Tập 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh:

- Dương Dương, người thừa kế của tập đoàn bất động sản S-CM sẽ được sở hữu toàn bộ cổ phần trong tập đoàn. Dương Dương sẽ chính thức trở thành chủ tịch của S-CM...- tiếng luật sư Kim đọc lại những gì trong bản di chúc của ba tôi vang vảng bên tai. Tiếng máy chụp hình tanh tách, đèn flash chớp lia lịa. Như ý thức được tất cả những gì đang diễn ra, tôi hơi gập người cúi xuống chào rồi rời khỏi hội trường, nơi quy tụ hàng trăm nhà báo, phóng viên và cả các nhân viên trong tập đoàn. Đút hai tay vào sâu trong túi quần, sải bước dọc theo hành lang bóng bẩy trên tầng cao nhất của S-CM, tôi cười mãn nguyện với những gì mình đã làm được trong suốt những năm qua,đã bao thử thách kể từ ngày ba mẹ, anh trai và người chị dâu tương lai của tôi ra đi,tôi đã tìm lại mình ở chốn Chicago xa hoa, kế nghiệp những gì ba tôi đã từng hi vọng về S-CM - "đứa con tài lộc" của gia đình họ Dương chúng tôi...

- Yah....- là tiếng của Lưu An, luật sư kiêm quản lý của tôi - việc trong đó chưa xong mà đã kịp ra đây uống cà phê rồi hả...chủ tịch? - anh lên tiếng khi thấy tôi đứng bên máy cà phê tự động

-Anh uống không? - tôi cầm li cà phê kề lên miệng, tay còn lại trực quẹt thẻ lấy thêm một li cho Lưu An

- Cám ơn chủ tịch - anh đoạt lấy li cà phê trên tay tôi, quay sang cười trừ

- Này...- tôi lắc đầu ngán ngẩm với thái độ nham nhở của anh, chán nản lấy cà phê cho mình

- Việc trong đó chưa xong mà, em vội ra đây là gì?

- Trong đó ngột ngạt lắm, em muốn ra đây cho yên tĩnh - cầm li cà phê ra đứng trước tấm cửa kính bóng loáng,nơi có thể nhìn thấy bao quát phía dưới khuôn viên cũng như tòa nhà đối diện

- Em đã là chủ tịch tập đoàn rồi đấy

- Thì chủ tịch vẫn là người mà có phải thiên tài hay thứ gì đó cao quý đâu! Theo lịch thì hôm nay em chỉ cần nhậm chức rồi phát biểu linh tinh là được mà

- Cũng nên giữ thể diện chút chứ, em muốn ngày mai trên các đầu báo sẽ xuất hiện tên mình không vì được phong chức mà là vì thứ gì đó tiêu cực như "Chủ tịch của S-CM rời khỏi lễ nhậm chức sớm hơn dự kiến" hay "Sự thiếu tôn trọng của chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất nhì thế giới" sao? - anh trêu chọc

- Em biết là sẽ không có chuyện đó nên em mới dám ra đây - tôi le lưỡi, tay xoa xung quanh li cà phê

- Ừ thì ít ra cũng nên chúc mừng thằng em vì giờ đã trưởng thành hơn và có vị trí quan trọng trong xã hội chứ...chúc mừng em, giờ thì cũng nên quên đi quá khứ buồn rồi chứ nhỉ?

- Quá khứ ?...Phải,có lẽ em nên quên....- tôi có chút không tự nhiên khi hai từ "quá khứ" vang vảng bên tai, cứ thế, cụm từ chết tiệt gợi lại những kí ức trở thành một thước phim khó quên. Tôi nhếch miệng cười, thổi nguội dung dịch màu đen trong chiếc li giấy màu trắng, hé môi mặc cho cà phê tràn vào trong khoang miệng. Lưu An đứng kế bên tôi cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhâm nhi li cà phê của mình.

Dưới kia,dòng người vẫn qua lại tấp nập, vội vã có, từ tốn có. Phía bên tòa nhà đối diện, những văn phòng sáng đèn, bận rộn, nơi có hàng nghìn con người chăm chỉ làm việc và hình như chẳng ai để ý tới tôi ở nơi cao nhất của tòa nhà đôi này. Lòng tôi buồn man mác, nhớ lại quá khứ..à không....nghĩ gì và nhớ gì, tôi cũng không rõ....

Cô:

Quán cà phê trong một góc phố nhỏ ở Chicago rộn rã bởi tiếng phóng viên,tiếng người dân trao đổi, đứng chờ tôi cả trong lẫn ngoài quán. Máy chụp hình chớp lia lịa khiến tôi như muốn ngất đi trong niềm vui. Có lẽ chẳng còn gì tuyệt hơn khi tôi - một cô gái gốc Trung định cư bên Mĩ Quốc, đã viết ra một cuốn tiểu thuyết với hai thứ tiếng và chỉ sau 2 giờ xuất bản, trên tất cả các tiệm báo đã không còn một cuốn nào. Kì diệu ? Tôi thật sự rất muốn ngất đi ngay lúc này, tôi đang mơ phải không? Kiếm ra gần 3 triệu USD chỉ trong khoảng 2 giờ mà chỉ cần bỏ ra ít công sức viết lách rồi ngồi ở nhà chờ kết quả từ nhà xuất bản. Thật quá sức tưởng tượng đối với tôi, tốt hơn rất nhiều đối với việc làm cảnh sát ở Trung Quốc...ừm...tôi nghĩ gì vậy nhỉ ? Lại nhắc lại quá khứ...đã tự hứa với lòng mình không nghĩ tới vậy mà...

Cũng đã muộn, phóng viên và độc giả đến để được kí tặng cũng đã về hết, chân tay à cả miệng tôi nữa cũng mỏi rã rời,chẳng đủ sức để mở cửa tiệm thêm nữa. Xoay chiếc bảng trắng có chữ "CLOSE" treo ngay ngắn trên cửa,tôi nằm gục xuống bàn, thở dài đầy mệt mỏi. Với lấy thứ đồ chơi làm bằng gỗ cũ kĩ trên quầy, ngắm nhìn nó: "Thiện Nhi, cảm ơn em đã cho chị cảm hứng để viết cuốn tiểu thuyết đó à còn....cám ơn anh..." Bất giác mỉm cười, ôm gọn thứ đồ chơi nhỏ bé vào trong, tôi nhìn ra ngoài trời...Mưa rồi, tôi cũng không muốn lê xác về nhà trong bộ dạng ướt nhẹp, lười biếng nhắm mắt lại và tôi ngủ từ lúc nào cũng chẳng hay. Chỉ biết rằng trong giấc ngủ êm đềm ấy, dòng kí ức lại hiện ra trong giấc mộng của tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net