Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng cấp cứu đèn thắp sáng lóa, máy đo điện tim liên tục chập chờn lên xuống biến động.

"Kích tim" Tiếng bác sĩ liên tục vang.

Biện Bạch Hiền rơi vào tình trạng hôn mê sâu, não bộ ngừng hoạt động, máy đo điện tim mấy lần hiển thị một đường thẳng dài rồi lại liên tục nhấp nhô. Cơ thể ốm yếu vì những đợt kích điện dật lên mấy hồi rồi lại bất động.

Ca phẫu thuật kéo dài hơn 3h đồng hồ. Các y bác sĩ rơi vào trạng thái căng thẳng, bệnh nhân này cũng thật kì lạ, vài lần dạo quanh quỷ môn quan rồi lại trở về khiến mồ hôi họ tuôn nhễ nhại vì căng thẳng. Đây là một ca phẫu thuật bệnh viện chưa từng gặp qua.

***

Phác Xán Liệt sắp xếp hồ sơ công việc, còn cả mớ hợp đồng đang chờ hắn xử lý. Điện thoại đổ chuông, là 113.

"A lô, anh là Phác Xán Liệt?" Phía đầu giây bên kia dường như khẳng định.

"Phải, tôi chính là Phác Xán Liệt."

Đầu giây bên kia tiếp tục: "Chúng tôi bên phía cảnh sát, sáng nay có một vụ tai nạn nghiêm trọng đã xảy ra, nạn nhân là một thanh niên tầm 25 tuổi, chúng tôi tìm thấy trong đồ dùng cá nhân của cậu ta một quyển sổ tay ghi số điện thoại của anh, chúng tôi cần liên lạc với anh để biết thông tin của nạn nhân."

Phác Xán Liệt trầm ngâm hồi lâu, đáp: "Cậu ấy mang sơ mi trắng cùng chiếc quần âu tối màu?"

"Anh là người bảo hộ của nạn nhân?" Phía cảnh sát nghi hoặc.

"Hiện tại cậu ấy thế nào rồi, các người mau cho tôi địa chỉ bệnh viện cậu ấy đang làm cấp cứu, tôi sẽ đến ngay." Phác Xán Liệt cầm theo áo khoác, chìa khóa xe rời khỏi công ty.

Sáng nay Biện Bạch Hiền đến công ty rồi lại trở về nhà, cậu ta quên mất hồ sơ buổi họp nên vội về nhà lấy, sợ làm lỡ cuộc họp sáng nay. Phác Xán Liệt ngồi trong ô tô, nhẩm tính thời gian. Hắn lấy điện thoại gọi đi "Trưởng phòng Kim, anh thông báo hủy buổi họp giúp tôi, hôm nay tôi có việc không thể họp."

Trưởng phòng Kim bên kia liền đáp: "Trợ lý Biện thay anh chủ trì cuộc họp cũng được, ngày trước anh bận công tác dài ngày ở nước ngoài cậu ấy cũng đã làm rất tốt."

Phác Xán Liệt đang tập chung lái xe rẽ qua các giao lộ "Trợ lý Biện cũng không thể chủ trì được, anh thông báo hủy giúp tôi."Nói xong liền tắt máy, Phác Xán Liệt nhấn ga, nhanh chóng tiến về phía bệnh viện X.

Biện Bạch Hiền một thân lên thành phố lập nghiệp, gia đình ở xa, cảnh sát khó có thể liên lạc cũng là chuyện dễ hiểu. Phác Xán Liệt hắn giờ đây vừa kiêm chức tổng tài vừa kiêm luôn cả chức người bảo hộ cho cậu.

Làm thủ tục nhập viện xong xuôi, Phác Xán Liệt ghé vào phòng bệnh cậu đang nằm. Chính xác là Biện Bạch Hiền người sáng nay vừa pha trà cho hắn lại vội vã chạy về nhà lấy hồ sơ buổi họp, kết quả thành ra thế này đây.

Biện Bạch Hiền nằm ngoan ngoãn trên giường bệnh, trước đó trong cái cơ thể này có một sự giao tranh giữa sự sống và cái chết thật ác liệt. Bác sĩ cũng phải giật mình vì cơ thể kì lạ của bệnh nhân này, cơ thể nhỏ bé nhưng ý chí kiên cường lại mãnh liệt như xương rồng trong hoang mạc.

Ngồi xuống cạnh giường bệnh, mắt trông thấy máy đo điện tim trên tường mà thở dài, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn nay lại chụp bình dưỡng khí to đến choáng ngộp càng khiến người ta xót xa. Quanh đầu quấn một dải băng trắng vẫn đang rỉ máu. Hô hấp yếu ớt tựa hồ cơ hội hồi phục rất mong manh nhưng lồng lực thoi thóp khiến người ta biết rằng cậu vẫn đang tồn tại.

Cơ thể đột ngột kích động, máy đo nhịp tim liên tục phát âm thanh "tít tít", Biện Bạch Hiền bất ngờ mở mắt, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa, cậu nheo nheo mắt liếc ngang liếc dọc. Trên mặt có thứ gì đó thật ngột ngạt, khó chịu, toan lấy tay gạt ra nhưng hai tay sớm đã bị buộc cố định không thể nhúc nhích.

Phác Xán Liệt thấy cơ thể Biện Bạch Hiền có nhiều biến động, có lẽ tình hình có chút khả quan hơn, vội gọi bác sĩ đến xem xét.

Não bộ liên tục truyền tới những âm thanh nhức óc, có ai đó đang gọi cậu "Bạch Hiền... Biện Bạch Hiền." Phác Xán Liệt bên cạnh đang gọi tên cậu.

Đến cổ cũng bị bó chặt, Biện Bạch Hiền chật vật di chuyển ánh mắt về hướng phát ra âm thanh. Rõ ràng là lúc nãy ở ngoài đường du ngoạn cùng tiểu hồ ly cớ sao mở mắt ra lại thấy bản thân bị cột chặt thế này, trong lòng Biên Hoàng Hậu cứ phần bất mãn.

Lơ đãng thế nào rồi bị cuốn vào một cơ thể sống, cơ thể như nhảy vào biển lửa nóng ran, rồi lại như rơi xuống hầm băng lạnh đến run rẩy, cuối cùng mở mắt thì thành ra thế này đây.

Chậm rãi liếc sang Phác Xán Liệt, đôi mắt hung hãn ngưng đọng tức khắc, bất mãn nhanh chóng vỡ tan. "Bệ Hạ..." Thanh âm phát ra nhỏ như tiếng muỗi kêu, Phác Xán Liệt hoàn toàn không nghe thấy.

Cơ thể bị vô số dây nhựa, dây điện chói chặt vội vàng vùng thoát, gỡ được cánh tay đang bị chất lỏng màu đỏ chuyền vào, cậu nhanh chóng gỡ cái thứ đang chụp lấy mũi và miệng mình "Bệ Hạ..." Lần này đủ lớn để đối phương nghe thấy giọng nói.

"Ngoan, cậu là người bệnh, không được động!" Phác Xán Liệt vội giữ chặt cơ thể toan làm loạn, ôn tồn đáp. "Tôi đi gọi bác sĩ." Hắn vội rời khỏi phòng để gọi bác sĩ.

Biện Bạch Hiền cuống quýt níu lấy cánh tay hắn "Bệ Hạ... Đừng đi!" Biện Bạch Hiền tiếp tục làm loạn. Rõ thật là Bệ Hạ, nếu buông tay rất sợ người sẽ biến mất, vì vậy bằng mọi giá không để hắn rời khỏi nơi này.

"Không được, Người không được bỏ rơi ta!" Ta thật vất vả để tìm kiếm Người, đã hẹn thiên trường địa cửu vĩnh viễn không chia xa rồi cơ mà.

Cánh tay bị cậu níu chặt, muốn đi cũng không thể, hắn quay đầu lại, nói "Ngoan, tôi sẽ..."

Lời chưa kịp dứt, cơ thể ai kia đã ôm chặt lấy mình. Phác Xán liệt dễ dàng ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc trên người Biện Bạch Hiền. Bị tên nhóc này ôm chặt quả thật cũng rất khó coi nhưng cậu ta không có dấu hiệu buông, ngược lại càng lúc càng lấn láp, đến cả chân cũng ôm chặt lấy thắt lưng hắn, ôm chặt đến mức muốn nghẹt thở.

"Biện Bạch Hiền" Phác Xán Liệt trước giờ chưa từng tiếp xúc thân mật thế này với bất kì ai, vả lại giữa cậu và hắn luôn có một khoảng cách cho riêng mình, luôn có sự tôn trọng và giữ khoảng cách riêng biệt.

Như thế này là như thế nào...

