Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mason Mount vắt chéo chân, dựa lưng vào thành ghế sofa, cằm hất về phía tờ giấy chi chít chữ trên bàn:

- "Còn chỗ nào không rõ cứ hỏi lại tôi."

Declan Rice không đáp, hắn cầm lấy tờ giấy kia, lướt mắt qua từng dòng. Môi hắn gợn lên ý cười, khóe mắt cũng cong cong. Mason Mount chột dạ, một bảng quy tắc thì có gì đáng cười chứ? Cậu cố nhớ lại nội dung mình đã thức đến khuya hôm qua để ngồi viết, còn cẩn thận xem đi xem lại mấy lần, xác định không có lỗi chính tả nào mới yên tâm đi ngủ. Chắc cậu sẽ không bỏ sót lỗi nào đâu, hoặc là, hắn cười vì chữ cậu quá xấu?

Ừ thì lâu rồi cậu không cầm bút nên có chút cứng tay là chuyện bình thường, hơn nữa cũng đâu đến mức như gà bới thóc.

- "Tôi muốn hỏi." - Declan Rice chợt ngẩng đầu, nhất thời khiến Mason Mount giật thót. Trông thấy cậu như thế hắn cười càng sâu hơn. - "Phòng của tôi ở đâu thế?"

Mason Mount chậm rãi thả lỏng. Ai mà biết được hắn muốn hỏi cái gì, cậu còn tưởng bị hắn bắt lỗi.

- "Đi theo tôi."

Mason Mount đi trước, Declan Rice kéo vali theo sau. Nhà của cậu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu chỉ có một người ở thì xem chừng quá phí phạm. Nên sau một thời gian suy nghĩ kĩ càng lại được hội bạn thêm vài lời góp ý, cậu mới quyết định tìm người ở ghép. Vị trí đắc địa, không gian thoáng mát, nội thất toàn là hàng cao cấp, giá thuê lại rẻ như cho, số lượng người tìm đến cậu khủng khiếp gấp mấy lần cậu nghĩ. Rất nhiều người sẵn sàng trả giá cao hơn để có thể bước chân vào nhà cậu. Rốt cuộc Mason Mount lại chọn Declan Rice, người chấp nhận tất cả yêu cầu mà cậu muốn.

Và là kẻ mà cậu vừa nghe đến liền bất giác nhoẻn miệng cười.

- "Phòng của cậu." - Mason Mount mở cửa, rồi quay mặt về phía hắn. - "Chìa khóa tôi để sẵn trên... bàn."

Gương mặt Declan Rice phóng to khiến Mason Mount đơ cả người. Hắn chồm tới, khoảnh khắc gò má hắn sượt qua gò má cậu, mùi hương thanh mát trầm ấm thoang thoảng nơi cánh mũi, Mason Mount thoáng qua một trận rùng mình.

- "Cẩn thận." - Declan Rice thì thầm, chặn cánh cửa suýt bị gió bên ngoài cửa sổ đẩy dập về phía cậu.

Trống ngực Mason Mount đập ầm ầm, cậu bối rối chống tay lên ngực Declan Rice đẩy nhẹ, vội vàng bước qua hắn, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu giật lấy tờ giấy trong tay hắn, rút chiếc bút kim loại bóng loáng thường ngày vẫn yên vị trên túi áo, viết thêm một dòng.

Declan Rice nhìn dòng mực còn óng ánh nước, lại nhìn theo bóng dáng thon gầy vừa khuất sau cánh cửa lớn che giấu gương mặt nhỏ lộ vẻ mất tự nhiên kia, không nhịn được bật ra tiếng cười khẽ.

Điều 11. Giữ khoảng cách tối thiểu 2m với chủ nhà.

Buổi chiều, Mason Mount có việc cần ra ngoài, cậu nói với Declan Rice, bảo hắn không cần chuẩn bị bữa tối cho cậu.

- "Nhà bếp, cậu có thể tùy ý sử dụng." - Mason Mount vừa xỏ chân vào đôi giày da mới mua hôm qua chỉ để phối riêng với bộ vest màu nâu tây đang mặc, vừa nói, nhưng lại không có điểm gì là chú tâm đến người gần đó.

- "Tôi có thể mua thêm vài thứ dùng trong bếp không?"

Mason Mount nhíu mày, nhà của cậu mà còn thiếu đồ cho hắn dùng à?

- "Trong tủ lạnh còn ít rau củ và thịt, tủ treo tường cũng có đồ hộp đấy."

- "Tôi biết nhưng mà bếp của cậu..."

Một Declan Rice ngập ngừng khiến Mason Mount phát cáu, hắn nói biết nấu ăn, nhưng chút chuyện cỏn con này cũng phiền tới cậu, hay là lại treo đầu dê bán thịt chó nữa?

Mason Mount hùng hổ đi vào bếp, định bụng sẽ mắng hắn một trận.

- "Tôi xin lỗi nhưng mấy vật dụng nấu ăn cậu để ở đâu thế?" - Declan Rice gãi đầu.

Cơn giận của Mason Mount bị dáng vẻ bất lực của Declan Rice làm cho yểu xìu, nhìn mấy cánh tủ mở toang còn bên trong thì trống hoác, gương mặt nhỏ càng đỏ hơn, lần này là vì xấu hổ.

Mason Mount ở một mình, cậu chẳng biết nấu ăn. Hàng ngày nếu không ăn đồ hộp thì cũng là ăn ở bên ngoài, thỉnh thoảng cậu sẽ ghé nhà người bạn nào đó ăn ké, cuộc sống bấp bênh này chính là một trong những lý do khiến cậu yêu cầu người ở ghép phải biết nấu ăn. Thế mà vừa rồi cậu bỗng quên mất.

Không nấu ăn thì mua vật dụng nhà bếp để làm gì chứ? Cậu cũng chẳng thừa sức mà bảo quản chúng.

- "Cái này." - Mason Mount đặt lên bàn một tấm thẻ bạch kim. - "Cậu cần gì cứ mua."

- "À không cần đâu, lát nữa tôi đến siêu thị gần nhà mua là được."

Declan Rice xua tay, Mason Mount không thích nhiều lời, còn dây dưa nữa cậu sẽ muộn mất.

- "Cậu cứ cầm lấy, đằng nào cũng để lại nhà tôi mà."

Declan Rice nhìn tấm thẻ lấp lánh, thầm nghĩ người này không biết là quá hào phóng hay dễ tin người nữa, lại có thể tùy tiện đưa thẻ cho người vừa gặp một ngày tiêu xài như thế. Thật sự hắn chỉ muốn mua vài món, cũng không đáng bao nhiêu, hắn hỏi cậu trước chỉ là hắn không muốn vi phạm quy ước giữa hai người.

Điều 2. Không được tự ý thay đổi vật dụng trong nhà khi chưa có sự cho phép của chủ nhà.

Declan Rice cất tấm thẻ kia vào ví rồi trở về phòng lấy áo khoác. Căn bếp đó sau này sẽ là nơi hắn thường xuyên dùng đến, hắn phải tranh thủ ngày nghỉ này sớm một chút sắp xếp lại ổn thoả.

Tối muộn, Mason Mount trở về nhà. Từ bên ngoài nhìn vào, căn nhà vẫn như trước bị bao phủ bởi màn đen tĩnh lặng. Mason Mount chợt hoài nghi, có thật là Declan Rice đã dọn đến đây sống cùng cậu hay không?

Mason Mount tựa lưng vào chiếc xe đỏ mà cậu thích nhất, ngước nhìn bầu trời đêm, vài vì tinh tú nhấp nháy điểm tô cho khung cảnh có phần cô đơn này.

Declan Rice, hắn không nhớ cậu.

Ý nghĩ này vừa thoáng qua liền khiến Mason Mount có chút buồn cười, đã nhiều năm như vậy rồi, bảo hắn ghi nhớ kẻ đáng ghét như cậu, làm sao có khả năng được.

