[longfic] Đàm hoa tử (Quỳnh) - Junseob

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Junseob] Đàm hoa tử (Quỳnh) - Chap 1

* * *

Author : MKJung

Pairing : Junseob

Rating : PG-18

Disclaimer: Họ thuộc về nhau nhưng có thể bên cạnh nhau mãi mãi ?

Categore : Romance , sad ..

...Nếu tình yêu chúng ta như loài Quỳnh hương mong manh lơ lửng trước gió đêm , thì cũng xin hãy như loài hoa ấy tỏa sáng trong bóng tối u mê rồi lụy tàn khi bình minh ló dạng...!

----------------

*Chap 1

.            Đường phố Seoul đã tạnh dần với những cơn mưa nghịch mùa . Mùi nhựa đường hắt lên không mấy gì dễ chịu . Yoseob - chàng trai 21 tuổi nhẹ nhàng rảo bước trên con phố về đêm với những suy nghĩ mông lung , mơ hồ ,phút chốc nụ cười tinh khôi lại nở trên đôi môi ấy .Cuộc sống bình thường nhưng lại mang cho cậu sự ấm áp và hạnh phúc bên người thân và bè bạn - cũng đúng ,với cái tính khiêm nhường giản dị cao quý ấy thì hẳn như vậy là rất đủ với cậu.....hay cũng vì người ta đã từng trãi qua những chuyện đau thương nên họ mới hài lòng với thực tại đơn giản ?. Không ai biết được ,test lại một chút - Yang yoseob ,năm 3 khoa CNTT - ĐH quốc gia Seoul , khiêm tốn và.... cực kì khiêm tốn !

.             Rẻ vào con hẻm nhỏ để mau chóng về nhà vì cơn buồn ngủ đang dần ập tới cậu. Con hẻm giờ đây thật hiu hắt ,mọi nhà lúc này chỉ còn phát ra những thứ ánh sáng le lói ,không gian yên lặng khiến ta có thể nghe được tiếng nước tí tách thi nhau lăn dài trên bờ tường đầy rong rêu , không khí lúc này thật đủ cho những ai có khiếu liên tưởng về những câu chuyện ma quỷ ,nhưng với người đã từng sống trong không gian thế này như Yoseob thì chả có gì phải bận tâm cả !

.........Bịch...bịch....bịch....

          Là tiếng bước chân , nó ngày thật gần hơn bên tai cậu . Tiếng bước chân không dồn dập nhưng cứ như cố gắng bám chặt xuống lòng đường rồi một bóng đen từ ngả ba con hẻm rẻ về hướng cậu đang đi tới , Chợt cái dáng vẻ đó ngả mạnh vào bờ tường trượt dài tấm lưng xuống . Hơi bất ngờ một chút nhưng Yoseob vẫn tiến đến vật thể trước mắt mình , dưới ánh đèn hiu hắt ,khuôn mặt nam nhân dần hiện lên trước mặt câu với vẻ mặt đau đớn ,nhìn xuống đôi tay đang đang che đậy phần bụng ,một thứ chất lỏng chảy ra không ngừng ..

"Máu.."

.

.

.

.

        Chẳng cần nghĩ thêm , cậu vội vàng tiến lại nam nhân ấy .

        - "Tránh ra !" - màn đêm bị phá vỡ khi tiếng nói lãnh đạm từ nam nhâm thoát ra.

        - "Anh chảy máu nhiều quá , đừng như vậy , tôi sẽ giúp anh mà !" - Yoseob nữa hoảng hốt , nữa ấn cần đáp

         - "Tôi bảo không cần , biến dùm đi ,còn không....tôi sẽ đi"

.        Nói đoạn nam nhân đứng dậy và bước từng bước loạng choạng qua lại hai bên con hẻm . Yoseob chỉ biết đứng nhìn theo rồi chợt như tỉnh ra điều gì đó cậu mau mắn chạy lại bíu chặt lấy kẻ lạng lùng kia .

          -" Anh muốn chết thì cứ chết nhưng tôi không muốn bị thiên hạ nói mình là máu lạnh vô tình , làm ơn ngoan ngoãn để tôi đưa về nhà chữa trị đi !"

           -" Đồ nhiều chuyện ,liên quan gì tới cậu ,biến đi !"  -Vẫn thái độ ấy , nam nhân hét lên to hơn.

-*đúng là tên ma đầu cố chấp*

             Làm lơ sự khó chịu ấy , Yoseob cứ lôi anh ta về nhà mặc cho sự kháng cự mỗi lúc một yếu dầu đi...................Bước ra con hẻm nhỏ ,nhà Yoseob đang bừng sáng !

.

.

***

.

.

         -"Giờ thì ngồi yên đây , nhanh thôi !"

           Đặt người lạ mặt xuống chiếc ghế gỗ , Yoseob nhanh chân chạy đi lấy hộp cứu thương .Sau đó bất kể anh chàng có nổi nóng hay không ,tay cậu vẫn ngang nhiên xé toạt chiếc áo ướt đẫm trên người anh ta ,từng đường xé là từng lớp thịt sắn chắc của nam nhân lộ ra bên ngoài .Chả quan tâm ,lúc này đều Yoseob chú ý là vết thương ngay bụng hắn .

            -"Khá sâu đó ! Anh cố chịu đau một chút !"

           Yoseob ân cần khử trùng vết thương từng chút một ,còn nam nhân kia lại chẳng tỏ vẻ gì đau đớn ,mặt anh ta đôi khi lại ngửa lên trần nhà môi mấp máy gì đó .

