Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Declan Rice trở về rồi, Mason Mount giống như được hồi sinh. Mỗi ngày, cậu không cần lủi thủi một mình làm bạn với cô đơn nữa. Buổi sáng khi Mason Mount đến công ty, gặp ai cũng hí hửng bắt chuyện, Christian Pulisic liền biết kẻ đánh cắp trái tim cậu đã mang nó trả lại cho cậu.

- "Declan Rice về rồi à?" - Christian Pulisic hỏi sau khi đóng lại bản kế hoạch vừa chốt xong với Mason Mount.

- "Sao cậu biết thế?"

Mason Mount vươn vai, bữa sáng hôm nay Declan Rice nấu ngon quá nên cậu ăn hơi nhiều, báo hại bây giờ đã có chút buồn ngủ.

- "Còn phải nói ư? Hiện hết lên trên mặt cậu rồi kìa."

Bị Christian Pulisic bắt bài, Mason Mount chẳng những không thấy ngại, ngược lại còn đắc ý. Cậu cầm điện thoại lên soi gương, sờ sờ mặt mình, đúng là thần sắc có tốt lên thật, mà chẳng phải do cậu vốn đẹp trai sẵn rồi sao?

- "Cậu ấy nói công việc xử lý xong sớm nên tranh thủ về nấu ăn cho tớ." - Mason Mount cười tít mắt khoe khoang. - "Với cả chỗ đối tác cung cấp vải cũng là cậu ấy giới thiệu."

- "Hắn quan hệ cũng rộng quá nhỉ?"

- "Đúng vậy, tớ không nghĩ cậu ấy lại quen biết nhiều người như thế. Cả đoạn clip kia nữa, cậu biết là ai cho không? Tammy Abraham, thiếu gia tập đoàn Lullaby, bạn cũ của cậu ấy đó."

Christian Pulisic nhíu mày. Tammy Abraham là bạn rất thân của Jadon Sancho, bọn họ thân với nhau có khi còn hơn cả anh em ruột. Trước đây y có từng gặp qua Abraham vài lần, có điều Declan Rice cũng biết Abraham, y không thể không hoài nghi Jadon Sancho có quen biết Declan Rice. Pulisic lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa xuất hiện, trông Declan Rice tính tình không tệ, không lẽ nào cùng một giuộc với hội anh em Sancho được.

Bất quá nhắc đến chuyện này, Pulisic vẫn không tránh khỏi thở dài. Bản thân y chưa từng nghĩ đến, người hãm hại công ty lại có thể là người trông vô hại nhất.

- "Hắn thì hay rồi, nhưng Benjamin Cordy, cậu không định làm gì cậu ta thật à?"

Nghe đến Cordy, nhân tình trẻ của Michael Veiga, Mason Mount liền ngồi thẳng người dậy, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc.

- "Tất nhiên phải làm rồi. Nhưng trước mắt vẫn để cậu ta công tác bình thường, cậu cứ tách cậu ta khỏi các hoạt động quan trọng là được. Chuyện kiện tụng anh Milli sẽ lo." - Pulisic gật đầu, Mason Mount nói tiếp. - "À, còn chuyện chụp ảnh quảng bá bộ sưu tập mới, hôm qua tớ đã gọi cho Jannis, cậu ấy bảo sắp xếp lịch trình xong sẽ gọi cho cậu đấy."

Jannis Brandt là em trai của Julian Brandt, kém Pulisic một tuổi, mỗi lần rảnh rỗi đều cùng anh trai gia nhập hội bọn họ chơi bời một phen. Cậu trai đó vừa đáng yêu vừa lễ phép, lại còn là một nhiếp ảnh gia tài giỏi, y rất thích những bức ảnh nghệ thuật của cậu ấy, có điều...

- "Vừa hay tớ cũng nhờ thuê được studio của một đồng nghiệp cũ, chỉ còn thiếu chân nhiếp ảnh nữa thôi. Thế cậu mau chuẩn bị đi, lát nữa còn đi gặp đối tác mà Declan Rice của cậu giới thiệu."

