Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng ban mai rọi qua khe cửa, phủ lên một góc nền nhà, một chút đậu lên mí mắt Tề Phạm nhảy múa, vô tình kéo anh ra khỏi giấc ngủ. Anh mơ màng tỉnh dậy, cánh tay vẫn để cho cậu gối lên.

Anh đưa tay chạm lên vết hôn ngân ở xương quai xanh của cậu, cảm giác như đây là một giấc mơ. Chỉ còn vài tiếng nữa là lên đường về Đài Bắc, Tề Phạm nhẹ nhàng rút tay ra, đặt đầu cậu xuống gối rồi đi làm bữa sáng.

Nghi Ân không lâu sau cũng tỉnh giấc. Cậu đưa tay đặt lên chỗ chăn bên cạnh, hơi ấm vẫn còn vấn vương ở đấy, chứng tỏ người kia vừa dậy không lâu. Cánh mũi tự động phập phồng theo phản xạ, đem theo mùi hương kích thích vị giác, cậu thầm mỉm cười hạnh phúc.

....

Căn bếp buổi sáng sớm yên tĩnh như tranh, màu sơn xanh da trời được ánh nắng chiếu lên tạo thành vệt chói ưng mắt. Tiếng dao va trên mặt thớt gỗ, tiếng nồi nước sôi ùng ục, Tề Phạm ân cần chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Đang thử nêm gia vị cho nồi canh, anh cảm nhận một vòng tay choàng qua eo, rồi tấm lưng cảm nhận được có gì đó đặt lên.

_Dậy rồi à?

Cũng là một câu hỏi, nhưng trước đây chính là hờ hững, thờ ơ, che dấu cảm xúc bên trong, và câu trả lời sẽ là một ngòi châm kích nổ cho một trận chí chóe khác. Bây giờ cũng câu hỏi đấy nhưng lại mang bao nhiêu yêu thương, chiều chuộng, và câu trả lời chắc chắn cũng không còn là ngòi châm cho một trận cãi vã nữa.

_Sao dậy mà không gọi em?

Tề Phạm một tay cầm vá đảo nồi canh, tay kia đặt lên đôi bàn tay đang đang siết quanh eo mình.

_Nhìn em ngủ như vậy, anh không nỡ.

Cảm thấy nồi canh đã vừa miệng, Tề Phạm tắt bếp. Nghi Ân cũng luyến tiếc rời khỏi bờ lưng vững chãi kia, chủ động đi lấy chén bát cho cả hai.

Chuyến đi chơi tuy chỉ có hai người, nhưng lại ngọt ngào vừa đủ để khiến người khác cũng phải khao khát đắm chìm trong tình yêu.

_Hôm nay anh đưa em đến một nơi, hi vọng em sẽ thích.

_Chỉ cần nơi nào có anh, nơi đó sẽ là nơi tuyệt nhất trên thế giới.

Tình cảm 10 năm trước chỉ có một người vun vén, 10 năm sau có thêm người kia nên hạnh phúc càng trọn vẹn.

Xong bữa sáng, cả hai tranh thủ vừa thay áo quần, vừa thu dọn hành lí rồi cùng đến một nơi.

Tề Phạm đưa cậu đến thăm một ngọn hải đăng gần biển. Nghi Ân lần đầu tiên được thấy hải đăng, cảm giác thật tuyệt.

Hai người bọn họ dẫn nhau đi lên đỉnh tháp, cùng nhau tận hưởng cảnh đẹp trước mắt. Phía dưới chân tháp thì cuồn cuộn sóng vỗ, từng đợt sóng lớn đánh vào tung bọt trắng xóa. Phía xa lại là mặt nước yên bình với những đợt sóng nhẹ vỗ vào nhau.

Cả thân hình của cậu nằm trọn trong vòng tay anh. Tề Phạm tựa cằm lên vai cậu, khoang mũi tham lam hít lấy mùi nước hoa nhè nhẹ từ người kia.

_Sau này anh đưa em đến chỗ này nữa nhé. Em thích nơi này.

_Ừm - Tề Phạm hai mắt nhắm nghiền - Anh yêu em, Nghi Ân.

_Cám ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, Tề Phạm.

....

Cả hai về đến nhà lúc 7 giờ 30 tối, chính thức khép lại chuyến đi chơi xa. Nghi Ân sau khi cùng anh bưng đồ vào nhà xong thì kéo anh đi tắm chung, rồi lại cùng nhau ăn tối. Mọi thứ chính thức kết thúc lúc 10 giờ khuya. Nghi Ân rúc vào trong người Tề Phạm, gắt gao ôm lấy anh mà ngủ ngon lành.

Tề Phạm vẫn chưa ngủ, âu cũng vì tâm anh bây giờ không tài nào tĩnh được.

Ngày mai mẹ Đoàn trở về, 3 ngày nữa là họ sẽ đem đối tượng đã tìm được cho cậu đến đây. Anh vẫn chưa nói cậu.

