chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hoon à! Tớ về rồi! – Hyo Min mở cửa ra.

- Noona! Mở cửa xe giúp em đi.

- Hoon… Hoon… cậu ấy bị sao vậy?

- Noona nhanh lên, không có thời gian giải thích đâu, liên quan tới tính mạng của hyung đó.

--------------------------------------------------------------------------------------------

     Chiếc xe thể thao màu xanh phi như bay trên con đường cao tốc tới Bệnh viện Primadonna. Hyo Min nắm lấy tay Jong Hoon rồi khóc, nước mắt cô rơi xuống khuôn mặt nhợt nhạt của Hoon. Hơi thở của Hoon yếu dần, yếu dần, rồi cậu lịm người đi. Min lo sợ, ôm cậu vào lòng, chỉ mong sao truyền được hơi ốm của mình sang cho cậu.

     Chưa đầy một tháng, mà Jong Hoon đã phải vào phòng cấp cứu đến hai lần. Chủ tịch Choi bước ra, khuôn mặt ông có vẻ lo lắng, nhưng sau đó lại lôi xềnh xệch cậu con trai út của mình vào văn phòng.

- Nói đi! Lần này lại là chuyện gì nữa đây. – Ông bực tức quát tháo Min Hwan.

- Là tại con!

- Con nói gì cơ? Sao lại là tại con. Ta không hiểu!

- Tại con cãi lại hyung, làm hyung giận nên mới thành ra như vậy.

- Ta hiểu rồi, chắc lại về chuyện đi Mỹ đúng không? Con đừng lo, lần này nó chỉ thiếu thuốc thôi, không sao đâu. Lần sau, con nhớ mang theo lọ thuốc bên mình, phòng nhỡ khi Hoon nó lại lên cơn. – Ông nhẹ nhàng xoa đầu cậu con trai an ủi.

- Vâng! Để con sang xem hyung đã tỉnh chưa.

- Con nhớ để ý nó cẩn thận, nếu nó chờ được đến lúc đó, thì nó sẽ lại khỏe mạnh bình thường.

- Con sẽ cẩn thận, appa đừng lo.

     Min Hwan bước ra khỏi phòng, cậu giật mình, khi nhìn thấy Jae Jin, Ji Yeon, và cả Ji Eun ở bên ngoài. Vậy là mọi người đã nghe được hết mọi chuyện.

- Hwan à! Nói cho noona nghe, Hoon bị bệnh gì vậy? – Ji lo láng hỏi Hwan.

- Em nói hyung nghe đi.

- …

     Hwan im lặng một hồi, rồi ngồi xuống kể cho ba người nghe về căn bệnh quái ác của Jong Hoon. Ai đấy đều không tin vào tai mình khi nghe Hwan kể. Tại sao một người khỏe mạnh như vậy mà lại mắc căn bệnh này? Tại sao họ là bạn thân của nhau từ nhỏ mà lại không biết chuyện của Hoon?

- Lúc mới sinh, hyung đã bị bệnh tim rồi. Nhìn vẻ bề ngoài của hyung thì không ai nghĩ hyung mắc căn bệnh này cả. Hai năm trước hyung sang Mỹ điều trị, căn bệnh đã khá lên phần nào. Nhưng khi về đây, thì nó lại xấu đi.

- Thế không phai là Hoon học ở Grand School mà là đi Mỹ sao. – Hwan gật đầu trả lời Jin.

- Bệnh xấu đi… là do Min… đúng không? – Ji nhìn Hwan, hỏi.

- Nếu có trách, thì cũng chỉ trách hyung khờ quá mà thôi. Coi Hyo Min noona là nghị lực để sống tiếp, cứ chờ đến lúc trong trái tim noona có hyung.

- Chẳng nhẽ, bác Choi không cứu được oppa sao?

- Nếu từ giờ đến lúc có tim hiến ghép phù hợp, hyung còn chịu đựng được, thì hyung sẽ trở lại làm người bình thường.