Mason Mount bật cười, "Declan Rice của cậu", nghe cũng thật là êm tai.

Kì thực Mason Mount luôn cảm thấy Declan Rice giống như thần hộ mệnh của cậu vậy, chỉ cần hắn xuất hiện, mọi việc đều đâu vào đấy. Từ chuyện choảng nhau với Jadon Sancho, đến việc rắc rối của MM, hắn phẩy tay một cái, gánh nặng của Mason Mount liền bốc hơi hết cả. Hiện tại, thiết kế mới đã hoàn tất, Mason Mount đang cùng Christian Pulisic xem Jannis Brandt chụp ảnh cho bộ sưu tập Giáng sinh lần này.

- "Cậu ta là Kai Havertz đó hả?" - Mason Mount huých tay Pulisic, cái cậu người mẫu này chỉ được khoản cao thôi chứ người gầy quá, may mà đồ mùa đông dày dặn nhiều lớp, nếu không chắc chắn sẽ lộ hết khuyết điểm ra.

Pulisic thần thần bí bí ghé sát tai Mason Mount thì thầm, như đang lo sợ sẽ bị những người gần đó nghe thấy vậy.

- "Cậu không biết à? Là Jannis chủ động đề cử cậu ta đó. Nghe anh Jule bảo, thằng bé thích thầm người ta lâu rồi, nên lúc nào cũng tìm cớ gần gũi."

Mason Mount không giấu nổi ngạc nhiên, cố đè nén thanh âm xuống thật nhỏ, che miệng thỏ thẻ với Pulisic:

- "Nhưng không phải mọi người luôn bảo nhau là Kai Havertz thích anh Jule sao? Trông bọn họ thân mật thế cơ mà."

- "Đấy là thân thiết kiểu bạn bè thôi." - Pulisic nhướng mày về phía Jannis đang đứng sát Kai Havertz cho hắn ta xem lại ảnh chụp trong máy, tóc hai người dường như đang cọ vào nhau, đôi má lúm của Jannis khuyết sâu ngọt ngào. - "Cậu không thấy ánh mắt Jannis lúc nhìn Kai rất tình cảm à? Cứ như cả thế giới chỉ có hắn ta vậy."

Christian Pulisic chợt dừng lại, rồi nén cười nói thêm:

- "Giống cậu với Declan Rice ấy."

Mason Mount lập tức quay ngoắc sang phía Pulisic, đôi má ửng đỏ trái ngược hoàn toàn với sự bất mãn trên mặt mình, thanh âm dường như đã phóng đại hơn một chút:

- "Tớ có thích thầm cậu ta đâu."

Cậu như thế, Pulisic càng muốn trêu chọc thêm:

- "À, hóa ra là thích công khai."

Mason Mount muốn phản bác, nhưng chưa nói được câu nào thì điện thoại trong túi đã reo inh ỏi. Cậu thu lại ánh mắt đang phóng dao vào Pulisic, nhìn lướt qua màn hình nhấp nháy đèn rồi xoay người đi ra ngoài, định bụng nói chuyện với mẹ xong sẽ trở lại chiến đấu với cậu bạn đến cùng để đòi lại sự trong sạch cho bản thân, nhưng mọi dự định trong phút chốc bị cuộc gọi kia phá hỏng hết thảy.

Vội vàng nhắn cho Christian Pulisic một câu thông báo có việc gấp, Mason Mount lái xe đến điểm hẹn. Sớm biết bên trong nhà hàng đã có người chờ sẵn, nhưng khi chạm phải ánh mắt người kia, trong lòng cậu liền dấy lên một trận khó chịu.

Mặc kệ đối phương vừa đứng lên kéo ghế cho mình, Mason Mount thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh để không phải ngồi đối diện gã. Bất quá, gã cũng chuyển sang ghế trống cạnh bên để được mặt đối mặt với cậu.

- "Tìm tôi có việc gì?" - Mason Mount cất giọng, thanh âm chả buồn che giấu chán ghét.

Người kia rót rượu vang đỏ vào ly thủy tinh trên bàn, khoé môi gã nâng lên tạo thành điệu cười lấy lòng khiến Mason Mount gai mắt.

- "Là lâu quá không gặp em, nên thấy nhớ."

- "Tôi đã nói nhiều lần là đừng có làm phiền tôi nữa mà."

Gã là Ivan Izarc, bạn học cùng lớp tiểu học của Mason Mount, cũng là kẻ mà cậu ghét nhất. Từ bé đã luôn bám dính lấy cậu, đến năm cậu tốt nghiệp tiểu học, gã chuyển trường, cứ tưởng cả đời không phải gặp lại gã nữa thì đột nhiên gã tìm đến cậu vào lúc cậu vừa đỗ đại học, tiếp tục làm phiền cậu. Gã so với cậu cao hơn một cái đầu, da trắng, tóc vàng, mắt xanh, nhìn chung cũng không tệ, có điều tính tình gã khiến cậu rất chướng mắt, lúc nào cũng tỏ ra vô tội, lụy tình, khiến mọi người lầm tưởng là cậu cao ngạo, hay gây sự với gã, thực tế ngược lại hoàn toàn, gã mới là kẻ khiến cậu khốn đốn thì đúng hơn.

- "Anh biết em vẫn còn để bụng chuyện cũ." - Gã chân thành nắm lấy đôi tay cậu. - "Chuyện đã qua lâu rồi, anh cũng không trách em."

Mason Mount nhíu mày, lại bắt đầu giở giọng thanh cao rồi đấy. Năm đó gã tỏ tình với cậu, cũng là lần thứ 8 bị cậu từ chối, chẳng hiểu sao sáng hôm sau cả trường đều loan tin là cậu vì thấy bản thân không xứng với gã nên mới nhiều lần từ chối gã, còn gã thì chưa bao giờ để bụng chuyện đó, một lòng yêu thương bao dung cậu, khiến rất nhiều kẻ không hiểu sự tình lao vào chỉ trích cậu, có người còn thêu dệt chuyện xấu về cậu, sẵn sàng đứng về phía gã mà gây sự với cậu. Khỏi phải nói Mason Mount giận đến mức nào, lập tức đạp cửa phòng học, nắm cổ áo gã kéo ra ngoài nói chuyện cho ra lẽ. Cậu nhớ rất rõ khi ấy gã vẫn còn tỏ ra là một quý ông lịch thiệp cao cả, gã bảo không để tâm quá khứ của cậu, cho dù cả thế giới có chê bai cậu, gã cũng sẽ dang tay đón nhận cậu. Càng nghe càng chướng tai, rốt cuộc Mason Mount đã dành 30 phút quý giá của cuộc đời mình dạy cho gã một bài học, khiến gã gãy hai cái răng cửa, gãy cổ tay và trật khớp gối. Sau hôm ấy, không còn ai dám nói ra nói vào chuyện của cậu nữa, mà Mason Mount cậu cũng không còn gặp lại gã, cho đến hôm nay.

Cậu biết vì chuyện đánh nhau của cậu mà bố mẹ luôn thấy có lỗi với gã, bởi vì gã diễn rất giỏi, từ lâu đã khiến bố mẹ cậu tin vào thứ tình yêu mù quáng giả tạo của gã, còn nhiều lần khuyên cậu chấp nhận lời yêu gã. Nghĩ đến thôi đã muốn nôn hết bữa trưa ra rồi, cơ mà không thể phí phạm đồ ăn ngon Declan Rice nấu, Mason Mount cười nhạt, rút tay khỏi tay gã.

- "Có vẻ lần trước tôi xuống tay vẫn còn nhẹ?"

- "Là hiểu lầm thôi, anh biết em không cố ý." - Gã vẫn đối cậu ân cần, trong mắt lóe lên một tia đắc ý. - "Tuần trước anh đến Portsmounth, tình cờ gặp lại bố mẹ em, nghe nói em vẫn còn độc thân, có phải là vì anh không? Xin lỗi đã để em chờ đợi lâu, là do anh không tốt."

