Chap 3: Phản công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc đến nước này, không còn cách nào nữa, tôi đành phải tự mình ra tay thôi. Đích thân tôi phải ra tay, để cô ta thấy khó mà rút lui và chịu khuất phục tôi.

Cô ta lại nói ra những lời ngang ngược như thế! Còn tỏ ra thản nhiên, thật khiến người ta không thích chút nào… cũng không phải. Khuôn mặt, giọng nói, dáng cao thật hợp ý tôi. Nhìn bề ngoài mà nói, cô ta cao lớn, khoẻ mạnh như thế, người làm chủ như tôi cũng phải nở mày nở mặt. Chỉ có điều, hễ nghĩ đến đó chỉ là hư danh, tôi lại nổi da gà khắp người.

Cạch.

“Ăn trái cây không?”

“Ngay cả phép lịch sự tối thiểu là khi vào phòng con gái phải gõ cửa mà cũng không biết à? Sau này, khi vào phòng con gái phải gõ cửa.”

“Sao? Thế không ăn trái cây à?”

Thay đổi chủ đề… cao thủ.

“Tôi ra ngay! Cậu đi ra cho tôi!”

“Không học lại giả vờ ngồi vào bàn làm gì chứ?”

“Thế cậu giả vờ thử xem?”

“Tôi giả vờ làm gì?”

Cô ta hỏi lại như thế, tôi không biết trả lời thế nào. Đừng nghĩ tôi như thế, chỉ cần ra khỏi khuôn viên trường, tôi là nữ hiệp không sợ trời, không sợ đất! Không ngờ lại gặp phải tình cảnh này…

Tôi ngồi trong phòng khách ăn trái cây. Đã hơn 11 giờ khuya ròi, bên ngoài trời tối đen, nhứng ngôi sao đang nhấp nháy, chúng nhiều giống như ai đó vừa đập vỡ vụn tấm kiến ra.

“Đẹp quá!”

“Cái gì?”

“Ngôi sao.”

“…”

“A! tôi phải đi tập thể dục đây.” Tôi ăn xong trái cây, đứng dậy, cô ta nhìn tôi chằm chằm.

“Đi đến phòng trong cùng phải không?”

“Ừ, sao?”

“Những máy tập trong đó đều là cậu sử dụng phải không?”

“Tất nhiên.”

“Nhìn vóc dáng cậu không giống người hay tập thể lực nhỉ?”

“Phải đó. Tôi tập thế nào cũng không biểu hiện ra ngoài." 

“Cậu có vẻ thích tập thể dục nhỉ?”

“Ban đầu ép buộc mình tập, sau đó thì thích tập.”

“Ép buộc à?” Cô ta dực vào ghế hỏi tôi.

“Ừ, tập thể dục là một trong những nỗ lực để tôi trở nên khoẻ mạnh.”

“Khoẻ mạnh để làm gì?”

“Bảo vệ mình, bảo vệ bố, bảo vệ những người tôi yêu thương.”

Tôi cũng không ngờ người mẹ mà tôi yêu thương lại mất đi như thế, tôi phải trả thù những kẻ đã giết mẹ!

Cô ta đứng dậu, đi thẳng đến phòng tập và mở cửa.

“Chẳng trách, lúc cậu đánh nhau với ba tên côn đồ đó, tôi cảm thấy có gì đó không giống…”

“…”

“Xem ra vấn đề đó không đơn giản.”

“…”

“Có học môn võ nào không?”

“Qua loa! Từng học nhu đạo, kiếm đạo cũng học qua.”

“Hoá ra là thế.”

Cứ như Yuri vô tình hỏi vài câu rồi nhìn các dụng cụ trong phòng một lượt, ra vẻ như không quan tâm. Nhưng tôi cảm nhận đư ợc sự sắc bén trong ánh mắt cô ta. nhìn ánh mắt của hắn… "nhọ nồi" này, lẽ nào cô ta muốn lấymột cái trong số những dụng cụ này?

Tôi vỗ vỗ vai cô ta, nói: “Này "nhọ nồi", muốn tập dụng cụ nào thì vào tập đi.”

