Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghi Ân giật mình tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, nhịp thở gấp gáp đến nghe cả tiếng thở hắt. Cậu nhận ra mình không còn nằm ở hầm rượu nữa. Nhìn xuống người đang mặc chiếc áo sơ mi mỏng rộng thùng thình, đưa mắt sang chính là anh đang nằm ngủ gục nơi mép giường, đôi mắt phượng nhắm nghiền nom thật bình yên, nơi tủ đầu giường nào là chậu nước, hộp thuốc, cậu nhớ lại cơn ác mộng khi nãy, sống mũi cay cay.

Trong mơ, cậu thấy chính mình bị anh đem về trói buộc tại chính nơi này rồi bỏ mặc cậu mà đi với một cô gái khác.

Tề Phạm vừa ngủ được nửa tiếng, tai thính loáng thoáng nghe động, lập tức mở mắt tỉnh dậy.

_Em tỉnh rồi hả?

Anh đưa tay định chạm vào má người trước mặt, cậu dè chừng rụt người lại. Tề Phạm mỉm cười nhẹ.

_Không sao đâu, có anh đây rồi.

Cậu nghe anh nói câu này, nỗi ám ảnh về cơn ác mộng khi nãy lập tức biến mất, cảm giác an toàn lập tức quay trở về. Tề Phạm cẩn thận kiểm tra nhiệt độ cho cậu.

_Em... vừa sốt hả? - Nghi Ân hỏi

_Ngốc này - Tề Phạm trách yêu - Sao em lại ngồi ở dưới đấy suốt cả mấy tiếng như vậy?

Nghi Ân nghe anh trách móc mà lại có cả yêu chiều trong đó, đôi môi nhợt nhạt sau một trận sốt tự nhiên nhoẻn thành nụ cười nhẹ, bàn tay xinh đẹp cầm lấy bàn tay đang đặt trên má.

_Vì em biết anh sẽ đến mà.

Tề Phạm lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh đứng dậy, đưa cho cậu một bộ đồ ngủ đã đặt sẵn trên ghế.

_Em ra mồ hôi ướt cả áo rồi, thay bộ này đi, sau đó uống chút nước. Anh xuống nhà làm nóng lại cháo đã.

Tề Phạm vừa định xoay người đi, cậu liền níu tay anh lại.

_Chờ em đi cùng đi. - Giọng cậu run rẩy - Em sợ.

Nhìn khuôn mặt bất an của cậu, Tề Phạm dù sợ cậu đói nhưng vẫn là ưu tiên ở lại, tránh làm cậu bị kích động. Vì vậy anh ân cần đem bộ đồ ngủ kia qua, pha một chậu nước ấm rồi cẩn thận lau người, lại chờ cậu mặc áo quần xong rồi nắm tay cậu cùng xuống nhà.

Nghi Ân ngồi ở bàn ăn, gương mặt không rõ đang biểu lộ cảm xúc gì, chỉ có đôi con ngươi không còn sức sống như trước. Tề Phạm đi bật lửa làm nóng lại cháo.

_Anh - Cậu chợt gọi - Chúng ta trốn đi được không?

Tề Phạm đang khuấy cháo nghe cậu hỏi xong liền vội tắt lửa, múc cháo ra đem cho cậu.

_Ân nhi, ăn trước đi đã.

Nghi Ân ngoan ngoãn nuốt thìa cháo anh vừa đút cho, đôi mắt đen vẫn duy trì thần thái vô định kia nhìn anh. Tề Phạm suy nghĩ cẩn thận, lựa một câu trả lời thích hợp rồi mới mở miệng.

_Cơ bản bây giờ em vẫn chưa phải kết hôn ngay. Chúng ta chính là vẫn còn thời gian. Anh sẽ nghĩ cách. Hãy tin anh.

Nghi Ân tiếp tục ăn cháo, lòng cũng đã tĩnh lại khá nhiều. Ăn hết cháo xong, thần thái cậu cũng đỡ hơn khi nãy. Cậu ra phòng khách đợi anh rửa bát, một lúc sau thì anh ra. Tề Phạm vừa ngồi xuống, cậu liền gối đầu lên đùi anh. Tề Phạm hơi bất ngờ, sau đó lại mỉm cười, bàn tay ấm áp vuốt nhẹ tóc cậu.

Cảm nhận bàn tay anh đang vuốt tóc mình, Nghi Ân mới an tâm nhắm mắt.

_Anh - Cậu khẽ gọi - Đừng rời xa em.

Cậu thốt ra bốn chữ đấy xong bất giác lại khóc. Từng hình ảnh trong cơn ác mộng đêm qua lại ùa về. Tề Phạm cảm thấy vải quần có cảm giác ướt, lo lắng hỏi.

_Em khóc sao?

Nghi Ân lấy tay quệt nước mắt đi, giọng nghèn nghẹt bảo.

_Không có. Là mồ hôi của em đấy.

_Cứ khóc nếu điều đó làm em khá hơn. Có anh ở đây.

Nghi Ân lúc này mới có thể hoàn toàn yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Cơ bản chỉ cần có anh, đối với em chính là yên bình.

....

Lại nói về Trịnh Như, hôm nay là ngày thứ hai cô ở nhà Hải Phong.

Được trực tiếp trải nghiệm cảm giác được chăm sóc chu đáo là như nào từ chàng trai lạ gặp ở quán rượu kia, cô cũng dần quên nam thần đi cùng Nghi Ân mà nảy sinh tình cảm với người kia. Từ một nàng tiểu thư giàu có, nhõng nhẽo, cô dần trở về đúng con người thật trong những ngày du học ở nước ngoài - vô tư, giản dị.

Hải Phong tuy không phải lần đầu chăm sóc người khác, nhưng là lần đầu chăm sóc một người đã lâu không được quan tâm đầy đủ, dần thông cảm mà làm bạn với cô gái kia. Thế nhưng sâu trong tâm cũng có chút rung động với người này.

Buổi tối hôm ấy, may mắn là không có nhiệm vụ, Hải Phong quyết định về nhà sớm một chút, đưa Trịnh Như ra ngoài đi ăn. Họ cùng nhau đến một quán ăn bình dị, không phải là nhà hàng sang trọng, cao cấp gì nhưng lại bán những món ăn rất Đài Loan.

Trịnh Như uống chút rượu, mặt hơi hồng, ngồi đối diện Hải Phong cùng một bàn trong góc quán tán gẫu.

_Anh biết không? Tôi hôm qua đến quán uống là vì giận cha mẹ tôi.

Hải Phong gắp một miếng thịt nướng từ trong lò ra dĩa, nghe Trịnh Như nói vậy thì tò mò hỏi.

_Tại sao cô lại giận cha mẹ tôi?

Trịnh Như nốc cạn nửa li rượu trong li, ngà ngà kể, khóe mắt bắt đầu cay.

_Tôi là do bọn họ sinh ra, nhưng đến năm lên bốn thì vài năm mới gặp hai người một lần, mỗi lần chưa tới một tháng.

Hải Phong ngồi bên này lấy ít thịt và rau làm cho cô một cuốn.

_Rồi sau đó đến năm tôi 16 tuổi, họ đẩy tôi ra nước ngoài du học. Tôi cũng chỉ vừa về vài tháng, hôm qua là lần đầu gia đình tôi đoàn tụ kể từ khi tôi về nước. - Trịnh Như lại rót một li khác - Bọn họ đến cả tôi học hành như nào, đi làm ra sao, một câu cũng không hỏi, lại còn đem chuyện kiếm chồng ra nói trước mặt tôi.

Trịnh Như kể một hồi, định bưng li rượu kia lên uống tiếp thì Hải Phong giật cái li trong tay, thay bằng cuốn thịt nướng.

_Ăn chút gì đi, cô uống nhiều quá.

_Tôi ăn xong, anh phải trả li rượu cho tôi.

Hải Phong lúc này đã uống cạn li kia.

_Cô ngoan ngoãn ăn hết chỗ này, ngày mai tôi đem về cho cô hai chai rượu Pháp.

Trịnh Như như đứa trẻ, cười khúc khích ăn cuốn thịt ngon lành.

....

Gia đình nhà họ Trịnh từ hôm qua đến giờ tìm không thấy con, cả người như ngồi trên đống lửa.

Trịnh Lôi như phát rồ, điên cuồng sai người lục tung cả Đài Loan để tìm con gái. Mẹ Trịnh thì hối hả cố gọi đến nhà người quen, mấy người bạn học của Trịnh Như thăm hỏi.

Nhìn hai người, rõ ràng Trịnh Lôi không hề biết gì về con gái, còn mẹ Trịnh chính là không hiểu gì con.

Trịnh Như một khi bực dọc hay buồn chuyện gì, sẽ tìm đến một nơi vắng vẻ uống rượu. Trịnh Như từ ngày tốt nghiệp cấp hai, âm thầm vác va li ra nước ngoài, cắt đứt liên lạc với bạn học. Trước khi về nước một tháng đã nộp đơn xin việc, vừa về nước ngay hôm sau đã đi phỏng vấn, một tuần sau đã xách giỏ đi làm.

Một đứa con gái với ngoại hình dịu dàng, nhưng bên trong lại không ai biết đã trải qua những gì.

Một đứa con gái được mọi người nghĩ có nhiều người vây quanh, nhưng thực chất lại không có ai.

Liệu hai người bọn họ đã bao giờ tự hỏi Trịnh Như thực sự có để họ vào tâm nhiều như họ vẫn nghĩ không?

Trịnh Lôi không tìm được con, mệt mỏi, buồn giận đến độ cơm không ăn, cả ngày chỉ ngồi trong phòng sách.

Mẹ Trịnh nhìn chồng bỏ bê bản thân, lại vô tình trách con vô tâm, rồi quay sang cáu với chồng.

Cuối cùng ba người bọn họ chỉ là đang lẩn quẩn trong một vòng tròn mâu thuẫn mà không có cách nào thoát ra.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net