Cái tên trơ trẽn này, Mason Mount nghe không nổi nữa, đẩy ghế đứng dậy định bỏ về. Ivan Izarc lập tức nắm lấy cổ tay cậu, giữ cậu lại.

- "Nghe anh nói xong đã." - Gã chồm đến muốn ấn cậu ngồi xuống, Mason Mount hất tay gã ra, nhìn chằm chằm gã. - "Mẹ em nói rất ưng ý anh đấy, bác cũng ủng hộ chúng ta cưới sớm. Anh thấy em cũng không còn nhỏ nữa, cuối năm cưới, năm sau sinh, em ở nhà chăm con, anh nuôi em."

Thật lòng Mason Mount chỉ muốn đấm cho gã một cái để gã ngưng hoang tưởng về bản thân và tự ý sắp xếp cuộc đời cậu, nhưng đây là nhà hàng sang trọng, cậu cũng không còn là cậu sinh viên năm hai bốc đồng ngày trước nữa, cậu bây giờ là chủ của một công ty thời trang, ít nhất phải hạn chế sử dụng nắm đấm.

Mason Mount thở hắt ra, kèm theo một nụ cười không rõ hàm ý, đoạn, cậu ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu vang, vị chát ẩn ẩn chua kèm theo mùi thơm tổng hợp, không cần nghĩ cũng biết là loại rẻ tiền nhất ở đây, lướt mắt một lượt qua bàn ăn, toàn là mấy món cậu ghét, lại còn salad bắp cải tím, quả nhiên là rất hiểu cậu.

- "Nghe hay đấy." - Mason Mount đặt điện thoại lên bàn sau khi đã gửi đi một dòng tin nhắn. - "Mà phải đợi tôi hỏi ý người này đã."

Ivan Izarc thấy Mason Mount uống rượu, nghĩ là cậu đã chấp nhận mình, hào hứng nâng ly chạm vào ly của cậu, khiến Mason Mount vừa đưa viên thịt băm sốt chanh dây đến miệng đã phải trả về chỗ cũ.

Sau đó, Ivan Izarc bắt đầu ba hoa về cuộc đời mình. Gã kể những đất nước mà gã từng đi qua, những vĩ nhân mà gã đã gặp, thỉnh thoảng, gã hỏi Mason Mount một câu, không phải chia sẻ, mà là có ý cười nhạo cậu kinh nghiệm không bằng gã.

- "Mason Mount."

Thanh âm trầm ấm quen thuộc vang lên từ phía sau cắt ngang câu chuyện của Ivan Izarc, gã nhìn theo ánh mắt lấp lánh của Mason Mount, người này, gã thấy khá quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

Mason Mount đẩy ghế đứng lên, bước vội về phía Declan Rice, bỗng nhiên khoác lấy cánh tay hắn, động tác thân mật này khiến Declan Rice giật mình, có chút không được tự nhiên. Mason Mount hơi nhón chân, ghé đến tai hắn nói nhỏ:

- "Gọi Mase."

Declan Rice âm thầm dò xét. Mason Mount như cũ mặc sơ mi trắng, quần tây màu nâu sậm, cravat và vest cộc tay cùng màu, không có điểm gì khác biệt so với bộ dáng lúc ăn sáng cùng hắn. Declan Rice nhìn gã trai kia, ăn mặc rất chỉn chu, cứ như một viên chức cấp cao sắp phải tham dự hội nghị quan trọng, gã nhếch môi, đối hắn lộ vẻ khinh thường.

- "Deccers, mau ngồi đi."

Mason Mount vừa gọi, Declan Rice đã nhanh tay kéo ghế cho cậu, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh cậu. Hắn nhìn đồ ăn trên bàn, không để ý đến Ivan Izarc, trực tiếp ra dấu cho phục vụ đến chỗ mình.

- "Làm phiền cậu cho tôi một phần sốt cà chua." - Hắn nói, kèm theo nụ cười cảm ơn.

Bị phớt lờ, Ivan Izarc lộ vẻ không hài lòng, gã chủ động mở lời trước:

- "Đây là..."

