Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ta không cần….” Tiếng kêu la truyền ra từ Kwon vương phủ khuếch tán đi khắp mọi nơi, lọt vào tai người qua đường chỉ có thể cảm khái là thảm không gì để nói, không hiểu Kwon vương gia lại làm hại tới kẻ đáng thương nào, lại khóc thê lương tới thế.

“Lê hoa nhất chi xuân mang vũ….” Sooyeon hoài nghi đây là nói nhảm. Đây là câu thơ hình dung mỹ nhân rơi lệ, nàng cứ nghĩ là phổ biến, tuy Gyuri có danh hiệu là Bắc quốc đệ nhất mỹ nữ, cũng là một mỹ nữ hiếm thấy, nhưng lúc này tướng khóc của vị đệ nhất mỹ nữ trước mắt đây thật sự không hề có nửa điểm gọi là mỹ cảm.

Trong tiếng kêu khóc của Gyuri, Kwon Yuri rốt cuộc cũng xài sạch hết chút nhẫn nại còn sót lại, cuối cùng cô cũng nhịn hết nổi, “Khiêng quan tài lại đây.”

“Làm…. làm gì?” Gyuri tạm thời giảm bớt âm lượng của tiếng khóc, mở to đôi mắt đã được nước mắt rửa sạch càng tỏa sáng lóng lánh như thủy tinh, hung hăng trừng lại.

“Không muốn ngồi kiệu, nằm trong quan tài nhất định rất thoải mái.”

“Seobang, cứu mạng a.” Sau khi hơi có chút giật mình đứng sững ra, Gyuri nhanh chóng trốn đến phía sau Sooyeon.

Sắc mặt Yuri lại càng trở nên âm u, đến mức có thể so sánh với nhan sắc của đáy nồi, thanh âm lạnh buốt từ giữa hai răng nanh thổi quét ra bên ngoài, “Lặp lại lần nữa, nàng là thê tử của ta, không phải seobang của ngươi.”

“Ta ở trước mặt Hoàng Thượng cùng nàng bái đường, nàng chính là Seobang của ta.” Gyuri thập phần đúng lý hợp tình, nghi ngờ là có khuynh hướng tự đi tìm chết (nói đúng hơn là điếc không sợ súng). Sooyeon không nghĩ mở miệng xen vào, nhưng nàng không mở không được, “Yul bớt giận, Gyuri chỉ là không muốn trở về thôi,” nếu mới sáng tinh mơ liền xảy ra tai nạn chết người, thật sự là không được may mắn cho lắm.

“Còn sống tự đi về, hoặc là bị người ta khiêng trở về an táng, tùy ý cô ta lựa chọn.” Yuri tàn bạo đưa ra hai con đường cho  Gyuri đi.

“Đều không cần, ta muốn ở lại Kim Thịnh hoàng triều.” Hiện tại mà trở về thật sự rất mất mặt.

“Người đâu, đem công chúa bỏ vào quan tài đóng đinh lại.”Yuri không hề do dự, lập tức hạ đạt mệnh lệnh.

“Á... –” Gyuri kêu lên thảm thiết, hơn nữa vừa nhìn đến bốn tên phu khổng lồ, tiếng thét chói tai lại lần nữa phi thiên, xuyên thấu qua trời cao ngay cả thần tiên cũng có thể nghe thấy.

Trán của Sooyeon bắt đầu ẩn ẩn đau. Tình hình này đến tột cùng là muốn kéo dài đến bao lâu đây?

“Làm sao vậy? Thân mình không khỏe?”

Gyuri trợn mắt há hốc mồm nhìn người nào đó biến sắc mặt tốc độ giống như lật sách. Trước một giây còn đối với cô bộ dạng giống như địa ngục Diêm La, ngay sau đó liền hóa thân thành vị Seobang thương hoa tiếc ngọc? Cái này cũng quá phân biệt đối xử cô Bắc quốc công chúa điện hạ đi.

“Không có việc gì, chúng ta vẫn là sớm một chút lên đường đi.” Hiện tại Sooyeon bắt đầu tin tưởng chỉ cần đem Gyuri  chuyển giao cho Bắc quốc, gia cừu của nàng nhất định sẽ được báo, cái cô Gyuri  này tuyệt đối có thể làm cho đến thánh nhân cũng phải phát điên, mà Sooyeon phỏng chừng Ok Taecyeon cách thánh nhân còn tới một khoảng cách, nếu không cũng sẽ không thiết kế đem Gyuri đẩy đến Kim Thịnh hoàng triều.

“Người đâu, đóng hòm….”

“Kwon Yuri, ngươi dám….”

Yuri dám, phi thường dám.

Trước cặp mắt của bao người, chỉ thấy Kim Thịnh hoàng triều Kwon vương gia dùng tư thế diều hâu chộp gà con túm lấy áo của Gyuri, gọn gàng lưu loát ném cô ta vào trong thọ quan đang rộng mở, sau đó mặt không đổi sắc hạ lệnh, “Đóng hòm.”

“Cứu mạng a…. giết người….” Cùng với tiếng đinh đóng vào quan tài, tiếng khóc của Gyuri càng lúc càng yếu.

Sooyeon nhíu mày nhìn chằm chằm vào quan tài nằm trong sân, ánh mắt lo lắng.

“Tại sao không cầu ta?”

“Nếu ta cầu Yul sẽ thả Gyuri sao?”

“Nàng không cầu làm sao biết được kết quả?”

“Yul căn bản không nghĩ tha cho Gyuri.”

Yuri điềm tĩnh nhìn Sooyeon một cái, rồi sau đó bật cười to, “Nói đúng, ta dựa vào cái gì tha cho cô ta?”

“Gyuri là  hòa thân công chúa.” Giết cô ấy sẽ làm cho hai nước lâm vào thù địch, không phải sao?

“Từ xưa đến nay, hòa thân công chúa không có mấy người có kết cục tốt?”

Sooyeon im lặng. Đúng vậy, từ xưa đến nay, hòa thân công chúa là đáng thương nhất, chiến tranh là chuyện của nam nhân, bị hy sinh lại thường là vài thiếu nữ yếu ớt, ông trời thật quá bất công.

“Mật hàm thông địch là do chính tay Ok Taecyeon viết, giết chết người mà hắn yêu không phải rất hợp với ý em sao?”

“Em chưa từng nghĩ vậy.”

“Khó được Yul thay em suy nghĩ, tại sao lại không cảm kích?” Yuri túm lấy cằm Sooyeon nâng lên, vẻ mặt tức giận nhìn cô.

“Yul chỉ thay ta tạo ra sát nghiệt thôi.” Sooyeon thở dài. Quên đi, Yuri là một lòng muốn kéo nàng cùng xuống địa ngục, nàng đều hiểu được.

“Em thật sự không cầu ta?” Yuri tò mò nhướn mày. Cô nghĩ nàng nhất định cầu cô mới đúng, dù sao mấy ngày qua Sooyeon cùng Gyuri giao tình thật tốt làm Yuri ghen tị.

Sooyeon nhìn Yuri , không nhanh không chậm nói, “Nếu Yul chịu thả nàng, ta liền cầu.”

Yuri ngẩn ra một lúc, bỗng dưng bật ra tràng cười sang sảng. Thú vị, Sooyeon vẫn như thế luôn làm cho cô ngạc nhiên, năm đó khi cứu thanh lâu ca kỹ kia, e rằng nàng cũng dùng tới mánh khóe này.

“Em lúc nào cũng như thế mưu định rồi sau đó mới hành động sao?”

“Có phòng bị mới có thể vô hậu hoạn.”

“Chuyện gì cũng phải vạn nắm chắc rồi mới đi làm, chẳng phải sẽ mất đi rất nhiều lạc thú cùng tính khiêu chiến?”

Sooyeon thản nhiên nở nụ cười, “Bất kể hậu quả để làm chuyện gì đó cũng không phải ai cũng thích hợp, nếu không có quyền lực vững chắc cùng tiền tài quyền thế làm hậu thuẫn, làm thế chỉ biết mất nhiều hơn được, một khi đã như vậy, ta cần gì phải đi mạo hiểm chỉ để hưởng thụ một ít cảm giác phiêu lưu không cần thiết đối với chính mình mà nói cũng không phải là chuyện ưu việt?”

Yuri  nhíu mày, hứng thú nhìn nàng, “Đây là nguyên tắc làm người của Jung Sooyeon?”

“Chính mình hiểu mình.”

“Khá khen một người biết tự mình hiểu mình.”

Sooyeon cười không đáp lại.

“Yul rất thích nguyên tắc của em.”

~~~~~

Một cước, lại một cước, mang theo lửa giận ngập trời rơi vào trên cỗ quan tài.

“Đá chết ngươi, đá chết ngươi….” Vừa đá vừa thở hổn hển còn không ngừng căm hận mắng.

“Gyuri, chân ngươi không đau à?” Sooyeon có chút lo lắng xem xét cặp chân mảnh khảnh của Gyuri.

“Tâm của ta càng đau.” Nàng ta hai mắt đẫm lệ nhìn nàng. “Ta là Bắc quốc đệ nhất mỹ nữ a, vì sao bọn họ đều đối xử, đem vứt ta giống như chiếc giày rách?”

Trái tim của Sooyeon đập mạnh loạn nhịp một lát, sau đó mới cẩn thận chứng thực, “Ngươi nói là Ok tể phụ cũng đối xử như thế với ngươi?”

Nghe được tên của người kia, Gyuri lập tức nắm chặt hai tay thành nắm đấm, bộ dạng hận không thể ăn thịt, uống máu người kia cho hả giận, “Chính là cái tên đáng xuống địa ngục đó.”

“Ngươi  hận hắn?”

“Đương nhiên hận, cho nên ta nhất định phải gả cho hắn, ngày ngày đêm đêm tra tấn hắn.”

“Nhưng mà công chúa, ngươi đã muốn gả đến Kim Thịnh hoàng triều.” Sooyeon cảm thấy hẳn là nên nhắc nhớ nàng ta một chuyện thật.

“Thì tính sao? Kwon Yuri hiện tại không phải muốn đem ta trả trở về?”

Sooyeon thở dài, “Yul tựa như đã muốn không tính đưa ngươi trở về.”

Gyuri  lập tức nhảy dựng lên, không cẩn thận đá đến tấm ván gỗ bị nứt, lập tức ôm chân bắt đầu nhảy lò cò xung quang, “Đau, đau, đau….”

“Vương phủ khi nào thì nuôi thỏ vậy?”

Nhìn thấy Kwon Yuri vẻ mặt chế nhạo đi tới, lửa giận ở trong lòng Gyuri vừa mới cháy sạch lại bùng phát, không cần suy nghĩ trực tiếp rống đi qua, “Ngươi mới là con thỏ.”

Sắc mặt của Yuri bỗng dưng âm trầm, cười lạnh nói, “Ngươi sẽ vì những lời này mà trả giá lớn.”

“Yul….”

“Lần này vô dụng, cô ta nhất định phải trả giá cho những lời này.” Yuri trực tiếp cự tuyệt thê tử cầu tình.

“Em vừa lúc lại phi thường thích thỏ.”

Yuri thật sâu nhìn nàng, sau đó than nhẹ một tiếng, “Tuy biết rõ làêm vì cứu nha đầu kia, bất quá, Yul  thích thấy em lấy lòng.”

Cô bước tới bên cạnh Sooyeon, kề sát tai nàng thì thầm, “Bất quá, Yul muốn cảnh cáo em, không có kẻ bình thường nào lại thích bị người ta gọi là con thỏ.”

Sooyeon hoang mang nhìn Yuri.

“Yul cũng không có đoạn tay áo chi phích.”

Lúc này Sooyeon đã hiểu, hai má nhất thời nhuốm một màu hồng phấn đáng ngờ….

“Họ Kwon kia, ngươi vì sao không tiễn ta trở về?”

Kwon Yuri khinh thường quét mắt một cái về phía Gyuri, lạnh lùng buông ra một câu, “Ngươi nếu đã gả cho Kim Thịnh hoàng triều, tốt nhất liền nhận mệnh đi.”

“Ta dựa vào cái gì phải nhận mệnh? Ta cũng không phải Jung Sooyeon.”

Một câu tạc phá làm cho cả hai người ở đây đều lâm vào tình trạng tim đập mạnh rối loạn.

Yuri chậm rãi quay đầu, đem ánh mắt tập trung trên người người yêu, “Em là nhận mệnh sao?”

“Nhận mệnh?” Sooyeon thì thào lập lại, bỗng dưng đầu vai đau nhói, khuôn mặt tuấn mỹ âm hàn cùa Yuri  ép sát đến trước mắt.

“Em thật sự chính là nhận mệnh?” Trái tim vì sao lại nhói đau?

Cười có chút chua xót, Sooyeon đón nhận ánh mắt băng hàn củaYuri, nhẹ nhàng hỏi, “Nhận mệnh không tốt sao?”

Yuri môi mím chặt, đột nhiên dùng sức đẩy cô ra, sau đó nhanh chóng rời đi.

“Cô ta tức giận.” Nhìn bóng dáng Yuri rời đi, Gyuri có chút đăm chiêu mở miệng nói.

Sooyeon không muốn tiếp tục suy nghĩ, cười cười, “Vì sao ngươi biết Vương gia đang tức giận?”

Tầm mắt của Gyuri rơi về phía xa xăm, giống như đang mê sảng nói, “Ngày ta tự mình thỉnh cầu hòa thân, hắn cũng như thế phẩy tay áo bỏ đi.”

Sooyeon trong lòng vừa động, “Ta nghe nói ngươi là vì cùng Ok tể tướng đánh đố mới đến hòa thân.”

“Đúng rồi, ta phải cho hắn biết, trừ bỏ hắn, người trong thiên hạ chỉ cần ta muốn gả thì không có ai là không thể.”

“Trừ bỏ hắn?”

“Đương nhiên.” Gyuri  trả lời như đinh đóng cột.

Sooyeon có chút mê muội, “Nhưng ngươi vừa mới nói qua nhất định phải gả cho hắn.”

“Liền bởi vì hắn nói nhất định không chịu cưới ta, còn miệt thị ta, ta mới hận hắn.” Nói xong, sắc mặt của Gyuri  trở nên ảm đạm, vẻ mất mát quét qua đuôi lông mày.

Nhìn vẻ mặt của Gyuri. Sooyeon thở dài trong lòng, cô ấy kỳ thật là yêu Ok Taecyeon,  chẳng qua lại tự cho là hận hắn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net