Mason Mount đút tay vào túi quần, cậu không vội vào nhà, cứ thế đứng ngắm cảnh một lúc lâu. Sương đêm lành lạnh thấm lên vai, quang cảnh này khiến cậu bất giác nhớ đến đoạn kí ức không mấy vui vẻ trước kia.

Lúc Mason Mount vừa bước lên bậc thềm trước nhà, bên chân liền xuất hiện một luồng sáng nhỏ, cậu nheo mắt, ở kệ thay giày, lối đi hay nhà bếp, chân cầu thang đều có. Mason Mount rẽ vào nhà bếp lấy nước uống, nhìn thấy bên trong đầy ắp đồ ăn tươi sống, trên cửa tủ lạnh còn dính mảnh giấy note "trong tủ có bánh ngọt, nếu đói hãy ăn một chút nhé", cậu không nhịn được liền mỉm cười.

Nhiều người nói dậy sớm để thành công, Mason Mount không biết lời này có đúng không, nhưng cậu chả bao giờ dậy sớm, đi làm sớm chắc chắn không có trong từ điển của cậu. Đêm qua về nhà muộn, lại còn nhắn tin tán dóc với hội bạn đến khuya, Mason Mount uể oải rời giường khi mặt trời đã ở tít trên cao. Cậu xỏ đôi dép bông màu xanh biển hình cá voi, kéo lê thân xác lười nhác ra khỏi phòng.

Pajama trắng điểm hoạ tiết xanh biển xộc xệch, tóc rối bù, đôi mắt đen tinh anh giờ mơ mơ màng màng dù cậu đã cố thanh tỉnh sau khi rửa mặt, Mason Mount che miệng ngáp.

- "Cậu dậy rồi à? Đến ăn sáng đi." - Declan Rice đặt 2 ly sữa nóng trên bàn bên cạnh 2 đĩa sandwich.

Mason Mount chấn động. Cậu lại quên mình không còn sống một mình nữa rồi.

Declan Rice mặc sơ mi trắng cùng quần âu đen, sơ vin gọn gàng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay để lộ cơ bắp rắn chắc. Hắn kéo ghế, ấn cậu vào chỗ ngồi, chợt nhớ ra có điểm không đúng, hắn rụt tay lại, ngồi xuống đối diện cậu.

- "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn."

Mason Mount bị mùi thơm của sandwich và sữa nóng hấp dẫn, liền xua tay:

- "Không sao, đều là cậu làm à?"

- "Ừ, ăn thử xem có vừa miệng không." - Declan Rice giúp cậu khuấy sữa cho bớt nóng.

Mason Mount gật gật, đôi mắt linh động lấp lánh. Bởi vì thường xuyên dậy muộn, cậu không thường ăn sáng. Bữa sáng thường sẽ ăn trước giờ trưa một chút, còn bữa trưa thì thành bữa xế, rốt cuộc đẩy bữa tối thành bữa khuya. Mason Mount đã luôn mong chờ khi thức dậy sẽ có sẵn những bữa sáng thơm nức mũi như thế này.

Mason Mount nhón tay cầm chiếc sandwich cắn một cái, vẻ mặt mãn nguyện bỗng dưng cứng lại, cậu nhăn mặt trả bánh về đĩa, chạy biến vào toilet. Declan Rice định đến xem cậu thế nào thì Mason Mount đã quay lại, cậu hớp một ngụm sữa dằn xuống cơn bực bội.

- "Tôi ghét nhất là bắp cải tím." - Mason Mount quay ngoắt vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Mason Mount ngồi trong phòng, càng nghĩ càng thấy tức, bao nhiêu loại rau lại chọn đúng bắp cải tím, hắn chắc chắn là muốn trêu chọc cậu.

Không lâu sau bên ngoài có tiếng gõ cửa, thanh âm điềm đạm theo đó truyền vào:

- "Mas... Mount, đừng bỏ bữa sáng." - Dừng một lúc, hắn tiếp. - "Tôi đi làm đây."

Mason Mount ấm ức đấm vào gối, làm như thế rồi bảo cậu phải ăn sáng, nực cười.