     Hyo Min bước vào phòng, mọi người im lặng nhìn nhau. Ji Eun định nói cho Min biết mọi chuyện nhưng bị Hwan kéo ra ngoài.

     Hai người ngồi xuống thảm cỏ, trong khuôn viên bệnh viện. Nhìn lên bầu trời sao lấp lánh.

- Hwan này!

- Sao?

- Cậu định về Mỹ à?

- Cậu biết rồi còn hỏi làm gì!

- Nhưng sao tự nhiên cậu lại muốn về đó?

- Thì muốn về thôi.

- Cậu về với Kyu Ri đúng không? – Ji Eun nhìn Min Hwan, cười khoái chí.

- Ừ! Thì cứ cho là thế đi. – Min Hwan đứng dậy, để bóng tồi che đi khuôn mặt buồn bã của mình.

- Cậu phải đối xử tốt với Kyu Ri đó, nếu không thì chết với tớ. – Eun giơ nắm đấm lên dọa Hwan.

- Cậu và Seung Hyun cũng phải đối xử tốt với nhau đấy, nhớ chưa.

- Ừ!

- Min Hwannie! Tớ cho cậu xem cái này. – Ji Eun dơ điện thoại cho Min Hwan xem.

- Park Ji Eun! Sao cậu dám chụp tớ như vậy hả? Cậu đứng lại cho tớ mau.

- Còn lâu nhớ! Đuổi được tớ thì tớ xóa ảnh đi, không thì thôi. 

     “Tớ lại đánh mất cơ hội của mình một lần nữa rồi. Cứ những lúc ở bên cậu là tớ lại quên đi mọi chuyện, ngay cả chuyện thổ lộ với cậu cũng quên mất. Cậu sẽ không bao giờ biết tình cảm của tớ cả, vì tớ đã thành kẻ thua cuộc thật rồi. Tớ sẽ về Mỹ, thử mở lòng hơn với Kyu Ri, vì tớ mà cô ấy khổ nhiều rồi. Như vậy cậu sẽ hạnh hạnh phúc hơn đúng không? Ở bên Seung Hyun sẽ tốt hơn là ở cạnh mình đúng không?”

     Sau khi đưa Ji Eun về nhà, Min Hwan quay lại bệnh viện. Cũng đã muộn nên Jae Jin, Ji Yeon về trước, trong phòng bệnh chỉ còn Hyo Min và Jong Hoon. Min lại khóc, mặc dù cô không hiểu trong lòng mình đang nghĩ gì, không hiểu chuyện gì đang xảy ra,nhưng cô vẫn khóc. Cái cảm giác này lại trở về trong cô. Hai năm trước, vào ngày sinh nhật thứ mười lăm của cô.

-------------------- Flash Back --------------------

- Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao cậu lại không muốn làm bạn với tớ nữa. – Một cô gái ngồi dưới đất khóc thút thít.

- Cậu! Cậu là một đứa đáng ghét cậu biết không! Cậu không biết trân trọng một thứ gì cả, ngay cả người luôn ở bên cậu, luôn mong cậu hạnh phúc cậu còn không biết trân trọng người ta. Những điều tôi hằng mong ước, cậu đều có cả, mà cậu lại không biết trân trọng là sao?

- Tớ không hiểu. Người đó là ai? Tớ không hiểu cậu nói gì cả.

-------------------- End Flash Back --------------------

     Kể từ ngày hôm đó, cô đã mất đi một người quan trọng trong cuộc sống mình, giờ đây, cảm giác đó lại xuất hiện trong cô. Trong lòng cô, Jong Hoon quan trọng đến vậy sao?

     Min Hwan đi lấy thuốc cho Jong Hoon, rồi quay lại phòng bệnh. Cậu lại thấy Min khóc, không hiểu sao, cứ mỗi khi nhìn thấy hai người như vậy, cậu lại rất buồn. Vì cậu luôn muốn những người thân của mình được hạnh phúc, nên khi nhìn thấy hai con người đau khổ như vậy, cậu lại buồn. Thời gian của cậu ở lại đây cũng không còn nhiều, cậu muốn làm cái gì đó cho Hoon, nhưng cũng không biết phải làm gì. Điều duy nhất cậu có thể làm cho Jong Hoon, là giữ bí mật này không để cho Hyo Min biết mà thôi. Cậu buồn bã, bước tới phòng của chủ tịch Choi.

- Appa đã về chưa ạ?

- Sao… sao mấy người lại ở đây? – Cậu mở cửa phòng, và không tin vào mắt mình nữa.

Chap 16

- Appa đã về chưa ạ?

- Sao… sao mấy người lại ở đây? – Cậu mở cửa phòng, và không tin vào mắt mình nữa.

--------------------------------------------------------------------------------------------

- Sao lại không ở đây được chứ?

Son Dong Woon – 17 tuổi, du học sinh tại Mỹ, bạn thân của Jong Hoon và Jae Jin.

Ham Eun Jung – 17 tuổi, du học sinh tại Mỹ, học cấp II cùng Hyo Min và Ji Yeon.

Q Ri (Lee Ji Hyun) / Lee Ryu Ri – 15 tuổi, du học sinh tại Mỹ, bạn thân của Ji Eun và Min Hwan. (Tại fic có Ji Yeon, Ji Eun rồi, nhiều Ji quá, nên em để Ji Hyun là Kyu Ri cho na ná giống với Q Ri)

- Nếu bọn này không về thì có biết Hoon bị như vậy không hả!

- Dong Woon hyung! Tại em sợ mọi người lo nên không báo.

- Hoon phát bệnh là tại người đó đúng không? – Eun Jung im lặng một hồi giờ mới lên tiếng.

- Jung à! Dù sao thì…

- Son Dong Woon! Cậu đừng nhắc lại chuyện đó nữa được không? Tớ không muốn nghe! – Dong Woon đuổi theo Eun Jung ra ngoài.

     Lúc này, Min Hwan và Kyu Ri đang đi dạo quanh bệnh viện.

- Minary!

- Đã bảo đừng gọi tớ như thế rồi mà.

- Chỉ có Eunnie mới gọi cậu như vậy được thôi, đúng không? – Kyu Ri cảm thấy thoáng buồn.

- À, không, chỉ là… Mà cậu muốn nói gì với tớ cơ mà.

- Cậu định về Mỹ à?

- Ừ!

- Vậy là tớ phải diễn một vở kịch với cậu rồi!

- Cậu đừng tốt với tớ như vậy được không?

- Vì cậu giống maknee trong FT Island nên tớ mới giúp đấy, nếu không thì mơ đi nhớ!

     “Chắc không dễ dàng gì mà cậu nói được những câu này, đúng không Kyu. Cậu lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng che giấu cảm xúc của mình đi, để không ai nhìn rõ cả. Mình đã làm cậu buồn rất nhiều, mà cậu vẫn muốn giúp mình là sao? Cậu đừng giúp tớ nữa, đừng tốt với tớ nữa, cậu làm như vậy khiến cậu cũng buồn, và cả mình cũng vậy.”

     Kyu Ri là một cô gái dễ thương, nhìn bề ngoài thì cô rất mạnh mẽ, nhưng bên trong lại rất yếu đuối. Cô thích Min Hwan từ cái nhìn đầu tiên, cô cũng biết rằng trong lòng cậu chỉ có Ji Eun mà thôi. Cô luôn ở bên cạnh Hwan những lúc cậu cần người chia sẻ, cô còn giúp Min Hwan bày tỏ với Ji Eun. Khi Eun có người khác, cũng chính Kyu đã an ủi Hwan (qua di động nha). Mỗi lúc như vậy, cô cảm thấy rất vui vì thấy cậu ấy vui, nhưng khi về đến nhà, cô lại khóc một mình.

     Tất cả những điều Kyu làm cho Hwan, cậu đều hiểu, nhưng trong lòng cậu, Kyu chỉ là một người bạn thân. Cậu về Hàn Quốc, một phần là do Eun, còn một phần là vì cậu không muốn Kyu buồn nữa. Cậu không muốn nhìn thấy đôi mắt sưng húp của cô được che đậy bởi cặp kính đen vào mỗi buổi sáng nữa. Cậu không muốn Kyu đau vì mình thêm một chút nào nữa. Cậu muốn cô hãy quên mình đi, và tìm một nửa đích thực của mình.

------------------------------------------------

- Jung à! Cậu ở đâu vậy? Trả lời tớ đi được không!

     Ở sau gốc cây, có tiếng khóc của một cô gái. Dong Woon lại gần gốc cây đó, đó là Eun Jung.

- Sao cậu lại khóc? Junggi đanh đá, mạnh mẽ đi đâu mất rồi? – Dong Woon ngồi xuống lau nước mắt cho Eun Jung.

- Woon à! – Eun Jung vùi đầu vào người Dong Woon khóc.

- Cậu vẫn muốn làm bạn với cô ấy đúng không?

- … – Eun Jung gật đầu.

- Vậy hãy tới nói chuyện với cô ấy đi.

- Nhưng mà…

- Vì Hoon đúng không? Trong lòng cậu chỉ có cậu ấy thôi đúng không, vậy… với cậu mình là cái gì? – Dong Woon bỏ mặc Eun Jung ngồi đó, cậu chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi tầm mắt của cô.

- Dong Woon! Tớ xin lỗi!

------------------------------------------------

     Trời đang mưa, mưa rất lớn, xóa trắng cả mặt đất. Trong phòng bệnh, Hyo Min đang rất đau, chưa bao giờ cơn đau lại đến mức như vậy. Jong Hoon vẫn nằm đó, mắt cậu nhắm nghiền, hơi thở đã mạnh hơn trước. Hyo Min đi tìm bác sĩ xin thuốc giảm đau, chỉ còn Jong Hoon ở lại trong phòng.

     Hyo Min đi dọc theo các hành lang để tìm tới phòng thuốc, bỗng, cô dừng lại.

     “Khuôn mặt này… chắc chắn là người đó. Là khuôn mặt ấy, vẫn mái tóc tém màu nâu ngày trước, và cả chiếc hoa tai bông tuyết đó nữa. Khuyên tai kiểu đó chỉ có ba đôi mà thôi, một của mình, một của Ji, và đôi còn lại là của người đó. Đúng là người đó rồi, tại sao sau hai năm biến mất người đó lại xuất hiện ở đây?”

     Hyo Min đuổi theo cái bóng đó đến đại sảnh thì mất dấu. Cô buồn bã đi về phòng bênh của Jong Hoon, mà quên mất cả cơn đau dữ dội vừa nãy.

     Jong Hoon đã tỉnh lại, cậu hỏi Min đi đâu nhưng cô im lặng. Cậu dựa lưng vào thành giường, ngồi hẳn dậy, mở cửa sổ ra. Những hạt mưa nhỏ bay vào trong phòng, bắn vào mặt Hoon, cái cảm giác này khiến người ta sảng khoái mà quên đi cả mệt mỏi. Min từ lúc nào đã gục mặt xuống đệm ngủ rồi không biết. Hoon nhìn cô, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, cậu chỉ muốn ngắm nhìn khuôn mặt này mãi mà thôi.

     Bên ngoài phòng bệnh, có hai con người đau khổ đứng đó. Eun Jung đã nhìn thấy hết mọi chuyện, từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Cô ngồi xuống rồi khóc, nước mắt cô cứ rơi trong không gian tĩnh mịch của bệnh viện vào buổi đêm. Cách đó không xa, Dong Woon đứng mép vào góc tường nhìn Eun Jung. Cậu muốn lại gần, ôm cô vào lòng, nhưng cậu không thể, cậu không đủ can đảm để tới đó. Rồi nước mắt cậu cũng rơi, đã lâu rồi cậu không khóc, kể từ ngày gia đình cậu gặp tai nạn, những giọt nước mắt của cậu đã biến mất. Cậu buồn vì trong trái tim cô không có mình, buồn vì nhìn thấy người con gái mình yêu đau khổ, nhưng bản thân lại bất lực.

