Chương năm: Thái tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Đông nghe thấy tiếng gọi liền quay người lại, sau lưng nàng chỉ thấy mỗi một Du Hiền khóe mắt dường như đã rưng rưng ướt lệ. Đôi mắt nàng ấy trong ngần xinh đẹp hướng về phía Hàn Đông mà nhìn thật lâu. Hàn Đông tự dưng bị đánh động một chút, trong lòng không biết vì sao xuất hiện sự thương cảm, có ý muốn che chở cho Du Hiền.

"Muội tên là Du Hiền có phải không?"

Trước lúc khởi hành, gia chủ bên nhà của Hàn Đông đã từng hướng dẫn nàng tới gặp mặt từng người còn lại. Ở Phía Đông các nàng lãnh thổ rộng lớn hơn phương Bắc khá nhiều, nên dù là người cùng chung một họ nhưng phân chia thổ cư lại khác nhau. Bọn họ không hề tập trung cùng một chỗ như người ở phương Bắc mà chia ra thành nhiều nhà khác nhau, mỗi nhà có một thế mạnh nổi bật.

"Ta có nghe nói tới chuyện biểu tỷ của muội, chuyện cũng đã lâu rồi đừng quá đau lòng nữa" – Hàn Đông cố ý nhắc tới biểu tỷ của Du Hiền.

Hàn Đông đã nhận ra Du Hiền lầm tưởng nàng chính là cô nương mạng khổ kia mà vô thức gọi nàng thành biểu tỷ. Hàn Đông thầm nghĩ, nếu như không có gương mặt khác biệt tới đáng sợ này chắc hẳn sẽ còn rất nhiều người khác lầm tưởng giống như vậy.

Hàn Đông có vài lần nhìn qua được dáng vẻ của người biểu tỷ đó, đúng là rất tương đồng với nàng. Mảnh khảnh thon gầy, mái tóc đen dài quá nửa lưng, cả hai còn cùng thích chung một loại màu sắc nên quần áo trên người thường xuyên là đồng màu.

Du Hiền vẫn im lặng, chuyện biểu tỷ của nàng ấy năm đó đúng là một chấn động, đừng nói tới mấy vị thúc bá nhà Du Hiền những lão trưởng bối rãnh chuyện của nhà khác cũng đi qua soi mói và châm chọc. Nhưng Hàn Đông thì không giống dạng trưởng bối rãnh chuyện của nhà khác, chuyện biểu tỷ của Du Hiền thật ra đã trở thành câu chuyện phiếm không hơn không kém mất rồi.

"....." – Du Hiền định nói gì đó lại nói không thành lời, nỗi uất nghẹn dồn ứ lại nơi cổ họng, cực kì khó chịu.

Nàng ấy vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một người cung nhân đang từ xa đi tới,

"Các vị xin hãy đi theo nô tài"

Mọi người nhìn nhau một loạt, sau đó đồng thuận đi theo sau người cung nhân ấy. Đi được một lát thì qua khỏi cửa cung, các nàng cứ đi, cứ đi mãi không biết khi nào thì tới nơi. Một lúc sau, người cung nhân bỗng dưng dừng bước, gã hướng các nàng về phía một lão thái giám nọ. Lão thái giám chờ các nàng tới gần, cung kính cúi người xuống, lão nói:

"Đi thêm một đoạn nữa là tới rồi, các vị mời đi theo lão nô"

Khi đã tới nơi, lão chỉ tay mình vào một cung điện phía trước – "nơi đây được gọi là Hàn Tú cung trực thuộc Đông cung của thái tử. Lão nô đã cho người thu xếp đầy đủ mọi thứ, các vị xin cứ tự nhiên" – lão dẫn các nàng vào bên trong trung cung, ở nơi đó đã có sẵn bốn ả cung tỳ và một vị ma ma họ Phương đang đứng đợi.

Lão thái giám giao lại mọi việc cho Phương ma ma rồi mới rời khỏi – "chúng nô tỳ xin ra mắt các vị. Đây là bốn ả cung tỳ lần lượt gọi là Đinh Hoa, Như Ngọc, Tiểu Tuyết, Xuân Đào. Bốn ả này sẽ cùng với ta thay phiên nhau chăm sóc cho các vị".

"Ma ma xin cho ta hỏi" – Mẫn Trí cầm nhẹ bàn tay của Bảo La từ từ hướng về phía Phương ma ma – "cung này trực thuộc Đông cung của thái tử, vậy thái tử chính xác là ở đâu? Chúng ta tới đây để giúp cho y, thiết nghĩ các nàng ấy cũng muốn biết điều này"

Bảo La khẽ gật gật đầu tán đồng lời nói của Mẫn Trí. Các nàng khác cũng xem như thật sự muốn biết.

Phương ma ma không vội vàng, trước tiên căn dặn việc làm cho bọn cung tỳ đợi các ả lui xuống làm việc mới thong thả trả lời.

"Chẳng giấu gì các vị, ta đây chính là nhũ mẫu của thái tử, thái tử do một tay ta chăm sóc từ nhỏ. Y có mệnh hệ gì ta đây là người đau lòng hơn cả. Nhưng mà, ta không thể tùy tiện chỉ chỗ thái tử cho các vị" – Phương ma ma tiếp lời – "chắc hẳn các vị cũng đã nghe về những lời tiên tri"

Những lời tiên tri về vương triều này, về thái tử, về vận mệnh của tất cả mọi người.

"Thật ra có tất cả bao nhiêu lời sấm đã được đưa ra vậy?" – Dạ Mỹ hồ nghi hỏi, nàng ta từng nghe qua một nhưng không biết còn có hai.

"Chỉ riêng với thái tử đã là mười bảy hoặc nhiều hơn"

Thái độ của mọi người chuyển từ bình thường qua kinh ngạc rồi cực kì kinh ngạc. Các nàng đều là những pháp sư có năng lực hơn người thế nhưng việc có quá nhiều lời sấm truyền đưa ra cho cùng một sự việc như thế này thì rất hiếm thấy.

"Lời sấm truyền gần đây nhất chính là tiên đoán y không thể sống qua được năm hai mươi lăm tuổi"

"Vậy thì bọn ta lại càng phải sớm gặp mặt thái tử" – lần này là Gia Huyền.

"Ta sẽ sắp xếp cho các vị, nhưng không phải là tại Đông cung, cũng không phải là ngày hôm nay. Các vị đi đường đã mệt mỏi rồi, trước mắt cứ nghỉ ngơi đã, mọi chuyện sẽ tự khắc có người an bài"

Nhắc tới hai chữ "an bài", trong lòng Hàn Đông cảm thấy đôi chút cợt nhã. Nàng mang tiếng tự nguyện tới đây, thực chất là bị bắt ép, bọn người nhà nàng coi nàng như một cái gai trong mắt trút ra được có bao nhiêu là thống khoái, nhưng còn nàng, có phải tới lúc chết vẫn là bị người khác áp đặt? Sinh ra như nàng nào có lỗi lầm gì, cái sai là thuộc về những người đã gây nên tội cơ mà.

"Ta cũng cảm thấy hơi mệt, nên như lời ma ma nói, nghỉ ngơi trước đã" – Hàn Đông đã là một người bệnh, ít ra nhu cầu nghỉ ngơi của nàng sẽ không bị áp đặt, đều tùy ý nàng có phải không?

Đôi mắt Du Hiền ánh lên một tia quan tâm nhỏ, nàng ấy thực sự muốn được dìu tay Hàn Đông vào bên trong nằm nghỉ. Nhưng rồi cũng nhanh chóng dập tắt  ý nghĩ đó, Hàn Đông vốn không phải là biểu tỷ của nàng ấy.

"Vậy ta lui xuống trước, các vị xin hãy nghỉ ngơi thật tốt" – Phương ma ma nói lời cáo từ.

Gia Huyền và Dạ Mỹ được sắp xếp ở cạnh nhau, Mẫn Trí và Bảo La thì lại như hình với bóng không thể tách rời. Vốn dĩ Du Hiền và Hàn Đông sẽ sử dụng chung một gian phòng, nhưng Hàn Đông lấy cớ bị bệnh mà cự tuyệt ghép đôi. Du Hiền cũng không thích làm khó dễ người khác, nàng ấy tự mình sang ở riêng trong một gian phòng nhỏ khác.

Ngoài trời, đêm đã từ từ buông xuống.

"Dạ tỷ, chúng ta có thể làm được không?" – vững mạng lại cho một người đã rất khó rồi, đằng này còn là thái tử, con rồng huyết mạch cao quý, nếu không làm được thì sao? Gia Huyền lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.

"Vậy nên mới cần nhiều người cùng nhau thực hiện, muội đừng quá lo lắng, một mình ta và muội thì không thể nhưng còn các nàng kia nữa mà"

Dạ Mỹ tin tưởng vào thực lực của từng người còn lại, chưa kể, nàng ta đánh giá rất cao về Mẫn Trí. Cô nương đó không cần làm gì nhiều để thể hiện là mình giỏi, người khác nhìn vào vẫn cảm nhận được điều đó. Giống như Dạ Mỹ đã cảm nhận được ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ.

Ngoài ra, danh tiếng của Mẫn Trí quả thật không thể nói đùa, nàng là một trong số ít những đại pháp sư ở phía Đông, còn được tổ mẫu là một đại pháp sư vang danh khắp thiên hạ chính tay dạy dỗ. Dạ Mỹ cũng từng có ý định muốn tới bái phỏng vị tổ mẫu này của Mẫn Trí chỉ tiếc là không có cơ hội.

Nàng ta nói thêm vài câu vỗ về nỗi sợ hãi đang lớn dần lên của Gia Huyền,sau đó học theo Gia Huyền hát lại khúc ca nguyện lúc sáng. Giai điệu nhẹ nhàng vang lên âm thanh ngọt ngào lan rộng ra khắp gian phòng. Phía bên đối diện ánh đèn chập chờn bị thổi tắt.

Mẫn Trí gác đầu Bảo La lên trên chân mình, nàng ngồi như quỳ, bàn tay khẽ vuốt mái tóc của người bên dưới. Hai mắt Bảo La khép hờ như đang say ngủ, cả gương mặt đẹp yên bình tới lạ lùng.

"Muội muội ta đi tới phía Đông,

Nàng hỏi đường ngược về phương Bắc

Nàng khẽ thì thầm bên tai chú chim sẻ

Mang lời cầu nguyện của nàng tới ta

Cầu mong cho ta vĩnh viễn được vui

Ta hát đôi câu đáp lại nàng

Nguyện nàng sẽ có một đời bình an"

"Bảo La, ta nguyện muội sẽ có một đời bình an"

Hai hôm sau,

Trong cung xuất hiện thêm một người lạ,

Lý Thi Nghiên được một cung nhân lớn tuổi dẫn đường ngang qua Hàn Tú cung, nàng trên đầu đội mũ sa, hình ảnh quen thuộc này khiến cho mấy người nọ vô thức đổ dồn ánh mắt về phía gian phòng của Hàn Đông.

Hàn Đông mấy ngày nay vẫn chưa thấy rời khỏi phòng, có lẽ thật sự không muốn tiếp xúc nhiều với người khác.

Tấm vải lụa phủ lên mũ sa bị gió hất nhẹ, một nửa gương mặt diễm lệ bị lộ ra. Du Hiền gọi Tiểu Tuyết đang tưới hoa ngoài vườn lại.

"Người đó là ai vậy ngươi có biết không?" – trong lòng nàng ấy chỉ nghĩ tới đó có thể là một vị nương nương ở cung nào đó đang ngang qua đây dạo chơi.

"Thưa không biết, nhưng nhìn con đường nàng ta đang đi chắc là đi tới Bắc Hình cung rồi" – cung điện đó tuy cũng trực thuộc Đông cung của thái tử thế nhưng cách Hàn Tú cung lại khá xa.

Du Hiền nghe xong thì xua tay bảo ả trở lại làm việc của mình – "không biết là ai nữa?"

"Nàng quả nhiên rất tò mò đó" – Dạ Mỹ đang ở gần đó nói ra không lớn cũng không nhỏ đủ để Du Hiền bên kia nghe thấy.

"Ta chỉ là cảm thấy nàng ta rất kì lạ"

"Kì lạ hơn các nàng sao?"

"Tỷ cũng rất kì lạ, ta cảm thấy tỷ đang giấu một chuyện gì đó ở trong lòng" – giống như nàng ấy, có tâm sự riêng.

Câu nói này tới đây thì ngưng hẳn, Dạ Mỹ không thừa nhận cũng không phủ nhận, nếu như muốn nói mỗi một người các nàng đều như nhau, vậy thì chẳng còn gì để mà suy tính nữa. Dạ Mỹ chỉ mỉm cười rồi nói lảng qua mấy chuyện xã giao thông thường, cố tình gạt hẳn câu nói kia của Du Hiền sang một bên.

Hàn Đông từ trong phòng bước ra ngoài, hôm nay nàng không đội mũ sa nữa mà thay vào đó là một tấm vải lụa màu ngọc bích che ngang khuôn mặt. Đôi mắt đẹp đảo nhìn quanh.

"Các nàng đang làm gì ngoài này vậy?"

Hàn Đông dù sao cũng là một người bệnh, có phải đã làm phiền nàng nghỉ ngơi rồi không?

"Chúng ta có phải đã làm phiền nàng nghỉ ngơi rồi không? Bọn ta đi ngay đây" – Dạ Mỹ khách khí, vốn dĩ không muốn bị xem là kẻ quấy rối sự yên tĩnh của người khác.

"Không phiền đâu, ta ở trong phòng cũng có chút buồn chán. Khí trời hôm nay mát mẻ nên muốn ra ngoài này hít thở một chút"

Hàn Đông liếc nhìn sang thấy được Du Hiền, cô nương này quả nhiên xinh đẹp động lòng người, nếu Hàn Đông là biểu tỷ của muội ấy, nàng sẽ ra sức yêu chiều Du Hiền.

"Du Hiền muội nếu hôm nào cũng cảm thấy buồn chán như ta, muội có thể tới tìm ta tâm sự"

"Ta...." – Du Hiền bận tâm tới lời đề nghị của Hàn Đông, không phải nàng ấy không muốn chỉ là cảm thấy hình như không thích hợp lắm – "...nhất định" – cuối cùng cũng đồng ý.

Dưới lớp khăn lụa, đôi môi đỏ mọng bất chợt mỉm cười.

"Ta rất mong chờ đó"

Hàn Đông vừa dứt lời, Gia Huyền từ đâu đã chạy tới bên cạnh Dạ Mỹ.

"Dạ tỷ, có cả Du Hiền tỷ và Hàn Đông tỷ ở đây sao"

Hàn Đông đối với Gia Huyền rất có cảm tình, gật nhẹ một cái thay cho lời đáp.

"Có chuyện gì, sao muội lại gấp gáp như vậy?" – Dạ Mỹ vừa hỏi vừa đưa cánh tay áo lên chặm nhẹ mồ hôi trên trán của Gia Huyền.

"Phương ma ma vừa mới tới, bà ấy nói rằng tối nay sẽ thu xếp cho chúng ta thỉnh an thái tử. Mẫn Trí tỷ và Bảo La tỷ đang nói chuyện này với ma ma ở nhà trên, các tỷ ấy nhờ muội tới đây gọi mọi người"

Mấy người các nàng cứ như thế liền cùng Gia Huyền tới chỗ của Mẫn Trí và Bảo La đang nói chuyện với Phương ma ma.

"Phương ma ma" – Gia Huyền lên tiếng trước – "chúng ta đủ người rồi"

Phương ma ma nhìn qua một lượt từng người các nàng, biểu tình bình thường mà lại vô cùng lãnh đạm – "nếu đã đủ rồi thì các vị mau chuẩn bị, giờ Dậu chúng ta sẽ lên đường"

"Lên đường? Thái tử không ở trong Đông cung sao?" – Mẫn Trí nói ra suy nghĩ của mình.

"Thái tử bản mệnh suy yếu, tất nhiên không thể ở trong Đông cung, người đang ở một nơi có thể trấn mệnh trong lúc đợi chờ các vị tới"

"Vậy thì chúng ta sẽ đi đâu?"

"Minh Long viện"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net