Phác Xán Liệt bất lực là giá đỡ cho cậu, cơ thể bám dính như sam ấy ôm thật chặt, Biện Bạch Hiền cúi đầu nhìn gương mặt đã thật lâu cậu chưa thấy rõ rằng đến thế.

"Bệ Hạ, ta nhớ Người." Đúng thật là hắn rồi, khuôn mặt góc cạnh điềm nhiên không thể nhầm với bất kì ai, đôi mắt phượng u khuất, mày ngài tựa núi xuân trùng trùng điệp điệp. Sóng mũi cao nghiêm nghị nối dọc đôi môi lúc nào cũng mím chặt ra vẻ nghiêm nghị nhưng chỉ là phô ra trước bàn dân thiên hạ mà thôi, Phác Xán Liệt của cậu luôn mang nét nhu tình.

"Người biết ta tìm kiếm Người vất vả thế nào không?" Nước mắt tuôn lã chã, là huyết lệ. Cứ như thế từng hạt lệ châu lăn dài trên khóe mắt, nhỏ xuống cổ áo cậu và ướt cả lớp áo vest Phác Xán Liệt.

Cảm giác có chút nhức nhối ở mắt nhưng không kiềm được... cứ khóc...khóc...và khóc.

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt đẫm máu của cậu mà đâm hốt hoảng, mày ngài nhíu chặt, vội lấy tay lau đi huyết lệ không ngừng tuôn lã chã.

"Bác sĩ" Hắn lớn tiếng gọi người.

Biện Bạch Hiền nháo cũng đủ, cậu không còn gây loạn nữa, đúng hơn là không còn sức huyên náo hơn nữa. "Bệ Hạ" thanh âm nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm vào bóng tối. Khuôn mặt hắn mờ ảo, có thứ gì đó rất mông lung ẩn hiện mờ ảo trong tâm trí không thể diễn tả bằng lời.

Biên Bá Hiền rơi vào trạng thái bất tỉnh, trước mắt hiện lên một màn máu đỏ đến gai óc, cơ thể cậu nằm phía dưới ngập ngụa những máu, không đúng rõ ràng là kẻ y trông thấy lúc sáng, xung quanh kẻ đó là tử khí lạnh lẽo khiến sinh khí của y yếu ớt dần. kẻ đó nhìn y "Nhất định phải sống, ngươi không được chết, ngươi còn rất nhiều việc phải thực hiện..."

Biên Bá Hiền nhìn rõ luồng khí đen ớn lạnh bao bùm kẻ đó rồi sắc đỏ nhanh chóng bị màn đêm nhấn chìm.

Phác Xán Liệt trầm ngâm ngồi cạnh bên giường bệnh, bàn tay bị ai đó nắm chặt không buông. "Cái gì mà Bệ hạ... Bệ Hạ" Hắn bị cậu hại cho rối não mất thôi. Thật sự nhìn Biện Bạch Hiền ngất xỉu khiến hắn mấy phần sợ hãi mấy phần xót xa, chỉ một tên thư kí mà khiến hắn phải lo lắng quá nhiều. Từ khi nào Phác Tổng lại chở thành người bảo hộ của cậu thế này.

Tình trạng bệnh lý của Biện Bạch Hiền chỉ có thể mong đợi vào ý chí kiên cường của cậu thôi... Hắn thở dài, lặng lẽ nắm chặt tay ai đó đến tận chiều tà.

Phố đã lên đèn, căn phòng bệnh viện với rèm trắng mỏng manh được phủ thêm lớp ánh sáng trong trẻo phản chiếu lên gương mặt điềm tĩnh như đang say ngủ của Biện Bạch Hiền.

Cảnh sát đến bệnh viện lấy thêm thông tin về vụ tai nạn, đồ dùng cá nhân cả căn hộ cậu đang sinh sống cũng bị niêm phong chờ điều tra vụ án. Phía cơ quan điều tra cho biết thêm, kẻ gây tai nạn đã chết cháy ngay khi chiếc ô tô đâm Biện Bạch Hiền phát nổ.

Phác Xán Liệt nhuốm đầy mệt mỏi, tay chân rã rời, cổ và lưng vì ngồi lâu nên đau nhức. Chậm rãi buông bàn tay nhỏ bé kiên trì bám chặt, phía đầu ngón tay vừa nới lỏng đột nhiên bị xiết chặt.

Biện Bạch Hiền mơ màng mở mắt "Bệ Hạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC