Chap 15: Thừa nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai đứa đang cãi nhau hả?"

 Đang chuẩn bị ăn sáng, dì đã hỏi tôi như thế. Tôi không nói gì. Dì diễn vở kịch tự biên tự diễn của mình. "Tuổi trẻ các con, cãi nhau là chuyện thường. Cãi nhau giữa "vợ chồng" giống như chém dao xuống nước. Nhưng, con gái không thể bắt nạt "chồng" mình biết không?"

 Vợ chồng cãi nhau là gì? Chồng là gì?

 "Sau này, nên quan tâm chăm sóc, dịu dàng đối với "chồng".

 "...?"

 "Giỏi quá! Cần phải thường xuyên nói những lời như thế, "chồng" sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn."

 "Hử? Dạ."

 "Ăn xong rồi à?"

 Tôi ăn qua loa chút xíu rồi đứng dậy. Yuri đứng sau lưng tôi, tôi nhẹ gật đầu, cô ta lập tức đi ra cửa.

 Nếu như... tôi nói nếu như... Nếu như Yuri và tôi không phải thân phận là người bảo vệ và con gái ông chủ, thì sẽ thế nào nhỉ?

 Đã một tuần rồi.

 Tôi đi vào lớp và lại chịu sự hành hạ của lớp phó. "Hai người chưa chia tay à? Xem ra là cậu cứ bám chặt lấy cậu ấy? Lòng tự trọng của con gái đi đâu rồi? Có phải cậu đã đe doạ cậu ấy như đã đe doạ giết tớ?"

 "Có muốn thử một lần nhảy lầu mà không có dây thừng không?" Tôi đe doạ.

 "Hả...?"

 "Chỉ mới lầu 3, cho dù không có dây thừng, cũng sẽ không chết đâu. Nhiều lắm cũng chỉ bị gãy xương vài chỗ. Cậu nếu muốn thử thì cứ nói tiếp đi."

 Lớp phó nghe tôi nói, sợ đến nỗi mặt trắng bệch, chạy mất tiêu.

 Bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, tôi quay lại. Hoá ra là lớp phó đang nắm chặt tay, trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng sững sờ nhìn nắm tay của nó. Ánh mắt của tôi như muốn nói "Nắm tay của cậu định làm vào việc gì?" Lớp phó hình như hơi sợ, sau đó, cậu ấy hét lớn với giọng nói đủ làm sập cả trường: "Jessica, cố lên!" Quả là cao thủ tuỳ cơ ứng biến. Người nham hiểm xảo trá.

 "Jessica Jung." Là Yuri.

 "Chuyện gì?"

 "Cầm lấy."

 Tôi cầm gói đồ Yuri đưa cho. Một tuần nay, cô ta chẳng đến lớp tôi lần nào, lý do cô ta bỗng đến lớp tôi là gì? Tôi cầm lên xem, là bánh bao và sữa tươi. "Đây là gì?" Tôi hỏi.

 "Đồ ăn."

 Ngu thế, phải, tất nhiên là đồ ăn, lẽ nào là vật dùng để lau chùi? Ý tôi hỏi là vấn đề khác kia.

 "Cậu chẳng phải ăn chưa xong bữa sáng sao?" Cô ta hỏi tôi. Vẫn khờ khạo như vậy hả Yuri?

 "Bỗng nhiên cậu quan tâm tôi thế làm gì?" Tôi nhấm nhẳng.

 "Nếu cậu ngất đi, tôi phải cõng cậu về. Nặng lắm."

 "Dẹp! Nếu là như thế, cậu tự ăn đi. Để không nhờ ơn cậu, có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ mở to mắt mà ngất trong phòng mình."

 "Chỉ ngất đi thì không được sao? Tại sao còn phải mở mắt?"

 "Ừ, thế thì tôi sẽ nhắm nghiền mắt mà ngất, Này, nếu cốt truyện diễn ra như thế, tôi cuối cùng không phải nhất định ngất đi sao?"

 "Tóm lại, mau ăn đi. Tớ đi đây."

 Yuri đi rồi. Có thể nhận thấy, lớp phó muốn hỏi tôi cặn kẽ tình tiết và tiến triển của tình hình. Nhưng, cậu ấy không dám lại gần tôi.

 Lý do là vì sợ nhảy lầu mà không có dây thừng!

 Yuri đi khỏi chẳng bao lâu, lại có người đến tìm tôi.

 "Chị..."

 "Hử, gì thế?"

 Đáng lẽ phải cười với Seohuyn, phải vui vẻ đón tiếp nó.  Nhưng tôi không múôn nhìn thấy Seohuyn cười tít mắt, bởi vì tôi cảm thấy nó hạnh phúc quá.

 "Kijou rất khoẻ."

 "Kijou ăn uống được chứ?"

 "Dạ, nó đáng yêu lắm, lại rất ngoan. À, cái này."

 "Đây là gì?" Tôi nhận phong thư mà Seohuyn đưa, hôm nay sao có nhiều người tặng đồ cho tôi thế. Tôi mở ra xem, bên trong có rất nhiều hình của Kijou.

 "A, cám ơn! Chị nhớ Kijou nhiều lắm, thật cám ơn em!"

 "Chị đừng cám ơn em."

 "Hả?" Tôi vừa xem hình Kijou, buột miệng hỏi.

 Seohuyn mỉm cười nói :"Không phải em nghĩ ra, đây là chủ ý của Yuri. Thật ra là Yuri nhờ em đưa cho cậu ấy thật nhiều hình của Kijou. Điều kiện em đưa ra là: cậu ấy phải dành cho em thời gian một tuần. Nhưng, Yuri không chịu hẹn gặp bên ngoài, nên đành phải hẹn gặp lúc nghỉ đổi tiết."

 "Ơ?"

 "Hôm qua là ngày cuối cùng, em sẽ không bao giờ quên. Yuri là người tuyệt vời. Có thể có một hồi ức đẹp như vậy, thật không còn hạnh phúc nào bằng. Chị, cám ơn chị."

 "Hử? Chuyện này hình như không cần cám ơn chị."

 "May nhờ có chị, em mới có thể trò chuyện được với Yuri. Tụi em còn nhắn tin, gọi điện thoại. Thật rất cám ơn chị."

 "Không phải hai người đang yêu nhau sao?"

 "Không phải. Em đã bày tỏ lòng mình, nhưng tối qua, em đã bị từ chối. Nếu có thể quen với anh ấy thì tốt biết chừng nào!" Mặt Seohuyn lộ vẻ bị tổn thương, nhưng lập tức tan biến đi.

 "Thế, em đi nhé."

 "Ừ, cám ơn em."

 Sau khi Seohuyn về lớp, tôi mơ hồ nhìn hình Kijou. Bỗng nhiên, mặt tôi lộ vẻ vui hớn hở, hoá ra không phải đang yêu nhau, hoá ra không phải là thích Seohuyn! Tôi cười tươi nhu hoa, còn nhảy nhót nữa. Fany lặng lẽ đi lại gần.

 "Có chuyện gì mà vui thế?"

 “ Hả? Không có gì. ha ha."

 "Biến thái à? Ngậm miệng lại được không?"

 "Ừ, ha ha..."

 "Trên tấm hình có bôi thuốc gì à? Một loại thuốc đặc biệt mà mỗi lúc lật xem hình, thuốc sẽ bay vào mũi, sẽ biến một người vốn dĩ bình thường thành con ngốc." Fany tự nhiên cay độc.

 Tôi bỏ hình Kijou vào lại phong bì, sau đó cất vào túi. Tuy tôi nhiều lần nhấn mạnh là vì hình của Kijou mới vui như thế, nhưng hình bóng Yuri cứ lởn vởn trong đầu tôi.

 Fany: "Này, cậu ra ngoài nói chuyện vói tớ chút xíu."

 "Chuông reo vào lớp rồi."

 Fany vẫn trừng mắt nhìn tôi, kéo tôi lên sân thượng. Hôm nay, bản cô nương tâm trạng vui vẻ nên để cậu muốn gì được nấy. Vừa đến sân thượng, Fany không cho tôi cơ hội được thở, bắt đầu đặt câu hỏi tấn công. "Này, cậu nói thật đi, tại sao lại vui như thế?"

 "Hử? Vì nhận được hình của Kijou."

 "Không phải đâu? Chỉ là hình của Kijou thì sẽ không đột nhiên vui như thế."

 "Không phải, chính là vì Kijou."

 "Tại sao lại tránh ánh mắt tôi?"

 "Tớ không có, là nhìn bầu trời."

 Xem ra con nha đầu Fany này đã hạ quyết tâm. Mấy ngày nay, nó cứ nói ánh mắt tôi có vẻ kỳ kỳ, nó sẽ không bao giờ nhìn ra đâu.

 Fany: "Này, cậu..."

 Tôi quyết định rời khỏi hiện trường ngay. Tôi nắm chặt tay nắm cửa sân thượng: "Tớ phải xuống đây, sắp học rồi."

 "Này, nói chuyện thêm chút nữa đi."

 "Tớ chẳng phải đã bảo sắp học rồi sao."

 "Cậu, tớ đã sớm nhận ra cậu có gì đó không bình thường, nên cứ quan sát cậu và suy nghĩ mãi."

 "Kết thúc ở đây đi."

 "Jessica Jung! Cậu đang thích Kwon Yuri?"

 Những gì muốn nói cuối cùng cũng nói ra rồi, tôi nhắm mắt lại. Fany đã nhận định chính xác. Bất cứ sự giải thích nào đều chỉ làm tình hình xấu thêm.

 "Cậu thích Yuri à? Tại sao không nói nên lời?" Fany vẫn lải nhải.

 "Phải, tớ có thể giấu cậu chuyện gì chứ."

 "Thích thật à? Ánh mắt cậu nhìn Yuri cũng rất lạ."

 "..."

 "Cậu đừng mong nói cho qua chuyện, mau trả lời."

 "Ừ, thích, tớ thích cậu ấy, được chưa?"

 Sau đó, lúc tôi mở toang cửa sân thượng, suýt ngừng thở. Bởi vì truớc mắt tôi là Yuri đang đứng ở cửa với vẻ mặt kinh ngạc.

"Yu....ri..."

 Giọng tôi hơi run run. Yuri hơi cúi đầu, nheo mắt nói:  "Ở đây làm gì? Không vào học?"

 "Ơ..."

 "Tôi gọi điện cho chủ tịch..."

 Vẫn giọng nói đó, vẫn ngữ khí đó, vẫn hành vi đó, nhưng tại sao không dám nhìn vào mắt tôi.

 Qua khe cửa, Fany nhìn thấy Yuri, nó sợ quá, quay lưng đi.

 Bây giờ, chỉ có mình tôi thu dọn tàn cuộc này. Có nằm mơ cũng không ngờ, tôi có thể để lộ bí mật trong lòng ở một tình huống như thế. Bây giờ làm sao thu dọn tàn cuộc?

 "Học sinh lớp 12, chỉ mấy ngày nữa là thi tốt nghiệp, mà còn lười biếng à?"

 "Kệ tôi, nhưng Yuri..."

 "Tôi xuống lầu đây."

 Tôi chưa kịp phản ứng gì, Yuri đã đi xuống rồi. Có thể là không muốn nghe tôi nói tiếp, tôi bị bỏ rơi rồi sao? Nếu không thì cô ta bị tôi doạ rồi? Bởi vì quá bất ngờ, nếu không thì cô ta là muốn xem như không nghe thấy gì.

 Sau khi tôi và Yuri chia tay như thế, mãi đến khi tan học về nhà mới chạm mặt nhau. Tất nhiên trên đường về, chúng tôi không ai nhắc tới chuyện trên sân thượng.

 "Cậu nhìn trộm gì thế?" cô ta hỏi.

 "Không, không có..."

 "Mặt tôi dính gì à?"

 "Không có."

 "Mặt cậu dính gì kìa."

 "Hả?"

 "Vậy mà tin à?"

 Cô ta đang lấy tôi làm trò đùa, tôi nhìn cô ta hầm hầm. Sau đó, chúng tôi ai cũng không nói lời nào, cũng không có gì muốn nói, cũng không có tâm trạng hỏi.

 Về tới nhà, bỏ cặp xuống, điện thoại tôi reo lên. Là Sunny, lâu rồi không liên lạc.

 "Gì thế?" Tôi hỏi.

 "Hì! Gần đây cậu có kiềm chế tính nóng nảy để sống thoải mái không?"

 "Ừ, sống rất tốt, chỉ cần cậu im hơi lặng tiếng."

 "Biết, biết. Tớ rất hiểu người cô gái này... nhớ người bạn thân này nhiều lắm."

 "Gần đây, người muốn nhảy lầu không có dây nhiều thật  đấy."

 "...?"

 "Lý do gọi điện cho tôi là gì? Nếu không muốn rơi từ trên cửa sổ xuống thì mau nói ra cho tôi."

 "Có chuyện gì à? Cậu làm gì mà đáng sợ thế. Lý do một đứa trẻ truớc giờ hiền lành, lương thiện, bỗng nhiên giống như ngựa tuột khỏi dây cương là gì? Nếu tớ ở trước mặt cậu, cậu sớm đã tặng tớ một đá, phải không?"

 "Hoàn toàn có thể."

 "Tôi sợ quá. Mấy hôm trước, tớ bị trượt ngã, hình như đó cũng là do cậu nguyền rủa tớ."

 "Nếu cậu chỉ nói những chuyện này thì tớ thấy tiếc tiền điện thoại quá. Cúp máy đây."

 "Đừng! Đừng! Đợi đã!"

 Bây giờ mới nhớ đến nội dung chính. Đồ ngốc này.

 "Gần đây, tớ thăm dò khắp nơi. Nghe nói, quả thật là có một nhóm người xăm hiùnh chữ thập trên cánh tay. Nhưng trước giò, tớ chưa từng nghe qua nơi này, không phải tổ chức xã hội đen gì cả. Xem ra cũng không giống người làm những chuyện như giết người. Có thể là quí tộc nghèo khổ, hoặc là tổ chức xã hội sống bơ vơ. Nhưng hình xăm cây thánh giá mà cậu nói hình như chỉ có trên cánh tay bọn họ, cho nên, tớ nói với cậu."

 "Ở đâu?"

 "Quán bar trong hẻm Ichon-dong, cậu còn nhớ chứ?"

 "Còn."

 "Phải đó. Nhớ năm xưa, cậu chẳng phải nổi tiếng cả vùng sao? Vừa nói cậu xuất hiện, cả hẻm đều bàn tán xôn xao. Lúc đó cậu đánh hạ tất cả những tên đầu đường xó chợ ở đó bằng nắm đấm của mình. Tất cả bọn côn đồ của tổ chức xã hội đen đều muốn lấy lòng cậu."

 "Câụ nhất định phải nói tràng giang đại hải sao?"

 "Ừ, phải, tớ là nói..mà."

 Tên này thật là lắm lời, bắt đầu câu chuyện dài lê thế, nói một hồi thì đi xa hơn 3000 dặm.

 "Quán bar lớn nhất trong hẻm Ichon-dong là bar Eden, nổi tiếng với phong cách truyền thống. Nhóm người xăm hình chữ thập trên cánh tay thường xuất hiện ở đó. Tớ đã kiểm tra rồi, hình xăm đó quả thật là giống như cậu nói. Nhưng... chuyện bọn chúng làm..."

 "Sao?"

 "... Hơi tồi tệ một chút. Chúng nổi tiếng là dùng những thủ đoạn hèn hạ, đê tiện để đánh nhau. Gần đây, cảnh sát đang bắt bọn chúng."

 "Có lẽ mọi người ghét sự xấu xa của bọn chúng, mà vì sợ nên đều trốn tránh chúng."

 "Có thể. Cậu định thế nào?"

 "Còn thế nào nữa? Ngày mai là cuối tuần, tớ tất nhiên phải đích thân đi một chuyến."

 "Người giám sát cậu thì sao?"

 "Đó là việc của tớ. Tóm lại, cám ơn cậu."

 "Nếu cảm ơn tớ thì mời tớ uống ly rượu."

 Cạch!

 Tiếc tiền điện thoại, nên cúp máy thì cúp.

 Tôi thay quần áo, thấy hơi đói, muốn xuống lầu nấu tô mì ăn.

 "Làm gì thế? Ăn vụng à?"

 Tôi quay lại, là Yuri.

 "Ơ... Cậu có chuyện gì?"

 "Nấu tô mì ăn cơm."

 "Tôi ăn thì nói là ăn vụng, cậu ăn thì là ăn cơm à?"

 "Tôi xem ra là đường đường chính chính. Dáng vẻ của cậu hơi..."

 Tôi thừa nhận, dáng vẻ của tôi xem ra cũng giống như bị bắt quả tang đang ăn vụng, vội vàng rót nước vào rồi lên lầu, ngồi trên ghế nệm phòng khách. Chảng bao lâu sau, Yuri cũng lên, ngồi đối diện với tôi.

 "Này, tương ớt đâu?" Tôi hỏi.

 "Không cầm lên à?" Cô ta hỏi lại.

 "Tôi cứ tưởng cậu cầm!"

 "Tôi cầm làm gì? Tôi tưởng cậu đi lấy rồi."

 "Hừm..."

 Tôi im lặng và mở tô mì ăn, không còn gì đáng nói nữa. Với tôi lúc này, nhìn mặt cô ta cũng là một áp lực. Thoáng chốc, đã giải quyết xong tô mì, tôi định về phòng thì Yuri giữ lại.

 "Gì thế?" Tôi cáu gắt.

 "Cậu có vẻ lúng túng?"

 "...?"

 Yuri cũng nhận ra sao? Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta, cô ta đã nhận thấy điều đó.

 "Thời gian không còn nhiều nữa, cậu đừng như thế." Cô ta nói.

 "Gì cơ?"

 "Bây giờ chỉ còn lại 6 tháng, cho nên chúng ta tốt nhất nên tự nhiên một chút."

 "Có gì không tự nhiên chứ?"

 Tôi cũng không ngờ ngữ khí của mình lại có ý châm chọc như thế, đã giả vờ không biết thì giả đến cùng vậy! Cái này gì đáng gì.

 "Là không tự nhiên."

 "Đâu có như thế? Chẳng phải nên có lý do sao?"

 "..."

 "Cuộc đối thoại trên sân thượng, cậu đều nghe cả."

 "Ừ."

 "Cho nên thế nào?" Lại thêm phản ứng không ngờ tới, giọng nói tôi run run, không có gì đáng sợ cả. Lúc đánh nhau chỉ lo đánh, cho dù đối thủ là một nhóm nhiều tên, tôi chỉ biết đứng dậy. Trong trí nhớ của tôi không có chuyện, vì sợ hãi mà ngồi bệt tại chỗ, nhưng lúc này, tôi rất sợ không khí im lặng, tĩnh mịch này.

 Yuri chậm rãi nói:

 "... Xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net