết rõ lí do vì sao.

Bà không quan tâm anh yêu ai hay lấy ai. Bà chỉ cần biết ai sẽ là người kế thừa tập đoàn mà bà đã tốn hàng chục năm để xây dựng lên mà thôi. Nhưng khi Ngô Thế Huân thừa kế
cũng có nghĩa là Ngô Thế Huân không được tiếp tục duy trì những mối quan hệ đồng tính nữa. Anh phải lấy vợ và chắc chắn vợ anh cũng sẽ là một người có địa vì để củng cố thêm cho công việc làm ăn. Bà lập ra cái lời hứa ngu xuẩn đó cũng chỉ vì muốn anh toàn tâm toàn ý về thừa kế mà thôi. Bởi vì bà ép buộc chắc chắn anh sẽ lại bỏ trốn.

Nhưng rõ ràng là kế hoạch của bà đang bị phá bởi một ai đó. Bà đã đi được phân nửa rồi nhưng đến giờ này lại xảy ra chuyện. Giống như là có ai đứng sau giúp đỡ cho tụi nó vậy. Bà không cam tâm. Nhất định Ngô Thế Huân phải về đây và thừa kế cơ ngơi này. Nhất định mọi chuyện phải theo ý bà. Nhưng bà đã suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu ai đã giúp tụi nó. Ai có thể hành động trước cả bà như vậy.  Ngô Tiêu Châu chắc chắn không phải. Vì từ sau cái ngày chị đi gặp Lộc Hàm bà đã giam chị trong phòng. Dù mạng lưới thông tin của chị có đáng sợ đến đâu thì cũng vô dụng. Vậy thật ra là ai...

- Chắc mẹ sẽ không vui nổi với chuyện này đâu! - Ngô Tiêu Châu mỉm cười nói.

Ngô Anh Minh vừa cười vừa cầm lên một chiếc đồng hồ xinh xắn. Anh quay lại đối diện Ngô Tiêu Châu và nói.

- Anh cũng đoán vậy!

- Sao anh lại giúp tụi nó? - Ngô Tiêu Châu vừa hỏi vừa đứng dậy rót nước cam ra ly cho Ngô Anh Minh. Anh đón  lấy chiếc ly rồi nhún vai.

- Ai biết! Chỉ là anh thích thôi!

Ngô Tiêu Châu nhíu mày nhìn anh.

- Đã rất lâu anh cũng giống như cha không còn xen vào chuyện của mẹ nữa! Chỉ có mình em là vẫn âm thầm bảo vệ cho Thế Huân mà thôi! Vậy thì bây giờ điều gì làm cho anh ra mặt vậy?

Ngô Anh Minh uống một ngụm nước rồi nói.

- Anh không muốn nhìn thấy thằng bé phải như tụi mình! Từ nhỏ đã phải sống theo ý mẹ! Nó là em út nhưng cũng là đứa làm được những chuyện mà chúng ta không làm được!

Ngô Tiêu Châu mỉm cười rồi ôm lấy anh.

- Đúng vậy! Em muốn nó có một tương lai khác với chúng ta!

Buông Ngô Anh Minh ra Ngô Tiêu Châu hỏi.

- Anh đã nhìn thấy Lộc Hàm chưa? Người yêu của Thế Huân đó!

Ngô Anh Minh mỉm cười và uống cạn ly nước của mình.

- Anh thấy rồi! Nhìn nó tràn đầy sức sống lắm!

- Hihihi! Em thích nó cũng vì điểm đó!

- Anh chỉ không hiểu là nó dùng cách gì để cho Thế Huân nghe lời nó nhỉ? Ngày xưa cả nhà có vây quanh năn nỉ thì nó vẫn không chịu nghe cơ mà!

Ngô Tiêu Châu khoanh tay lại và nhìn lên trần nhà.

- Em cũng rất muốn biết! Nhưng... nói đến cả nhà.... Em nhớ cha quá!

Ngô Anh Minh im lặng. Anh không biết đã đến thời điểm nên nói cho Ngô Tiêu Châu biết chưa. Việc này rất nguy hiểm nếu như lộ ra ngoài thì hậu quả sẽ rất khó lường. Đặc biệt là không thể để cho mẹ biết.

- Anh tìm được cha rồi!

Ngô Tiêu Châu kinh ngạc nhìn anh.

- Sao? Cha đang ở đâu? Anh nói đi! Nói cho em nghe đi!

Ngô Anh Minh chỉ nói.

- Cha đang ở bên cạnh Thế Huân đó !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net