Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp End fic ròi đó :">

Mình chuẩn bị cover 1 fic nữa - nội dung khá là giống film "Bạn gái tôi là Cáo chín đuôi" :D <chỉ khá giống thôi>. Mình sẽ sớm edit và post ngay sau khi BN kết thúc! :)

Cảm ơn mọi người đã theo dõi fic ^^ Enjoyyyy...

DON"T LIKE COVER - CLICK BACK!!

------------------------------------------------------

Phở Gà 1 lần nữa nha – ngấy chưa mấy bạn? :”> :v

Trước cửa vương phủ giăng đèn kết hoa, ở hai bên sườn đại môn đập vào mắt là hai chữ song hỉ màu đỏ thật to.

Vừa hạ kiệu Sooyeon giật mình ngây người tại chỗ.

“Hôm nay là giao thừa, ta chính là muốn tìm một người danh chính ngôn thuận cùng mình ăn một bữa cơm tất niên.”

“Yul….” Bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt phượng ngân ngấn nước mắt.

“Ta không ngại nàng chủ động gieo mình vào lòng ta đâu.”

Nhìn vẻ tươi cười ngả ngớn của nữ tử đang đứng phía sau, Sooyeon khuôn mặt đầy lệ mang theo ý cười nhào vào hai cánh tay đang mở ra của Yuri.

“Nếu hiện tại nànói không muốn gả, bổn vương nhất định sẽ cường thú.” Vẫn là vẻ tươi cười trước kia, lười biếng lại mang theo vẻ ngả ngớn.

Bàn tay trắng nõn của nàng đấm nhẹ vào Yuri một cái, nhịn không được mắng, “Vô lại.”

Yuri bật cười ha hả, ôm lấy nàng đi nhanh tiến vào trong phủ, vừa đi vừa phân phó, “Tấu nhạc.”

“Vâng, Vương gia.”

Trong thoáng chốc cổ nhạc nổi lên, pháo hoa cùng phóng, một mảnh hoan hỉ.

Hỉ đường được bố trí tráng lệ, một đôi hỉ chúc long phượng đang cháy sáng, mà đứng ở một bên lễ tư, bà mối, khách đến chúc mừng, tất cả đều đầy đủ — tuy rằng khách chỉ có một gã, nhưng ít ra có còn hơn không.

“Cung hỉ Vương gia, cung hỉ Vương gia.” Taeyeon đứng bên cạnh liên tục chúc mừng

Kwon Yuri nhìn về phía vị khách duy nhất hôm nay, “Cậu cứ như vậy dùng mồm mép của mình thay cho lễ vật hả?”

“Lại chúc Vương gia cùng Vương phi trăm năm hảo hợp, sớm sanh quý tử.”

“Không hề có thành ý.” Sớm sinh quý tử? Yuri mới không cho một cái tiểu hỗn đãn đến chia xẻ nữ nhân của hắn.

“Yuri? Sự có mặt của chúng ta chính là lễ vật tốt nhất, so đo như vậy làm gì?”

“Sau này nhớ bổ sung.”

Taeyeon  nhún vai, tỏ vẻ cam chịu.

Vài tỳ nữ cầm hỉ phục tiến vào, giúp hai người thay y phục, lại phủ lên đầu tân nương một tấm khăn voan màu đỏ.

Ở Kwon Yuri ra hiệu, tư lễ bắt đầu xướng lễ, “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng.”

Dùng hồng trù dẫn tân nương trở về hỉ phòng, đợi cho tất cả người hầu đều lui ra, Yuri chậm rãi đi đến bên giường. Khi khăn voan được nhấc lên, nàng nhìn cô, hai người bốn mắt giao nhau, rồi sau đó nhìn nhau mỉm cười.

“Nàng là nữ nhân duy nhất ngồi trên chiếc giường này.”

Yuri nói dối có thể mặt không đổi sắc sao? Cô từng có hai thị thiếp một sườn phi, đây là chuyện mà toàn triều đều biết.

“Đây là tẩm thất của ta, trừ bỏ thê tử của ta, bất kỳ ai cũng không có tư cách ngủ trên chiếc giường này, mà tất cả các nàng đều không phải.”

Yul là đang giải thích với nàng sao?

“Sườn phi cùng thị thiếp ở trong mắt bổn vương, cùng bình thường nô tỳ không hề phân biệt.” Dù sao Yuri căn bản cũng không chạm qua các nàng.

“Yul....” Nàng đưa tay che miệng Yuri lại, “Em tin tưởng Yul.”

“Yul không cần emm tin tưởng.” Ngoài miệng Yuri nói vậy, nhưng khóe miệng đang cong lên tiết lộ cảm xúc chân thật trong lòng cô.

Cầm lấy chén rượu hợp cẩn trên bàn, hai người giao bôi.

“Thân mình đã tốt chưa?”

Màu đỏ ửng bỗng dưng nhuộm thấm khuôn mặt của Sooyeon, nàng không lên tiếng trả lời.

Yuri ôm chầm lấy nàng, cười nói, “Biển lão nhân chắc chắn là không kém như vậy, hắn chính là hậu nhân của Biển Thước (*).”

(*) Biển Thước; họ Tần tên Việt Nhân, một danh y thời chiến quốc.

“Tốt lắm.” Nàng thì thào giống như tiếng muỗi kêu.

“Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, vô luận Yul làm gì đều không có người có thể phê bình.”

Nàng bị cách nói của Yuri chọc cười, không khỏi trong lòng nổi lên bướng bỉnh, “Hôm nay mới động phòng sao? Nguyên lai phẩm hạnh của Yul cao thượng tới thế.”

“Dám giễu cợt Yul, phải không?’

“Không dám.”

Hai người cười đùa ngã lăn xuống giường, trên giường phủ kín một tầng gấm vóc, bàn tay của Yuri chậm rãi vuốt ve gương mặt Sooyeon, trong đôi mắt hiện lên tia hối hận.

“Nếu Yul lưu tâm một chút, trên người em sẽ không phải lưu lại ấn ký xấu xí này.”

“Yul….”

Yuri lặng yên vuốt ve ấn ký đã phai, đó chính là cái giá phải trả cho sự sơ sót của cô.

“Em thân tướng mạo vốn cũng không xuất chúng, Yul  không cần canh cánh trong lòng.”

“Cũng may Yul cũng không phải là kẻ háo sắc.” <=]]] Điêu đi anh>

“Ý của Yul chính là đêm nay sẽ làm chính nhân quân tử?”

“Nàng mơ tưởng….” Bàn tay thon dài gọn gàng đem nhất kiện quần áo cuối cùng trên người nàng ném ra bên ngoài màn, hai thân thể trần trụi quấn quýt lấy nhau.

Sooyeon bị ánh mắt lộ liễu của Yuri nhìn hau háu, da đầu có chút ngứa ran, chỉ có thể ngượng ngùng nhắm tịt hai mắt.

Cô không vội vã chiếm lấy nàng, chỉ chậm rãi mơn trớn cơ thể trắng như tuyết của nàng, từng chút một thắp lên ngọn lửa tình dục giữa hai người, thưởng thức màu đỏ ửng làn dần đi khắp làn da cùng với ánh mắt dần dần trở nên mê loạn của nàng.

Dĩ vãng Yuri không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của Sooyeon, mà từ hôm nay trở đi cô muốn chậm rãi hưởng thụ, hưởng thủ vẻ quyến rũ phong tình mê hoặc lòng người đó.

Bàn tay của Sooyeon trượt dọc xuống ngực của Yuri, đôi môi anh đào hồng nhuận phát ra tiếng thở dốc, e lệ hướng lên 2 trái đào săn chắc của Yuri mà ngậm, nhay, mút...

“Aaa.., tiểu yêu nữ….” Yuri kịch liệt thở hổn hển, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi dày đặc.

Sooyeon kéo đầu Yuri xuống, chủ động dâng lên đôi môi mộng đỏ, cùng với lưỡi của cô đùa giỡn, dây dưa. Hôm nay nàng sẽ hảo hảo hầu hạ ác nhân này, người đã trở thành trượng phu của nàng.

Mỹ vị đã dâng lên tận miệng Yuri làm sao có thể cự tuyệt? Cô hấp thu toàn bộ sự ngọt ngào của nàng, mừng rỡ như điên trước sự chủ động nhiệt tình của nàng. Hóa ra có được sự cam tâm tình nguyện nghênh hợp của nữ nhân mới chính là hạnh phúc lớn nhất, mà giờ phút này Yuri thật hạnh phúc chết đi được.

Mê loạn dục tình thiêu đốt bên trong tấm màn màu đỏ, sự kích tình ngân lên những nốt nhạc vĩnh hằng của nhân thế.

<Phở Gà lần này coi bộ cũng không nặng lắm nhỉ =]]>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net