Tôi chỉ hơn 10 dụng cụ đặt trong phòng: nào là máy chạy bộ, tạ tay, tạ nâng… Yuri nhướng chân mày lên nhìn tôi rồi nói:

" nhọ nồi?"

" không phải sao? Đen thế còn gì!"

Yuri nhíu mày rồi quay qua nhìn một lượt các dụng cụ trong phòng.

“Tôi không thích đổ mồ hôi.”

“Này, nhìn thân cậu như thế làm sao bảo vệ được tôi? Sau này đừng lượn qua lượn lại trước mặt, nếu cản trở việc của tôi thì cậu chết chắc!”

Tôi nắm chặt nắm đấm để cho cô ta thấy, không ngờ Yuri chẳng thèm để ý gì đến. "nhọ nồi" này rốt cuộc cô ta có gì chứ, sao cứng đầu vậy? A, appa tôi là chỗ dựa của cô ta mà.

Tôi vào phòng, đứng lên máy chạy bộ.

“Cậu tập không?”

“Tôi đã nói không thích đổ mồ hôi mà.”

“Ừ, phải.”

“Góp ý với cậu nên vận động não trước.”

“Đủ trình độ rồi!”

“Bây giờ mà đã thế này, không tưởng tượng được cậu lúc 60 tuổi trơ trẽn thế nào.”

“Cậu muốn kiếm chuyện phải không?”

“Kiếm chuyện gì chứ?”

“Này, cậu định khi nào mới gọi tôi là chị?”

Yuri nhìn mặt tôi, vẻ mặt cứ như giẫm phải phân chó vậy.

Tôi vừa bước chầm chậm trên máy chạy bộ, vừa nhìn cô ta: “Sao thế? Thế cậu không định gọi tôi là chị à? Không ra thể thống gì! Gọi tôi là chị đi, tôi lớn hơn cậu một tuổi đấy, cậu biết tôi đã ăn bao nhiêu chén cơm không?”

“Bao nhiêu?” Hắn đột nhiên hỏi lại như thế làm tôi luống cuống. Yuri nhìn điệu bộ của tôi, lắc đầu nói: “Tôi tuyệt đối không gọi tên ngốc như cô bằng chị.”

*******

“Có chuyện gì không vui thế? Hả?”

“Hả? không có.”

Tuy miệng nói như thế, nhưng vẻ mặt của tôi vui như trúng số độc đắc vậy. Bạn hỏi tôi tại sao ư? Bởi vì tối hôm qua, tôi cuối cùng cũng nghĩ ra một kế hoàn hảo đến mức bắt cô ta phải “giơ tay đầu hàng.”

Ha ha ha… Kế hoạch này sẽ làm Yuri phải nộp đơn từ chức thôi! Đừng trách tôi đưa ra hạ sách này. Thứ 6, tan học sớm, đó là ngày ta đày đoạ ngươi! Làm ngươi sức tàn lực kiệt, hành hạ người đến chết! Còn phải đi dạo phố, mua sắm nữa, việc mà kẻ nào theo đuôi đau đầu nhất. dạo vài tiếng đồng hồ, bảo cô ta theo sau sách đồ cho tôi! Thực ra, tôi cũng không thích thú gì.

“Mấy ngày nay, cậu có gì đó là lạ?”

Tôi thong thả trả lời Fany: “Có gì đâu, tớ vẫn thế.”

“Con bé này hình như trở nên lãng mạn rồi thì phải.”

“Vốn dĩ như thế mà.”

“Mấy ngày nữa thi, cậu biết chưa?”

“Hả? Thật không?”

Fany nhìn tôi một lúc: “Thay đổi rồi, thay đổi rồi. mấy ngày nay, cậu kì lạ thế? Cậu đã nói là thi vào đại học mà. Con bé này, sao lại trở thành cái xác không hồn thế?”

“Đều tại cô ta.”

“Nhóc đó hả?”

“Không có… Thầy chủ nhiệm sao vẫn chưa đến nhỉ? Tớ phải về gấp.”

“À! Sica rảnh cùng tớ vào nội thành chơi.”

“Tớ bận lắm.”