Chính xác hơn là không thể nói, bởi anh không muốn cắt đứt mạch cảm xúc cả hai.

Thời gian anh bắt đầu yêu cậu không nhiều bằng thời gian cậu yêu anh, Tề Phạm hiện tại muốn đem 10 năm kia bù đắp cho cậu từng chút. Anh cúi đầu nhìn người trong lòng, tự trách sao cậu lại vô tư quá...

....

Trong khi đó, tại nhà Trịnh gia,

_Trịnh Như, ba mẹ đã tìm được đối tượng cho con đính hôn, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, vài ngày nữa con theo ta đến nhà thông gia ra mắt chàng trai kia.

Trịnh Như nghe chính mẹ nói ra câu này, đôi đũa đang gắp cơm trong tay chựng lại.

_Tại sao ba mẹ lại không hỏi ý kiến con?

_Không phải trước đây lúc nói qua chuyện này con đã đồng ý rồi sao? - Ba Trịnh nghe con gái nói vậy thì gương mặt biểu lộ thái độ không hài lòng

_Nhưng giờ con đã có đối tượng rồi, ba mẹ hủy hôn đi. - Cô nén giận, ráng nuốt cho trôi miếng cơm

Ba Trịnh nghe xong câu này, tức khắc nổi đóa, thả mạnh chén đũa xuống bàn.

_Con... Vì sao không nói sớm cho chúng ta? Mất công chúng ta tất bật tìm người cho con. Công việc ở nước ngoài thì một đống, con nghĩ chúng ta có thời gian cho việc này sao?

Trịnh Như nghe chính cha nói ra câu này, trong lòng vốn đã cô đơn này lại bị tổn thương gấp bội.

Từ nhỏ cô đã không có nhiều cơ hội gặp ba mẹ, bởi hai người bọn họ quanh năm bôn ba ở nước ngoài, vài năm mới về thăm nhà một lần. Cô lớn lên trong cô độc, đến cả đi học cũng không có lấy một người bạn thân.

Hôm nay nghe cha ruột đã nhiều năm không gặp nói những lời này, vết thương lòng mấy năm qua lại bị bồi thêm một cú thật lớn.

_Ba, công việc của ba quan trọng hơn cả con sao? Nếu như ba coi đứa con gái này là phiền phức, tại sao từ đầu còn sinh con ra? - Uất ức lâu dần bị dồn nén thì sẽ đến lúc bột phát, Trịnh Như thời điểm này đem nỗi buồn trong lòng biến thành lời trách móc nói ra - Chuyện hai người hỏi con cũng đã lâu rồi, ít nhiều con cũng sẽ thay đổi ý kiến, tại sao lại không hỏi con thêm một lần nữa?

Mẹ Trịnh trầm mặc nhìn con, rồi lại nhìn sang chồng. Trịnh Như hai mắt đã bắt đầu ướt nước.

_Con cũng là người, không phải là cái máy. Con cũng có cảm xúc, cũng có thể thay đổi suy nghĩ. Cha mẹ ở xa, gọi một cuộc về hỏi thăm con khó lắm sao?

_Mày... - Trịnh Lôi giận đến mím môi, vung tay suýt đánh con

Trịnh Như ánh mắt kiên định đối diện ba.

_Ba đánh con đi, đánh chết con luôn đi, để sau này hai người có thể chuyên tâm vào công việc, không bị con làm cho vướng bận nữa.

_Hai ba con dừng lại đi. - Mẹ Trịnh thấy tình hình căng thẳng, lúc này mới lên tiếng can ngăn

Trịnh Như lúc này đau đớn thật sự, chẳng buồn ăn tiếp nữa, buông đũa, xoay người cầm áo, hướng cửa bước đi. Mẹ Trịnh định chạy ra níu lại thì Trịnh Lôi cản.

_Bà cứ để nó đi. Suy nghĩ thấu đáo, tự khắc nó sẽ tự mò về.

_Ông điên rồi à? - Trịnh phu nhân mắng - Chuyện này nói ra ít nhiều cũng sẽ có tranh cãi, tại sao ông không thể kiềm chế một chút mà nói chuyện với con?

_Ông bây giờ không còn là thủ trưởng trong quân đội nữa, con bé cũng không phải là cấp dưới của ông. Ông quan tâm nó một chút khó lắm sao?

Trịnh Lôi nghe vợ trách móc, tính tự tôn không cho phép đả kích, quay sang trút giận lên bà.

_Bà nói thế, tại sao lúc trước không hỏi lại nó, giờ đem mọi hiềm khích trút lên đầu tôi?

Trịnh phu nhân không muốn cãi với chồng, liền buông đũa rời khỏi phòng ăn.

....

Trịnh Như buồn chán lái xe đến một quán rượu, đơn độc ngồi bên quầy, buồn chán xoay xoay cái cốc trong tay, ánh mắt mông lung dán lên thứ chất lỏng màu vàng đậm sóng sánh trong li.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net