- "Deccers, đây là Ivan Izarc..." - Mason Mount ngập ngừng, không biết phải giới thiệu thế nào cho đúng. Đối với tên đáng ghét này, cậu cảm thấy không có bất kì từ ngữ tích cực nào phù hợp với gã.

Biểu hiện ấp úng của cậu khiến Ivan Izarc đắc ý, gã trực tiếp đứng dậy, đưa tay ra trước mặt Declan Rice. Không cần biết kẻ bên cạnh cậu là ai, nếu cậu đã không dám nói, vậy gã sẽ thay cậu làm chuyện đó.

Declan Rice nhìn bàn tay Ivan Izarc, hắn nhướng mày, lịch thiệp bắt tay gã.

- "Chào anh, tôi là Declan Rice, chồng sắp cưới của Mase." - Một câu này khiến không gian nhất thời lâm vào trầm mặc. - "Anh chắc là người bạn cũ đã bị vợ tương lai của tôi từ chối 8 lần có phải không?"

Declan Rice vừa hỏi, Mason Mount đã muốn bật cười thành tiếng. Cậu chưa từng nghĩ Declan Rice cũng có bộ mặt máu chiến thế này, chỉ một lời đã có thể khiến Ivan Izarc vừa thẹn vừa tức đỏ hết cả mặt mày.

- "Deccers, đừng nói thế." - Mason Mount nén cười giả vờ hòa giải. - "Ivan là bạn học cũ của em."

Declan Rice "à" một tiếng:

- "Thất lễ rồi, vậy ra tôi nhận nhầm người, xin lỗi anh."

Declan Rice cười trừ, nhưng Ivan Izarc chỉ cảm thấy bản thân đang bị chế nhạo. Gã im lặng không đáp, mãi mới nặn ra được hai chữ "Không sao", sau đó liền xin phép ra ngoài một chút.

Ivan Izarc đi rồi, Mason Mount không cần cố nhịn nữa, cậu vừa cười vừa vỗ vào vai Declan Rice, khen hắn biểu hiện tốt. Declan Rice ngược lại điềm tĩnh hơn nhiều, hắn lấy nĩa xiên một lát ức vịt vừa được cắt nhỏ, chấm sốt cà chua đưa đến cho cậu.

- "Nói a nào."

Mason Mount hít sâu điều chỉnh lại tâm trạng, đoạn cắn lấy miếng ức vịt kia. Lúc nãy ăn thấy không ngon, chẳng hiểu sao qua tay Declan Rice lại ngon hơn hẳn.

- "Ngon không?" - Declan Rice hỏi, tự mình ăn một miếng.

Mason Mount gật gù:

- "Cũng được, nhưng không ngon bằng cậu nấu."

Một màn tình cảm này Ivan Izarc vừa vặn chứng kiến hết thảy, gã nhếch môi, hắng giọng chứng minh mình tồn tại. Mason Mount nuốt xuống miếng khoai tây hầm, nhướng một bên đuôi mày lên nhìn gã.

- "Mason Mount, không nghĩ em cả gan như thế, dám lừa cả anh." - Ivan Izarc huơ huơ điện thoại trên tay, màn hình hướng về phía Mason Mount hiện rõ danh bạ điện thoại của mẹ cậu.

Mason Mount biết mẹ ưng ý gã, nhưng không nghĩ mẹ lại có thể bán đứng cậu hết lần này đến lần khác như vậy, bất luận là chuyện gì liên quan đến cậu, mẹ đều dễ dàng nói cho gã biết, mẹ dường như tin tưởng gã còn hơn tin tưởng cậu. Cậu đã nói rất nhiều lần là cậu nhất định sẽ kết hôn, có điều không phải bây giờ, càng không phải với Ivan Izarc rồi mà.

Bàn tay Declan Rice đặt dưới mặt bàn tìm đến bàn tay đang siết thành nắm đấm của Mason Mount, những ngón tay hắn ấn vào điểm tiếp xúc giữa ngón tay với lòng bàn tay cậu, xoa nhẹ ra dấu cho cậu thả lỏng. Mason Mount ngẩng lên nhìn hắn, cảm nhận thứ kim loại cứng rắn âm ấm chậm rãi bao lấy ngón áp út của mình.