Mặc dù không vui, Mason Mount vẫn phải đi làm. Sau khi khoác lên diện mạo ưng ý nhất rồi, cậu mới tự tin ra khỏi nhà. Bất quá khi đi ngang nhà bếp, cậu vẫn không nhịn được mà ghé mắt nhìn. Trên bàn vẫn còn ly sữa lúc nãy và một chiếc sandwich mới. Mason Mount cầm mảnh giấy note bên cạnh lên xem.

"Xin lỗi cậu, Mount."

Điều 5. Không cho phép gọi chủ nhà bằng tên.

Mason Mount nhìn nhìn chiếc sandwich nóng hổi, cẩn trọng cắn một miếng, mùi thơm cùng vị sốt cà chua hòa quyện với lòng đỏ trứng béo béo khiến cậu rất hài lòng, ngay cả bắp cải tím cũng đã được thay bằng xà lách. Declan Rice này cũng biết điều lắm, cậu âm thầm gạch thêm một nét xổ vào dấu trừ vừa nãy của hắn.

Declan Rice nhớ đến biểu cảm bùng nổ của Mason Mount, hắn biết hắn đã chọc giận cậu. Nghĩ nghĩ một lúc, hắn quyết định gửi tin nhắn cho cậu, hỏi người kia không thích ăn gì, hắn sẽ không để chuyện như vừa rồi xảy ra nữa.

Mason Mount thấy tin nhắn của hắn, cậu soạn một dòng tin nhắn thật dài, định hành hạ hắn một phen nhưng nghĩ lại nếu làm như thế thì những món cậu có thể ăn cũng bị hạn chế đi rất nhiều, không phải là thiệt thòi cho cái bụng của cậu sao? Rốt cuộc Mason Mount chỉ phản hồi lại cho hắn một tin.

Điều 12. Chủ nhà không thích bắp cải tím và sữa dâu.

Declan Rice mỉm cười gửi lại cậu một sticker đã hiểu, sau đó cẩn thận ghi chú vào bảng quy tắc của hai người.

***

Mason Mount là giám đốc công ty thời trang MM, vừa chào đời đã ngậm thìa vàng, Declan Rice ngược lại chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, gia cảnh hắn cũng thế. Hắn sinh ra ở London nhưng lại lớn lên ở Ireland, sau khi tốt nghiệp hắn quay trở lại London làm việc. Dù thế công việc của hắn trước nay đều không được tốt, rồi bởi vì thời sinh viên vừa học vừa làm, hắn hầu như còn rất ít thời gian để giải trí, dần dà cũng quen với cảnh làm bạn với căn phòng nhỏ của riêng mình. Thật lòng hắn rất ngưỡng mộ cuộc sống của Mason Mount, không phải vì cậu được sinh ra ở vạch đích, mà vì sự yên bình vui vẻ hắn khó mà tìm được. Ban ngày đi làm, tối đến có thể đi chơi đến khuya, nếu mệt cũng không cần miễn cưỡng bản thân, cứ thế ngủ thêm chút nữa.

Đối với một Mason Mount tính khí thất thường, hắn không thấy phiền chút nào, thậm chí còn thấy người kia rất đáng yêu. Mason Mount giống một hoàng tử bé thích được cưng chiều, luôn muốn người khác chú ý đến mình và cũng thường hay giận dỗi vô cớ. Có lẽ vẫn còn quá sớm để kết luận thế này, nhưng bằng trực giác của mình, hắn tin phía sau sự kiêu ngạo kia vẫn là một tâm hồn mong chờ được yêu thương.

Thỉnh thoảng hắn bắt gặp ánh mắt hờn mát của Mason Mount đặt lên người hắn, đến khi chạm phải ánh mắt hắn, người kia hoặc trừng to mắt doạ, hoặc xấu hổ quay đi. Declan Rice cũng tò mò lắm, bất quá bọn họ có lẽ còn chưa thân đến mức Mason Mount sẵn sàng cho hắn biết lý do. Mà hiện tại hắn hài lòng với cuộc sống này, mặc kệ Mason Mount đưa ra cho hắn những quy tắc có phần quái dị, tựa như biến thân thành một con nhím nhỏ, khoác lên mình một lớp gai nhọn để giữ khoảng cách với hắn.

Declan Rice thích chăm sóc và bảo vệ kẻ yếu. Bởi cuộc sống này đã rèn giũa hắn trở thành một người kiên cường và ôn nhu.

Declan Rice đặt ly sữa nóng lên bàn, thói quen của Mason Mount là tạt qua phòng sách mỗi khi về nhà cho dù có là nửa đêm hay đang say đi nữa, cậu không cho hắn vào phòng mình, mà hắn lại thường ngủ trước khi cậu về nhà, cho nên hắn chỉ có thể để sữa ở đây cho cậu. Mấy lần Mason Mount đều càu nhàu hắn lắm chuyện, hắn chỉ cười khi nhìn thấy chiếc ly trống rỗng trên bàn vào sáng hôm sau.

Điều 1. Cấm tuyệt đối vào phòng ngủ của chủ nhà.

- "Đừng quên mang cơm trưa." - Declan Rice nói với theo trong khi đang rửa bát.

Mason Mount càu nhàu gì đó Declan Rice nghe không rõ, chỉ biết cậu vừa quay trở lại phòng bếp.

- "Đi trước đây." - Mason Mount nói vọng vào, thanh âm khiến Declan Rice có thể mường tượng ra vẻ mặt bất mãn của cậu lúc này.

So với gương mặt bừng sáng khi tươi cười của Mason Mount, Declan Rice cảm thấy khi cậu nhăn nhó khó chịu cũng đáng yêu không kém.

Mason Mount mở nắp hộp cơm trưa mà Declan Rice chuẩn bị cho cậu, mùi thơm lập tức bay ra ngoài. Vừa lúc, Christian Pulisic bước vào, y gõ lên cánh cửa thu hút sự chú ý của Mason Mount, không đợi người kia phản ứng gì, Pulisic ngồi xuống trước mặt cậu, tấm tắc:

- "Hôm nay là cá tuyết và khoai tây chiên à? Đầu bếp riêng của cậu cũng khéo tay thật."

Mason Mount chấm một miếng khoai tây vào sốt cà chua, thỏa mãn cười:

- "Còn phải nói. Nhưng cậu không đi ăn à?"

- "Thì muốn tìm cậu rủ đi ăn chung đấy." - Pulisic vờ thở dài. - "Cậu ta chăm cậu tốt như thế, xem ra sắp tới tớ cũng không còn chút hy vọng nào để được đi ăn cùng cậu đâu nhở?"

Mason Mount phì cười, sau khi vô tình nói cho Declan Rice biết bản thân thường xuyên không ăn trưa vì lười và mệt, nhất là mấy hôm công việc nhiều, hắn liền chuẩn bị cơm trưa cho cậu không sót ngày nào, còn rất nghiêm túc nhắc cậu mang đi. Mặc dù sáng nào cậu cũng càu nhàu hắn phiền phức, nhưng đến trưa khi mở hộp cơm ra, thấy đồ ăn thơm nức mũi kèm theo hộp sốt cà chua, Mason Mount đều không nhịn được mà vô cùng vui vẻ.

- "Chỉ cần cậu lên tiếng, ngoài kia đầy người xếp hàng chờ nấu cho cậu." - Mason Mount nửa thật nửa đùa nói.

Pulisic vươn tay lau khóe miệng dính nước sốt của Mason Mount:

- "Tớ kêu suốt đấy mà có thấy ai đâu."

- "Cậu có thể mang cơm theo ăn cùng tớ mà."

Mason Mount vừa nói vừa cắn một miếng cá tuyết, vừa giòn vừa ngọt, thêm một ít sốt cà chua nữa, hoàn hảo. Bởi vì Mason Mount rất thích ăn sốt cà chua, chỉ cần có sốt cà chua, món nào cũng thành mĩ vị, đến mức khi lập bảng quy tắc kia, cậu cũng tiện tay ghi vào.

Điều 8. Sốt cà chua là món bắt buộc phải có sẵn trong bếp.

Có điều trước đây cậu đều ăn sốt cà chua làm sẵn mua ở siêu thị, bây giờ có Declan Rice, chế độ ăn uống của cậu cũng được nâng cấp lên nhiều. Cậu thích ăn sốt cà chua, hắn liền tự mình làm sốt cho cậu. Hắn bảo tự làm thì không có chất bảo quản, tốt cho sức khỏe của cậu hơn, cũng ngon hơn cái loại công nghiệp kia gấp ngàn lần, Mason Mount thấy đúng thật, cậu ăn đến muốn nghiện luôn rồi. Còn nữa, hắn cảm thán cậu quá gầy, hắn sẽ bồi bổ cho cậu, để cậu nhanh nhanh tròn trịa hơn một chút.

- "Cậu biết thừa khả năng bếp núc của tớ có giới hạn mà. Mà thôi, cậu ăn rồi nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn có cuộc họp dự án mới, tớ đi ăn đây." - Christian Pulisic nhìn biểu tình thay đổi liên tục của Mason Mount thì hiểu người kia đang hưởng thụ sự chăm sóc của bạn cùng nhà đến mức nào. Y không muốn làm phiền cậu nữa, nói thêm vài câu thì đi ra ngoài.

Mason Mount dĩ nhiên không có ý định giữ y lại, đợi y đi rồi, cậu liền lấy điện thoại nhắn tin cho Declan Rice. Trước tiên khen hắn nấu ăn ngon, sau đó nhờ hắn lần sau làm thêm một phần nữa.

Declan Rice hoài nghi, nhìn Mason Mount không giống kiểu ăn nhiều, nếu không cậu đâu có gầy trơ xương như thế. Bất quá cậu đã lên tiếng, hắn sẽ không từ chối.

Bởi vì có vài việc phát sinh trước giờ tan ca cần phải giải quyết gấp nên Declan Rice về muộn hơn mọi ngày, cứ nghĩ Mason Mount vẫn chưa về, không ngờ cậu đang nằm trên sofa, đắp chăn mỏng lên đến cổ, ảo não nhìn lên trần nhà.

- "Cậu về sớm thế?" - Declan Rice cất giày vào tủ, cởi áo khoác mắc vào giá treo quần áo, nới lỏng cravat, mang túi thực phẩm vừa mua ở siêu thị vào bếp, sau đó mới mang một ly nước ép cam ra cho cậu.

- "Còn cậu thì về muộn." - Mason Mount nâng mắt, hờn mát trả lời.

- "Ừ, ở công ty có chút việc, hôm nay cậu không vui à? Đã ăn gì chưa?"

Declan Rice vừa nói vừa nhặt áo vest và tất chân Mason Mount vứt trên sàn, hoàng tử bé rõ ràng là không vui, mất hứng đến độ chẳng buồn về phòng thay đồ nữa.

Được hôm cậu về sớm thì hắn biến mất dạng, hỏi cậu vui thế nào được?

- "Không muốn ăn."

- "Sao thế? Có chuyện gì à? Tôi có thể giúp cậu không?"

Vẻ mặt lo lắng cùng ánh mắt chân thành của Declan Rice đâm thủng lớp giáp lạnh lùng của Mason Mount, cậu yểu xìu lắc đầu:

- "Không giúp được, chút vấn đề ở công ty thôi."

- "Đừng buồn nữa, cậu giỏi như thế, sẽ có cách giải quyết cả mà." - Declan Rice xoa đầu cậu. - "Tôi đi pha nước cho cậu tắm, xong rồi cùng ăn tối nhé?"

Vẻ mặt ủ rũ như mèo mắc mưa của Mason Mount khiến Declan Rice mủi lòng, muốn an ủi đứa nhỏ này. Nhưng xoa đầu là điều cấm kị của Mason Mount.

Điều 6. Không được xoa đầu chủ nhà.

Mason Mount mím môi, hung hăng gỡ tay Declan Rice khỏi tóc mình.

- "Không cần, lát nữa tôi gọi pizza." - Nói xong cũng không đợi Declan Rice nói thêm, Mason Mount hất tung chăn, ngoe nguẩy bỏ vào phòng. - "Pha nước xong gọi tôi đấy."

Declan Rice nhìn người vừa thò đầu ra, dùng âm giọng gay gắt nói với mình thì không khỏi buồn cười, quả thật y như một con nhím, không được mềm mại như tóc của cậu lúc lướt qua tay hắn tí nào.

Mason Mount có phòng tắm riêng trong phòng ngủ, nhưng cậu cứ thích tắm ở phòng tắm gần bếp hơn, đôi lúc cậu cũng tự hỏi mình lý do đấy, rồi cũng chẳng trả lời được, đơn giản thích là thích thôi. Thoải mái, có lẽ thế. Đợi Mason Mount tắm xong, bên phòng bếp đã phảng phất mùi bột thơm thơm khiến cậu tò mò.

Mason Mount ngó vào bếp, Declan Rice đang quay lưng về phía cậu, tỉ mẩn làm gì đó. Hắn vẫn chưa thay quần áo, một thân sơ mi trắng sơ vin và quần âu đen ôm lấy cơ thể lộ ra đường cong nam tính. Lưng hắn vừa thẳng vừa đầy đặn, chân còn dài hơn chân cậu, vai vừa rộng vừa chắc, còn tay áo thì xăn lên một nửa.

- "Này, cậu làm gì đấy?" - Mason Mount bước đến chỗ hắn, trong bụng liền dấy lên một trận cồn cào.

- "Cậu tắm xong rồi à? Chờ một lát là có thể ăn rồi."

Mason Mount chống cằm nhìn Declan Rice xếp thịt, tôm, xúc xích và rau củ lên bánh, cậu liếm liếm môi, hai mắt long lanh:

- "Cho nhiều phô mai một chút nha."

Declan Rice cười cười, Mason Mount rất dễ dỗi, lại càng dễ dỗ.

- "Nhưng bột ở đâu mà có sẵn cho cậu làm thế?" - Mason Mount từng thấy mẹ làm pizza cho cậu ăn rồi, bột đều phải nhào và ủ kĩ thì bánh mới đạt chất lượng được. Cậu mới đi tắm có một tí, không lý nào hắn đã chuẩn bị xong.

Declan Rice rải một lớp phô mai dày lên bánh, sau đó mở cửa lò nướng, nhiệt vừa vặn để bánh vào.

- "Mấy hôm trước cậu nói thèm ăn pizza mà, nên tối qua tôi nhồi sẵn rồi ủ lạnh."

Mason Mount gật gù:

- "Chu đáo thật. Ai mà làm người yêu của cậu chắc sẽ sướng lắm ha."

- "Cậu muốn thử không?"

Declan Rice đứng đối diện cậu, người hơi dựa vào bàn, hai tay khoanh trước ngực, thỉnh thoảng lại ngó vào lò nướng trông chừng. Hắn thản nhiên buông một câu trêu đùa, Mason Mount thế mà nóng hết cả mặt mày. Mãi sau cậu mới có thể cười xòa một cái.

- "Cái này chắc nướng lâu lắm nhỉ? Tôi ra ngoài xem tv trước đây."

- "Được, cậu uống gì không?"

- "Một chút coca."

Mason Mount lại nằm dài trên sofa, nghĩ đến tình cảnh xấu hổ vừa rồi. Đáng lẽ cậu phải mạnh dạn đáp trả hắn chứ không phải ngượng ngùng đứng im như thóc. Mason Mount có đầy kinh nghiệm tán tỉnh, khả năng trêu đùa của cậu chắc chắn chẳng kém ai, chả hiểu sao gặp Declan Rice lại bị khớp nữa. Từ hôm hắn dọn vào đến nay, số lần cậu bị trêu chọc không ít. Càng nghĩ càng mất lòng, Mason Mount cắn góc chăn, nếu hắn còn trêu chọc cậu nữa, cậu sẽ không cho hắn thuê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net