“Sao hả? mấy ngày nay, cậu không gọi điện thoại cũng không nhắn tin. Tớ nghe nói mấy hôm trứơc, cậu còn xóa tin nhắn của Sunny phải không?”

“Ừ…”

“Thật quá đáng!” Fany nổi giận.

Tôi vỗ vai nó: “Nếu bực bội thế, ngày mai, cậu với Sunny đến công viên giải trí đi.”

“công viên giaỈ trí?”

“Ừ, tớ bao!”

“Có chuyện gì vui à?”

Fany mở to mắt hỏi tôi, nhưng quả thật tôi không biết làm sao trả lời. tôi không thể nói nguyên nhân là vì tên Yuri chết tiệt đó.

Cho dù là Fany, cũng không thể nói nguyên nhân này với nó. Nếu nói cho Fany biết, nó nhất định bảo tôi giới thiệu Yuri cho nó, cho nên, tôi quyết không để lộ ra. Tất nhên, tôi cũng giữ bí mật với Sunny. dù sao, ở trường, Yuricũng phải giả vờ như không biết tôi.

Thầy chủ nhiệm tổng kết nội dung bài hôm nay rồi cho tan học. Tôi bay ra khỏi lớp nhanh như viên đạn và chạy đến cổng trường tìm cô ta. Nhưng sao không thấy tên "nhọ nồi"  đó nhỉ? Không, chỗ mà đáng lẽ là cô ta đứng đợi tôi thì lại là chú tài xế đang đứng đợi.

“Chú, chuyện gì thế? Tên "nhọ nồi" đó đâu rồi?”

“Tiểu thư, lên xe trước đi.”

“Có chuyện gì? Sao "nhọ nồi" không đến?”

“Hình như cô không xem tin nhắn. Hôm nay chủ tịch mời tiểu thư và cậu Yuri ăn cơm tối, cho nên dặn cô và Yuri rồi.”

Tôi nghe chú tài xế nói rồi đặt tay lên trán. Cô ta may mắn thật!

*******

“Appa, có việc gì thế? Sao lại kêu con đi ăn tối ở đây?”

Thoáng nhìn là một nhà hàng sang trọng, sao appa lại gọi chúng tôi đến đây? Điều đáng giận là appa lại đưa cô ta đến nhà hàng lộng lẫy như được xây bằng vàng này. Tôi nhíu mày.

Không nhíu mày mới lạ! kế hoạch hoàn hảo mà mới nghĩ ra đã bị tin nhắn của appa tôi phá hỏng. Nó tan tành giống như người cá biến thành giọt nước tan vào đại dương vậy, mất biệt tăm. Đâu chỉ là cười mà ngay cả cười gượng gạo cũng không nổi.

Một anh chàng phục vụ đẹp trai nhẹ nhàng kéo ghế mời tôi, sao tôi lại được ưu đãi như thế? Sau sự ân cần của người phục vụ, tôi ngồi đối diên với Yuri.

“Thêm một người trong nhà nữa mới đến, sao lại vội vàng thế?” Appa tôi nói.

“Ai là người nhà? Còn nữa, nếu là họp mặt gia đình thì ăn ở nhà cũng không được sao?”

“Sao con bực bội dữ vậy?”

“Con không bực gì cả, con đói rồi, mau ăn cơm đi.”

Tôi tiếc ánh mắt dịu dàng, xinh đẹp của mình, không thèm nhìn Yuri. lại còn cộc cằn kết thúc cuộc trò chuyện với appa tôi. appa tôi dường như còn muốn nói tiếp, nhưng có lẽ, ông cảm thấy không thể phá hỏng buổi họp mặt nên không tính toán với con gái yêu quí. Appa tôi nhìn Yuri, hỏi:

“Ở trường Jessica thế nào?”

“Có thể nói là tốt.”

“Đánh giá của nhà trường thì sao?”

“Đều nói là học sinh ngoan, nhưng…”

“Nhưng sao?”

“Nghe nói thỉnh thoảng không tham gia giờ tự học buổi tối.”

“Hử…”

Không học giờ tự học? Một tháng, tôi không trốn quá hai lần. Sao cậu lại báo cáo như thế?

“Thành tích học ta đều biết, còn về bạn bè thì sao?”

“Thật ngại quá, về phương diện này cháu chưa kịp.”

“Ừ, được rồi. ta chọn món rồi, một chút nữa sẽ mang lên.”

“Món của con cũng gọi rồi à? Con không có ở đây sao appa tự ý quyết định?”

Tôi hỏi lại một cách bực dọc, nhưng appa không để ý đến, chỉ đơn giản gật đầu. Appa dường như rất tin tưởng cô ta. nếu không thì một chủ tịch tính toán kĩ lưỡng, việc gì cũng muốn có lợi,tỉ mỉ chu đáo như appa sao lại quan tâm và thân thiết với Yuri như thế.

Đáng giận nhất là appa lại nói Yuri là người nhà? Tôi một lòng muốn cô ta giơ tay đầu hàng, tự đưa đơn từ chức, nhưng appa tôi lại đón “thành viên mới” trong gia đình nhanh như vậy?

“Appa, ngày mai con ra ngoài chơi.”

“Đi đâu?”

“Bố yên tâm, con sẽ dẫn tên nhóc này theo.”

“Ta hỏi con đi đâu?”

“Công viên giải trí. Con đã hẹn với Fany và Sunny cùng đi, cho nên appa không cần lo. Con xin phép.”

Tôi tức giận trả lời một câu rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng vệ sinh. Rửa tay xong, tôi nhìn mình trong gương. Hai má tôi phồng lên, chuông cảnh báo trên mặt đang reo inh ỏi, như đang hiện lên dòng chữ: “Đừng chạm vào tôi, chạm vào sẽ nổ tung.”

Mấy khi tôi mới có dịp ăn cơm ngoài với appa, không ngờ lại có tên đáng ghét này đi cùng. Chỉ điều này thôi đã đủ làm tôi nổi giận, vậy mà buổi tiệc này lại đặc biệt tổ chức vì cô ta?! Đối với tôi, việc này không thể chấp nhận được, cũng không muốn chấp nhận.

Khó khăn lắm, tôi mới dập tắt được ngọn lửa trong lòng và kiềm chế được hai gò má sắp nổ tung. Tôi mở cửa phòng ăn mà appa tôi và Yuri đang ngồi.

“Appa tôi đi đâu tồi?”

“Ra ngoài nghe điện thoại rồi.”

“Thế cậu đang làm gì thế?”

“Ăn cơm.”

Côta kiên quyết không rời khỏi chỗ của mình mà cắm cúi ăn, thật là dở khóc, dở cười. tôi nhìn Yuri nói: “Vốn dĩ đã xấu rồi, lại còn làm bộ mặt như thế, tôi ăn không nổi nữa.”

Yuri nói lại: “Cô có thể la to như vậy, xem ra không ăn cơm một tuần cũng không sao.”

“Ngươi… thật là…Ta nhất định sẽ đuổi ngươi đi!”

Yuri ng đầu lên nhìn tôi. Tôi cứ tưởng cô ta sẽ như lúc bình thường, không đếm xỉa gì đến. không ngờ cô ta ngừng lại. lúc này, tôi đột nhiên thấy hồi hộp. Yuri nhìn tôi chằm chằm, nói: “Ngoài tôi ra, cô còn muốn hy sinh ai nữa à?”

“Này! Thấy cách ngươi nói chuyện như thế, cũng không thể không đánh ngươi! Ngươi muốn chết phải không?”

“Không thể đánh tôi, làm sao để tôi chết?”

“A! Làm thế nào, tên này thật là xui xẻo.”

Tôi chỉ mất lí trí duy nhất là lúc nói chuyện với tên đáng chết này. Chưa kịp ngồi xuống ghế tôi đã đứng dậy. “Tôi đi đây”

“Sao thế?”

“Dùng cơm với cậu tôi không tiêu hoá nổi! gọi mấy người bạn đi chơi tôi sẽ về sớm.”

Nói rồi, tôi định nghênh ngang bước đi. Không ngờ, cô ta nắm chặt cổ tay tôi.

“Làm gì thế? Bỏ tay tôi ra!”

“Ngồi xuống ăn cơm.”

“Tại sao? Tôi chẳng phải đã nói ăn với cậu tôi ăn không vào sao?”

“Cô biết rõ, cô đi tôi cũng phải đi. Tôi muốn ăn cơm cho nên cô phải ngồi yên ở đây.”

“Cậu đang nói gì? Cậu ăn, tôi phải ngồi đây đợi cậu? con chủ thuê cậu là tôi! Nếu cậu muốn hoàn thành trách nhiệm của mình mà không có sai sót gì, thì nên làm những gì tôi bảo phải không? Phải kkhông?”

La hét cả ngày trời, Yuri vẫn chậm rãi ăn cơm. Tôi vừa nhúc nhích, cô ta đã lấy cánh tay chắn ngang eo tôi. Nếu là đứa con gái khác thì chắc chắn sẽ hét toán lên, nhất định sẽ phản ứng như thế. Nhưng còn tôi, tôi chỉ trừng mắt nổi giận với cô ta.

“Tay cậu đang đặt ở đâu đó?”

“Eo cô nhỏ hơn tôi tưởng tượng đấy.”

“Đây chẳng phải là tất nhiên sao? Không nên nói chuyện này. Tại sao mỗi lúc nói chuyện với cậu, tôi luôn để mình bị chi phối?”

“Đó là vì não cô có vấn đề, nói đơn giản là đồ ngốc.”

“Cậu đang nói gì thế! Tóm lại là mau bỏ tay ra! Bây giờ thân thể tôi rất muốn đi ra khỏi nhà hàng này!”

“Tôi ăn xong sẽ đưa cô đi chơi. Vì vậy, cô ngoan ngoãn ngồi đợi.”

Hoang đường…Nhảm nhí…Nhảm nhí!

“Ai nói muốn đi chơi với cậu? Không được, tôi đi cậu cũng đi. Nếu không thì, cậu mua chút rượu cho tôi đi? Như thế bản cô nương có thể suy nghĩ lại,thế nào?”

Tôi chưa nói xong, cô ta đã đứng dậy. “Tôi ăn xong rồi.”

“Hừ…phiền chết được.”

“Có gì mà phiền?”

“Tôi bực muốn chết đi được, sao đáng ghét thế, phiền thế?”

Thật ra, cũng không có chuyện gì to tát cả, mà vì Yuri nên tôi không vui, nổi giận đến tận mây xanh.

“Tôi ăn xong rồi. Bây giờ đưa cô đi chơi, cô muốn chơi gì?”

“Rượu.”

“Sâm panh à?”

“Rượu!”

“Không, coca.”

“Hả? Được, biết rồi. rượu và đánh nhau, hai thứ này tôi sẽ tạm thời không đụng đến trong 7 tháng. Tôi thấy cậu cũng có trách nhiệm với công việc của mình, tôi sẽ nể mặt cậu một chút… ưm, chơi gì nhỉ? Rốt cuộc chơi gì nhỉ? Game? Karaoke? Hay vào thành phố đi dạo?”

Tôi suy nghĩ một hồi. cửa phòng mở, chú tài xế vừa nhìn thấy chúng tôi đã giật thót mình. Là vì chỉ có hai người nên làm người ta giật mình sao? Hả? sao lại giật mình?

Chú tài xế cười nói: “Xem ra thời gian này, hai người nảy sinh tình cảm rồi? hai người xem ra rất thân thiết, tốt quá!”

“Chú nói gì thế? Này!”

Không biết từ lúc nào, cô ta khoác cái tay dài như tay vượn lên vai tôi. Hai vai tôi sao bỗng nhiên nặng quá chừng.

Yuri nói: “Không cảm thấy gì sao? Vậy mà còn nói là võ lâm cao thủ. Sao cô lại phản ứng chậm chạp thế nhỉ? Nếu như bị đâm một dao ở đâu đó, chắc có thể mang cả con dao đó đi về nhà.”

“Cậu nói gì?”

Tôi đang muốn chẻ cô ta làm tư. Chú tài xế đột nhiên nói một câu: “Tình cảm chính là được nuôi dưỡng như thế.”

“Phải đó, nuôi dưỡng tình cảm với cô ấy mới có thể chịu đựng nổi.” cô ta lại còn làm ra vẻ ta đây.

