Chương 19 - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này chương cuối rồi a~~ ^_^ Cuối cùng thì cũng xong!

Lần đầu cover – thặc tình là rất vui! Hẹn gặp lại mọi người ở những Fic tới –  Mong tiếp tục nhận được sự ủng hộ của các bạn.. Kamsa *chắp tay* *vẫy khăn*

--------------------------------------------------------

Park lão nhân thị phi không phân muốn trở thành cái đích của toàn dân công địch mới chịu từ bỏ sao?

Taeyeon dùng sức cạp cạp cái gì đó, phát ra âm thanh “xèo xèo” làm cho kẻ đang ngồi bên cạnh chịu không nổi tạp âm quấy nhiễu. (mỹ nữ cạp bàn, hình ảnh đủ gây sốc, Tae Tae à -  thật dễ thương a~ =]])

“Taeyeon, ngươi đang làm gì?” Sooyoung rốt cuộc nhẫn nại cuối cùng cũng bị xài sạch phá công mà ra.

“Cạp bàn chết.” Cô thành thực đáp lại.

“Ta nhìn thấy, ta chỉ muốn biết là ngươi tại sao lại cạp bàn?”

“Ta chính là đem cái bàn tưởng tượng thành lão xương cốt của Park lão nhân.”

“Ai nha, ta quên mất ngươi tuổi con cẩu.” Sooyoung bỗng nhiên tỉnh ngộ.< =]] anh sắp chết với chị Hường vì đã bêu xấu seobang của chị ấy rồi đấy shikshin à :)) >

Ta trừng, ta trừng, ta dùng sức trừng…. Sau đó Taeyeon rốt cuộc phát hiện người này cùng với huynh trưởng của cô giống nhau vốn thuộc loại vô tâm không phế, trừng mắt nhìn cô ta chỉ tổ lãng phí nhãn lực.

Vì thế căm tức thu hồi ánh mắt, lại tiếp tục cạp mặt bàn trơn bóng, thế này mới nói, “Cả triều văn võ, bao gồm Hoàng Thượng đều tha thiết hy vọng Kwon vương gia mau mau dẫn công chúa hồi Bắc quốc, tiện thể trả lại cho mọi người trời đất sáng sủa, nhưng cái tên Park lão nhân kia….” Lão lại một lần nữa đem Jung nha đầu đón trở về Thái y phủ trị liệu, cũng báo hại mọi người lại lần nữa bị vây trong nước sôi lửa bỏng.

Ô ô…. Taeyeon rất muốn kính trọng sự hiền đức của lão, không biết sao vị lão nhân này thật sự đáng đánh đòn….

Sooyoung hình như có chút suy nghĩ nói, “Nghe nói Gyuri cũng bệnh rất nặng. Cửu ca vì sao không mời Park thái y đến chẩn trị cho cô ta?”

Thở dài, Taeyeon vỗ vỗ vai Sooyoung, “Bởi vì bệnh của Gyuri là do chính Kwon Yuri gây ra, để cho Park lão nhân đi chẩn trị nhất định sẽ bị lòi.”

“Ngươi làm sao biết được?”

Khuôn mặt tuấn mỹ lập tức suy sụp xuống, “Bởi vì phương thuốc là do ta tìm đến.” Kết giao lầm bằng hữu tổn hại còn chưa đủ thảm, thảm nhất là thường xuyên phải làm đồng lõa.

“Chẳng lẽ Kwon tỷ muốn hại chết Gyuri?” Sooyoung nhảy dựng lên.

“Bản hầu chưa bao giờ hại người nha.” Về điểm này, Taeyeon thề sống thề chết thanh minh.

“Nói vậy thuốc đó không hại chết người.” Soouyoung  hiểu được gật đầu.

“Bất quá, so với chết cũng không tốt hơn bao nhiêu.” Câu trả lời ngay sau đó của Taeyeon làm cho cô vừa mới buông tâm lại lập tức nhảy dựng lên.

“Có ý gì?”

“Người thực vật so với người chết tốt hơn chỗ nào?” Taeyeon lành lạnh hỏi.

“Ta muốn lập tức tiếng cung.” Nếu còn tiếp tục, sớm hay muộn gì cũng gây ra đại họa.

“Xin cứ tự nhiên, thứ cho ta không tiễn.” Taeyeon tỉnh bơ quay ngoắt mặt đi

“Theo ta cùng đi.”

“Ta bị bệnh, mệnh không kéo dài được bao lâu.” =]]]

Sooyoung há hốc mồm nhìn theo nữ nhân đổ ập xuống nhuyễn tháp, hơn nữa còn là một bộ hấp hối, tùy thời có khả năng đi đời nhà ma.

“Ngươi…. bệnh cũng không tránh khỏi đến quá nhanh đi.” Hơn nữa quá giả tạo.

“Vương gia chẳng lẽ không biết câu bệnh đến như núi đổ sao?” Taeyeon vẻ mặt rất vô tội nói.

Kia một khắc, Sooyoung phi thường muốn xăn tay áo lên tấu cho người nào đó trận.

<Poor Tae :))) >

~~~~~

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ thật chói chang, rọi vào trên người mang đến cảm giác ấm áp, cùng uể oải, chỉ muốn mãi mãi được nằm sưởi ấm dưới ánh mặt trời như thế.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Sooyeon quay đầu lại, cười gọi to, “Appa.”

Nhìn Sooyeon nửa ngồi nửa nằm ở nhuyễn tháp, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần phấn chấn, Park lão thái y an tâm, đưa chén thuốc trong tay cho nàng, “Uống xong chén cuối cùng này là có thể ngừng.”

Chậm rãi uống cạn chén thuốc đắng chát, đặt chén thuốc xuống bàn, “Ngày mai con có thể hồi vương phủ sao?”

Sắc mặt của Park lão thái y lập tức trầm xuống, “Vội vã trở về làm gì? Con bị cái tên biến thái kia tra tấn còn chưa đủ sao?”

Sooyeon thở dài, “Nhưng thật sự cứ như vậy để cho cô ấy tiếp tục gây chuyện?”

“Chỉ cần kẻ xui xẻo không phải chúng ta là được, kẻ nào tạo nghiệp kẻ đó chịu.” Lão phi thường không chịu trách nhiệm, phủi sạch hết quan hệ.

Nghe thấy thế, nàng chỉ có thể cười khổ. Hai cái người một già một trẻ này, tại sao lại là người thân cận nhất của nàng?

“Nghe nói cô công chúa mà con giúp cô ta cưới về sắp bị  đùa cợt đến chết.”

“Gyuri làm sao?” Sooyeon vội vàng truy vấn.

PArk  lão thái y nhàn nhã vuốt chòm râu bạc trắng của mình, tỉnh bơ trả lời, “Có thể làm sao? Không sống thì chết thôi.”

“Apppa, người chính là đại phu a, làm sao có thể nói thế?”

“Kẻ nhất định phải chết, ta cũng bất lực.”

“Không được, con phải trở về xem Gyuri.” Nói xong, Gyuri vừa định xuống giường.

Park lão nhân dùng sức đè nàng lại, lắc đầu thở dài, “Chính vì không muốn cho con nhúng tay, mới đón con trở về phủ.”

“Chuyện gì con không thể nhúng tay?”

“Lão phu cũng không muốn cho cái tên ác ma đần độn kia lấy cớ tra tấn con.”

Nàng hoang mang nhìn appa nuôi.

“Bởi vì phương thuốc kia là do ta kê.” Park lão nhân chậm rãi tiết lộ tin tức.

Sooyeon khiếp sợ trợn to mắt.

Park lão thái y lộ ra vẻ đắc ý, “Lão phu cuối cùng phải mất đến năm năm tâm huyết mới chế thành trá tử dược, nếu không phải bởi vì tiểu tử xinh đẹp Taeyeon kia nói là muốn tiễn bước công chúa mới ra hạ sách này, lão phu mới lười mượn tay người khác đến giúp cái tên Kwon gia biến thái kia.”

“Vương gia không phải nói Bắc quốc hoàng đế đã đồng ý chuyện đưa công chúa trở về sao?” Sooyeon khó hiểu.

“Chuyện công chúa hòa thân là chuyện trọng đại, không phải cứ đơn giản như vậy? Cho dù muốn đưa trở về, cũng không thể làm một cách quang minh trắng trợn như thế.”

Điều này cũng đúng! Nàng lý giải gật đầu, “Cho nên công chúa phải trá tử.”

“Lúc cô ta sống lại sẽ mang một thân phận khác.”

Không hiểu vì sao, nhìn đến appa nuôi trên mặt lộ ra cái loại tươi cười quỷ dị này, trong lòng của Sooyeon bỗng hiện lên chút dự cảm không tốt, nhịn không được thấp giọng hỏi, “Là thân phận gì?”

“Con gái của ta.”

Quả nhiên!

“Vương gia làm sao có thể đồng ý?” Sooyeon không rõ, quả thực khó có thể tưởng tượng.

Nói đến đây, Park lão thái y lập tức nở nụ cười sáng lạn như hoa hồng, “Bởi vì tên tiểu tử đần độn kia nói, chỉ có hắn xui xẻo không phải rất bất công, như thế nào cũng phải tóm lấy một cái đệm lưng, tâm lý mới có thể cân bằng được một chút.”

Đây quả nhiên là ngôn luận của hắn, nàng nhất thời không nói được tiếng nào.

“Ha ha, không thể tưởng được cả đời của lão phu không có con cái, đến lúc tuổi già lại có đến hai bảo bối nữ nhi hầu hạ dưới gối.”

~~~~~

Ánh trăng rất sáng, soi vào giường kéo ra một cái bóng thật dài.

Một cảm giác kì dị làm cho Sooyeon từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, vừa nhìn thấy bóng người chiếu rọi bên cạnh giường, nàng thiếu chút nữa thất thanh hét toáng lên.

“Yul?” Nàng thử kêu một tiếng.

Không có ai lên tiếng trả lời.

“Ngươi là ai?” Sooyeon hỏi lại.

Kẻ đang đứng bên ngoài bức màn vẫn không hé răng.

Đôi lông mày đẹp khẽ nhíu, nàng lớn mật đoán, “Ngươi là Ok tể phụ?”

“Làm sao đoán được?” Bên ngoài bức màn vang lên giọng nói khó nén được kinh ngạc.

“Ngươi hẳn là đến xem công chúa.” Mà không phải chạy đến trước giường của nàng.

“Người chết, xem hay không cũng thế.”

Sooyeon giật mình sững người ra. Nàng đã nghĩ hắn hẳn cũng yêu Gyuri, hiện tại nàng bắt đầu hoài nghi mình đã phán đoán sai.

Nhìn bóng hắn vươn tay muốn vén bức màn lên, nàng không khỏi trong lòng quýnh lên, vừa định lên tiếng ngăn lại, ngoài cửa sổ đã truyền đến — một giọng nói trầm khàn, lạnh lẽo.

“Tay ngươi nếu dám tiến về trước thêm một tấc, ta nhất định cắt nó cho chó ăn.”

Sooyeon che miệng lại. Yul đến đây!

“Ta nhớ rõ sư phụ từng nói trong mấy sư huynh muộichúng ta, ngươi là kẻ trầm ổn nhất, thế nào hôm nay lại thiếu kiên nhẫn như vậy?”

Nghe được ngữ điệu trêu chọc của Ok Taecyeon, Sooyeon ngộ đạo. Nguyên lai bọn họ là sư huynh muội, như vậy sự phụ của bọn họ nhất định cũng là một kẻ không tuân theo quy cũ, lẽ thường.

“Dù sao thì vẫn mạnh hơn so với kẻ từ ngàn dặm xa xôi vội vã chạy đến chịu tang.”

Nghe bọn họ có qua có lại châm chọc khiêu khích lẫn nhau, bên trong bức màn Sooyeon thật hoàn toàn không có gì để nói.

“Người không chết vội cái gì tang cái gì?”

“Nếu biết nàng không chết, ngươi chạy tới nơi này làm gì?” Kwon Yuri  hừ lạnh.

“Ta không nghĩ làm phiền sư muội lại phải cất công một chuyến đi đến Bắc quốc, như vậy quả là sự bất hạnh của tệ quốc.”

Thật sự thẳng thắn, một chút cũng không sợ người nào đó trở mặt. Kwon Yuri  nhịn không được ở trong lòng vì cô thốt ra một tiếng hảo.

“Đó chính là cái gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau, sư muội về tình về lý đều phải chính thức đi đến Bắc quốc bái phỏng một lần.”

“Không cần, bệ hạ gần đầy thân thể không khỏe, sợ là không chịu nổi sư muội lại lần nữa ghé thăm.”

“Đường đường là vua một nước lá gan cũng không tránh khỏi quá nhỏ đi.” Yuri cười nhạt.

“Sư huynh nói đúng.” Ok Taecyeon tốt tính không phản bác, dù sao cũng không phải nói hắn.

“Rất muốn ta động thủ mời ngươi đi ra có phải không?” Hết nhịn lại nhẫn, Yuri rốt cuộc quyết định không nhẫn nại thêm nữa, trực tiếp nói trắng ra, bởi vì có kẻ rõ ràng đang giả bộ hồ đồ.

Người đứng trước giường phát ra tiếng cười sang sảng, theo cửa sổ nhảy ra ngoài, tiếng nói trong trẻo theo gió truyền trở về, “Sư muội, sau này còn gặp lại.”

“Tốt nhất vĩnh viễn không cần gặp.” Yuri làu bàu.

Sooyeon vừa mới định đưa tay vén rèm lên, chợt nghe thấy giọng nói của Yuri, “Đừng dậy, coi chừng cảm lạnh.”

“Yul là theo hắn đến?”

“Đoán đúng rồi.” Giọng nói đã đến trước mặt, màn bị một bàn tay thon dài rắn chắc xốc lên.

Sooyeon nhìn thấy rõ ràng trên mặt Yuri xuất hiện nụ cười xảo trá, trong lòng vừa động, “Yul đã động tay động chân cái gì rồi?”

Yuri  đưa tay chạm vào mặt nàng, cười nói, “Quả nhiên không hỗ là nữ nhân của ta, em đoán thử xem.”

“Đoán không ra.” Sooyeon không cách nào đoán ra được.

“Nhưng Yul lại không nghĩ cứ như vậy không công nói cho em đáp án.”

Nàng bật cười, “Vậy Yul muốn như thế nào mới bằng lòng nói cho em biết?”

Thần sắc trên mặt của Kwon yuri đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngón tay đang bắt lấy cằm nàng hơi hơi dùng sức, “Yul có thể đáp ứng em, về sau vô luận PArk  lão nhân như thế nào khiêu khích Yul cũng sẽ không trả thù hắn, nhưng tuyệt đối không chấp nhận em lại cố ý giả bộ yếu ớt, để cho lão già đáng chết kia có cớ kéo emvề Thái y phủ trị liệu.”

Nguyên lai Yuri nhìn ra ngày đó Sooyeon cố ý giả bộ bất tỉnh. Đáy mắt của Sooyeon  hiện lên tia chột dạ, nhẹ nhàng gật đầu.

“Yul muốn nghe em chính miệng đồng ý.” Yuri  kiên trì.

“Em đồng ý.”

“Hừ.” Yuri buông lỏng cằm nàng ra, vén màn chui vào ổ chăn áp của nàng.

“Yul không trở về sao?”

“Cùng với trở về quấy rầy người khác ôn tồn, Yul thà rằng lưu lại chỗ này, hưởng thụ cảm giác ôn hương ngọc nhuyễn bão mãn hoài.”

“A?”

“Muốn hỏi gì?”

“….”

Giống như xem thấu lòng Sooyeon, Yuri có chút ác ý bật cười, “Hỏi không ra hử?”

“Yul!!  Sooyeon  đấm nhẹ vào ngực Yuri

Cô cười to, ôm sát nàng, ghé vào tai nàng nhẹ nhàng nói một câu, Sooyeon lập tức ngây dại.

Xuân dược?

Gyuri cùng Ok Taecyeon nguyên bản chính là một đôi nam nữ yêu nhau a, vì sao còn muốn hạ xuân dược?

Sooyeon khó hiểu, mà tên vương gia đen thui đang hóa thân thành sói kia cũng không rảnh trả lời nghi vấn của nàng, cho nên nàng cũng chỉ có thể đợi đến ngày khác lại thỉnh giáo.

~~~~~

Dùng “tức sùi bọt mép”cũng không đủ để hình dung vẻ mặt bừng bừng phẫn nộ của nữ tử tuấn nhã trước mắt, đây chính là tiếng lòng của Sooyeon

Nhưng vẫn đang ngồi một bên thích ý uống trà Kwon vương gia lại còn thật nhàn nhã lửa cháy đổ thêm dầu, “Thế nào? Tối hôm qua còn chưa đủ hạ hỏa sao, hôm nay cơn tức còn hừng hực như vậy?”

Ok Taecyeon siết chặt hai nắm tay, Sooyeon thề là mình có thể đếm được trên bàn tay hắn nổi lên bao nhiêu sợi gân xanh.

“Quá bỉ ổi, ngươi cũng dám nhận không dùng võ lực mà giành chiến thắng sao?”

Kwon Yuri  phi thường không cho là đúng, “Lựa chọn dùng thủ đoạn gì cũng không trọng yếu, quan trọng là kết quả.”

Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì? Sooyeon cảm thấy thật hoang mang.

“Ngươi….”

“Sư huynh, kỳ thật đối tượng ngươi nên oán giận hẳn là sư phụ mà không phải sư muội ta mới đúng.”

“Phải không?” Ok Taecyeon tức giận ngược lại cười.

“Đương nhiên, võ công là do sư phụ truyền, cũng không phải ta.” Yuri phủi thật sự sạch sẽ.

“Sao ngươi không trực tiếp đề nghị ta hướng tổ sư gia oán giận không phải tốt hơn sao?” Hắn cười lạnh.

“Ngươi muốn nguyện ý ta cũng đành chịu.” Yuri khóe miệng tươi cười phi thường đáng giận.

Ok Taecyeon nhất thời cứng họng.

Nhìn xem một lúc lâu, Sooyeon hiểu được một sự kiện. Nếu bàn về trình độ ác liệt, vị Ok tể phụ đường xa mà đến kia còn lâu mới là đối thủ của Seobang  nàng.

“Ngươi nhớ kỹ cho ta.”

“Tùy thời xin đến chỉ giáo.” Yuri  tuyệt không đem lời cảnh cáo của hắn để vào mắt.

Cứ vậy mà đi?

Sooyeon ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng của người nào đó dứt khoát gọn gàng xoay người rời đi, nàng còn tưởng rằng sẽ có một hồi đánh nhau.

“Như thế nào? Không hài lòng đối với kết quả này?”

Nàng quay đầu nhìn nữ nhân đang ngồi bên cạnh, “Hắn đi rồi, công chúa làm sao bây giờ?”

“Thì hòa thân, dù sao nàng ta cũng thích.”

“Hòa thân?” Sooyeon càng thêm hoang mang.

“Park lão nhân nhận nàng ta làm con gái, Hoàng thượng phong làm ngự muội, sau đó gả cho Bắc quốc tể phụ đại nhân, kết cục tốt đẹp.”

Thì ra là thế, vậy khóe miệng của Yuri tại sao lại có chút tà ác cười? Sooyeon không hỏi ra miệng, bởi vì như thế rất đần độn.

“Sooyeon.”

Nàng hồ nghi nhìn Yuri, không biết cô lại muốn gì.

“Có muốn biết chuyện của sư môn Yul không?” Trên mặt Yuri tràn ra vẻ tươi cười thiên chân, ngắm nhìn vương phi của chính mình vừa mỹ lệ lại phi thường có cá tính.

Sooyeon đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó khóe miệng chậm rãi rộ ra một chút ý cười yếu ớt, “Nếu Yul rất có hưng trí nói, em nghe cả đời cũng không sao.”

Yuri bị nghẹn một chút, sau đó cất tiếng cười thật to.

“Jung nha đầu, bổn vương hoài nghi bản thân có thật sự hiểu hết em hay không.”

“Chỉ cần em còn ở bên cạnh Yul, Yul sẽ có cơ hội hiểu hết, đúng không?”

“Đúng vậy,” Yuri kéo Sooyeon ôm vào trong lòng, “Yul  sẽ không cho phép em rời đi, em tốt nhất nên nhận mệnh đi.”

Không nghe thấy câu trả lời của Sooyeon, Kwon Yuri nâng tay bắt lấy cằm của nàng, “Tại sao không trả lời?”

“Yul  không thích em nói nhận mệnh.”

Nữ nhân, vô luận là thuộc loại nào vĩnh viễn đều ghi thù, Yuri rốt cuộc hiểu được đạo lý này.

“Yul xin lỗi.”

Sooyeon có chút kinh ngạc nhìn Yuri.

“Yul  không nên xô em xuống hồ, cho dù có tức giận cỡ nào cũng không nên lấy thân thể của em ra đùa giỡn.”

Sooyeon hoàn toàn bị dọa ngốc. Yuri là loại nữ nhân tuyệt không bao giờ nói tiếng xin lỗi, Yul đã nói, nhưng….

“Yul đã vì em  phá lệ rất nhiều, phá thêm một cái cũng chả sao.” Yuri dẫn theo chút trêu chọc nói.

Sooyeon lại không khỏi nở nụ cười. Nữ nhân này đôi lúc  thật sự vô cùng đáng yêu.

~~~~~

Một tháng sau Gyuri công chúa bị bệnh qua đời, Kim Thịnh hoàng triều cũng đưa một vị công chúa đến Bắc quốc hòa thân, nhằm gia tăng tình hữu nghị giữa hai nước.

Nghe nói ngày mà công chúa đó xuất giá, tiếng khóc chấn thiên, nhất là khi đến Thái y phủ bái biệt lão thái y khóc đến chết đi sống lại, thậm chí còn quyết lôi kéo Sooyeon của mình làm của hồi môn cùng đi theo hòa thân, làm cho Kwon vương gia đương trường liền đen mặt.

Nếu không có Kwon vương phi liều chết ôm trượng phu, hòa thân công chúa nhất định lập tức đã bị người nào đó một cước đá bay ra ngoài, khai sáng tiền lệ vị hòa thân công chúa đầu tiên chết vào tục lệ khóc trước khi xuất giá.

~~~~~

“Yul đến tột cùng đã làm gì Ok Taecyeon?” Sooyeon hoài nghi nhìn Seobang của mình.

“Thì kê đơn.” Đáp án đương nhiên.

“Vậy vì sao Gyuri  lại nói Yuri  hại hắn thê thảm?”

“Nữ nhân nào lại không hướng về tình nhân của mình?”

“Nhưng Gyuri không nên quyết kéo em làm của hồi môn đi tạ tội.” Phương diện này tuyệt đối có vấn đề, nếu không Gyuri nói sao cũng không dám bứt lông ở ngay miệng hổ, đưa ra đề nghị muốn tự sát như thế.

“Em thật muốn biết?” Yuri nửa cười nửa không liếc Sooyeon một cái.

Nghe Yuri nói vậy, Sooyeon ngược lại bắt đầu do dự.

“Nếu muốn biết đến vậy, Yul nói cho em cũng không sao cả.”

“Em tự nhiên lại không muốn biết.” Sooeyon làm bộ đứng dậy, tính đi ra ngoài tản bộ.

Một phen giữ chặt lấy nàng, chặt chẽ bao vây giam nàng vào trong lòng,Yuri cười thật tà ác, “Gợi ra sự hứng thú của Yul xong, em nói không nghe Yul sẽ không nói sao?”

“Vậy Yul nói đi.” Quên đi, Sooyeon chăm chú lắng nghe.

“Sư môn của Yul có một loại tâm pháp kỳ lạ, tâm pháp này một khi luyện thành, đối với kẻ tập võ vô cùng có lợi, cho dù bị nội thương nặng như thế nào đều có thể tự chữa khỏi hẳn, nhưng nếu bỏ dỡ nửa chừng sẽ bị tổn hại mất đi ba thành công lực, hơn nữa ở võ công tạo nghệ cũng vô pháp đạt tới cảnh giới thượng thừa.”

Quả nhiên kỳ lạ.

“Có muốn biết vết thương trí mạng của tâm pháp này là ở chỗ nào không?”

Xem vẻ mặt quỷ dị của Yuri, Sooyeon kết luận đáp án nhất định có cổ quái.

“Nữ nhân.” Yuri nhẹ nhàng phun ra hai chữ, “Muốn tu tập tâm pháp này nhất định phải sau hai mươi năm mới được chạm đến nữ tử, nếu không sẽ giống như ta vừa nói, tổn hại ba thành công lực, hơn nữa cũng vô pháp tu tập võ học tối cao của bổn môn.”

Tâm pháp quái dị như vậy quả thật từ trước đến nay chưa bao giờ nghe thấy, có lẽ bởi vì nàng không có quan hệ với người học võ. Bỗng nhiên Sooyeon nghĩ đến một chuyện, bật ra câu hỏi, “Chẳng lẽ Ok Taecyeon vẫn chưa qua hai mươi năm?”

Yuri cười to.

Đáp án quá rõ ràng, quả thật là chưa qua, Sooyeon chỉ có thể thay cô tỏ vẻ tiếc hận. Nàng  khẳng định nhất định là còn cách kỳ hạn không bao lâu, nếu không Ok Taecyeon cũng sẽ không tức giận đến như thế. (@@ ta chỉ có thể cảm thán 4 từ“Yuri đại ác ma”)

“Yul ba tuổi bắt đầu tu tập tâm pháp này, mà Ok Taecyeon  tuy rằng cùng tuổi vớiYul nhưng lại nhập môn trễ một năm.”

“Khó trách hắn  đã qua hai mươi mà vẫn chưa thành thân.” Sooyeon bừng tỉnh đại ngộ, sau đó giật mình cả kinh, hoảng sợ nhìn Seobang của mình.

Nhìn vẻ mặt kinh hãi của nàng, Yuri nghiền ngẫm giương mày kiếm lên, rất hứng thú hỏi, “Nghĩ đến chuyện gì? Không ngại nói nghe thử xem.”

“Yul năm nay bao nhiêu tuổi?”

Yuri  lười nhác trả lời, “Hai mươi lăm.”

Sooyeon càng thêm kinh hãi, như vậy Mao Mao năm nay đã muốn hai tuổi làm sao có thể là con Yuri???

Yuri cười đến thực ác ý kề sát lại nàng, “Em muốn nói gì?”

Yuri rõ ràng cái gì đều biết! Sooyeon trợn mắt nhìn Yuri. Nữ nhân này nhiều lúc ác liệt đến làm cho người ta muốn tấu cho một trận. (Mều xót Đen làm sao nỡ đánh :))))

“Không muốn biết thân thế của Mao Mao sao?” Yuri thấp giọng dụ dỗ nàng.

“Không muốn.” Sooyeon không thèm suy nghĩ lập tức một ngụm từ chối.

“Nghe một chút cũng đâu có sao?”

“Em sợ nghe vào trong tai sẽ không lau đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net