Chap 1: TAO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe buýt số 12 dừng lại ngay trước cổng học viện SM_ Một trong những học viện hàng đầu thế giới. Hoàng Tử Thao bước xuống xe nhìn kiến trúc đồ sộ , hoành tráng trước mặt không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng nhưng đó chỉ là những biểu hiện thoáng qua nhanh như một cái chớp mặt.Cậu nhếch môi lạnh lùng bước qua cổng trường.Từ nay SM sẽ tiếp nhận một học viên danh chấn thiên hạ.Thật thú vị nha.

Hoàng Tử Thao bước thẳng vào văn phòng gặp thầy hiệu trưởng.Sau khi giới thiệu vài câu, cậu dược thấy chủ nhiệm dẫn về lớp.Sau khi đi thang máy đến lầu 6 , qua 5 dãy hành lang cuối cùng Tử Thao cũng đứng trước cửa lớp K3P3. Thầy chủ nhiệm bước vào vỗ tay ổn định trât tự giới thiệu :

-Hôm nay lớp chúng ta có học viên mới . Mọi người chào hỏi nhau đi nào.

Lời thầy chủ nhiệm vừa dứt thì mọi ánh mắt trong lớp đổ dồn ra cửa. Tử Thao ung dung bước vào cất giọng giới thiệu :

- Xin chào mọi người.Tôi là học viên mới chuyển đến đây từ học viện MARIA. Rất mong mọi người giúp đỡ.

Cả lớp nhỉn cậu trai có làn da trắng, khuôn mặt đáng yêu , thánh thiện không khỏi có hảo cảm nhưng vừa nghe cậu giói thiệu đến từ học viện Maria thì họ lại đánh giá bằng con mắt khác. Vài ánh mắt khinh bỉ hướng về phía Tử Thao.Hóa ra là đến từ học viện Maria .Học viện đó chỉ dành cho con cái gia đình trung lưu , vậy mà học viên nơi đó lại đến được SM .Thật là một sự sỉ nhục trầm trọng.Học viện SM nổi tiếng thế giói về sự giàu cò và chất lượng giảng dạy. Học viên trong đây toàn bộ đều là \'quý tộc\'.Có thể hiểu như vậy.Học viên thấp kém nhất cũng là cậu ấm con nhà giàu có.Ngay cả vị quý tử con của tổng thống cũng học tại đây.Bởi vậy nơi này là một nơi danh giá và vô cùng phân biệt giai cấp.Một cô nàng tóc xoăn bên dưới kiêu kỳ lên tiếng :

- Hoàng Tử Thao ,Sao bạn vào được đây vậy.Không phải là giở thủ đoạn gì chứ ?

Cả lớp bật cười ầm ầm lên khiêu khích \' ma mới \'. Tử Thao cười thầm " Hóa ra là Đại tiểu thư Hoàng Mĩ Anh của Tập đoàn DIAMOND .Vậy thì ta phải hảo hảo đối với cô thật tốt mới được". :

- Không dám , tôi làm sao có thể cùng đẳng cấp với Hoàng tiểu thư được . Có khi sau này phải nhờ cô chỉ giáo thêm ấy mà.

Hoàng Mĩ Anh tái mặt nhìn đăm đăm Tử Thao .Rõ ràng nụ cười ôn nhu như vậy mà trong lời nói lại tràn đầy ý tứ mỉa mai . Thật không thể \' nhìn mặt mà bắt hình dong \' được. Hoàng Mĩ Anh giận đến mức tay run rẩy nhưng không thể làm gì được đành rít thầm trong lòng " Hoàng Tử Thao , cậu dám chọc giận tôi coi như chán sống rồi đấy " Cả lớp xôn xao như vậy nhưng từ nãy đến giờ vẫn có một ánh mắt nhìn ra ngoài như thể không màng thế sự nhưng thật ra miệng lại cong lên hé mở nụ cười thích thú.

Thầy giáo liền gọi:

- Kim Chung Nhân .Em cố gắng giúp đỡ bạn Hoàng Tử Thao nhé.

Anh chàng từ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cũng đến lúc quay đầu lại để hiện ra khuôn mặt đẹp đẽ rạng ngời.Anh ta chỉ tay vào chính mình giọng có hơi ngạc nhiên hỏi:

-Thầy bảo em sao?

Thầy giáo vội cười hòa nhã nhưng trán lại lấm tấm mồ hôi:

-umh.Em là hội trưởng hội học sinh nên hãy cố gắng giúp bạn nhé.

Cô gái ngồi phía sau Chung Nhân với mái tóc nhuộm màu đỏ chói mắt, tai xỏ hơn 6 lỗ lên tiếng phản đối với giọng khó chịu:

-Tại sao KIM CHUNG NHÂN lại phai giúp đỡ cậu ta . Chung Nhân là ai chứ ,anh ấy sẽ không đồng ý đâu .Thầy nhờ người khác đi

Hoàng Tử Thao nãy giờ vẫn giữ thái độ im lặng nhưng khi nghe cô gái đó nói xong thì cậu nhếch môi 1 cách đầy mỉa mai.biểu hiện đó không lọt qua được mắt của Kim Chung Nhân.Anh liền lên tiếng:

-Được .em đồng ý

Câu trả lời khiến Hoàng Tử Thao nhẹ nở nụ cười ,giọng nói nhẹ nhàng,mượt mà cất lên:

- Mong Kim thiếu gia chiếu cố.

Nói xong cậu hướng ra phía sau nơi cô gái tóc đỏ đang phùng mang trợn ma vì tức giận. Hoàng Tử Thao nở nụ cười thích thú"Trịnh Tú Nghiên,con gái của Trịnh gia_một gia đình vô cùng thế lực trong chính trị,lần này xem ra cô thua hơi đau rồi"Sau khi bước bàn của Kim Chung Nhân, Tử Thao ngồi xuống không quên nhìn anh nở 1 nụ cười ý nhị. Kim Chung Nhân thì thấm đủ 2 người nghe:

-Thật khâm phục nhị sư huynh ,đóng kịch giỏi lắm nhưng hình như hơi lộ liễu quá thì phải.

Hoàng Tử Thao cười nhẹ:

-Là tôi cố ý .Tất cả những vị tiểu thư kim chi ngọc diệp trong lớp này đều phải trả giá vì dám động đến Hoàng Tử Thao này.

Giọng nói sắc lạnh ,hàn khí bức người khiến Kim Chung Nhân không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.Mặc dù quen biết Tử Thao đã lâu nhưng anh vẫn chưa hiểu hết con người của cậu. Kim Chung Nhân nhìn quanh lớp học cảm thấy đáng thương cho những vị tiểu thư danh giá ,kiêu kỳ ở đây.Họ vẫn đang nhìn học viên mới vói đôi mắt xem thường nhất có thể mà không hề biết rằng mình đang đắc tội với ai.Đôi mắt long lanh như nước hồ thu của Tử Thao ánh lên tia sát thương rồi nhanh chóng thu hồi lại sau khi chuông reo hết giờ.Một đám đông xoay quanh cậu để mỉa mai.chế giễu. Tử Thao nhẹ cười đón nhận tất cả.Trong khi Tử Thao bị đám đông vây quanh , Kim Chung Nhân bước xuống căntin trong học viện thờ ơ bỏ qua những ánh nhìn ái mộ của các cô gái.Vẫn là chiếc bàn sang trọng nhất nằm ở góc phải căntin. Chung Nhân ung dung bước đến.trên bàn đã hiện diện 3 gương mặt còn chói sáng hơn cả mặt trời. Chung Nhân kéo ghế ngồi xuống hỏi:

- Ngô Diệc Phàm chưa đến sao?

-Vẫn chưa_người ngồi đối diện Chung Nhân trả lời.Anh ta là Ngô Thế Huân _Thiếu gia tập đoàn kinh tế lớn nhất nhì toàn cầu Gorlden,nắm hơn 35% trữ lượng vàng của thế giới.

-Hình như lớp cậu vừa xuất hiện nhân vật mới phải không?-người ngồi bên trái Chung Nhân lên tiếng.Đó là Kim Mân Thạc_con trai tổng thống. Kim Chung Nhân gật đầu đưa tay lấy nho ung dung bỏ vào miệng nhai rồi trả lời:

-Thông tin của mấy cậu cũng nhanh quá nhỉ.bạn ấy tên là Hoàng Tử Thao.

-Rất đặc biệt phải không?-người cuối cùng trong bàn lên tiếng.Anh ta tên Kim Tuấn Miên _ca si thần tượng đã làm điên đảo giới trẻ suốt hai năm qua. Kim Chung Nhân phun ra hai chữ có cũng như không:

-Đoán xem.

Kim Mân Thạc tò mò:

-Ai mà cứ ra vẻ thần bí vậy .

-Ai nói xấu tôi đấy.4 anh chàng nổi tiếng bậc nhất thế giới mà tụ tập ở đây có phải quá khoa trương không đấy?-Tiếng nói êm mượt như nhung vang lên khiến 4 người cùng quay đầu lại. Ngô Thế Huân lập tức kêu lên:

-TAO ,sao cậu lại ở đây.

Hoàng Tử Thao nở nụ cười ôn nhu hỏi:

-Bộ tôi đến đây không được sao?

Kim Tuấn Miên xua tay,mặt lộ rõ vẻ vui mừng :

-Vô cùng hoan nghênh là đằng khác.Vậy mà lúc trước tôi ngỏ lời mời đến đây học lại từ chối.

Hoàng Tử Thao hừ nhẹ rồi tự nhiên ngồi vào chiếc ghế còn trống duy nhất trong bàn khiến mọi người sửng sốt. Kim Mân Thạc lập tức can ngăn:

-Tao, không nên ngồi chỗ đó.Nếu muốn tôi có thể nhường ghế của mình cho cậu.

Hoàng Tử Thao nhìn biểu hiện của mọi người rồi mỉm cười nhưng không hề có ý định đứng lên.

-Điều gì khiến \'tứ đại minh tinh \' lừng lẫy phải sợ như vậy.Nếu có thể khiến mọi người bất an như vậy thì tôi lại càng muốn ngồi.

Những khuôn mặt vô cùng anh tuấn,đẹp đẽ nhìn nhau khó xử .Nếu Ngô Diệc Phàm đến thì....Nhưng họ cũng không biết phải nói như thế nào với Tử Thao.Ai cũng biết Hoàng Tử Thao muốn làm việc gì thì có trời mà cản.Cậu không nhìn biểu hiện của mọi người mà chỉ ngồi cười thích thú.Cái gì có thể khiến cho những vị bằng hữu lẫy lừng của cậu phải lo lắng như thế kia.Thật khiến người ta có hứng thú nha. Ngô Thế Huân là người mở lời phá tan sự im lặng của mọi người:

-Vậy ra Hoàng Tử Thao mà Chung Nhân nhắc đến là cậu sao Tao ?

Hoàng Tử Thao gật nhẹ đầu ,chỉ khi ngồi cùng những người bạn thật sự của mình Tử Thao mới lột bỏ đi vẻ lạnh lùng cố hữu.

-Tại sao lại là Hoàng Tử Thao_Kim Mân Thạc nhìn cậu khó hiểu.

Tử Thao mỉm cười ra vẻ hối lỗi :

-Hoàng Tử Thao là tên thật của tôi .Xin lỗi vì đã giấu mọi người lâu như vậy. Tao chỉ là tên giả khi ở trong tổ chức thôi.

Kim Tuấn Miên tỏ vẻ không hài lòng trách móc:

- Tao à.Là bằng hữu cũng đã 5 năm rồi mà cả tên thật cậu cũng không nói cho
chúng tôi biết.Có phải là hơi không tin tưởng tụi này không vậy.

Mọi người gật đầu tỏ vẻ đồng tình . Hoàng Tử Thao liền đứng dậy đánh bài chuồn:

-Xin lỗi,Dù sao thì bây giờ tôi cũng đã nói cho mọi người biết rồi đấy thôi.Tạm biệt.

Nói xong cậu nhìn quanh khu vực căntin rồi quay lại đùa:

-Nếu ánh mắt có thể giết người thì nãy giờ tôi đã chết ngàn vạn lần rồi.Good bye những anh chàng nổi tiếng.

Hoàng Tử Thao ung dung , tiêu sái bước ra khỏi căntin khiến bao nhiêu ánh mắt căm phẫn của các vị tiểu thư cũng dịu đi không ít nhưng nếu gộp chúng lại vẫn có thể đốt sạch sành sanh không còn manh giáp học viện SM này.Thật không thể tin nổi 1 học viên mới vào trường lại có thể ngồi cùng bàn với \'Tứ Đại Minh Tinh\'.Mà điều không thể chấp nhận hơn nữa là cậu ta dám ngồi vị trí của Ngô học trưởng.Quả thật không thể chấp nhận được.Đúng là chán sống mà.Lúc trước có một học viên vi phạm quy định mà Ngô học trưởng đưa ra.Dám ngồi lên ghế của anh.kết quả anh chàng to gan đó bị Ngô học trưởng bẻ gãy chân.Nếu lần này ...Các vị tiểu thư danh giá mắt lóe sáng như loài cú mèo trong đêm tối.Lần này thật thú vị nha.Để xem Hoàng Tử Thao phải chịu cảnh gì đây.Trong khi đó 4 đại thiếu gia vừa nhìn thấy Tử Thao bước ra khỏi cửa liền nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi THẾ CHIẾN THỨ 2.Thật là may mắn khi Ngô Diệc Phàm không xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net