------------------------------------------------

     “

You are my sunshine girl, you are my shining girl…

” – Chuông điện thoại của Min Hwan vang lên.

- Kyu à! Có chuyện gì vậy? – Là Kyu Ri.

- …

- Cậu ấy đang ở bệnh viện nhà tớ đúng không?

- …

- Tớ sẽ đến ngay.

     Min Hwan lao như điên trên chiếc xe thể thao của mình để tới Bênh viện Primadonna. Trong đầu cậu lúc này chỉ có Ji Eun mà thôi, nhưng cậu cũng quên mất rằng, khi tới đó, trái tim cậu sẽ chỉ đau thêm mà thôi.

     “Ji Eun à! Cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì. Tớ còn nhiều điều muốn nói với cậu, cậu còn tiễn tớ về Mỹ nữa chứ. Cậu phải cố gắng lên, nêu không thì chết với tớ.”

     Kyu Ri cùng Min Hwan tới phòng cấp cứu, nơi Ji Eun đang phẫu thuật. Mọi người nhìn Kyu Ri một cách khó hiểu.

- Noona! Eun sao rồi ạ?

- Em bình tĩnh đi, con bé bị tai nạn giao thông, bây giờ bác Choi đang phẫu thuật cho nó.

- Kyu về rồi à? Sao không báo cho oppa biết! Mà Woon với Jung có về không vậy? – Jong Hoon ngồi trên xe lăn lên tiếng.

- Vâng. Hai người cũng về cùng với em.

- Hoon! Cô bé này là ai vậy? – Ji Yeon thắc mắc hỏi.

- Anyangseo! Em là Lee Kyu Ri, bạn thân của Eun và Hwan, em là du học sinh  tại Mỹ ạ.

- Ra là vậy! Cảm ơn em đã quan tâm tới Eun! – Min cảm ơn Kyu.

     Mọi người mải nói chuyện mà quên mất Min Hwan. Cậu thấy Seung Hyun ngồi cạnh phòng cấp cứu, cậu lại là người đến sau nữa rồi. Cậu bỏ đi, để trái tim mình không bị sát muối thêm nữa.

     Sáng hôm sau, được tin báo Ji Eun đã qua cơn nguy hiểm và được chuyển về phòng hồi sức,Min Hwan chạy ngay đến bệnh viện. Cậu cầm bó hoa hồng, loại hoa mà Ji Eun thích trên tay, cậu đi tới phòng của cô. Cậu định mở cửa, nhưng cánh tay tự nhiên cứng lại. Ji Eun vẫn bất tỉnh, Seung Hyun ngồi bên nắm chặt bàn tay cô. Min Hwan mỉm cười, quay đầu lại, cậu đưa bó hoa cho cô y tá rồi bước tiếp đi.

    Sáng hôm sau, được tin báo Ji Eun đã qua cơn nguy hiểm và được chuyển về phòng hồi sức,Min Hwan chạy ngay đến bệnh viện. Cậu cầm bó hoa hồng, loại hoa mà Ji Eun thích trên tay, cậu đi tới phòng của cô. Cậu định mở cửa, nhưng cánh tay tự nhiên cứng lại. Ji Eun vẫn bất tỉnh, Seung Hyun ngồi bên nắm chặt bàn tay cô. Min Hwan mỉm cười, quay đầu lại, cậu đưa bó hoa cho cô y tá rồi bước tiếp đi.

--------------------------------------------------------------------------------------------

- Cậu đã khỏe đâu, ra viện làm gì, nghỉ ngơi vài ngày đã.

- Tớ khỏe rồi mà, ở trong này chán lắm, suốt ngày nằm một chỗ, cậu đi làm thủ tục xuất viện cho tớ đi.

- Thôi được rồi! Nhưng mà ra viện rồi cậu phải ở nhà, không được đi học, nghe rõ chưa.

- Cậu nói sao thì tớ chịu vậy thôi, không cậu lại giật tóc tớ để chết à!

- Cậu lại thích chết rồi đấy! Nằm nghỉ đi, tớ đi rồi về.

     Hyo Min đi chưa được bao lâu thì Dong Woon và Eun Jung tới phòng bệnh của Jong Hoon.

- Thằng quỷ kia, bị như thế này mà không báo bạn bè một câu hả.

- Tưởng hai người quên thằng bạn này rồi, về mà không chịu đến thăm.

- Thế đây là gì hả? Bọn này mà quên được cậu thì lạ thật. – Eun Jung lại gần giường bệnh, véo tai Jong Hoon.

- Á! Junggi cho tớ xin đi, đau lắm.

- Hoon à! Tớ làm xong thủ tục rồi, cậu…

     Hyo Min bước vào phòng, cô ngỡ ngàng khi nhìn thấy Eun Jung. Người bạn này đã bỏ cô đi hai năm trời, và giờ, khi trở lại thì lại ở trong phòng của Jong Hoon. Cô không hiểu những chuyện này là sao, mọi chuyện thật bất ngờ.

- Ham… Eun… Jung… Sao cậu lại ở đây?

- Đi rồi thì cũng phải về thôi chứ. Tôi đi Mỹ cùng Woon, rồi gặp lại hai anh em Hoon và Eun ở đó. – Eun Jung trả lời Hyo Min một cách lạnh lùng.

- Cậu về đây , có nghĩa là tha thứ cho tớ rồi đúng không.

- Tôi và cậu đã không còn là bạn bè từ hai năm trước rồi, cậu đừng nói thêm gì nữa. – Eun Jung nói rồi đi ra ngoài, Dong Woon đuổi theo cô.

     Hyo Min ngồi xuống giường, cô khóc. Cô giận mình đã không thể giữ được người bạn này ở bên mình, giận mình đã đánh mất tình bạn quý giá đó. Jong Hoon lại gần bên Min, cậu lau nước mắt rồi kéo cô vào lòng mình. Lúc này cậu chỉ muốn giúp cô nguôi ngoai đi phần nào nỗi đau trong lòng.

     Cậu biết tất cả chuyện này là do mình mà ra, nếu ngày trước cậu gật đầu một cái với Eun Jung thì hai người họ sẽ không thành ra như thế này. Cậu chỉ biết trách bản thân chứ đâu nghĩ rằng, nếu cậu làm vậy sẽ khiến cả mình và Eun Jung tổn thương. Bỗng Min choàng tay ôm lấy Hoon, cậu mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc của cô.

- Đừng khóc nữa, rồi Jung sẽ hiểu tấm lòng của cậu thôi mà.

- Nhưng nếu cậu ấy không hiểu thì sao? Đến tớ cũng không hiểu tại sao mà cậu ấy không muốn làm bạn với tớ nữa.

- Cậu đừng lo, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.

------------------------------------------------

     Đã ba ngày kể từ khi Ji Eun nhập viện, Min Hwan không tới thăm cô một lần nào. Cậu chỉ đến trước cửa phòng rồi quay đi, cậu biết cô đã tỉnh lại nhưng cậu không có cam đảm để chứng kiến cảnh hai người vui vẻ bên nhau.

     Từ lúc tỉnh lại, ngày nào Ji Eun cũng hỏi Min Hwan sao không tới, không thấy Hwan, cô thấy thiêu thiếu một thứ gì đó trong cuộc sống của mình. Cứ mỗi sáng thức dậy, cô lại trông trờ cậu ấy sẽ đến cùng Kyu Ri, nhưng rồi chỉ có Kyu tới một mình. Bây giờ, cô đã có Seung Hyun, nhưng tại sao cô vẫn muốn Min Hwan ở bên cạnh mình, chẳng phải cô tham lam quá sao.