- "Tại sao anh lại nghĩ Mase lừa anh?" - Declan Rice chất vấn. - "Đổi lại chúng tôi được gì?"

Ivan Izarc hếch cằm, cười càng kiêu ngạo:

- "Vì em ấy vẫn còn giận chuyện cũ, vì không muốn bị tôi cười nhạo khi đến tận bây giờ vẫn độc thân chờ đợi tôi. Em nghĩ tùy tiện tìm một người đóng giả người yêu là có thể lừa được tôi à? Bao năm rồi em vẫn ngây thơ thế hả Mason Mount? Yêu anh xấu hổ lắm à?"

Liên tục bị gán ghép vô lý khiến Mason Mount phát cáu, sắc mặt cậu âm trầm, lạnh lùng gằn giọng:

- "Yêu?"

- "Nếu không phải, em chứng minh đi." - Gã cười ngạo nghễ. - "Chứng minh hai người là thật, tại đây."

Declan Rice vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu, cảm thụ bàn tay người kia đã trở nên lạnh toát, hắn hiểu Mason Mount sắp chạm đến giới hạn rồi.

- "Bằng một nụ hôn à? Hay hơn thế?" - Declan Rice hỏi, khóe môi hắn cong lên hoàn hảo. - "Anh bao nhiêu tuổi rồi còn nghĩ đến những chuyện ngây ngô chỉ có trên phim như thế?"

- "Không làm được đúng không?" - Ivan Izarc không bỏ cuộc, chồm người dậy, một tay chống lên bàn, một tay nâng cằm cậu. - "Em làm sao thắng được anh?"

Declan Rice nhíu mày, nhanh hơn cả phản xạ hất ra của Mason Mount, nắm lấy cổ tay đang nâng cằm cậu kia, dụng lực bóp mạnh, động tác dứt khoát mạnh bạo khiến gã bất ngờ, đau đớn làm gương mặt điển trai vặn vẹo, ép gã vội rút tay về.

- "Anh không là cái thá gì để Mase phải chứng minh bất cứ điều gì với anh." - Declan Rice lạnh lùng kéo Mason Mount đứng dậy, cố tình để Ivan Izarc trông thấy bàn tay Mason Mount đang đan chặt vào tay hắn, trên ngón áp út của cậu còn lấp lánh một chiếc nhẫn bạc. - "Nếu anh không ngại thì cứ nhắn địa chỉ cho Mase, chúng tôi sẽ gửi thiệp mời cưới cho anh. Còn bây giờ, vợ chồng tôi xin phép về trước."

Declan Rice nắm tay Mason Mount bước ra ngoài, đoạn, hắn chợt dừng lại, ghé xuống chỗ Ivan Izarc vẫn đang bối rối xoa cổ tay bị đau của gã, nói nhỏ, thanh âm còn mang theo chút ý cười:

- "Tôi có quen một bác sĩ chuyên khoa thần kinh rất giỏi, anh nên đến kiểm tra não một chút, sẽ tốt cho anh đấy, Ivan Izarc."

Mason Mount đã cười suốt cả đoạn đường ra sảnh nhà hàng, đến lúc ngồi trên xe rồi, cậu vẫn còn sảng khoái vì bộ mặt phẫn uất bất lực của Ivan Izarc, so với đánh gã một trận, đả kích lòng tự tôn của gã thú vị hơn nhiều.

- "À, cái này." - Mason Mount một chút cũng không nỡ, tháo ra chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình. - "Trả lại cho cậu, cảm ơn nha Declan Rice."

- "Không phải nên là Deccers à?" - Declan Rice nhướng mày, cũng không cầm lấy nhẫn.

Mason Mount bối rối nắm chặt nhẫn trong tay, hắn nói như thế là ý gì? Rồi chợt nhớ đến lúc nãy hắn tự nhận mình là hôn phu của cậu, trái tim Mason Mount như thể vừa được tiêm một liều Adrenalin, kích động loạn nhịp.

- "Đùa với cậu thôi, Mase." - Declan Rice phì cười. - "Hắn là bạn học cũ của cậu à?"

Mason Mount gật đầu, nhưng lồng ngực vẫn run rẩy khiến thanh âm có phần dồn dập:

- "Bạn học chung tiểu học và đại học. Hắn ta thật sự rất phiền phức." - Mason Mount càu nhàu, rồi bỗng lóe lên tò mò. - "Nhưng làm sao cậu biết chuyện hắn từng tỏ tình tôi thế?"

Declan Rice nhìn kính chiếu hậu, xoay vô lăng rẽ vào đại lộ trung tâm thương mại.

- "Lần trước Tammy đọc được bài báo của chúng ta, nên có cùng tôi tán dóc một chút. Hồi đại học cậu quả thật rất ngầu."

Declan Rice chỉ là được Tammy Abraham kể cho vài chuyện của Mason Mount ở trường đại học, hắn cũng không biết mặt hay biết tên Ivan Izarc, có điều lúc nãy khi nhìn thấy gã, trực giác mách bảo với hắn, có lẽ người mà Tammy nhắc đến chính là gã.

Mason Mount cười xấu hổ, không nghĩ tên Tammy Abraham đó lại biết nhiều chuyện của cậu như vậy. Nếu có dịp gặp lại, cậu nhất định phải hỏi rõ hắn ta, rốt cuộc hắn ta còn biết những chuyện gì nữa?

- "Cậu nghĩ xem, hắn có đem chuyện vừa rồi kể với mẹ cậu không?" - Declan Rice chợt hỏi, nhưng Mason Mount lại không đoán được biểu tình trên mặt hắn.

- "Cũng có thể."

Mason Mount lén nhìn Declan Rice, chỉ thấy hắn thủy chung nhìn về phía trước. Cậu nhớ khi hắn đến chỗ cậu, trên người chỉ có sơ mi trắng và quần âu, hắn không mang theo áo khoác, hơn nữa, lưng áo còn bị thấm ướt dù bên ngoài đang rất lạnh, hiện tại đã có tuyết rơi.

- "Cậu đã vội đến à?"

- "Ừ, không biết cậu gặp phải chuyện gì nên hơi lo."

Declan Rice nói rất thản nhiên, nhưng Mason Mount lại thấy rất cảm động. Đời này, gặp được người như Declan Rice là may mắn của cậu.

- "Nhưng mà, nếu mẹ cậu hỏi đến chuyện của chúng ta thì sao?"

Mason Mount trộm nghĩ, nếu thật như thế, cậu muốn cùng hắn tiếp tục đóng giả làm vợ chồng.

- "Chắc là tôi sẽ nói chúng ta không hợp nên chia tay rồi. Thế có được không?"

Mason Mount nghiêng đầu nhìn Declan Rice, nhưng hắn vẫn như cũ không nhìn cậu. Im lặng một hồi, Declan Rice mới thở ra một câu:

- "Hôm nay trời lạnh nhỉ, mọi người đã bắt đầu trang trí Giáng sinh rồi."

Mason Mount theo ánh nhìn của Declan Rice nhìn ra phía trước, những bông tuyết đang rơi xuống khắp nơi, phủ lên vạn vật một màu trắng xóa. Mấy cửa hàng hai bên đường hoặc đã trang trí Giáng sinh, hoặc đang tất bật trang trí. Cậu nhìn dòng người tấp nập trên phố, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.

- "Chúng ta còn chưa trang trí Giáng sinh." - Mason Mount trông thấy cây thông nhỏ trước một cửa hàng bán đồ trang trí, không nhịn được cảm thán.

- "Cậu muốn không? Ngày mai tôi có thể về sớm, chúng ta cùng nhau làm."

Mason Mount dĩ nhiên hào hứng gật đầu, nghĩ nghĩ, cậu nói thêm:

- "Tôi còn muốn đến chỗ cây thông cao nhất thành phố ở quảng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net