CHAP 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 2

Trong nhà trẻ, truyền ra tiếng hát của trong trẻo ngây thơ của trẻ con, tuy rằng chữ không rõ ràng, âm cũng hát không quá chuẩn, nhưng vô cùng đáng yêu làm ai cũng yêu quý.

Tiếng đàn mượt mà trôi ra theo tay Tiffany, xung quanh cô có ba bốn đứa bé 4, 5 tuổi, người người vui vẻ hát theo tiếng đàn.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, nhiều đứa bé còn chưa muốn về lưu luyến không rời cô, mếu máo xin xỏ: "Cô ơi!"

"Hết giờ rồi, các con cũng thấy cô mệt chứ, cô cũng phải nghỉ mà!" Fany mõm cười để lộ eyesmile vô cung xinh đẹp nhẹ giọng dỗ dành đám học trò đáng yêu xủa mình, "Được rồi, mau dọn sách vở đi, tan học nhé! Pama các con đang chờ bảo bối về nhà đấy!"

Phần lớn trẻ em ở đây vui vẻ chuẩn bị về nhà, nhưng có vài đứa bé vẫn vây quanh cô.

Cô thích ở cùng bọn trẻ, đối mặt với ngôn ngữ ngây thơ của chúng, luôn khiến cô vui vẻ.

Sulli dùng thân thể bé nhắn xinh xắn cọ vào người Fany, dùng giọng trẻ con mềm mại nói: "Cô ơi, cô đến nhà con chơi được không cô? Daddy con muốn mời cô ăn cơm."

"Không được! Cô muốn ăn cơm với appa tớ!" DongHae vội vàng nói, không cam lòng khi cô giáo nó thích bị đứa bạn cướp đi, liền liều chết chen vào giữa Sulli và Fany.

Fany biết bọn nhóc đều đến từ các gia đình mồ côi (cha hoặc mẹ), cũng rất rõ họ rất quý cô, đáng tiếc cô không có hứng thú với họ, hơn nữa lợi dụng trẻ con hồn nhiên là hành vi cô khinh thường nhất.

Cô nhịn không vui xuống, dịu dàng nói: "Không được đâu! Các con phải về nhà với pama, cô cũng phải về nhà với pama mà!"

Dỗ bọn nhóc lên xe rồi, cô dọn dẹp xong thì ra về.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đi dạy nhạc, sáu ngày một tuần sáng đến nhà trẻ dạy học, buổi chiều về nhà dạy dương cầm. Chủ nhật là ngày nghỉ ngơi của cô, ra ngoại ô tản bộ hoặc chăm sóc pama của mình.

Cô lên xe và bắt đầu lái hướng về nhà...

Nhưng cô biết rằng sau khi cô khởi động xe rời đi liền có một chiếc xe khác chậm rãi chạy phía sau cô.

******

"Là cô ấy à?" Hai mắt của Siwon đen thẳm nhìn chằm chằm Fany không chớp mắt, muốn tìm ra bóng dáng năm xưa trên người cô.

"Đúng ạ!" Ren cung kính trả lời.

"Tốt lắm, công lao của cậu tôi sẽ nhớ." Siwon khen ngợi.

Khi anh lo lắng muốn rụng hết tóc vì không biết tung tích Fany ở đâu, thì người có nhiệm vụ bảo vệ Fany năm đó anh giao phó vẫn tiếp tục chấp hành nhiệm vụ nhiều năm qua, cho dù nhiều năm trước anh đã quên mệnh lệnh này, những người đó vẫn làm hết nghĩa vụ để ý đến hành tung của cô, Ren là một người trong đó.

Năm đó Locksmith ra lệnh muốn người trong Fanytastic-một tổ chức tối mật của Locksmith để lập ra để dùng tính mạng bảo vệ người đứng đầu Locksmith phải nghiêm mật bảo vệ một gái tên là Tiffany Hwang Miyoung, nhưng không ai biết nguyên nhân vì sao, chỉ bieeys người ra lệnh là người đứng đầu Clocksmith.

Mọi người bắt đầu chú ý đến nhân vật tên Tiffany này, nhiều lần thấy cô không sợ hãi bảo vệ cậu em trai ngang ngược, bọn họ không khỏi cực kỳ bội phục với lòng gan dạ của cô, dù phía trên đã hủy lệnh bảo vệ, bọn họ vẫn không thay đổi thay phiên nhau âm thầm bảo vệ cô.

Tính đến nay đã 10 năm chậm rãi trôi qua, bọn họ đã cung nhau chứng kiến từ khi cô tốt nghiệp trung học rồi đại học đến giờ cô đã là giáo viên dạy âm nhạc tại một trường tiểu học và được các học sinh ở đây vô cùng yêu mến.

Cô chưa kết hôn, cũng không có người yêu, nhưng người theo đuổi cô rất nhiều, mà nguyên nhân cô cự tuyệt chủ yếu là do em trai cô Hwang Mi Hyung, cậu ta suốt ngày đi khắp nơi gây chuyện, đem đến cho cô không biết bao nhiêu phiền phức.

Ông bà Hwang là nhân viên nhà nước đã về hưu từ hai năm trước, hiện tại kinh tế trong nhà toàn dựa vào tiền hưu của ông bà Hwang và tiền lương của Fany. Sự phung phí của Hwang Mihyung đã tạo thành áp lực rất lớn cho cô, tiền lương của cô toàn bộ đều bị cậu ta lấy làm tiền tiêu vặt nướng vào những sòng bạc.

Đúng là là đồ ăn bám, phá gia chi tử!

Siwon bực bội nắm chặt tay, nếu để anh gặp tên Hwang Mihyung chết tiệt đó, nhất định anh sẽ "mác-xa" miễn phí cho tên kia một trận, bởi vì cậu ta đã làm mất hết mặt mũi đàn ông rồi.

"Thật ra... Thật ra chúng tôi cũng không bảo vệ tốt cô Hwang, thiếu chút nữa thì cô ấy đã bị em trai mình đem bán rồi." Ren ngập ngừng nói.

"Cái gì? Cậu nói rõ ràng cho tôi!" Vừa nghe Ren nói Siwon giật mình nhảy dựng thiếu tý nữa va vào nóc xe.

"Em trai cô ấy nợ tiền đánh bạc, chủ nợ là Kim YoungMin đến cửa đòi nợ, Hwang Mihyung chẳng có tiền, bọn họ liền muốn bắt cô Hwang trừ nợ."

"Cô ấy có bị sao không?" Nếu không ở trên xe, Siwon sẽ nhảy lên mất. Nếu có người dám động đến người của Taeyeon, mà anh bảo vệ không chu toàn, anh còn mạng để ngắm bình minh thứ 2 mới lạ?

"Khi chúng tôi biết tin, lập tức phái người đi xử lý, mọi người kiếm tiền trả nợ cho Hwang Mihyung, bọn họ lập tức thả cô Hwang về, chúng tôi cũng đã uy hiếp bọn chúng không được động đến cô Hwang nữa."

"Làm tốt lắm!" Mạng của anh được giữ rồi Siwon âm thầm thở nhẹ."Tìm cơ hội dạy dỗ Hwang Mihyung"

"Tuân mệnh!"

Ánh mắt anh chuyển sang Yuri nói: "Có cách gì tốt có thể thần không biết quỷ không hay đưa cô ấy đi không?"

"Gây mê cô ấy!"

******

"Bang chủ, đã đưa cô ấy đến biệt thự ạ." Cận vệ của Taeyeon kính cẩn bẩm báo.

"Chuẩn bị về biệt thự!" Taeyeon vốn lạnh lùng khi nghe thấy cô đã đến biệt thự, hai mắt nâu trong u ám hiện lên nét cười, khuôn mặt lạnh giá như có gió xuân thổi qua.

Làm cận vệ của cô chủ năm năm, lần đầu nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng và vô tình của cô chủ có biểu hiện khác, anh không khỏi cảm thấy may mắn, nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ này, không dám tưởng tượng anh sẽ bị cô chủ lóc ra làm mấy (ngàn) khúc nữa haiz..

Nhưng, anh vẫn cảm thấy khẽ bất an, rốt cục người con gái cô chủ yêu cầu có phải Tiffany Hwang không? Nhưng nếu không phải, vậy thì....

Vệ sĩ lặng lẽ đi sau Taeyeon, trong lòng không ngừng lo sợ cùng buồn bực, thật ra cô gái Tiffany Hwang kia có sức quyến rũ mạnh đến mức nào mà có thể làm cô chủ đổi tính như vậy?

Cô chủ thấy cô ấy hôn mê như thế sẽ phản ứng thế nào?

Anh thừa cơ Taeyeon nói chuyện với quản lý, nhanh chóng gọi cho Yuri, bẩm báo tình hình mới nhất.

Khi Yuri biết được Taeyeon muốn đi về biệt thự, không khỏi có chút giật mình, chợt dặn dò vệ sĩ tùy cơ ứng biến, cô và Siwon sẽ lập tức chạy đến biệt thự.

Khi Taeyeon về đến biệt thự, trên mặt không tự chủ được hiện lên nét toan tính.

Mười năm chờ đợi rất lâu, rốt cục cô cũng chờ đến giờ phút này.

Không cần người hầu mở cửa dùm mình cô đã vội vã tự mình mở cửa đi xuống, nhanh chóng đi đến phòng mình.

Bỗng có thay đổi, tên giúp việc kia ngây ngốc nhìn tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng dáng vội vã của Taeyeon.

Trong biệt thự, biết được cô chủ đã về, nữ quản gia biệt thự đã chuẩn bị bữa ăn mang đến thư phòng, thấy Taeyeon vội vã đi vào phòng, không khỏi sửng sốt.

Cô chủ từ trước đến giờ chỉ đến khuya mới về phòng ngủ hầu như tất cả thời gian của cô chủ đều ở thư phòng để giải quyết công việc của Locksmith, sao hôm nay lại đột nhiên về phòng trước? Bà quản gia nhíu mày khó hiểu..

Taeyeon đẩy cửa phòng ra, đôi mắt nâu trong tinh anh phát sáng nhìn chằm chằm người nằm trên giường, đôi chân vô thức như gắn động cơ phản lực vội vả đi nhanh đến bên giường, ngồi cạnh mép giường nhìn dung nhan ngủ say, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào hai má phúng phính của cô gái đang nằm trên giường.

Người con gái thanh tú trước mắt này, là cô gái kiên cường bảo vệ người thân năm đó ư?

Cô muốn tìm được bóng dáng kiên cường năm đó từ khuôn mặt xinh đẹp này.

Năm đó cô từ cửa sổ xe hơi nhìn ra, cô biết cô ấy không nhìn thấy cô và chắc rằng cô ấy cũng không biết cô là ai, nhưng cô lại quan sát tỉ mỉ từng tiếng nói động tác của cô ấy.

Từ năm 16 tuổi cô đã trở thành người đứng đầu Locksmith, lạnh lùng tàn nhẫn vô tình chính là cách cô đối xử với người chống đối cô, bất kể là nam hay nữ chỉ cần chống đối cô thì người đó chỉ có một kết cuộc, là xuống trình báo diêm vương vào xin nhập hộ khẩu.

Đặc biệt đối với con gái cô lại vô cùng chán ghét gì mà ngực to mà ngốc nghếch, ăn nói nhàm chán, hơn nữa lòng tham không đáy, khiến cho Taeyeon không thể sinh ra hảo cảm và hứng thú, cho đến khi cô gặp cô ấy.

Thật ta, nếu bàn ngoại hình, cô ấy kém hơn những cô gái mà cô đã gặp. Huống hồ năm đó cô chỉ có mười lăm tuổi, nhưng cô ấy lại hấp dẫn ánh nhìn của cô mãnh liệt, làm cô không thể nào rời mắt khỏi cô gái này dù chỉ một giây.

Năm đó cô ấy vì bảo vệ em trai, lấy cơ thể nhỏ nhắn bé bỏng này làm lá chắn, không để người khác làm hại em trai cô. Khi đó trên người cô ấy giống như phát ra một luồn sáng thanh khiết và ấm áp soi đến nơi đen tối sâu thẳm nhất tronh lòng Taeyeon làm cô muốn nắm giữ nó mãi mãi..

Chưa bao giờ có cô gái nào bảo vệ ai trước mặt cô, cũng chưa từng có ai dám đối đầu với cô, chưa từng có người nào làm thế, bao gồm cả pama cô.

Khi Taeyeon chính mắt thấy cô ấy không để ý đến an nguy tính mạng của mình, chỉ toàn tâm lo lắng cho em trai, hành động ấy của cô đã làm lay động ý chí sắt đá lạnh lùng vô tình của Taeyeon, ngoại lệ bỏ qua cho người nhà của cô.

Lúc ấy Taeyeon đã nói với bản thân rằng: Cô muốn cô gái này!

Cô muốn cô gái này làm mẹ của con cô, cô muốn mẹ của con cô phải là người kiên cường biết bảo vệ gia đình, thật lòng yêu trẻ con.

Mà không phải vì cái danh phu nhân Locksmith, loại hôn sự vì lợi ích này, cô vô cung xem thường, mẹ của con cô sớm đã được định, là Tiffany Hwang Miyoung mà không phải là ai khác..

Cô cho cô ấy mười năm tự do để trưởng thành, để làm bất kì việc gì mình thích, nhưng mười năm sau Tiffany Hwang phải thuộc về Kim Taeyeon cô.

Mười năm không hề hỏi về cô, là không muốn để mình phân tâm tập trung cho sự nghiệp,mặc khác cũng là muốn để cô tự do tự tại mà phát triển.

Thời gian mười năm rất dài, Taeyeon nhìn khuôn mặt ngủ say và thân hình mảnh khảnh của cô, không thể không thừa nhận cô gái bé nhỏ năm đó đã trưởng thành.

Trên khuôn mặt thanh tú đã bớt đi nét trẻ con, tóc đen dài diệu dàng năm ấy đã được thay bằng mái tóc đỏ cá tính và quyến rũ, Taeyeon thẳng tay quăng chiếc chăn xuống đất, cẩn thận đánh giá dáng người của cô, mặc dù hơi gầy nhưng đường cong lung linh, cô nhếch môi ném một nụ cười hiểm về phía cô gái đang nằm trên giường, ngón tay âu yếm nhẹ vuốt đôi môi đỏ mọng của cô ấy.

Chợt, cô phát hiện có gì đó không đúng, nhanh chóng đứng lên, tức giận quát: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Ba người ngoài cửa đợi lệnh, Yuri, Siwon và cận vệ của cô vừa nghe thấy tiếng hét đầy tức giận của cô liền vội vàng mở cửa đi vào, nghe cô chủ quở trách.

Bọn họ thầm nghĩ trong lòng, nguyên nhân Taeyeon tức giận là gì?

Là tìm sai người? Hay là tại cô ấy hôn mê bất tỉnh?

Taeyeon trầm mặt xuống nhìn chằm chằm ba người trước mắt, ánh mắt lạnh lung quét về phía họ tỏ vẻ cô đang chờ đáp án của bọn họ.

Cận vệ nhận mệnh nhận tội: "Xin cô chủ thứ tội, thuộc hạ không biết người cô chủ muốn là ai, đành phải đi xin chỉ thị của hai vị phó bang chủ."

"Taeyeon, tớ đoán chắc cô gái cậu muốn hẳn là Tiffany." Vẻ mặt Yuri vô cùng bình tỉnh cùng tự tại nói ra suy đoán của mình.

Ánh mắt Taeyeon lạnh lùng nghiêm khắc lóe lên tia tàn nhẫn khiến Siwon lo lắng không thôi, anh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Kim Taeyeon.

"Cô chủ, Yuri đoán là cô gái mà cô chủ muốn là Tiffany, nhưng em cảm thấy không phải. Nếu cô chủ muốn cô ấy, sao lại chờ mười năm lâu như vậy? Huống hồ mười năm này cô chủ lại chẳng nhắc đến cô bé ấy dù chỉ một lần, cho nên em đã gỡ lệnh bảo vệ cô ấy từ bảy năm trước rồi, đỡ phải lãng phí sức người. Em đã sớm nói với Yuri tuyệt đối không phải cô ấy, nhưng bọn họ không nghe, mới có thể đưa sai người. Cô chủ, xin cô chủ nói thẳng đó là thiên kim của nhà nào, hay là minh tinh điện ảnh nào, thuộc hạ lập tức đưa đến." Anh cho rằng cô chủ tức giận như vậy là đưa sai người, vội vàng nói ra tất cả, khẩn cầu cô chủ có thể bớt giận.

Yuri nghe vậy, không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay Siwon. Đúng là đồ ngu! Chẳng lẽ anh ta không nhận ra người đưa đến không nhầm, sai ở chỗ là hôn mê bất tỉnh. Nếu đưa sai người, từ lúc vào phòng Taeyeon đã sớm tức giận, chứ không chờ lâu như vậy mới giận dữ, thật ngốc!

Siwon tự cho là thông minh nói ra tất cả chuyện đáng trách của mình, bây giờ không thể cứu anh nữa rồi! haizz.. Chúc cậu mai mắn Choi Siwon

"Bảy năm trước đã gỡ lệnh bảo vệ? !" Taeyeon vừa nghe xong sắc mặt ngày càng khó coi lạnh đến độ muốn đóng băng không khí, suốt mười năm qua cô có thể đặt toàn bộ tâm tư lên sự nghiệp, chỉ vì nghĩ là Fany của cô được bảo vệ an toàn dưới thuộc hạ của mình, không ngờ có người dám trái lệnh cô, như vậy chắc chắn rằng những tai họa mà thằng em trời đánh của cô ấy gây ra tất cả sẽ đỗ lên đầu cô ấy.

Choi Siwon đáng chết lại gỡ lệnh bảo vệ từ bảy năm trước, lửa giận bao phủ lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, không nói một lời cô liền vung tay đấm một cái vào gương mặt khốn khiếp dám cải lệnh cô của Siwon.

"Cô... cô chủ?" Ăn một cái đấm nặng tựa ngàm cân của Taeyeon, làm Siwon lúc này mới bừng tỉnh, anh không tìm sai người, nếu người không sai, vì sao cô chủ còn lại đánh anh?

"Cậu dám bỏ qua mệnh lệnh của tôi!" Trên mặt Taeyeon hiện lên tia tàn nhẫn khát máu nhìn chằm chằm vào Siwon.

"Em... Cô chủ..." Siwon cầu cứu nhìn về phía Yuri, người phía sau lặng lẽ ra dấu bốn sáu, ám chỉ vừa rồi khi ở ngoài cửa chờ lệnh của bang chủ, hai người đang thảo luận vấn đề hợp tác, lợi ích 5.5, hiện thời cô ấy thừa cơ uy hiếp nâng cao lợi ích.

"Bảy năm qua cô ấy có xảy ra chuyện gì không?" Taeyeon nắm chặt hai đấm, nếu như để cô nghe thấy bất kì từ có nào phát ra từ miệng Siwon, cô sẽ cho cậu ta vào viện nghĩ ngơi vài tháng.

Siwon nghe vậy, cả người lạnh run. Anh cùng cô cái hay chủ quen nhau từ nhỏ, biết rõ mình tuyệt đối không đánh lại cô chủ, hiện thời cũng chỉ có nhịn đau gật đầu đồng ý với điều kiện Yuri đưa ra.. Huhu đúng là quân ăn cướp mà.

Yuri lập tức báo cáo những chuyện xảy ra trong những năm qua của fany cho Taeyeon biết, đồng thời cũng nhấn mạnh Siwon lãnh đạo, thủ hạ cứu kịp thời, ai cũng sai cũng có công, ưu khuyết điểm đều có.

"Hủy sòng bạc đó! biến Kim YoungMin thành 12 "người" tặng các người tình của hắn" Taeyeon lạnh lùng phun ra từng chữ.

Siwon vội vàng gật đầu, không dám nói thêm gì.

"Ai hạ lệnh làm cô ấy hôn mê?" Ánh mắt Taeyeon nhìn về phía Fany vẫn ngủ say trên giường, giận đến nỗi cô muốn giết người, bọn họ có biết cô chờ đợi mỏi mòn suốt 10 năm chỉ mong chờ đến ngày gặp lại cô để "giải bài tâm sự" vậy mà bọn họ lại biến cô ấy thành "khúc gỗ" thì làm sao cô "tâm sự" với cô ấy đây đung là tức chết cô mà.

Siwon vội vàng trả lời: "Là Yuri!" Hừ! Buộc anh chia lợi ích, như vậy anh sẽ làm cho tên Đen này ăn cũng phải mắc nghẹn. Yuri nghe vậy thật muốn xong lên đánh cho tên khốn khiếp qua cầu rát ván này một trận triệt để xóa hết nụ cười đắt ý của tên đó, nhưng cô không thể lỗ mãng như vậy trước mặt Taeyeon, chỉ có thể thầm ghi hận trong lòng sau này sẽ từ từ tính với tên thối tha kia, thản nhiên nói: "tớ làm vậy vì không muốn kinh động quá nhiều người, không thể không hạ lệnh hôn mê cô ấy, mới có thể thuận lợi đưa cô ấy về." 

"Tôi không cần người phụ nữ của tôi như một khúc gỗ trên giường, làm cho cô ấy tỉnh lại, hai giờ sau tôi sẽ trở lại." Nói xong, Taeyeon xoay người bỏ đi, ném lại vấn đề để bọn họ xử lý.

Yuri vừa thấy Taeyeon ra khỏi phòng, liền xoay người đánh cho Siwon một đấm, Siwon không phòng bị nhận trọn một đấm, nổi giận gầm lên một tiếng rồi lập tức lao vào, không đến 20 phút, trên người hai người đều đầy vết thương.

"Hai vị phó bang chủ, bớt giận! Mệnh lệnh của cô chủ nên xử lý như thế nào ạ?" Vệ sĩ rảnh rỗi mở miệng xin chỉ thị, cũng không muốn bọn họ còn chưa làm gì đã đánh chết đối phương, đến lúc đó người gặp rắc rối sẽ là anh. 

Yuri tao nhã phủi bộ vest trên người, không thú vị nói: "Loại vấn đề này nên xin chỉ thị của Choi phó bang chủ, dù sao loại chuyện mờ ám này anh ta giỏi nhất."

"Cậu nói cái quái gì thế, bại hoại như cậu làm như mình nhã nhặn lắm ấy, còn dám nói tôi." Siwon cười nhạt nói móc Yuri.

"Ít nhất còn hơn cậu nhiều."

"Ddáng ghét, còn muốn so nữa à?" Siwon nắm tay lại, chuẩn bị ký Yuri một cái.

"Hai vị phó bang chủ, mệnh lệnh của cô chủ chỉ còn lại nửa tiếng ạ." Vệ sĩ sốt ruột kêu lên.

Yuri nhìn vào gương trang điểm, cầm giấy lau vết máu cẩn thận, "Taeyeon có nói chuyện này tôi phụ trách à?"

"Không." Anh không thể không thừa nhận bang chủ cũng không nói chuyện này do ai phụ trách.

"Vậy liên quan gì đến tôi? Tôi còn phải đến Bunsan dự cuộc họp quan trọng, không tiếp!" Yuri nói rồi định bỏ đi, lại bị cận vệ của Taeyeon giữ chặt lại.

"Vậy chuyện này do ai đảm nhiệm?" Loại chuyện này anh cũng không muốn đảm nhiệm! Anh chỉ là cận vệ, không xử lý loại chuyện này. Ánh mắt liền chuyển sang Siwon.

"Nhìn tôi làm gì? Không nghe thấy cô chủ nói tôi đi phá sòng bài à, còn gởi quà cho các tình nhân của Kim YoungMin sao, tôi không rảnh nói chuyện tào lao với cậu!" Tiết Trấn Kỳ nói xong liền đi ra ngoài cửa, rồi cũng bị giữ chặt lại.

Trái một Kwon Yuri phải một Choi Siwon đều bị anh cận vệ đáng thương giữ lại, cầu xin nói: "Vậy rốt cuộc phải làm sao bây giờ?"

"Tôi đoán, Tiffany chắc không đến một giờ sẽ tỉnh lại." Nói xong, Yuri kéo tay anh ra không thèm để ý nhanh chóng rời đi.

"Thằng nhóc, bằng cậu cũng muốn ngăn tôi à?" Siwon là người theo chủ nghĩa Cơ Bắp Main tôn sùng bạo lực hai ba quyền liền đánh anh cận vệ ngã xuống đất, dùng hết cả những xui xẻo ban nãy của anh đánh lên người anh ta.

Tên cận vệ không quan tâm đến đau đớn, nhanh chóng chạy vội tới cửa lớn ngăn hai người lên xe, "Tôi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?"

Yuri cười nhẹ, "Nhóc, chuyện của phụ nữ từ trước đến nay do ai phụ trách thu xếp?"

Anh theo bản năng trả lời: "LuHan"

.

.

T.B.C

Warn chap sau nhé!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net