Tôi nắm chặt hai nắm tay, hạ quyết tâm: có phải liều mạng cũng phải đuổi cô ta ra khỏi cửa.

Hôm sau, tôi chạy thẳng đến công viên giải trí. Fany và Sunny chắc đang đợi ở đó . 

Phía sau tôi còn có thêm Yuri : “Không học bài àh?”

“Đừng lo! Thời gian còn dài mà! Bình thường, thành tích của tôi rất tốt. Jessica Jung tôi không sợ trời không sợ đất, khi nào thi tốt nghiệp cũng chẳng sao! Ngậm miệng lại, đi theo tôi. Cậu chẳng đi theo tôi sao?”

Nhìn mặt Yuri có thể đoán được cô ta không thích chỗ ồn ào đó. Hahahahahaha….Để bắt ngươi giơ tay đầu hàng, ta sẽ không từ thủ đoạn nào.

Tối qua, tôi đã kể tỉ mỉ tất cả về Yuri với Fany và Sunny trước rồi, đồng thời kèm theo một câu: “Xin giúp đỡ”. Có như thế họ mới không ngạc nhiên về sự suất hiện của Yuri. 

“Sica, bên này!”. Người đang vẫy tay đó chắc là Fany. Cô nàng lùn lùn, đầu như quả nấm cạnh Fany không ai khác ngoài Sunny.

 Fany vừa nhìn thấy người bên cạnh tôi, vẻ mặt lập tức khẩn trương. Nói đơn giản, cậu ấy giật mình. Nha đầu này không thèm chào hỏi gì cả, đi thẳng lại kéo tôi đi.

“Này, làm sao thế? Cậu rốt cuộc đang làm gì thế?” Tôi hỏi.

“Này!Cậu không nói cậu ta… "đẹp trai" thế!”

“Thế thì sao?”

“Tối qua nghe cậu nói thế, tớ tưởng cậu sẽ dẫn đến một con vịt xấu xí chứ!”

“Đúng thế, tính cách cô ta quả rất tệ.”

“Nhưng cậu ta rất đẹp trai!” 

“Này có qua đây không ?” Nghe tiếng Sunny 2 chúng tôi đi đến chỗ Yuri và Sunny đang đứng. Rồi chúng tôi ăn một ít ở tiệm sau đó bắt đầu tìm trò chơi giải trí.

“Này, cô thích trò nào?” Yuri hỏi.

“Nếu thích thì mua vé cho tôi àh?”

“Hỏi cô có chơi không. Cái đó nhé?”i

Cái mà Yur chỉ là vòng đu quay ngựa gỗ, tên " nhọ nồi" này nhát gan hơn tôi tưởng.

“Không, cái đó!”

Tôi hiên ngang chỉ đoàn tàu hình con rồng màu xanh. Thật ra, tôi không thích những trò ở công viên giải trí này, đặc biệt là tàu hải tặc. Nhưng tất cả vì kế hoạch hoàn hảo của tôi! Vì cố hết sức đuổi cô ta ra khỏi nhà! Tôi đồng ý trả bất cứ giá nào, đồng ý xông vào nước sôi lửa bỏng…

Lúc tôi và Yuri bàn cãi, Fany và Sunny đứng bên cạnh nhìn. Hai người cũng không quên bàn tán, phát biểu cảm nghĩ.

“Nói thật tôi cảm thấy tiếc cho Sica.”

“Có gì đáng tiếc? Cậu ta đẹp trai, dáng người hơn cả người mẫu. Cậu ta và Sica…”

“Đúng là cậu ta rất đẹp trai, nhưng Sica cũng rất đẹp, người lại mảnh mai.”

“Đẹp thì có tác dụng gì? Cùng là con gái tôi cảm thấy tính cậu ấy giống tính ăn mày.”

Fany, xem ra cậu muốn đoàn tàu kéo chạy khắp công viên? Tôi trừng mắt nhìn Fany, Yuri cũng nhìn chằm chằm vào Fany. Nhưng Fany không biết cả 4 con mắt chúng đều nhìn cậu ấy, cậu ấy vẫn dứng đó nói chuyện trên trời dưới biển.

“Nha đầu đó nếu làm bạn thì 100 điểm đủ 100 điểm, nếu làm người yêu thì không đủ tư cách! Sica đẹp thì có đẹp, nhưng tính cách thì…Mạnh đến nổi đủ sức làm một người đàn ông bình thường ngã lộn nhào, lại còn chửi thề cũng lợi hại hơn người bình thường, 2 từ khốn kiếp luôn treo ở cửa miệng.”

“Này này…” Sunny thấy vẻ mặt của tôi khều khều tay Fany vẫn không dán miệng lại.

“Tớ nói lại lần nữa tính cách rất tồi tệ.”

“Người bạn tồi tệ muốn bị người bạn đó đánh cho một trận không? Hả?”

“Hả?Si....ca? Xin…xin chào…”

Fany cười vẻ mặt lúng túng. Bỗng nhiên nói “ xin chào” làm gì chứ”Xin chào” ? Vớ vẩn! Nếu dừng lại ở lại ở đây, tớ có thể bỏ qua cho cậu. Nhưng vì Yuri đó, tôi suýt chút nữa lửa giận bôc tận trời cao. Tôi quay qua hét vào mặt Fany:

“Này! Cậu đi đi!”

“Này cho dù thế nào, cậu cũng không nên đối sử bạn bè như thế!”

“Còn nói tiếp phải không?Muốn bị đánh hả? Hay muốn tự đi?”

Fany có lẽ muốn lớn tiếng với tôi. Nhưng thấy tôi gằn giọng, nắm chặt tay, cậu ấy cứ lắp bắp. Sunny nói với Fany:

“Này, Sica chẳng phải đã nói muốn ở cùng "anh chàng đẹp trai" này sao? Cho nên tránh đi. Còn tớ, tớ nên ở bên cạnh nói tốt vài lời về Fany với cậu ta, vì thế, tớ phải ở lại.”

“Sunny , cậu cũng đi, cậu cũng đi đi!”

“Cậu không hiểu thật hay giả vờ không hiểu? Hả? Không cần cậu nói tốt, cho nên cậu cũng đi đi?”

Sự hối thúc của tôi cuối cùng cũng làm Sunny im miệng. Fany lúc này mới hiểu rõ tình hình, kéo Sunny:

“Đi!Cậu bảo đi thì bọn mình đi. Đi thôi, Sunny.”

Lột da tôi, lật tẩy tôi chính là sai lầm của các cậu. Đuổi đi những người bạn hẹn lúc đầu, tôi đành phải cùng Yuri ngồi vào đoàn tàu hình con rồng. Kỳ thực, người sợ khiếp vía là tôi. Tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Đó quả là cả một vấn đề! Không đạt đươc mục đích thì sao…

“Xem ra rất thú vị nhỉ?”

“Ừ, dường như rất hay, chơi trò này phải không? Nó giống con giun đất nhỉ?”

“Giun đất? Là đoàn tàu hình rồng”

“Hả, Hóa ra là rồng à?” Yuri ngạc nhiên.

Ngồi hàng đầu tiên , tôi đặt tay lên đầu rồng màu xanh đen, nói với giọng không tự tin lắm: “Nhìn thế nào mà nói con giun màu xanh đen?”

“Được rồi mọi người kiểm tra lại dây an toàn, tàu sắp chạy rồi.” Chú ấy vừa dứt lời, tàu xuất phát rồi. Lúc mới bắt đầu là lắc lư lên dốc, sau đó là xoay quanh một vòng, tiếp theo là vào hang cọp. Tóm lại tôi sắp chết điếng rồi! Mở mắt thì chóng mặt, tội quá, tôi nhắm mắt lại. Đoàn tàu chạy với tốc độ kinh người. 

“A!A!A…”

Đứa con gái sau tôi sợ rồi. Còn tôi? Tuy không hét thành tiếng, nhưng tiếng rên cứ bật ra miệng như không theo sự chỉ huy của bộ não. Lúc tôi sấp mất hết cảm giác, đoàn tàu dừng lại. Tôi giả vờ không sao, việc giả vờ này tốn rất nhiều sức lực, hỏi Yuri:

“Thú vị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net