Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau 3 tiếng đồng hồ,cả nhà cũng đã tới nơi an toàn.Vì khí hậu khá tốt nên ông Ninh đã mua một ngôi nhà nhỏ nhỏ xinh xinh ở đó để tiện cho gia đình nghỉ ngơi.Tuy nhà hơi nhỏ nhưng rất thoáng mát và đầy đủ tiện nghi



"Hai mẹ con thấy sao?"- ông Ninh vui vẻ hỏi



"Nhà đẹp lắm,lại thoáng mát nữa"- bà Ninh gật đầu khen ngợi



"Nhà nhỏ nhỏ xinh xinh rất đẹp ạ"- Vỹ Dạ reo lên như đứa trẻ.Lan Ngọc đứng bên cạnh cứ nhìn mãi rồi tự ngất ngây với nụ cười đó



"Vì nhà chỉ có 2 phòng.Lúc trước tới đây là ta 1 phòng còn Ngọc với con bé Puka 1 phòng.Bây giờ Dạ với Ngọc 1 phòng tụi con có thấy bất tiện không?" 



"Sao??"- bà Ninh thoáng giật mình vì câu hỏi của chồng



"Bà sao vậy?Tôi thấy hôm nay bà lạ lắm"- ông Ninh lo lắng hỏi



"À...Không...Tôi không sao.Tôi chỉ sợ Lan Ngọc thấy bất tiện thôi"- trong lòng bà cảm thấy bất an.Bà lo lắng khi suy nghĩ đến những gì bà từng chứng kiến



"Con không sao.Dì đừng  bận tâm chuyện đó"- Lan Ngọc vui vẻ cười nói



"Vậy đi sắp xếp hành lý vào phòng,tắm rửa rồi đi ăn thôi"- ông Ninh hào hứng



"Wow phòng đẹp ghê"- Vỹ Dạ hồn nhiên dang 2 tay nằm phịch xuống  giường



"Em thích vậy sao?"- Lan Ngọc không ngần ngại tiến tới nằm gối đầu lên tay Vỹ Dạ. Cô ngạc nhiên quay lại nhìn thì bắt gặp gương mặt Lan Ngọc cũng quay sang nhìn cô. 



Hai gương mặt đang ở khoảng cách rất gần nhau.Không thể cưỡng lại đôi môi ấy được nữa,Lan Ngọc đánh liều hôn lên môi Vỹ Dạ.Vỹ Dạ hoảng sợ cố thoát ra khỏi nụ hôn nhưng không thể  vì bàn tay của Lan Ngọc đang luồn vào mái tóc mềm mại của cô và kéo cô lại gần hơn. Một hồi lâu Vỹ Dạ  cũng dần đáp trả lại nụ hôn đó,kể từ giây phút đó Lan Ngọc biết Vỹ Dạ cũng có cảm giác  với cô. Cả hai dần buông nhau ra khi đã sắp cạn hết oxy



"Sao chị lại làm vậy?"- Vỹ Dạ vội ngồi bật dậy hỏi nhưng vẫn  tránh ánh mắt Lan Ngọc



"Vì Ngọc yêu em,Dạ..Ngọc thật sự  rất yêu em"- Lan Ngọc rời khỏi giường ,cô khụy gối ngồi đối diện nắm lấy tay Vỹ Dạ nói một cách chân thành



Lan Ngọc nghĩ, cô không nên lừa dối bản thân mình nữa. Rõ ràng là cô yêu Lâm Vỹ Dạ, từ rất lâu rồi cô đã không xem cô ấy là em gái nữa. Lan Ngọc muốn Vỹ Dạ biết, cô muốn cô ấy biết tình cảm cô dành cho cô ấy là như thế nào 



"Chị Ngọc, cả hai chúng ta đều biết chuyện này là không thể" 


"Tại sao lại không thể? Ngọc yêu em và Ngọc tin chắc rằng em cũng có tình cảm với Ngọc mà" 



"Em không có"- Vỹ Dạ quay mặt đi để tránh ánh nhìn của Lan Ngọc



 "Em nói dối. Em nhìn thẳng vào mắt Ngọc trả lời đi" - Lan Ngọc dường như sắp khóc. Lần đầu tiên cô khóc vì một người nào đó sau ngần ấy năm bố mẹ cô đổ vỡ 



"Chúng ta là chị em. Mong chị sau này đừng suy nghĩ đến những chuyện này nữa"- Vỹ Dạ định bước ra khỏi cửa thì bị bàn tay Lan Ngọc ôm chặt từ phía sau 



"Không. Chúng ta không phải là chị em. Chúng ta không cùng huyết thống"- Lan Ngọc ôm chặt Vỹ Dạ. Cô vùi mặt vào mái tóc người phía trước đau khổ nói từng câu nặng nề. Cô ôm chặt lắm, cô sợ nếu mình nới lỏng bàn tay thì người con gái cô yêu sẽ bỏ chạy



 "Em đã đáp trả lại nụ hôn của Ngọc. Ngọc biết em cũng yêu Ngọc mà" 



"Ra ngoài thôi, mẹ và chú đang đợi chúng ta ăn trưa"- Vỹ Dạ cố gắng gỡ bàn tay Lan Ngọc rồi lạnh lùng bước ra



 Không khí buổi ăn trưa cứ thế trôi qua nặng nề trong lòng hai con người có nhiều điều khó xử. Sau khi ăn xong, cả ông bà Ninh đều đi coi ca nhạc. Buổi ca nhạc hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của cả hai, vì vậy họ đành phải chia nhau ra đi chơi. Vỹ Dạ không nói gì cứ thế bước ngang qua Lan Ngọc rồi đi thẳng về phía trước. Từ trước đến nay Lan Ngọc đều đi trước bỏ mặt Vỹ Dạ lon ton theo sau cô, đến bây giờ cô mới biết cái cảm giác bị bỏ lại một mình phía sau sẽ hụt hẫng như thế nào


 "Dạ. Em có cảm thấy chán ghét hay thậm chí kinh tởm Ngọc cũng được. Nhưng xin em đừng im lặng, đừng bỏ rơi Ngọc như vậy có được không?"- Lan Ngọc chạy nhanh về phía trước năn nỉ 


"Em không có ý đó. Chị đừng suy nghĩ quá nhiều,chuyện ngày hôm nay em sẽ coi như chưa từng có gì xảy ra. Mong sau này chị Ngọc đừng làm những điều như vậy nữa"


 Tim Lan Ngọc như vụn vỡ, nhưng cô biết khi Vỹ Dạ nói ra những lời đó cô ấy cũng chẳng thoải mái hơn cô là bao. Từ một cô bé ngây thơ, trong sáng và thuần khiết bỗng chốc lại suy tư và nhiều phiền muộn. Lan Ngoc căm ghét chính bản thân cô đã biến Vỹ Dạ thành người như vậy. Tình yêu này vốn dĩ không nên có nhưng Lan Ngọc không thể ngăn được trái tim mình yêu Vỹ Dạ. Cô đứng giữa ranh giới con tim và lý trí, đấu tranh nội tâm dữ dội và mãnh liệt cuối cùng lý trí cũng chẳng thắng nỗi con tim. Tại sao lại là người đó? Tại sao người cô yêu không ai khác lại là Lâm Vỹ Dạ? Cuộc sống có biết bao sự trêu ngươi như thế, nhưng Lan Ngọc luôn tin rằng bằng sự chân thành rồi cô sẽ có được trái tim của người cô yêu. Lan Ngọc dù biết sẽ khó xử cho cả gia đình hai bên nhưng vì yêu con người ta có thể mù quáng có thể ích kỷ nên dù kết quả ra sao Lan Ngọc vẫn không muốn từ bỏ


 "Bây giờ.. Chúng ta sẽ đi đâu?" - Vỹ Dạ quay sang hỏi phá tan không khí ngượng ngùng


 "Chị...chị nghĩ chúng ta nên đi dạo, gần đây có một khu chợ rất đông vui và náo nhiệt"


 "Vậy thì đi nào"- Vỹ Dạ nắm tay Lan Ngọc kéo đi nhưng chợt nhận ra điều gì đó, cô ngượng ngùng buông tay ra rồi rối rít xin lỗi 


Lan Ngọc không mong chờ hình ảnh này, cô muốn Vỹ Dạ như những ngày đó, những ngày nắm chặt tay cô len lỏi qua dòng người tấp nập, những ngày vô tư khoác tay cô cùng đi


 "Đi thôi, em cứ đứng đó làm gì?"- Lan Ngọc chủ động nắm tay Vỹ Dạ kéo đi mặc cô gái ấy cố gắng giằng co để thoát ra. Rốt cuộc vì Lan Ngọc nắm chặt quá nên Vỹ Dạ đành để yên thôi không giằng co nữa


 "Để yên xem nào. Em không cho Ngọc nắm tay là Ngọc bế em lên luôn đó" - Vỹ Dạ giật mình trước lời hăm dọa của Lan Ngọc. Một nụ cười khoái chí hiện lên gương mặt ai đó "Đồ ngốc, em thật sự rất đáng yêu"







Tobe Continue











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC