Chap 14 Vô thức quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Xin lỗi.

Sea sau một hồi suy nghĩ không hiểu sao chân tự khắc bước về phía căn phòng bệnh 102 từ lúc nào, thấy cửa không đóng cậu liền cứ thế đi vào sau đó thì lại vội vàng quay đi. Chả là có người nào đó đang thay áo nhưng chỉ mới nhìn thoáng qua cậu cũng có thể thấy rõ mấy vết thương trên cơ thể cường tráng.

– Quay lại đi chẳng phải cũng đã nhìn hết rồi sao.

Ngay khi nhìn thấy dáng người nhỏ nhỏ lách vào cửa hắn đã không khỏi bất ngờ, nhìn vẻ ngượng ngùng đáng yêu của người kia thì liền nổi hứng trêu chọc.

– Hừ, tôi đi, đúng là sai lầm khi đến đây mà.

Cậu bị chọc thì giận dữ liếc hắn rồi quay lưng định đi thì lại bị một cánh tay giữ lại, rồi ôm lấy mình.

– Đừng đi.

Hắn cũng chẳng biết tại sao nhưng khi nhì thấy cậu hắn chỉ muốn ôm cậu vào lòng như thể nếu không làm vậy thì cậu sẽ biến mất.

– Buông ra, đau.

Cậu bị cái ôm chặt của hắn làm cho đau đớn kêu lên, vì cơ thể cậu hiện tại không tốt cho nên cái siết tay của hắn cũng khiến cậu không chịu được.

– Không sao chứ, xin lỗi. Tôi sẽ gọi bác sĩ.

Hắn luống cuống buông cậu ra hỏi thăm, cái bộ dạng làm cho trong lòng cậu thấy có chút ấm áp dù cậu biết hắn có thể chỉ là do lo lắng cho con mình mà thôi.

– Được rồi, tôi không sao đâu. Anh nên lo cho mình đi.

Cậu gạt nhẹ cánh tay đang xem xét người mình như có như không nói.

– Tôi rất tốt, em đã ăn gì chưa tôi sai người đi mua.

Nghe hắn nói lúc này cậu mới để ý trong phòng còn có mấy người mặc đồng phục xem bộ dạng hẳn là người giúp việc, cũng đúng thôi hắn ta là Jitaraphol tổng cơ mà. Mà khoan đã vậy là từ nãy đến giờ họ chứng kiến hết sao, xấu hổ chết mất.

– Sao thế, sao mặt lại đỏ như vậy sốt sao?

Hắn thấy mặt cậu đỏ lên thì liền đưa tay sờ không biết rằng điều đó làm cho cậu càng thêm xấu hổ. Cậu vội gạt tay hắn ra quay lưng ra về, đi tới cửa nhớ đến mục địch của mình vội nói với lại:

–  nói anh cần nằm viện mấy ngày thì ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu không đừng trách tôi.

– Em là đang lo cho tôi sao?

Hắn nghe cậu nói thì trong lòng tự dưng thấy vui bèn với đáp lại mặc cho bóng cậu xa dần.

Hắn vốn không tin vào cái gì gọi là duyên phận, là tình yêu nhưng hắn nghĩ hình như mình đã rơi vào lưới tình của cậu mất rồi.

....

– Sao rồi?

Phuwin bước vào tổ trọng án liền hỏi mọi người về vụ án, vì lo cho Sea cho nên sau đó cậu cũng không tham gia tiếp vào việc xét xử hiện tại muốn hỏi thăm nắm tình hình một chút.

– Đã hoàn tất hồ sơ rồi, hắn sẽ đưa đến trại giam dành cho tội phạm đặc biệt. Mọi chuyện về cơ bản như những gì cậu đã dự đoán.

Gemini đem tập hồ sơ để lên bàn cho Phuwin.

– Vậy anh gọi tôi tới đây có chuyện gì?

Phuwin sau khi xem xong hồ sơ thì hài lòng đưa trả lại cho Gemini, lại nhớ tới việc Gemini gọi mình tới gấp thì liền hỏi.

– Tôi biết là nhờ cậu lúc này là không phải, cậu còn phải chăm sóc Sea nhưng việc này nếu không phải cậu thì tôi không tin tưởng ai được.

Gemini bày ra vẻ khó xử nhìn Phuwin Khiến cậu càng cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề.

– Không sao đâu, anh cứ nói đi.

– Chẳng là hôm qua, cấp trên có giao cho bên chúng ta một tên tội phạm có thể coi là sát thủ liên hoàn đi, hắn đã giết tổng cộng 3 người. Họ nghi ngờ rằng đằng sau hắn còn có kẻ giật dây, nhưng dù điều tra thế nào cũng không được, cho nên đem hắn giao cho tổ chúng ta.

– Anh muốn tôi thẩm vẫn hắn.

Phuwin nghe Gemini nói thì dần dần hiểu ra vấn đề và mục đích mình được gọi tới.

– Đúng vậy, theo điều tra thì người này có tiền xử về tâm lý đã từng phải điều trị tâm lý một thời gian, hắn bị ám ảnh bởi thiên sứ, thiên chức gì đó. Dù có tra hỏi thế nào hắn cũng chỉ trả lời một câu: là thiên chức thiên sứ giao cho.

– Vậy anh muốn tôi dùng đòn tâm lý.

– Không hổ là nhà tâm lý học hàng đầu.

Gemini không khỏi thán phục người con trai trước mắt, làm việc một thời gian chính anh cũng càng ngày càng nể phục Phuwin. Ban đầu anh vốn không tin vào cái gì gọi là tâm lý học tội phạm nhưng làm việc một thời gian sự tin tưởng càng ngày càng tăng lên khi cậu dần dần giúp phá giải các vụ án.

– Đưa hồ sơ của hắn cho tôi.

Phuwin cũng không có ý định từ chối, làm việc này cậu cũng đã quen rồi đâu có thể vì cá nhân mà ảnh hưởng tới công việc.

– Đây cậu xem đi, ngày mai sẽ thẩm vấn được chứ?

– Được, tôi về trước.

Phuwin nhận được hồ sơ thì cũng chào tạm biệt Gemini ra về, anh cần ghé qua nhà lấy chút đồ và nấu vài món ăn mang tới cho Sea.

Phuwin ghé qua siêu thị mua đồ nhưng không hiểu sao suốt thời gian đó, anh cứ có cảm giác như có người theo dõi mình, giác quan của một nhà tâm lý mách bảo anh như vậy. Mặc dù không hề xác định rõ nhưng anh vẫn quyết định bắt taxi cho an toàn, không hiểu sao từ ngày anh vào biệt thự Ngô gia thì luôn có cảm giác mình bị theo dõi. Đúng là kỳ lạ.

– N'Sea, phi tới rồi.

Phuwin vui vẻ mở cửa bước vào nhưng ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì liền tức giận.

– Jimmy Jitaraphol Potiwihok sao lại ở đây?

Ngay khi mở cửa Phuwin liền thấy trai yêu quý của mình đang cùng cái kẻ mà mình ghét nhất cùng một chỗ không điên mới lạ.

– Phi...

Sea biết là lần này mình chọc giân Phuwin rồi nên cũng chỉ biết cúi đầu khẽ gọi.

– Phi đã dặn em thế nào?

Phuwin đi tới đặt đồ lên bàn từ tốn lên tiếng, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Sea thấy rõ sự giận dữ.

– Nhưng Jimmy anh ta..

– Em không nhớ ai là người đã hại em ra nông nỗi này sao? Chỉ vì hắn ta mà em suýt mất mạng đó.

Phuwin lần đầu tiên nổi giận với Sea như vậy làm cậu như con cún nhỏ cúi đầu không dám cãi tiếp. Cậu có thể ngang ngược ngỗ nghịch nhưng trước mặt Phuwin người anh đã hi sinh tuổi trẻ vì mình thì cậu mãu mãi chỉ là cậu em nhỏ bé.

– Đó là lỗi của tôi không phải Sea.

Hắn đứng một bên nhìn cậu bị mắng thì không khỏi đau lòng vội lên tiếng bảo vệ.

– Jitaraphol tổng ngài vẫn còn biết là lỗi của mình sao? Nếu biết vậy thì làm ơn tránh xa Sea nhà tôi ra.

– Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể làm vậy, Sea cậu ấy đang mang thai con tôi và tôi có quyền và trách nhiệm phải chăm sóc cậu ấy.

Hắn là ai chứ hắn sống đến ngày hôm nay điều hành cả một tập đoàn lớn thì cũng phải có bản lĩnh hơn người.

– Rất cám ơn nhưng Sea ra tôi không có vinh dự đó.

Đấu với nhà tâm lý miệng lưỡi như dao đúng là to gan mà.

– Tôi biết không tin tưởng tôi, nhưng cho tôi một cơ hội được chứ, tôi hứa sẽ chăm sóc Sea thật tốt.

Muốn hắn từ bỏ đó không phải tác phong của hắn.

– Cơ hội để lại như hôm trước sao?

Phuwin mỉa mai nhìn.

– Dù sao tôi cũng đã bảo vệ được ậu ấy và đứa bé an toàn.

– Phi, dù sao anh ta cũng là cha đứa trẻ cho nên...

Sea nhìn một màn đấu đá không nhịn được lên tiếng khuyên can.

– Sea em đừng để hắn ta dụ, loại người không đáng tin đâu.

– Phi dù sao thì anh ta nói cũng đúng mà, anh ta là cha đứa trẻ anh ta cũng có quyền, anh hiểu rõ mà.

– Nếu em đã nói vậy thì tuỳ em nhưng anh nhất định không chấp nhận hắn ta đâu.

Phuwin dưới sự cố chấp của em trai cũng không làm khó nữa, dù không cam tâm nhưng nghĩ kỹ thì đúng là mình đang phản ứng thái quá.

– Cảm ơn em Sea.

Hắn thấy cậu bảo vệ cho mình thì vô cùng vui vẻ.

– Tôi nói vậy không có nghĩa là bỏ qua cho anh, cứ làm theo những gì chúng ta đã thoả thuận, tôi mệt muốn nghỉ anh về đi.

Sea trùm chăn ra vẻ đuổi người mà hắn nhìn thế liền biết ý cúi chào Phuwin rồi rời đi. Dù sao kết quả hôm nay đã ngoài mong muốn của hắn rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net