            - "Cậu biết gì về tôi mà làm như vậy ? Hài thật , tôi không phải người tốt , người xấu không cần người khác phải quan tâm" -giọng nói đầy châm biếm.

           -"Anh tên gì ? Bao nhiêu tuổi ? tôi sắp 22  rồi " - câu hỏi của nam nhân bị bơ không thương tiếc

          -"Yong Junhyung! , được rồi ,tôi có phải hàng hóa đâu mà cậu quấn băng chặt như vậy chứ ? Buông ra đi " -giọng nói dịu đi một chút nhưng mặt vẫn nhăn nhó khó chịu .

         -"Hìhì..."

         -"Cười gì ? mặt tôi khó coi lắm sao ?"

           -"Không ,anh rất đẹp ! à , tôi là yang Yoseob.."

          Câu nói vô tư và cái tên đủ khiến nam nhân im lặng giây lát , gương mặt sau đó lại tiếp tục trở về vẻ bình thản ban đầu -  Yoseob lại nói tiếp :

           -"Tôi chỉ tự hỏi mình ngu ngốc quá ,tại sao lại mang cục nước đá như anh về nhà rồi lại tốn calo cầm máu cho anh ,có biết anh đã phá hỏng giờ ngủ thiêng liêng của tôi không tên Đại ma đầu kia ?"

            Chỉ mấy lời bình thường ấy mà gương mặt JH đột ngột tối sầm, ánh mắt đanh lại đáng sợ .

           - "Thôi được ! Tôi đi là được chứ gì ?!"

.           Vừa hậm hực đứng lên chợt JH lại ngã quỵ xuống sàn nhà ,lúc này YS mới thấy thêm một dòng máu nữa đang chảy tươm ra ngay phía đùi sau của anh .Trán cậu ta đanh lại, giọng nói nghiêm nghị phát ra :

           -"Cởi quần ra !"

           -"Gì.....gì chứ" - giọng nói thều thào kia đầy vẻ bất ngờ .

          -"Tôi kêu anh cởi quần ra ,ko nghe hả , đúng là...."

             Hàm răng cậu nghiến lại đặt con người đó về vị trí củ , hơi thở JH càng thêm dồn dập ,mồ hôi tươm ra như tắm .Thì ra phía đùi sau của anh đang bị lấp lại bởi một viên đạn ,nó làm bung lên làn da nhưng không lấp được dòng máu đang chảy đầy ra phía ngoài .

               YS đưa tay về phía cút quần rồi từ từ kéo tụt xuống , hai mắt JH lúc này ngước nhìn trân trân lên trần nhà chịu đựng cơn đau từ bụng và đùi ê buốt và cũng chịu đựng cả cái con người đang làm chuyện "rùi bu" phía thân dưới , anh thừa biết cậu đang làm gì và nghe theo một cách khó hiểu.

        -"Nhấc mông lên"

          .Thế là nhấc mông.

        -"Duỗi chân ra"

        .Và thế là duỗi chân.

          JH lúc này chỉ còn mỗi chiếc quần lót che chắn thân người .

            Ngay sau đó cơ thể JH được hai cánh tay ấm kia nhất bổng lên và chủ nhân của nó cũng không tránh khỏi nghe những lời càm ràm từ anh .

           -"Tôi sẽ giết chết cậu nếu như dám xé cái quần còn lại của tôi , Yoseob - đồ nhiều chuyện"

           -"Được rồi ,tôi dám làm gì anh chứ ?! Nhìn cái thứ còn xót lại trên người anh đi, chắc anh thích màu sắc lắm hả , đồ màu mè haha ?"

         -"hm.......Tôi....thích mặc cái gì thì kệ tôi.,đừng có mà bất lịch sự."- chưa kịp hết câu ,giọng nó thiều thào yếu ớt ấy đã thấy cơ thể mình đang nằm trên chiếc mệm êm ái, lật úp người JH lại và nhìn vào vết thương khó coi ,YS từ tốn nói :

          -"Tôi tiêm thuốc tê vào, nhưng vẫn còn hơi đau ,cố chịu lần nữa nhé"

             Nhận được cái gật đầu khổ sở của JH ,YS bắt đầu "hành động" . Không gian đã trở nên im ắng hơn, bên ngoài khu phố cũng thưa gần bóng dáng xe cộ , cảnh vật cũng đã đắp cho mình màn sương đêm để chìm vào giấc ngủ vùi .Nhưng tại phía căn nhà đó vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp và lâu lâu lại có tiếng nói từ hai nam nhân phát ra khổ sở :

             - "Nằm yên , sắp ra rồi..".

           -"ĐAU....."

              - "..........."

             -"ĐAU...Ahhh....Cậu dám lừa tôi ....Ahh"

             - "Phù...được rồi ,cuối cùng cũng ra"

              Những âm thanh ấy trở nên thưa dần rồi từ từ không còn nghe gì nữa ,ánh đèn từ ngôi nhà ấy cũng mờ dần rồi vụt tắt đi ..........Ở phía trước nhà ,một đóa Quỳnh hương đang e lệ nở ra , rất đẹp , rất thuần khiết và.............rất ngẫu nhiên !

*** End Chap 1

.

.

.Đầu tiên ,cám ơn Reader đã đọc hết phần Chap này

.Tiếp theo , MK mong sẽ nhận được những cmt của các bạn dù Fic có nhận được sự ủng hộ hay những đóng góp cho sự thiếu sót ở Chap đầu hay không !

.Đây làm Fanfic nên đôi khi cũng phải có những phần hư cấu một tý để Fic được trôi theo đúng cảm xúc của mình.

.Hứa thêm là Mk ko ngâm Fic lâu quá đâu ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net