     Ngày thứ năm Ji Eun nằm viện, lần này cậu quyết định sẽ gặp cô. Min Hwan mở cửa phòng, cậu thấy Kyu Ri ngồi cạnh giường bệnh, Ji Eun vẫn đang ngủ. Cậu dựa lưng vào tường, ngắm nhìn Ji Eun thật kĩ, trông cô như một thiên thần vậy. Kyu cảm thấy mình như kẻ thừa thãi trong căn phòng này, cô định ra ngoài nhưng bị Hwan kéo lại.

- Cậu đi đâu vậy?

- Tớ nghĩ mình không nên ở lại đây.

- Tại sao chứ?

- Mình không muốn nhìn thấy một kẻ ngốc, không dám bày tỏ tình cảm với người con gái mình yêu, để tuột cô ấy cho kẻ khác rồi chỉ biết ngắm cô ấy lúc ngủ. Cậu muốn về Mỹ để trốn chạy đúng không, cậu biết nhìn cậu như vậy tớ đau lòng đến mức nào không?

- Cậu đừng nói nữa, tớ là một kẻ hèn nhát, không thể đối mặt với sự thật mà chỉ biết trốn chạy. Tớ biết cậu quan tâm đến tớ, nhưng cậu đừng như vậy nữa được không, người đi sẽ là tớ chứ không phải là cậu.

     Ji Eun bị tiếng cãi vã của hai người làm tỉnh giấc.

- Kyu! Vừa nãy tớ nghe tiếng cậu và Hwan nói chuyện mà, sao tớ không thấy cậu ấy?

- À! Cậu ấy có việc bận nên về trước rồi…

     Kyu Ri chưa kịp nói xong thì Ji Eun đã chạy ra ngoài. Cô đi tìm Hwan, cô đi khắp bệnh viện nhưng không thấy, cuối cùng cô đến phòng Jong Hoon. Hoon và Min đang sắp xếp đồ để ra viện, Hwan cũng đang ở đó. Vừa thấy Ji Eun, cậu bị cô lôi xềnh xệch ra khu vườn đằng sau viện.

- Cậu sao vậy? Đang ốm mà chạy ra đây.

- Nói đi, sao tớ nằm viện mà cậu không đến thăm?

- Tại tớ có việc bận mà!

- Thế cậu không lo cho tớ à? Nhỡ tớ có chuyện gì thì sao?

- Có Kyu, Hyun cả noona chăm sóc cho cậu rồi, làm sao mà họ để cậu xảy ra chuyện được.

- Vậy tại sao cậu đến rồi lại đi về?

- Mình sang giúp hyung dọn đồ ra viện mà.

- Eunnie! Sao đang yếu mà ra đây làm gì? Cậu biết tớ tìm cậu khắp nơi không?

- Hì! Mianhae! Tại Eunnie phải trừng trị tên bỏ rơi bạn bè này mà.

- Tớ có chút việc rồi, tớ đi trước nha.

     Min Hwan nói xong rồi bước đi, cậu mỉm cười, đôi mắt cậu như người vô hồn, đột nhiên lại sáng lên. Cậu biết rằng, giờ đây có thể ra đi mà không phải lo lắng cho Ji Eun. Cô đã có Seung Hyun bên cạnh để yêu thương, chăm sóc cho cô rồi, nhưng, Ji Eun sẽ không bao giờ biết đến tình cảm của cậu. Có một điều, cả hai người đều không biết rằng, cuộc sống của họ sẽ ra sao khi không còn bên cạnh nhau nữa.

  Min Hwan nói xong rồi bước đi, cậu mỉm cười, đôi mắt cậu như người vô hồn, đột nhiên lại sáng lên. Cậu biết rằng, giờ đây có thể ra đi mà không phải lo lắng cho Ji Eun. Cô đã có Seung Hyun bên cạnh để yêu thương, chăm sóc cho cô rồi, nhưng, Ji Eun sẽ không bao giờ biết đến tình cảm của cậu. Có một điều, cả hai người đều không biết rằng, cuộc sống của họ sẽ ra sao khi không còn bên cạnh nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC