Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi làm quen tôi mới biết,cô Seo Ji- chủ nhà - còn là bạn thân của bố nữa, ba người họ quen nhau từ hồi đại học,chính cô ấy đã giới thiệu bố với mẹ tôi. Và bây giờ cô ấy cũng sắp xếp cho tôi và Sehun học cùng một lớp. 

Mẹ dẫn tôi lên một căn phòng ,mọi đồ đạc đã được cất vào gọn gàng để tôi sử dụng. Đó chính là phòng của tôi sau này.Ngoài sự tồn tại của Sehun thì mọi thứ rất thoải mái.Bữa tối đầu tiên của tôi ở đây cảm giác hơi thiếu tự nhiên một chút, mọi thứ rất đầy đủ tiện nghi nhưng thiếu mất anhMẫn Hiền.

- Lộc Hàm này, con ở trường mới có thấy quen không?- Cô Seo Ji hỏi tôi. 

- Dạ tốt lắm ạ (nếu như không có con trai cô).- Tôi không dám nói tiếp vế sau,chỉ cười liếc sang "tên kia". Thật khôngngờ hắn ta cũng đang nhìn mình rất khó hiểu.

 - Nếu cảm thấy không thoải mái thì con cứ nói, cô sẽ xin cho con sang lớp khác. 

- Không cần đâu cô ạ.- Thực ra tôi muốn nói là "cô ơi mau chuyển con sang lớp khác đi, ở gần con trai cô đen đủilắm",nhưng đành nuốt hết những lời đó vào bụng.

 - Vậy thì tốt rồi, cô sợ con không thích.

 - Cứ kệ nó, dần dần là quen ngay thôi - Mẹ tôi nói.Mẹ ơi,mẹ không hiểu con một chút được hả ? 

- Phải rồi, Sehun sao lúc con về quần áo toàn mùi cafe thế?- Cô Seo Ji bất ngờ quay sang hỏi hắn ta.Tôi suýt nghẹn, vội vàng đưa mắt nhìn hắn. Sehun cũng nhìn tôi với ánh mắt "cậu chết chắc rồi."Đừng có ác thế chứ,dù gì thì tôi cũng là người bị hại mà,có trách thì trách Hyun Ly ấy,đừng đổ hết tội lên đầu tôi chứ. 

"Đại ca, anh tha cho tôi lần này đi, tôi không cố ý mà !"- Tôi van xin hắn bằng ánh mắt. 

- À không có gì đâu, con sơ ý đổ một chút cafe lên áo thôi.- Hắn ta nói, mắt vẫn nhìn tôi khoé miệng hơi nhếch lên nhưcười.Mùa hè mà sao tôi vẫn cảm thấy lạnh. 

- Hai đứa ở lớp nhớ giúp đỡ nhau đấy.

 - Vâng ạ - Sehun nói.

 - ... - Tôi lặng im nhưng trong lòng thì thầm khóc. Hắn ta rất nguy hiểm, lọai quái vật này phải đề phòng !Ăn cơm xong tôi không cần dọn dẹp như trước nữa vì trong nhà đã có người giúp việc. 

Định vào phòng học bài thì lạigặp ngay Sehun ở sảnh tầng hai,có nên nói gì đó không? Hay đi thẳng? Không được, dù sao thì cũng là nhà của hắn,ít ra cũng phải chào hỏi một chút.

 - Này ! 

- ...- Hắn ta chẳng nói gì chỉ nhìn tôi. 

- Ừm ...chuyện ở lớp...cafe đó ...tôi xin lỗi. Vì tôi mà anh phải... 

- Có nghĩa là cậu thừa nhận đã gây hoạ cho tôi?- Sehun lên tiếng. 

"Gì chứ? Có mà vì anh mà tôi bị tổn hại đủ đường thì có !"- Tôi hít một hơi cố nhẫn nhịn vì hắn ta là chủ nhà.

 - Ân... đúng vậy. - Tôi miễn cưỡng gật đầu.

 - Xin lỗi liệu có đủ không? 

 - Thì anh cứ nhận lời xin lỗi là chúng ta hoà rồi còn gì ! Đồ nhỏ mọn! 

- Nếu cái gì cũng có thể xin lỗi là được... thì còn cần cảnh sát làm gì nữa? 

- Anh... - Rõ ràng là cố tình  

- Sự việc đâu có nghiêm trọng đến thế đâu. Tôi hứa sẽ không động chạm gì đến anh cả. 

- Vậy được ! Tôi chấp nhận,coi như chúng ta hoà,đừng gây thêm rắc rối gì cho tôi nữa.- Hắn nói rồi bỏ về phòng.

 "Anh cũng đừng gây thêm chuyện cho tôi nữa."Tối ngồi học bài mãi cũng chán,tôi ra khỏi phòng xuống xem ti vi lại đụng Sehun ngồi ở ghế sofa đọc sách vànghe nhạc.Nếu như là bình thường thì tôi sẽ không để ý và đi ra chỗ khác,nhưng có điều hôm nay bài hát mà hắn bật rấthay và tất nhiên tôi muốn biết được tên bài hát đó. 

"Làm sao đây? Vác mặt ra hỏi?"Không,bất tiện lắm, hắn ta có vẻ đang rất chăm chú vào quyển sách. Thôi để bữa khác hỏi cũng được. 

Sáng nào tôi và Sehun cũng đi cùng một chuyến xe buýt đến trường nhưng chẳng ai nói câu nào với nhau,đứng cáchcũng rất xa. Ngoại trừ hôm nay tôi chủ động tới gần hắn mục đích chính là tên bài hát hôm trước.Giấy bút tôi cũng cầm sẵn trên tay rồi chỉ việc mở mồm ra hỏi thôi nhưng... có vẻ khó quá !- Này ! - Tôi dồn hết can đảm để gọi. 

- ...- Sehun chẳng nói gì chỉ quay lại nhìn tôi. 

- À,thật ra thì..là cái bài hát hôm trước anh bật lúc đọc sách đó...ừm...có thể chỉ tôi tên bài được khô...n... 

"Kít"- Tiếng xe phanh gấp !Người tôi lảo đảo lao về phía trước, mặt mũi tối xầm lại chỉ kịp đưa tay che mặt. Hình như tôi không bị ngã, không hềđau ở đâu cả, có người đã chắn trước mặt tôi. 

"May thật"- Tôi thở phào,mở mắt ra thì nhì thấy Sehun đang đỡ tôi bằng một tay còn tay kia ôm đầu tôi ! Chuyệngì...thế này?

 - Có sao không?- Hắn nhẹ nhàng nói khiến tôi ngỡ ngàng. 

- Không.- Tôi vẫn chưa hoàn hồn nên mơ màng trả lời. 

- Có thích không?- Hắn cười. 

- Có."Ê từ từ đã,câu này có vấn đề." 

- Thích? Thích gì?- Tôi bừng tỉnh mở to mắt hỏi lại.

 - Ý tôi là cậu có thích được ôm như thế này không?- hắn ta nhếch miệng cười. 

- Hả?- Tôi hoảng,vội đứng thẳng dậy khỏi vòng tay của hắn.

- Tôi không thích !

 - Cậu vừa nói là có mà - Sehun vẫn cố tình chọc tôi.

 - Anh...anh lừa tôi ! 

- Tôi hỏi và tự cậu trả lời đấy chứ. 

- Lúc đấy là do tôi ...- Có chết tôi cũng không thể nói là do tôi đang mơ màng được. 

- Sao? Lúc đó cậu có ý gì hả hay xấu hổ?- Oh Sehun ! Anh... cái tên vô lại! - Tôi quay người lách ra chỗ khác. 

 Từ lúc chuyển đến nhà Sehun,tôi luôn cố gắng hết sức để không cho mọi người biết chúng tôi ở cùng một nhà. Tôithường chạy lên lớp trước vài phút và hôm nay cũng vậy,cộng thêm cả việc trên xe buýt nữa nên chẳng dám nhìn mặthắn. 

Sehun bước vào sau đi thẳng xuống chỗ ngồi bất chợt quay lại cúi sát vào tai tôi cười nói :

 - Tôi biết cậu vừa xấu hổ."Hắn...thật quá mặt dày !"Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn ta,miệng đơ lại không nói được câu nào, cảm giác như hai tai đang nóng bừng lên. 

"Xấu hổ thì sao? Biết thế rồi mà còn cố tình bới móc người ta trắng trợn như vậy hả? Quái vật !" 

... 

- Mấy hôm nay Hyun Ly phải trực nhật thật vui quá~ - Kyung Soo ngồi nói.

 - Ừ, Cô ta ghê gớm thật.- Tôi gật đầu 

- Cô ta luôn tự cho mình là trung tâm, kể cả Sehun cô ta cũng nói là người yêu của mình. 

- Oh ! Hyun Ly thích Sehun như vậy thảo nào lúc đó phản ứng gay gắt với tớ như vậy. 

- Ừ, Hyun Ly là bạn từ nhỏ của Sehun,hai gia đình chơi rất thân với nhau. 

- Hả ? Hai gia đình quen biết nhau? 

- Đúng vậy,thế nên cô ta mới nhận mình là bạn gái anh ấy chứ.

 "Chết rồi ! Chết thật rồi,Hyun Ly liệu cô ta có biết mình mới đến ở nhà Sehun không? Có lẽ là chưa vì nếu cô ta biếtrồi thì sao mình ngồi đây bình yên thế được." 

"Phải làm sao đây? Một mình Sehun đã đối phó không nổi rồi,giờ lại thêm Hyun Ly nữa ! Năm nay đúng là hạn,hạntới số luôn !"

 ...

Sehun, hắn đúng là vật cản trở, từ lúc xuất hiện đến giờ,ngay cả cái bảng cũng bị chiều cao của hắn che mất ! Đángghét,đáng nguyền rủa.

 - Này !- Tôi vỗ vai hắn ta. 

- ...?- Hắn chẳng nói gì chỉ quay xuống chỗ tôi nhìn.

 - Anh cao quá...lát nữa có thể đổi chổ cho tôi được không?

 - Đổi chỗ? 

- Ừm.

 - Nếu tôi không muốn?

 - Tại sao?- Tôi bất ngờ hơi to tiếng.Và kết quả là cô giáo đã tức giận quát lên : 

- Lộc Hàm và Sehun,hai em có chuyện gì mà phải làm ảnh hưởng đến cả lớp như vậy? 

- Dạ... em xin lỗi, chỉ tại...- Tôi chẳng biết giải thích như nào với cô nữa. 

- Hai em ra ngoài đi ! Hết tiết này rồi hãy vào lớp. 

- Thưa cô... - Ra khỏi lớp thế này thật khó coi quá, cô đừng vô tình như vậy chứ. Sehun, hắn không những không lên tiếng giải thích mà còn đóng sách lại,lẳng lặng đi ra ngoài. Đúng là tự đại !

- Vâng...- Tôi cúi đầu đi theo sau hắn.Đứng cùng Sehun ở hành lang thế này không khí thật lạ lùng.

 - Sao anh không giải thích với cô một chút để đỡ bị ra ngoài?

 - Không cần phải giải thích,chúng ta đúng là đang nói chuyện trong giờ mà. 

- Thì ít ra cũng phải biết xin cô tha lỗi chứ ! 

- Dài dòng quá, người ta đã muốn mình đi ra rồi thì cứ làm theo đi, hơn nữa...

 - Hơn nữa làm sao? 

- Hơn nữa...- hắn ta vuốt sống mũi ra chiều nghĩ ngợi.- Tôi cũng rất thích bị phạt cùng với cậu,cảm giác thật thú vị. - Sehun quay ra nhìn tôi cười mãn nguyện đến đáng ghét. 

- Hả?- Tôi kinh ngạc.

- Đầu óc anh có vấn đề hả?

 - Tuỳ cậu nghĩ thôi. 

- Anh... anh cố tình như thế để tôi bị phạt đúng không? 

- Nếu cậu muốn cứ cho là như vậy. - Anh ta lại cười.

 - Anh nhìn thấy tôi bị phạt vui lắm hay sao mà cứ cười mãi thế?

 - Cậu trong bộ dạng như thế này cũng có vẻ đáng yêu đấy. 

- Anh... 

"Sehun,anh rõ ràng đang trêu tức tôi,đáng yêu gì chứ !" 

Nhưng khi nghe thấy hai từ "đáng yêu"đó tôi không khỏi ngượng ngùng vội quay mặt đi chỗ khác.

 - Để tôi đoán nhé. Cậu lại xấu hổ rồi...- Sehun tiến sát vào người tôi nói nhỏ nhưng vẫn mang theo âm điệu trêuchọc. 

- Anh...tôi ...tôi xấu hổ bao giờ !- Tôi phải lấy lại chút thể diện. 

- Cậu không dấu được đâu,hai má cậu đang ửng hồng lên kìa...

 - Anh.. tránh ra ! - Tôi đẩy hắn ra xa mình. 

...

 Hôm nay là chủ nhật, chán chẳng có việc gì làm tôi đành lôi máy ảnh định ra ngoài chụp phong cảnh... nhưng hiện tại làkhông thể thấy nó đâu."Hay là mẹ cầm?!" 

- Mẹ ! Mẹ có thấy máy ảnh của con đâu không?- Tôi chạy xuống phòng khách. 

- À...cái đó hình như mẹ để quên trong phòng Sehun,con thử hỏi nó xem. 

- Cái gì? Phòng Sehun?! 

- Ừ."Vác cái mặt này vào hỏi hắn? Không đời nào ! Nhưng còn máy ảnh của mình? Bực mình quá !" 

Tôi đứng trước phòng Sehun gõ cửa : 

- Này! Anh có ở trong đó không? 

- ...- Chẳng thấy ai lên tiếng cả. 

 - Không lên tiếng là tôi vào đấy ! 

- ...- Vẫn chẳng thấy gì. 

"Chắc anh ta không có trong phòng rồi."Tôi tự mở cửa vào tìm máy ảnh.Thì ra thế giới riêng của hắn ta đây, cũng rất đẹp, rất phong cách. Bao trùm lên căn phòng là sắc xanh dương đậm kếthợp với màu trắng. Chiếc giường đơn giản nhưng không đơn điệu, ga phủ trắng còn chăn và gối là màu xanh. Kệ sáchsắp xếp gọn gàng,toàn là sách về kinh tế,tiểu thuyết kinh điển, bảo sao hắn lại học giỏi như vậy. 

"Nhìn mãi mà vẫn chẳng thấy,không biết anh ta có giấu đi đâu không đây?"

 "Cạnh !"- Có tiếng mở cửa. 

"Không có." Tôi quay ra phía cửa làm gì có ai đâu? 

- Cậu đang làm gì đấy?- Giọng nói đáng sợ vang lên. 

- Hả?- Tôi giật mình quay người lại thì thấy...thấy... hắn vừa mới bước ra từ trong phòng tắm trên người mặc độc mộtchiếc quần soóc trắng.

 - Cậu tại sao lại ở trong đây?

 - Tôi...tôi...anh ...anh mau mặc đồ vào đi !- Tôi bấn loạn trước cảnh tượng hơi bị "phàm tục" của hắn, mắt nhắm lại. 

- Cùng là con trai với nhau mà~ có gì phải ngại? - hắn hướng về tôi cười cười lộ rõ vẻ xấu xa 

- Mặc kệ! Anh mặc áo vào đi. Tôi hé mắt ra thấy hắn đang mặc thêm áo :

 - Tôi...tôi vào để tìm cái...cái máy ảnh.- Giọng tôi vẫn ngập ngừng.

 - Cậu sao thế? Tôi thấy cậu cứ nói lắp nãy giờ.- Sehun bắt đầu dở giọng.

 - Có...Có sao đâu, tại anh ra bất ngờ quá nên tôi giật mình thôi.

 - Vậy hả? Tôi ra bất ngờ quá hay tại tôi không mặc áo? 

- Này anh... anh đừng có mà suy diễn linh tinh, tôi không có như anh nghĩ đâu.

 - Cậu biết tôi đang nghĩ gì sao hả?- hắn lại gần chỗ tôi nói.Mùi hương thơm dịu của sữa tắm toả ra từ người anh ta khiến tôi bối rối, chân tay luống cuống hết cả lên.

 - Anh...anh cố tình chọc tôi !- Tôi lùi lại nói. 

- Vậy sao trông cậu có vẻ mất bình tĩnh thế?

 - Máy ảnh của tôi đâu?- Tôi vội vàng chuyển chủ đề. 

- Trong ngăn kéo thứ hai kia kìa.- Sehun chỉ tay về phía kệ sách.Tôi chạy nhanh ra lấy rồi đi khỏi phòng hắn. 

- Khoan đã !- Sehun gọi tôi lại. 

- Gì...gì hả?- Tôi ngượng nghịu quay lại hỏi.

 - Cậu...- Hắn cười - Cậu đang xấu hổ. 

"Sehun, sao lúc nào tôi xấu hổ anh cũng phải nói ra thể hả? Anh không tế nhị hơn được một chút hả? Anh muốnngười ta phải tức chết hả?"

 - Anh... tôi không thèm nói nữa !Nói rồi tôi biến khỏi phòng hắn. 

- Tên xấu xa !Tôi vừa lẩm bẩm vừa mở máy ảnh ra xem ...nhưng... 

"ẢNH TRONG ĐÂY ĐÂU HẾT RỒI ?!"-

 Xoá...bị xoá hết rồi ! OH SEHUN! TÊN KHỐN! 

... 

- Anh, anh thấy hắn có đáng ghét không? 

Tôi chạy ra chỗ cửa hàng Mẫn Hiền làm thêm để kể tội Sehun.. Toàn bộ ảnh của tôi đã bị Oh Sehun xoá sạch sẽ. 

- Ừ...cũng không hẳn là thế.

 - Hả? Lại còn không nữa? Như thế nào thì mới bị coi là đáng ghét nữa chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net